Qua Cảnh Long Vương

Tôi cùng chư thần qua cảnh Long Vương để tạ ơn ngài ba phen cho rồng đưa rước, khi vào đến đền Long Vương cung điện nguy nga, cảng trí tốt đẹp xinh tươi muôn vàn rực rở hơn cảnh địa ngục xa lắm. Đức Long Vương từ trên ngai vàng bước xuống đón chào Ngài nói: Hiền tăng nay trở lại cõi Diêm phù xin cũng vì Trẫm mà độ công chúa cn của Trẫm đang bị đọa ở cõi Diêm phù tu hành theo Phập, hiền tăng muốn cần bao nhiêu Long thần hộ trợ Trẫm sẽ giúp cho. Tôi nói: "Bạch ngài việc độ công chúa con của Trẫm đang bị đọa ở cõi Diêm phù tu hành theo Phật, Hiền tăng muốn cần bao nhiêu Long thần hộ trợ Trẫm sẽ giúp cho. Tôi nói: "Bạch ngài việc độ Công chúa tu hành tôi xin lãnh còn việc xin Long thần hộ trợ xin ngài cũng hoan hỉ tôi không dám ước mong". Kế đó tôi cùng chư thần tạ ơn Long Vương đã ba phen cho rồng đưa rước, và kiếu từ ngài để trở về cõi thế. Đức Long Vương cùng bá quan tiễn đưa ra tận bờ biển rồi ngài cho Thần Rồng đưa chư thần cùng tôi qua biển lạnh. Khi tới ranh giới loài người, sau khi cả tạ Thần Rồng chư thần đưa tôi về nhập xác như kỳ trước, lúc ấy đúng 12 giờ ngày 13 tháng 10 năm Dần.
Thời gian tôi quên sư trưởng Minh Ngọc vì cứ lo nói chuyện Địa ngục cho đến khi có vì Thánh nữ mách bảo trên Quán Âm tu viện không yên và thiếu hụt, nhớ lại lời Bố Tát nói tôi liền tìm thầy tiền kiếp và sư trưởng Minh Ngọc thọ giáo rồi từ đó lo hiệp sức với thầy hoằng dương Phật Pháp.
Tôi cũng khuyên nhiều chị em in kinh ấn tống, nhờ sự gia hộ của Bố Tát nên được nhiều vị hảo tâm đã và đang giúp đỡ tôi làm tròn sứ mạng lớn lao ấy.
Trước khi dứt lời, tôi xin đem phước lành nầy cầu nguyện cho tất cả pháp giới chúng sanh chống quay về bờ giác.
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Cô Ba Cháo Gà Nói
Thích Nhựt Long lược ký
Lời Khuyên
Lão tử nói: "Ngô hữu đại hoạn do ngô hữu thân, ngược ngô vô thân hà hoạn nhì hữu". "Ta có hoạn lớn do ta có thân, bằng ta không thân làm gì có hoạn".
Thật vậy, xét kỹ tội lỗi của thân người mà ghê tởm, thử nghĩ một nghiệp sát sanh mà tội lỗi tày trời như Cô Ba cháo gà, huống các tội khác: Nào là đạo tặc, dâm tà, vọng ngữ si mê còn dường nào. Nay đem một khía cạnh tội ác ra mà luận: Chúng ta có thân này, không biết bao nhiêu mạng chết chỉ nuôi có một mình thân sống này mà thôi, cái bao tử của con người là cái nghĩa địa, trong đó có chôn không biết bao nhiêu xương máu. Một bữa ăn của ta chỉ sát hại một ít sanh mạng, nhưng nhiều bữa ăn thành ngày, nhiều ngày nên tháng, nhiều tháng lên năm, rồi nhiền năm thành đời. Từ vô thỉ đến nay chúng ta sanh lên chết xuống bao nhiêu kiếp, tội sát của mỗi người to như núi, lớn tựa biển, vì vậy cho nên lâu lâu công nghiệp khiến nên giặc giã đao binh sát phạt để thanh toán nợ xương máu cho nhau.
Giặc giã đao binh khổ sở này không có thể đem đổ lỗi cho ai, không phải trời làm, đất tạo không phải ai tất cả, mà chính do chúng ta tạo nghiệp sát đã nhiều đời nhiều kiếp. Hiện nay chúng ta có mặt ở thời chiến tranh này là do nghiệp sát mà có; những người đã chết là họ đã trả nợ máu xương nhiều kiếp nhiều đời. Chúng ta còn sống trong phập phòng sợ hãi, lo âu là cũng vì nợ xương máu nhiêu đời nhiều kiếp, chúng ta còn chút phước lành tạm an lạc rồi cứ xuôi tay theo hai chiều ăn ngủ không lo tu hành thì oan gia không sớm thì muộn nó âm thầm đến.
Không phải chúng ta tạo tội rồi cứ chịu quả báo nhất định, mà theo Phật dạy chúng ta còn có phương pháp cải thiện được không khó.
Nho có câu:
"Thế sự vô nạn sự.
Đô lai tâm bất chuyên.
Tạc sơn thông đại hải.
Phi vu đỗ thanh thiên".
Nghĩa là:
Ở đời không có việc gì kho.
Đều do tâm không chuyên mà thôi.
Có thể đục núi thông ra biển.
Vén mây mù thấy trời xanh.
Lại có câu: "Nhứt chí động khí, nhơn định thắng thiên".
Nghĩa là: Quyết chí thì có một năng lực mạnh,
mình định lấy nghiệp mình không phải trời làm.
Chỉ vì chúng ta không làm, cứ xuôi tay theo định nghiệp thì thôi bằng muốn cải thiện cho khỏi tai ương, cũng như quả báo nơi địa ngục thì nên cố gắng tập ăn chay, cử sát sanh, thường ngày tụng kinh, niệm Phật nhờ Phật cầu sanh về tịnh độ chớ có trông chờ. Thân người khó đặng, Phật Pháp khó gặp, sống ngày nay khó bảo đảm ngày mai, thân như cá cạn nước, nào có vui gì mà chẳng lo tu.
Cần yếu nên xuất tiền bố thí, phóng sanh để đền bù tội trước. Vì cái mừng được sống không có mừng nào hơn, ví như có người nào bị bắt oan, sắp bị giết, thế mà nhờ lời nói nào đó được tha bỗng, thử hỏi có mừng nào hơn; loài vật tuy nhỏ nhưng khi được tha, được sống cũng mừng nhự vậy. Kinh gọi là: "Hỷ khí xung thiên". Cái mừng động lòng trời, đem công đức phóng sanh này cầu gì mà không được.
Vậy quý vị nên làm những việc vừa kể trên nhất là phóng sanh, để cầu siêu cho ông bà, cha mẹ, thân bằng quyến thuộc, và cầu hiện tại cho gia đình được tiêu tai nạn, quốc gia được an trị, thế giới sớm hòa bình, nhân dân an lạc.
Cổ Đức có câu:
"Nhất thiết chúng sanh vô sát nghiệp.
Thập phương hà xứ động đao binh.
Gia gia hộ hộ thường tu thiện.
Thiên hạ sầu bất thái bình".
Nghĩa là:
"Tất cả chúng sanh không nghiệp sát.
Mười phương nào có động đao binh.
Nhà nhà chốn chốn đều tu thiện.
Thiên hạ làm gì chẳng thái bình".
Mong thay!
Thích Nhựt Long.
Cẩn chí