Chương 18

Thẩm chở Thoi Tơ còn Tân chở Xuyến, bốn người rủ nhau tới thăm Huyền. Sau cơn mưa nhỏ, thành phố buổi tối mát rượi với những cơn gió từ hướng sông đưa đến. Tối nay Thoi Tơ mặc chiếc áo màu tím bình dị như bao lần, mái tóc của cô bay trong gió thơm mùi bồ kết mới gội ban chiều. Lâu lắm rồi Thoi Tơ mới đi chơi vào buổi tối và ngồi xe đạp của Thẩm.
Trong khi Tân chở Xuyến chạy bên cạnh, con đường dẫn tới nhà Huyền có những đoạn như chìm trong bóng tối. Xuyến la lên:
- Anh Tân coi chừng nghen, sụp ổ gà thì chết.
- Sẽ có thêm người vô nhà thương bó bột chân và được bạn bè đến thăm nữa chứ lo gì - Tân cười.
- Anh đừng óc nói ẩu, xui lắm chứ bộ.
- Cứ chạy theo anh Thẩm thì chắc ăn, khỏi lo sụp ổ gà - Thoi Tơ nói.
- Sao vậy? - Xuyến hỏi.
- Anh Thẩm đã từng quen thuộc với con đường này, nhắm mắt chạy cũng không sao.
Biết Thoi Tơ mỉa mai, Thẩm cười không nói gì. Anh lặng lẽ đạp xe. Con đường chạy dưới hai hàng cây vào buổi tối không khí như lắng lại, lọc hết bụi bặm, nên hương hoa tỏa ngát, thơm ngọt ngào trong gió.
- Sao anh Thẩm lặng im thế? - Xuyến cười hỏi.
- Ðường tối phải chú ý chứ không thôi lủi vào gốc cây thì khổ.
- Không sợ lủi vào người đi xe ngược chiều mà sợ lủi vào gốc cây - Xuyến hỏi.
- Bởi gốc cây không có mắt - Thẩm cười.
- Hôm nay Huyền đã đi đứng gì được chưa? - Tân hỏi.
- Ði bằng cây nạng loanh quanh nhà thì được - Thẩm đáp.
- Huyền mà đi nạng chắc buồn cười lắm nhỉ? - Xuyến hỏi lớn.
- Dù buồn cười cũng không nên... cười bất tử nghen nhỏ - Tân nói - Nên nhớ là Huyền rất tự ái và chúng ta phải tế nhị.
Bốn người đứng chờ trước cổng nhà Huyền, Thẩm gọi cửa và chờ đợi. Từ trong nhà chị Nhiên đi ra, nhìn thấy người quen chị mở cổng và vui vẻ mời vào. Thoi Tơ ít khi tới nhà Huyền nên cảm thấy lúng túng, cô đi bên cạnh Xuyến bằng những bước rụt rè để qua khoảng sân rộng mênh mông.
Chị Nhiên mời mọi người ngồi ở phòng khách. Một lúc sau Huyền kẹp cây nạng bước ra. Thoi Tơ là người đầu tiên chạy đến dìu Huyền tới ngồi xuống ghế.
- Huyền ngồi xuống đây đi - Thoi Tơ ái ngại nói.
Tuy mọi người đã biết trường hợp xảy ra tai nạn cho Huyền và hoàn cảnh của cô hiện tại, nhưng trước sự xuất hiện của Huyền với cây nạng gỗ và cái chân bó bột, không khí trong căn phòng cũng lắng lại cùng với sự xúc động chung. Ngay như Tân, người có tiếng là vui nhộn, đùa tếu mà cũng im lặng nhìn Huyền bằng ánh mắt ái ngại.
Chị Nhiên mang nước cho mọi người. Huyền gượng cười:
- Các bạn uống nước đi.
- Huyền có khoẻ không - Thẩm lên tiếng - Cái chân hôm nay thế nào?
- Ðỡ nhiều, tuần sau em trở lên Sài Gòn cho bác sĩ khám lại.
Chỉ có Xuyến là người khá lâu không gặp Huyền, bây giờ gặp lại thấy Huyền thay đổi nhiều, nhất là sau vụ tai nạn làm cho Huyền xuống sắc, gầy héo như một chiếc lá. Xuyến xúc động nói:
- Thật là xui, phải không Huyền, tự nhiên đi lên Sài Gòn rồi bị tai nạn, đúng là chuyện chẳng ai ngờ tới.
- Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi - Huyền cười gượng.
Tân uống một ngụm nước, anh nhìn Huyền cố nói một câu vui đùa cho không khí bớt ngột ngạt:
- Ðôi khi người ta cũng nên đi bằng cái chân giả để đo sự cân bằng của cơ thể xem như thế nào.
- Vậy thì anh Tân nên thử xem - Xuyến cười nói.
- Gì chứ thử chuyện này thì anh... chịu thua.
- Có hy vọng cái chân khi mở bột sẽ lành và bình thường trở lại không Huyền? - Thoi Tơ hỏi.
- Cũng chưa biết được, tuần tới khám lại mới biết vì bác sĩ không nói gì cả.
- Mấy ông bác sĩ là vậy - Tân cười.
- Rồi thằng cha gây ra tai nạn cho Huyền có bị gì không? - Xuyến hỏi một câu hết sức thực tế.
- Lỗi cũng do mình một phần, anh ta chỉ bồi thường tiền thuốc men.
Tân đùa:
- Cái đó cũng là một cách làm quen với các cô gái xinh đẹp của mấy anh có xe hơi. Huyền thử nghĩ xem có đúng không?
- Sao anh vô duyên vậy. - Xuyến gắt - Chuyện tia nạn chết người mà anh làm như chuyện giỡn chơi vậy.
- Biết đâu được, ở đất Sài Gòn thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
- Anh Tân có vẻ... không ưa mấy người có xe du lịch quá nhỉ?
Thẩm ngồi ngả đầu lên thành ghế, nãy giờ anh châm thuốc liên tục và hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra giữa anh và Huyền. Thẩm bồi hồi, sống với tâm trạng luôn biến chuyển của mình. Huyền cũng thế, ngồi trước mặt Thẩm, cô cũng hết sức bối rối, những chuyện đã qua giống như là cơn ác mộng người ta không muốn sống lại nhưng khốn khổ thay, cứ phải luôn luôn nhớ lại từng phút, từng giờ.
- Trúc có tới thăm Huyền thường không? - Thoi Tơ hỏi.
- Ngày nào Trúc cũng ghé qua một lần - Huyền đáp - Có hôm ở chơi với Huyền cả ngày.
- Rất tiếc Thoi Tơ bận qua, nếu không cũng sẽ tới chơi với Huyền luôn, bởi vì mình biết mấy người nằm một chỗ thường rất buồn và cô đơn.
Thoi Tơ rất xúc động trước tình cảm của Huyền hiện tại, cô thốt lên câu nói vừa rồi hết sức chân thành. Trước đây Thoi Tơ không thích tính cách của Huyền nhưng lòng cô vốn đôn hậu và dễ tha thứ. Sau tai nạn của Huyền, Thoi Tơ thấy thương Huyền nhiều hơn là giận.
- Thoi Tơ còn bán ngoài chợ không? - Huyền hỏi.
- Vẫn còn.
- KHi nào cái chân lành và may mắn đi lại được bình thường như xưa Huyền sẽ rủ Trúc ra chỗ Thoi Tơ bán, chắc bọn mình có nhiều chuyện để tâm sự.
- Thế nào Huyền cũng sẽ bình phục như xưa mà - Thoi Tơ an ủi.
- Mọi chuyện đều do... may rủi, khó mà nói trước được đâu Thoi Tơ ạ - Huyền cười héo hắt.
Từ nhà Huyền ra về, Tân đề nghị:
- Tới quán của Xuyến uống cà phê.
Thoi Tơ véo vào hông Thẩm nói nhỏ:
- Ðừng đi theo Tân, em cần nói chuyện riêng với anh ở một nơi khác.
Thẩm đành đưa tay vẫy chào Tân, anh cười nói:
- Thôi, mình phải đưa Thoi Tơ về? - Tân ngạc nhiên.
- Sáng mai em phải ra ngoài cửa biển rồi.
- Như thế thì chia tay vậy...
Thế là Thẩm chở Thoi Tơ đi về một hướng còn Tân chở Xuyến rẽ về một hướng khác. Ði được một lúc Thẩm hỏi:
- Ði đâu đây cô bé?
- Tùy anh - Thoi Tơ đáp.
- Không về nhà sao?
- Tối nay em muốn đi chơi với anh thật khuya rồi về ngủ, sáng mai em đi sớm - Thoi Tơ nói.
- Ði đâu? - Thẩm ngạc nhiên.
- Ra ngoài biển thăm ba má em chứ đi đâu.
- Em nói thật à?
- Chứ em nói đùa bao giờ? - Thoi Tơ cười nhẹ.
Ðã nói như vậy tức là Thoi Tơ không đùa, Thẩm hiểu tánh Thoi Tơ trước giờ. Nhưng trước quyết định quá bất ngờ của Thoi Tơ tối nay làm cho Thẩm hoang mang.
- Em lạ lắm, có những quyết định bất ngờ, khó hiểu.
- Em vẫn bình thường vậy thôi - Thoi Tơ cười - Chỉ có anh mới khó hiểu.
- Có chuyện gì cần thiết mà em phải đi bất ngờ như vậy? - Thẩm hỏi.
- Dĩ nhiên cần thiết em mới đi, chứ bộ anh tưởng em khùng sao, từ đây ra đó xa lắm, lại mưa bão bất thường không phải không nguy hiểm.
- Biết vậy mà vẫn đi? - Thẩm trách.
- Ở nhà em không chịu nổi:
Thẩm đưa Thoi Tơ tới quán cà phê mà lần đầu tiên khi tới ở trọ nhà chô Thẩm đã đưa cô tới. Ðó là một ngôi quán luôn luôn vắng khách của vợ chồng một người giáo viên già về hưu, cà phê rất ngon, quán có vườn cây và hoàn toàn yên tĩnh. Hình như vợ chồng ông giáo viên hưu trí này bán cà phê cho vui chứ không nhất thiết vì sinh kế. Vợ chồng ông rất hiếu khách, nhất là khách quen.
Khi dựng xe đạp dựa vào một chậu kiểng, Thẩm hỏi Thoi Tơ:
- Nhỏ còn nhớ ngôi quán này không?
- Bộ anh tưởng em là con người dễ quên lắm hả? - Thoi Tơ trách.
- Biết đâu được - Thẩm cười.
Bác Năm Răng - Tên của ông giáo chủ quán tiến ra từ một chiếc ghế xích đu khuất trong bóng tối vui vẻ nói:
- Chà, lâu quá mơ"i thấy cô cậu ghé đây uống nước.
Thẩm và Thoi Tơ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh tanh. Anh nhìn bác Năm Răng nói:
- Tụi cháu bận học thi. Sao quán vẫn... vắng vẻ như xưa vậy bác?
- Thì hồi nào tới giờ vẫn vậy. Quán này chỉ chờ khách quen - Bác Năm Răng cười hóm hém - Cô cậu uống gì?
- Bác cho cháu hai ly cà phê đen - Thoi Tơ nói - Và không bỏ đường.
- Sao lạ vậy, bình thường nhỏ có uống cà phê đâu, lại còn không bỏ đường thì đắng chết, làm sao nhỏ uống?
- Kệ em.
Thẩm cười trước tính bướng bỉnh của Thoi Tơ, tốt nhất là đừng cản trở ý thích của cô. Lâu lâu thấy Thoi Tơ đòi uống cà phê Thẩm cũng thấy thú vị.
- Nhỏ quyết định đêm nay không ngủ hả?
- Anh lầm rồi, em uống cà phê đen không bỏ đường lại rất ngủ dễ.
Thẩm châm điếu thuốc, anh rít mấy hơi và nhìn quanh ngôi quán. Vẫn những chậu kiểng, những cây mai cây sứ già cỗi, những tán mận im lìm, cây khế trổ bông về đêm thơm thơm. Vẫn những chiếc băng đá dài, những cái bàn thấp. Quán không có gì thay đổi. Thẩm để ý mãi trong góc xa có một cặp tình nhân đang ngồi. Ðó là những người khách hiếm hoi của quán.
Ông chủ quán già hiếu khách và vui tánh mang ra hai ly cà phê phin nóng hổi đặt trên bàn rồi lặng lẽ rút lui về vị trí của mình, đó là chiếc ghế xích đu trong bóng tối, dưới một tán mận.
- Em thương Huyền quá - Thoi Tơ nhịp cái muỗng nhỏ trên mặt bàn nói - Nếu rủi Huyền bị tật vĩnh viễn thì sao?
- Phải chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ, có những việc mà mình hoàn toàn bất lực.
- Em hỏi thật, anh còn... thương Huyền không?
Câu hỏi bất ngờ của Thoi Tơ làm cho Thẩm lúng túng. Anh rít thuốc liên tục và thở ra những ngụm khói.
Thoi Tơ cười nhẹ:
- Em biết hỏi như vậy anh khó trả lời, nhưng không hiểu sao tối nay em lại muốn biết chuyện ấy ghê lắm.
- Thương là thế nào? - Thẩm hỏi.
- Anh đừng có làm bộ nữa, em không còn trẻ con nữa đâu, mặc dù lúc nào anh cũng gọi em là nhỏ này nhỏ nọ.
- Anh thương Huyền như thương em vậy thôi Thoi Tơ ạ - Lâu lắm Thẩm mới nói được.
- Không, em không thích anh nói như vậy.
- Trước đây thì có, anh thương Huyền ghê gớm nhưng Huyền lại không thật lòng với anh, chỉ xem anh như một trò đùa.
- Còn bây giờ?
- Anh cũng thương Huyền như thế nhưng không phải tình thương ấy. Em đừng bắt anh phải trả lời rõ ràng.
Thoi Tơ cười:
- Em có bắt buộc anh điều gì đâu?
- Tuy em không bắt buộc, nhưng chẳng khác gì ép anh trả lời - Thẩm khổ sở - Thôi cô bé ơi, cho anh xin đi, bây giờ kông phải nói chuyện ấy đâu, uống cà phê đi, kẻo nguội hết rồi kìa.
Thế là Thẩm thoát nạn, anh bỏ đường vào ly cà phê của mình và quậy đều. Thẩm ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thoi Tơ uống từng ngụm cà phê đen không đường.
- Có đắng lắm không? - Thẩm hỏi.
- Tất nhiên là đắng - Thoi Tơ cười - Nhưng đôi khi trong cái đắng cũng có vị ngọt ngào.
- Tối nay nhỏ thật khó hiểu.
Thoi Tơ cười, kể từ giờ phút đó cô hoàn toàn im lặng ngồi nhìn vào bóng tối. Thẩm
cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thoi Tơ dưới gầm bàn, cô giật thót người như bị điện giật rồi rụt tay về.
- Sao lần này anh chẳng muốn cho em đi ra biển tí nào, có một điều gì đó khiến anh lo ngại - Thẩm nói.
Thoi Tơ vẫn im lặng. Một lúc Thẩm nhìn vào mắt Thoi Tơ, anh bàng hoàng vì thấy đôi mắt cô đỏ hoe, long lanh hai giọt nước mắt. Thoi Tơ khóc không thành tiếng.
Thoi Tơ đi hôm trước, hôm sau trời bắt đầu mưa và rồi người của xóm Ðáy bảo nhau là cơn bão lớn đổ về làm cho con sông gầm lên bằng những đợt sóng dữ dội. Cây cóc già trong sân nhà Thoi Tơ rụng lá ào ào như thể muốn bật cả gốc.
Trong cơn mưa giói tơi bời như thế Tân đội áo mưa đến. Nó rủ Thẩm đi uống cà phê.
- Bộ mày điên à, mưa gió thế này mà đi đâu?
- Chứ ở nhà làm gì? - Tân cười - Mày học bài cũng không được đâu Thẩm ơi.
- Chứ tới quán cà phê làm gì?
- Nhâm nhi cà phê, nhìn mưa bão ngoài đường vẫn thú vị hơn ở nhà.
- Tao đang lo sốt vó đây - Thẩm thay quần áo và nói.
- Lo gì?
- Thoi Tơ đang ở ngoài biển, mưa bão thế này...
Tân cười giòn:
- Mày khéo lo xa, Thoi Tơ là con nhà dân chài, chẳng mưa bão gì động chạm đến Thoi Tơ nổi đâu. Có lo là lo cho mày, nắng hổng ưa mà mưa cũng... cảm cúm.
Thẩm thở ra:
- Lần này sao tao lo quá.
- Thôi, đi uống cà phê sẽ hết lo, mày ngồi ở nhà một mình trong tình trạng như thế này mà không lo sao được - Tân cười - Mày yêu Thoi Tơ đết sốt ruột như vậy sao?
- Không biết.
Thẩm khoá cửa nhà lại, khoác vội chiếc áo mưa và leo lên Tân cho chở. Chiếc xe đạp cà tàng của Tân như cố sức chống chọi với mưa gió. Tân vừa đạp xe vừa vuốt nước mưa lạnh buốt vả vào mặt, nhiều lúc chiếc xe đạp khựng lại trước sức gió thổi mạnh nhưng rồi Tân nhỏm người lên khỏi yên xe, nhấn bàn đạp cho chiếc xe lướt tới.
Quán của Xuyến không có người khách nào. Thấy Tân và Thẩm đội mưa gió tới, Xuyến ngạc nhiên tròn mắt ra nhìn. Tân ném chiếc áo mưa vắt trên thành thế lấy khăn mù soa lau mặt, lau tóc cười:
- Thấy tụi này nhiệt tình với quán của Xuyến chưa. Mưa gió vần tới như thường.
- Các anh làm em bất ngờ quá. Mưa gió quán vắng teo. Anh Tân anh Thẩm uống gì?
- Cà phê đen số một, còn phải hỏi chi nữa?
- Còn anh Thẩm?
- Cũng vậy.
Thẩm cởi áo mưa máng trên cây đinh ở góc tường, anh lạnh run, ngồi thu hai tay vào lòng chờ Tân chuyền cho điếu thuốc. Tân nhìn Thẩm bật cười.
- Mày lạnh à?
- Lạnh quá, đúng là điên mới đi uống cà phê lúc mưa gió thế này.
- Thôi đừng có ca cẩm nữa, có lạnh chạy vào sau bếp mà hơ cho ấm.
Nhưng Thẩm ngồi thu lu trong ghế rít mấy hơi thuốc. Anh nhìn mưa giăng kín bầu trời trước cửa quán. Xuyến mang hai ly cà phê phin đặt trên bàn.
Xuyến nhìn Thẩm cười hỏi:
- Bộ anh Thẩm lạnh lắm sao mà run như con thằn lằn vậy?
- Bếp của Xuyến có lửa không cho nó vào hơ với...
- Bếp lúc nào cũng có lửa, em đang nấu nước sôi mà anh Thẩm lạnh thì vào hơ cho ấm kẻo bị cảm nữa đấy.
- Nhà có ai không? - Thẩm hỏi.
- KHông có ai hết, anh cứ tự nhiên.
Thẩm chạy ra sau bếp đưa hai bàn tay lạnh cóng ra trước ngọn lửa, anh áp hai bàn tay lên mặt, hơi nóng chuyền nhanh vào cơ thể thật dễ chịu. Một lúc Thẩm hết lạnh, tóc cũng đã khô nên trở lên nàh. Ly cà phê nguội ngắt, nhưng uống lại thấy ngon tuyệt.
- Trời như thế này là bão lớn rồi - Tân chép miệng nói.
- Báo đăng tin có bão mà, mưa gió hoài buồn thấy mồ - Xuyến than thở. Thẩm hỏi:
- Sao không mở nhạc vậy Xuyến?
- Mưa gió đã não nề, nghe nhạc nữa chắc em tự tử quá.
- Cứ mở đi, không nghe thì để anh nghe cho, - Tân cười - Bảo đảm anh không bao giờ chán đời đến độ muốn tự tử đâu.
Xuyến đi mở nhạc, nhưng dù có vặn lớn đến đâu tiếng nhạc cũng bị tiếng mưa át hết, nghe không rõ. Thẩm uống từng ngụm cà phê, qua màn khói thuốc chờn vờn trước mặt Thẩm hình dung ra Thoi Tơ trên một chiếc thuyền giờ này đang ở ngoài cửa biển, chiếc thuyền đang lặn hụp giữa những đợt sóng lớn như sắp chìm nghỉm. Thẩm thấy hồi hộp và lo lắng lạ lùng.
- Anh Thẩm đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Xuyến hỏi:
- Nó đang lo lắng cho Thoi Tơ - Tân cười:
- Thoi Tơ bệnh à?
- Không, Thoi Tơ đã ra ngoài biển hai hôm rồi.
- Eo ơi, sao nhỏ dấy gan vậy, mưa bão kinh hồn thế này ra đó làm chi?
- Thoi Tơ ra biển một hôm thì có bão, mong rằng sẽ chẳng có việc gì xảy ra cho Thoi Tơ - Thẩm nói:
- Anh Thẩm lo lắm à? Xuyến cười:
- Khỏi phải nói - Tân háy mắt.
Xuyến đứng lên đi thay cuộn băng khác, lần này bản nhạc nghe rõ hơn. Vẫn giọng cô ca sĩ quen thuộc với bài "Em Ðến Thăm Anh Một Chiều Mưa".
- Bài này anh Tân rất thích, đúng không? - Xuyến cười nói:
- Nhưng chẳng có ai đến thăm, thành ra anh phải đi tới quán em uống cà phê cho đỡ buồn.
- Nghe anh nói mà tội nghiệp.
- Tội thì lấy cho anh gói thuốc nữa đi cô bé - Tân cười.
Khui bao thuốc mới, Tân chìa cho Thẩm một điếu, Thẩm lắc đầu. Bây giờ trong quán có thêm hai người khách vừa bước vào, họ có lẽ là một cặp tình nhân đi giữa đường bị mưa, cả hai đều ướt. Cô gái thả mái tóc dài của mình ra sau thành ghế để hong cho khô. Thẩm nhớ tới mái tóc dài óng mượt của Thoi Tơ khi ngồi bên anh đêm nào ở quán cà phê vắng. Mái tóc thơm hương bồ kế dịu dàng.
Tân hút thuốc và nhả khói ra thành vòng tròn một cách điệu nghệ. Nó nhìn Thẩm hỏi:
- Tới đâu rồi?
- Nghĩa là sao? - Thẩm ngạc nhiên:
Tân cười:
- Nghĩa là nãy giờ mày đã ra tới ngoài biển để gặp Thoi Tơ chưa?
Thay vì nổi nóng vì câu nói đùa vô duyên và không phải lúc của Tân, Thẩm lại bật cười:
- Tao đang thấy một con thuyền giữa mưa bão, chắc là một giấc mơ khi mình đang thức.
- Có Thoi Tơ trên đó không?
- Không thấy.
- Vậy Thoi Tơ đã lên bờ rồi - Tân cười.
Xuyến ngạc nhiên trước câu chuyện không đầu đuôi của Tân và Thẩm. Cô hỏi:
- Hai anh đang nói gì vậy?
- Nói về giấc mơ - Tân đáp:
- Tưởng gì, em ngủ thường hay nằm mơ lắm đấy.
- Chắc các cô gái thường mơ thấy giấc mơ đẹp?
- Không có đâu, nhiều lúc cũng thấy toàn là ác mộng không à.
Câu chuyện trở nên tẻ nhạt giữa tiếng mưa ồn ào. Thẩm thầm trách Tân tại sao lại "hành hạ " mình đến như vậy. Ly cà phê làm cho Thẩm thêm sốt ruột.
Tân và Thẩm lại dầm mưa đèo nhau về nhà. Khi đẩy cánh cửa nặng nề để bước vào nhà lòng Thẩm chợt se lại trước sự trống vắng hoang lạnh của ngôi nhà không có bóng dáng Thoi Tơ. Nếu có cô bé ở nhà, giờ này trong căn bếp nhỏ đã có ánh lửa và chỉ trong chốc lát bữa cơm nóng sốt được dọn lên, Thẩm và Thoi Tơ vừa ăn vừa trêu đùa nhau, căn nhà rộn lên tiếng cười.
- Trưa nay mày nhịn đói à? - Tân nhìn căn bếp lạnh tanh hỏi:
- Một mình tao chả biết nấu nướng, nhịn đói luôn.
- Hay là lại nhà tao ăn cơm?
- Thôi, thà nhịn đói sướng hơn phải đi ngoài mưa gió một lần nữa để tới nhà mày.
- Muốn ăn phải lăn vào bếp chứ - Tân cười - Nếu vậy tao về thôi.
Tân đẩy chiếc xe đạp lớn trớn và phóng lên ngồi trên yên, thoáng một cái Tân đã mất hút vào trong màn mưa. Thẩm đóng cửa lại và bước lên cầu thang. Ngôi nhà trống trải đến những bức chân vang nhẹ lên những bậc thang gồ nghe cũng buồn bã làm sao.
Căn gác tối nhờ nhờ nhưng Thẩm không bật đèn, anh mở cánh cửa sổ và nhìn ra mặt sông mờ đục. Những lượn sóng sủi bọt trắng gầm thét như trút tất cả sự giận dữ vào bờ đá. Các tia chớp sáng loé màu thép thỉnh thoảng xé ngang bầu trời tạo cho thiên nhiên cái vẻ đe doa. ghê rợn. Giờ này Thoi Tơ đang ở đâu trên biển khơi.
Thẩm đóng cánh cửa sổ lại và buồn bã dựa vào bức tường lạnh giá, anh nhìn quanh căn gác trống trải, hồi tưởng lại những ngày đau ốm vừa qua, cũng trên căn gác này, chỗ nằm này chính bàn tay mềm mại, mát rượi của Thoi Tơ đặt trên vầng trán nóng như lửa của Thẩm. Gương mặt hiền dịu của Thoi Tơ với đôi mắt đầy lo âu nhìn anh. Bây giờ đôi mắt ấy ở đâu trên mặt biển ngàn trùng?
Thẩm với tay lấy cây đàn ghi ta treo trên vách. Cây đàn cũ kỹ bỏ lâu không đụng đến chùng dây, Thẩm lên dây lại và khảy nhè nhẹ. Lạ lùng thay đó là âm điệu của bài hát Thoi Tơ rất ưa thích, cô bé vẫn bắt Thẩm hát trong mỗi cơn mưa. Lòng Thẩm thật xa xăm, như muốn gởi theo mưa bão ngàn trùng những câu hát mịt mù đến với Thoi Tơ.
"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cô?
Dài tay em mấy thủa mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ..."