Chương 19

Buổi chiều Thẩm đang ngồi học bài thì Trúc tới, cơn bão đã tàn nhưng mưa vẫn còn lay bay, Trúc đứng giũ áo mưa dưới chân cầu thang, tóc của cô bị ướt và gương mặt Trúc trắng xánh. Tuy nhiên Trúc cười thật tươi hỏi:
- Anh Thẩm biết tin gì chưa?
- Mấy hôm nay mưa bão đầy trời, anh giam mình trên căn gác này đâu có đi ra ngoài mà biết? Thẩm hỏi.
- Huyền đi Sài Gòn về rồi, rất may mắn, bác sĩ đã mở bột và cái chân của Huyền sẽ bình thường như xưa. Bây giờ anh tới thăm Huyền không?
- Ði với Trúc à? Thẩm hỏi.
- Anh chở em đi, có bận gì không?
- Chờ anh một chút.
Thẩm khóa cửa nhà và chở Trúc ra đường. Trời se se lạnh và mờ đục. Những hạt mưa rắc nhẹ lên vai áo, nếu không có nỗi lo về Thoi Tơ thì thời tiết như thế này đối với Thẩm rất thú vị biết bao.
- Vẫn không có tin tức gì của Thoi Tơ à? Trúc hỏi:
- Không, anh đang sốt ruột. Hy vọng trời hết mưa Thoi Tơ sẽ về tới - Thẩm nói như tự an ủi mình.
- Lần này về anh đừng cho Thoi Tơ đi biển nữa.
- Làm sao anh ngăn được khi Thoi Tơ bảo là đi thăm ba má cô ấy.
- Lâu nay ba má Thoi Tơ không về trong này à?
- Hai vợ chồng bác ấy ở luôn ngoài biển.
- Thoi Tơ thật tội nghiệp.
Hôm nay nhà Huyền có không khí khác hẳn, chị Nhiên mở cửa cho Thẩm và Trúc với nụ cười thật tươi.
- Huyền vừa mới nhắc Trúc đó - Chị Nhiên nói:
- Huyền ngủ hay thức vậy chị Nhiên - Trúc hỏi:
- Cô ấy đang nghe nhạc trong phòng khách.
Thẩm và Trúc bước vào, Huyền đang ngồi trong ghế sa lông chợt ngẩng lên. Niềm vui làm cho người ta đổi khác một cách nhanh chóng. Huyền không còn vẻ héo úa và buồn phiền trước đây nữa, cô lộng lẫy trong bộ quần áo kiểu mặc nhà mà xanh nhẹ có chấm trắng, mái tóc dài óng ả thả xuống vai, gương mặt hồng hào rạng rỡ.
- Thẩm đến chia vui với Huyền đấy. Trúc cười.
Thẩm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Huyền. Anh châm thuốc hút và nói:
- Nghe Trúc bảo cái chân Huyền không sao cả anh rất mừng.
Huyền xúc động nói:
- Khi bác sĩ mở bột và khám lại em rất lo lắng. Chụp phim xong, bác sĩ báo kết quả eem mừng muốn khóc được. Ðúng là như một giấc mơ.
- Như vậy là Huyền phải tổ chức ăn mừng mới được - Trúc ôm vai Huyền nói.
- Cũng định đấy chứ, chủ nhật tới nhằm sinh nhật của Huyền sẽ tổ chức luôn một lần. Huyền nói.
- Hay lắm - Trúc reo lên - Mời đông đủ bạn bè tới dự nghen!
- Tất nhiên rồi.
Huyền đứng lên, tay cầm lấy cây nạng dựng bên cạnh. Cô chống nạng và bước loanh quanh trong phòng. Huyền đứng lại ở một góc xa và vui vẻ cười như một đứa trẻ con lần đầu tiên mới biết đi.
- Huyền đi nạng có thấy khó khăn lắm không? Thẩm ái ngại hỏi:
- Lúc đầu thật là khổ, nhưng bây giờ thì quen rồi. Khi cái chân thật sự lành em sẽ bỏ nạng và tập đi - Huyền ngượng ngùng cười. - Giống như một đứa trẻ vậy.
Trúc đùa:
- Huyền đi nạng coi cũng...có duyên lắm đấy, nên mời ông thợ chụp hình tới chụp một "pô" để làm kỉ niệm kẻo sau này quên ngày tháng đáng nhớ này.
- Làm sao mà quên được - Huyền cười - Chắc chắn sẽ nhớ tới chết thôi. Thẩm dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn, qua cánh cửa sổ màu xanh, cơn mưa nhẹ vẫn đan những sợi mỏng bên ngoài.
- Anh Thẩm và Trúc uống nước nhé. Huyền hỏi.
- Trời lạnh thấy mồ mà uống nước gì? Trúc nói.
- Hay là uống cà phê nóng?
- Ðược đấy, bây giờ mà có tách cà phê đen thì tuyệt.
- Chờ một chút sẽ có ngay, chính tay em pha cho anh Thẩm uống. Huyền cười.
- Nhưng cái chân của Huyền như vậy thì làm sao? Thẩm lắc đầu - Nhờ chị Nhiên đi.
- Không sao đâu, em tự pha thi mới ngon được. Còn cái chân của em hả? Huyền cười - Nếu bây giờ anh rủ em đi chơi phố em cũng có thể đi được như thường.
Huyền háy mắt cười và chống cây nạng bước ra nhà sau. Thẩm và Trúc im lặng lắng nghe tiếng nhác phát ra từ chiếc máy cassette để trên đầu kệ sách kê sát tường. Những bài hát Pháp lời Việt rất quen thuộc nhưng nghe lúc nào cũng thấy hay.
- Huyền có mấy bài hát hay quá. Trúc khen.
- Trúc thích những bài hát này nữa à? Thẩm hỏi.
- Thích chứ, hôm nào em phải nhờ nhỏ Huyền thâu lại mới được.
Chị Nhiên bưng lên ba ly cà phê thơm ngát. Chị cười nói:
- Của cô Huyền pha đấy, cà phê đặc biệt chính gốc Di Linh đó nghen.
- Huyền đâu rồi chị? Trúc hỏi.
- Cô ấy lên bây giờ.
Huyền xuất hiện sau lưng chị Nhiên, mái tóc dài của Huyền được tết nhánh và buộc bằng hai mảnh vải màu tím. Huyền cười nói:
- Mình bưng không được, nên phải nhờ chị Nhiên.
- Như vậy cũng là giỏi lắm rồi. Trúc cười.
- Uống cà phê thử xem có ngon không?
- Chắc chắn là phải ngon hơn quán của nhỏ Xuyến, cà phê ở đâu đấy Huyền? Thẩm hỏi.
Huyền nheo mắt hỏi:
- Em đố anh Thẩm đấy?
- Vậy thì anh chịu thua.
- Anh uống cà phê đi rồi mới nói được, chưa uống làm sao biết cà phê ở đâu? Huyền cười.
- Anh Thẩm khôn qúa, chưa nói đã chịu thua - Trúc háy mắt.
- Thà chịu thua còn hơn nói trật.
Thẩm nhấp một ngụm cà phê, lúc nãy chị Nhiên bảo là cà phê Di Linh, dĩ nhiên nó không từ Di Linh...bay về đây được. Nghĩa là do Huyền mua từ chuyến đi Ðà Lạt vừa qua. Thẩm nhìn Huyền bảo:
- Em mua trong chuyến đi Ðà Lạt vừa rồi phải không? Huyền gật đầu.
- Lẽ ra, nó là quà của anh, em định mang đếnnhà nhưng lúc đó thấy anh...thù ghét em thậm tệ nên thôi. Bây giờ em mang ra pha cho anh uống đấy.
- Như vậy là Trúc được....ăn theo, phải không?
- Không, Trúc cũng có phần quà, nhưng hồi đó hình như Trúc...ghét Huyền thậm tệ nên hôm nay cho uống chung - Huyền cười.
Tuy chỉ là một cáh nói, nhưng Huyền ngụ ý bài giải một vấn đề nặng nề đã xảy ra và còn đè nặng trong tâm trí của Thẩm. Anh rít một hơi thuốc dài, thở khói, lòng Thẩm nhẹ tênh như những chiếc bóng mưa ngoài kia.
- Anh thấy cà phê thế nào, phát biểu cảm tưởng đi chứ. Trúc cười.
- Rất ngon.
- Rất ngon thôi sao, còn phải nói thêm là rất "đậm đà". Trúc háy mắt.
Thẩm cười, anh hiểu rằng Trúc vừa nói một câu đầy ngụ ý. Huyền cũng nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, đột nhiên sự im lặng đè nặng trong căn phòng lạnh gía, Huyền nhìn ra ngoài trời mưa, đôi mắt cô vốn đã u buồn, sâu thẳm giờ càng xa vắng thêm hơn. Thẩm không biết Huyền đang nghĩ gì trong giây phút này.
- Khi nào mời bạn bè tới dự sinh nhật Trúc sẽ tình nguyện đi mời giúp cho. Trúc nói.
- Chắc chắn phải nhờ Trúc rồi - Huyền cười - Anh Thẩm nhớ tới dự nhé?
- Nếu không có gì trở ngại. Thẩm cười.
- Thôi bây giờ Huyền nghỉ đi, cho cái chân mau lành, tụi này về.
Huyền đi nạng, tiễn Thẩm và Trúc ra cổng, nụ cười của Huyền khuất sau giàn hoa giấy mà những chùm hoa đỏ thẩm đã mờ nhạt trong màn mưa.
- Như vậy là mừng cho Huyền - Trúc nói sau lưng Thẩm.
- Trúc có nghĩ rằng sau một tai nạn nào đó con người ta như sống lại bằng một cuộc đời khác không? Thẩm hỏi.
- Có thể lắm.
- Huyền bây giờ thay đổi nhiều quá.
- Thay đổi đáng mừng hay đáng buồn vậy anh Thẩm. Trúc cười hỏi.
- Tất nhiên là đáng mừng. Với trường hợp của Huyền anh thấy tai nạn vừa qua là một điều...may mắn, dĩ nhiên cho riêng bản thân Huyền.
- Tai nạn là một điều...may mắn, anh nói chuyện gì lạ thế?
- Không lạ đâu cô bé ạ, với người này nó là sự rủi ro, nhưng với người khác có thể là một điều may mắn, biết đâu được.
- Vậy nếu bây giờ anh gặp tai nạn thì sao, rủi ro hay may mắn? Trúc hỏi.
- Chưa biết.
- Anh khôn quá hà. Trúc cười khúc khích sau lưng Thẩm. Tới dưới chân cầu Thẩm dừng xe lại và nhảy xuống trao xe cho Trúc, anh nói:
- Thôi tới đây được rồi, anh muốn đi bộ về nhà.
- Anh không sợ bị cảm nữa sao?
- Cảm cũng là...1 tai nạn, biết đâu tai nạn lại là một điều may mắn. Thẩm cười.
Trúc lườm Thẩm và quay xe trở lại. Anh đi lên cầu và dừng lại nhìn xuống dòng nước đục đang chảy xiết phía dưới, vẫn những cánh hoa không tên màu tím đỏ lặn chìm trong những lượn sóng và không biết trôi về đâu. Gió rất lạnh tạt vào mặt Thẩm. Có một người câu cá neo ghe trong tàn cây cổ thụ gie ra mặt sông, ông ta ngồi bất động như một pho tượng trên mặt nước.
Thẩm và Trúc ngồi trên chiếc băng dài kê dưới gốc mận. Khu vườn nhà Trúc thật yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một cơn gió từ hướng sông đưa về làm xao xác mấy tán lá vẫn khuất chìm trong bóng tối.
Thẩm rít dài một hơi thuốc, anh búng mẩu thuốc tàn xuống cỏ nhìn Trúc hỏi:
- Hôm sinh nhật Huyền có đông đủ bạn bè chứ?
- Ðông đủ, chỉ thiếu một mình anh. Trúc đáp.
- Vui không?
- Rất vui.
- Lúc đó anh đang ở ngoài cửa biển.
Trúc thở dài:
- Thật em không thể ngờ Thoi Tơ lại chết như vậy. Lẽ ra nhỏ ấy phải được sung sướng, hạnh phúc.
- Những người được chúng ta thương mến, quí trọng phần nhiều đều bất hạnh. Bây giờ anh mới hiểu khi người thân yêu của mình không còn nữa mới quí biết chừng nào. Anh đã làm Thoi Tơ buồn nhiều, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
- Em sẽ báo với bạn bè tới chia buồn cùng ba má Thoi Tơ. Còn anh sẽ sống ra sao?
- Có lẽ anh sẽ tìm một chỗ trọ khác, nhưng bây giờ thì chưa đi được đâu, anh không nỡ bỏ ba má Thoi Tơ trong căn nhà trống rỗng nhưng đầy nỗi buồn đó.
- Huyền đã đi học lại rồi, anh có cho Huyền biết tin chưa? Trúc nhìn Thẩm hỏi.
- Từ khi về đất liền đến nay anh không đi đâu nên cũng không cho Huyền hay được.
- Không cho Huyền biết tin hay không muốn tới?
- Em nói gì vậy? Thẩm ngạc nhiên.
- Em biết tâm lý của anh hiện nay rất phức tạp - Trúc cười nhẹ - Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi.
- Anh với Huyền bây giờ còn gì nữa đâu, ngoài một tình bạn cảm thông nhau qua những biến cố xảy ra?
- Anh sẽ tiếp tục giúp đỡ Huyền chứ? Trúc hỏi.
- Huyền cần gì ở anh mà giúp đỡ?
- Sau tai nạn, Huyền học rất kém, sợ rằng sẽ theo không kịp chương trình. Chắc chắn Huyền cần anh dạy kèm.
- Chuyện ấy thì anh sẵn sàng, nhưng để sau này anh ổn định chỗ ở rồi sẽ tính - Thẩm nói.
- Tại sao anh lại rời khỏi nhà của Thoi Tơ?
- Biết làm sao được khi anh không thể sống ở đó mà hình ảnh Thoi Tơ cứ đè nặng lên tâm trí. Anh đi khỏi đó để lãng quên dần.
Trúc cười:
- Em sợ rằng anh không quên được đâu.
- Thì cũng cố gắng mà chịu đựng - Thẩm buồn rầu nói.
- Hay là anh tới ở với anh Tân?
- Không được đâu, nhà của Tân đông người. Thẩm nói. Em yên chí, thế nào rồi anh cũng sẽ tìm ra thôi, trước mắt có lẽ anh sẽ về quê một thời gian ngắn, độ một tuần lễ.
Thẩm đứng lên và từ giã Trúc ra về. Trúc theo Thẩm ra đường và hỏi:
- Bao giờ anh đi?
- Hai hôm nữa.
- Liệu xin phép được không?
- Chắc chắn là được, anh sẽ có cách nói - Thẩm cười nhẹ.
- Nếu như Trúc và Huyền muốn tháp tùng anh thì sao?
- Không được đâu, anh muốn đi một mình.
- Em biết anh về đó một mình sẽ buồn lắm, ngày nào cũng nhìn thấy biển, nghe sóng biển khua vào bờ đá làm sao anh chịu nổi?
- Có những thứ hạnh phúc không chia sớt cho người khác, đó là hạnh phúc được cô đơn, Trúc ạ.
Trúc lặng lẽ nhìn Thẩm, cô không nói gì. Thẩm vội vã phóng xe đi chỉ sợ Trúc gọi lại. Con đường buổi tối thật im vắng, Thẩm đạp xe chậm lại và quay về hướng bờ sông. Thẩm muốn tới rủ Tân ra ngồi quán, nhưng cuối cùng anh đổi ý. Trong giờ phút này anh chỉ muốn ngồi một mình.
Quán vắng người, Thẩm đi tới chiếc bàn trong cùng kê sát cửa sổ, từ đó có thể nhìn ra dòng sông phía dưới.
- Anh uống gì? Người phục vụ trong quán tới sau lưng Thẩm hỏi.
- Một cà phê đen.
Ly cà phê phin được đặt trước mặt Thẩm, mùi cà phê thơm thơm, quyến rũ. Cũng chiếc bàn này, một hôm nào đó Thẩm và Thoi Tơ đã ngồi. Ðợi cho cà phê xuống hết trong chiếc tách bằng sứ màu gan gà, Thẩm cho đường vào và dùng chiếc muỗng nhỏ quậy đều. Thẩm nhấp một ngụm cà phê và ngả đầu lên thành ghế rít thuốc. Bất chợt Thẩm nhìn ra mặt sông và bắt gặp một bóng trăng lung linh.
Thấy có người vào quán, chủ quán đi mở nhạc. Thẩm mãi mê nhìn bóng trăng trải trên mặt sông một sắc vàng mờ ảo, đến khi giọng một cô ca sĩ quen thuộc cất lên ngọt ngào bài hát Thoi Tơ thường bắt Thẩm hát anh mới giật mình.
"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thủa mắt xanh xao..."
Thẩm bàng hoàng, lạnh tê cả người như từ trên cao rơi xuống một vùng nước sâu thẳm. Ðôi mắt đêm cuôi cùng rời bỏ anh ra đi - Ðôi mắt của Thoi Tơ đó - Có xanh xao dưới mưa bão hay vẫn vời vợi ngóng về xóm Ðáy tìm anh.
Bất giác Thẩm nhìn xuống mặt sông, ánh trăng mờ ảo quá, không đủ soi sáng màu nước chảy để trong đêm nay anh tìm ra bóng sắc của cánh hoa lưu ly màu tía đỏ như em nói. Thẩm thẫn thờ trước một đêm trăng đẹp lạ lùng và hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ anh tìm ra cánh hoa lưu ly nào nữa. Bởi vì loài hoa ấy đã lặn chìm sâu vào trong đáy nước, mãi mãi không về.
Từ Kế Tường
 

Xem Tiếp: ----