Kiều Bản Dũng liền đứng phắt dậy, từ từ tiến ra. Điền Trung Tấn nghe tim mình đập thình thịch, khẽ lui ra sau vài bước, đứng sau mấy tên võ sĩ đạo. Kiều Bản Dũng từ từ tuốt gươm khỏi vỏ, nói: -Hôm nay dù thắng hay bại, sống hay chết thì bình sinh Kiều Bản Dũng này đã được mãn nguyện trong lòng. Sơn Bản Nhất Lang gật đầu: -Phải! Sơn Bản Nhất Lang này sau cùng cũng đã được toại nguyện. Điền Trung Tấn nóng ruột, la lớn: -Kiều Bản Dũng, mau giết phứt hắn đi chứ đừng nói thêm lời gì cả. Kiều Bản Dũng cười, nói: -Dĩ nhiên là tôi phải gắng thực hiện xong hợp đồng cho ông rồi. Đó là danh dự của nghề nghiệp. Nhưng tôi có điều cần phải thanh minh rõ rệt, phải nhắc lại những lời của tôi khi nhận hợp đồng. Nếu giết được Sơn Bản Nhất Lang rồi, tôi lãnh nốt nửa phần thù lao còn lại, sau đó giữa tôi và ông đường ai nấy đi, không còn ai thiếu nợ ai điều gì cả. Ông đã hiểu chưa? Điền Trung Tấn nhột nhạt, trong lòng không được vui lắm nhưng cũng gật đầu, nói: -Phải! Ta cũng chỉ cần ngươi phục vụ tới đó thôi. Kiều Bản Dũng cười nửa miệng, nói bằng giọng mỉa mai: -Nhưng nếu chẳng may tôi chết dưới kiếm của Sơn Bản Nhất Lang thì khi đó có trời cũng không cứu được ông. Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Kiều Bản Dũng cùng tuốt kiếm một lượt, nhìn nhau thủ thế. Suốt gần nửa canh giờ không ai ra chiêu, mà cũng chẳng ai nhúc nhích. Ai nấy bên ngoài đều lộ vẻ khó chịu vì chờ đợi quá lâu mà trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hình như tất cả như bị thôi miên, không ai rời mắt được khỏi được hình ảnh 2 cao thủ đang gườm nhau. Thoạt nhìn thì trông có vẻ như trò chơi, trò đùa, nhưng trên thực tế là một thế trận, một cuộc đấu trí cực kỳ nguy hiểm. Chỉ trong đường tơ kẽ tóc, trong một cái chớp mắt là có thể phân biệt rõ ngay thắng bại, sinh tử. Sơn Bản Nhất Lang khẽ nhích nhẹ trường kiếm, Kiều Bản Dũng theo phản ứng tự nhiên, cũng lập tức đổi ngay thế thủ. Sơn Bản Nhất Lang nhìn Kiều Bản Dũng khẽ mỉm cười. Kiều Bản Dũng cũng khẽ đáp lại bằng nụ cười mỉm chi. Người lược trận ai nấy cau mày, không ai hiểu được 2 người định giở trò gì với nhau, hay nói chuyện, ra dấu cho nhau làm sao thế nào. Thêm nửa canh giờ nữa mà cũng không ai chịu nhúc nhích. Điền Trung Tấn càng xem càng nóng ruột khôn tả, nhưng không biết làm gì hơn là tiếp tục theo dõi. Rồi đột nhiên, cả Sơn Bản Nhất Lang và Kiều Bản Dũng không hẹn mà cùng la lên một tiếng thật lớn, sau đó cả 2 thân hình tung lên không, và 2 ánh kiếm cùng lóe lên một lượt. Chỉ tích tắc một vài giây sau, mọi người ai nấy trông thấy 2 người sau khi từ trên không đáp xuống dường như đổi vị trí cho nhau. Sơn Bản Nhất Lang đứng chỗ Kiều Bản Dũng khi nãy, và trái lại, Kiều Bản Dũng đứng chỗ Sơn Bản Nhất Lang. Mọi người sau đó thấy Sơn Bản Nhất Lang từ từ qụy xuống đất, tay ráng gượng cố sức chống kiếm để khỏi phải ngã lăn ra. Nơi bả vai trái chàng, máu tuôn ra đỏ lỏm cả phía trước và phía sau áo xuống dưới tận dây lưng. Trong khi đó, Kiều Bản Dũng đứng yên cầm kiếm bất động nhìn Sơn Bản Nhất Lang. Điền Trung Tấn trong bụng đang mừng thầm tin rằng Kiều Bản Dũng đã thành công, hạ sát được Sơn Bản Nhất Lang thì bỗng nghe Kiều Bản Dũng phá lên cười ha hả một tràng, miệng lớn tiếng nói: -Ha… ha… ha… Sơn Bản Nhất Lang quả nhiên là Sơn Bản Nhất Lang!... Vừa dứt lời, cả thân Kiều Bản Dũng ngã xuống, nằm ngửa trên mặt đất không động đậy, nhưng đôi mắt vẫn mở thao láo, trợn tròn. Máu ở thái dương Kiều Bản Dũng lúc đó từ từ nhiễu ra, chảy xuống gò má. Sơn Bản Nhất Lang từ từ lết tới bên cạnh Kiều Bản Dũng, đưa tay khẽ vuốt mắt. Đôi mắt Kiều Bản Dũng sau đó từ từ nhắm nghiền lại, miệng như nở một nụ cười thỏa mãn. Nhặt lấy kiếm của Kiều Bản Dũng, Sơn Bản Nhất Lang tìm vỏ tra vào rồi khẽ đặt lên trên người, lẩm bẩm: -Trong suốt cuộc đời làm võ sĩ đạo của Sơn Bản Nhất Lang này, thật chưa thấy ai lợi hại bằng Kiều Bản Dũng các hạ. Sơn Bản Nhất Lang vừa dứt lời, chợt nghe một giọng quen thuộc vang lên: -Sư phụ, coi chừng sau lưng! Nghe hơi gió, Sơn Bản Nhất Lang lách qua một bên, thuận tay đưa ngang một kiếm, một thân hình người gục xuống chết ngay tức thì. Nhìn lại, thì ra chẳng ai khác hơn là Điền Trung Tấn. Sơn Bản Nhất Lang cười khinh bỉ, nói: -Đường đường tự xưng là một lãnh chúa, lại đi đánh lén người ta! Sơn Bản Nhất Lang sau đó lớn tiếng gọi: -Hải Đẩu! Con đó hả? Mau ra đây! Thì ra người cảnh giác, giúp chàng thoát hiểm khỏi bị đánh lén chính là Hải Đẩu, con trai của trang chủ nghĩa huynh Sơn Điền Anh Minh, và cũng là đệ tử của chàng. Nghe sư phụ gọi, Hải Đẩu từ từ rời chỗ núp bước tới. Thầy trò gặp nhau mừng mừng tủi tủi, nói không ra lời. Rút kinh nghiệm, Sơn Bản Nhất Lang mắt không ngừng đề phòng 2 tên võ sĩ đạo còn sống đang run cầm cập vì sợ hãi. Nhìn chúng, Sơn Bản Nhất Lang nói: -Các ngươi muốn sống thì mau khôn hồn rời khỏi nơi đây, không thì đừng trách ta. Hai tên võ sĩ đạo còn lại hình như đã biết người biết ta, nhắm không cự nổi với Sơn Bản Nhất Lang nên vội vàng ba chân bốn cẳng rút khỏi đại sảnh một cách êm xuôi. Sơn Bản Nhất Lang lúc đó mới yên tâm, trìu mến nhìn Hải Đẩu, hỏi: -Tại sao con lại tới đây? Sư phụ đã dặn nguy hiểm lắm mà. Hải Đẩu khảng khái trả lời: -Sư phụ đã vì con, vì cha mẹ con và tất cả mọi người tại sơn trang thì không lẽ con không thể vì sư phụ mạo hiểm chút được sao? Sư phụ cũng từng dạy con rằng thân trọng hơn tiền của, nhưng nghĩa còn trọng hơn thân, và con người sống trên đời luôn luôn phải vì nghĩa. Tóm lại, vì nghĩa mà nhiều lúc chúng ta phải quên đi mạng sống của chính mình, có phải vậy không sư phụ? Sơn Bản Nhất Lang cảm động, ôm Hải Đẩu vào lòng, nói: -Sư phụ có dạy con như thế thật, nhưng thực hành là hoàn toàn do tâm của con cả, chứ sư phụ tài nào mà dạy được việc đó. Nếu phải làm lại từ đầu, sư phụ cũng sẽ không làm gì khác hơn đâu. Được kết nghĩa với thân phụ và thân mẫu đồ nhi, được có cơ hội thâu nhận đồ nhi, là những điều trân trọng nhất trong cuộc đời của sư phụ. Đột nhiên, Hải Đẩu la lên: -Sư phụ bị thương rồi! Hãy để con băng bó đỡ cho cầm máu đã. Không đợi Sơn Bản Nhất Lang có bằng lòng chấp thuận hay không, Hải Đẩu xé ngay vạt áo, khẽ cột chặt chỗ vết thương đang chảy máu nơi bả vai sư phụ nó. Sơn Bản Nhất Lang cũng để yên cho Hải Đẩu tự nhiên băng bó, không phản đối…
*
Bên ngoài quán trà, sau khi tặng chút tiền bạc cho chủ quán, Sơn Bản Nhất Lang cột lại hầu bao chứa đựng nhiều sấp ngân phiếu lẫn vàng bạc bên trong. Chàng cẩn thận buộc kỹ cho chặt chẽ, để vắt ngang trên lưng ngựa. Sau đó chàng dặn Hải Đẩu: -Đồ nhi hãy nhớ đưa vật này cho thân phụ thân mẫu. Đây là chi phí bù lại cho sự thiệt hại, cũng như để tái thiết lại Sơn Điền Gia Trang. Nguyên sau khi giết chết Điền Trung Tấn, Sơn Bản Nhất Lang mở tủ sắt đựng tiền bạc, gọi tất cả những người còn lại trong Điền Trung phủ cấp cho mỗi người một ít ngân lượng để làm vốn khi về đến quê nhà. Dĩ nhiên Sơn Bản Nhất Lang chừa lại một số ngân phiếu, cộng thêm một số vàng bạc với mục đích đền bù lại cho Sơn Điền Anh Minh những thiệt hại do Điền Trung Tấn gây nên. Chàng cũng mua lại một con ngựa của chủ quán để cỡi, mục đích hộ tống Hải Đẩu về tới Sơn Điền Gia Trang an toàn. Hải Đẩu một mực vâng dạ. Sơn Bản Nhất Lang sau đó bế Hải Đẩu đặt lên lưng bảo mã của Sơn Điền Anh Minh, coi lại yên cương cho cẩn thận, buộc dây cho chắc chắn, an toàn. Chàng gật đầu, khẽ nói: -Trời cũng chẳng còn sớm lắm. Chúng ta lên đường thôi. Hai ngựa sóng ngang với nhau. Con thần mã của Sơn Điền Anh Minh do Hải Đẩu cỡi thật khôn ngoan như hiểu thấu được ý người. Nó chỉ chạy nhanh vừa đủ để ngựa Sơn Bản Nhất Lang theo kịp. Chỉ vài canh giờ, mọi người đã nhìn thấy bóng Sơn Điền Gia Trang. Sơn Bản Nhất Lang bỗng dừng ngựa lại, trầm tiếng: -Hải Đẩu! Trước khi chia tay, thúc thúc (#1) có điều muốn dặn điệt nhi (#2). Tưởng sư phụ sẽ đi chung với mình về gia trang thì đột nhiên sư phụ lại nói lời chia tay, đồng thời thay đổi cách xưng hô, Hải Đầu kinh ngạc chẳng cùng, ấp a ấp úng: -Sư phụ… Sư phụ… Sơn Bản Nhất Lang cười, nói: -Bây giờ thúc thúc dùng tư cách một người em kết nghĩa của cha mẹ điệt nhi mà nói chuyện với cháu. Thúc thúc nghĩ làm chú của điệt nhi có lẽ nói chuyện thân hơn làm sư phụ. Hai chữ ‘sư phụ’ kia, điệt nhi hãy để trong lòng mà thôi. Vì nếu là sư phụ của điệt nhi, thúc thúc sẽ phải ở lại dạy dỗ điệt nhi cho đến khi thành tài thì mới xứng đáng với hai tiếng ‘sư phụ’ kia. Nhưng thúc thúc sắp phải đi xa rồi, chắc không bao giờ trở lại nữa, và cũng chẳng còn cơ hội gặp lại thân phụ thân mẫu điệt nhi và điệt nhi nữa đâu. Hải Đẩu mếu máo, vừa khóc vừa nói: -Điệt nhi xin thúc thúc hãy ở lại Sơn Điền Gia Trang với gia đình điệt nhi mà an cư lạc nghiệp đi. Sau đó thúc thúc có dạy dỗ điệt nhi nữa hay không cũng chẳng thành vấn đề mà. Điệt nhi chỉ muốn có thúc thúc mãi mãi ở bên cạnh điệt nhi thôi. Chắc chắn thân phụ thân mẫu điệt nhi cũng muốn có chú bên cạnh ở gia trang. Điệt nhi hứa ngày ngày sẽ bưng trà nước dâng lên hầu hạ thúc thúc. Việc gì thúc thúc phải trở lại cuộc sống giang hồ nay đây mai đó cho vất vả, cho khổ thân thúc thúc? Sơn Bản Nhất Lang thật không ngờ Hải Đẩu nói lên những điều chí tình, lời lẽ thâm thúy như một người đã trưởng thành lâu rồi. Chàng cố nén xúc động trong lòng, vỗ lưng Hải Đẩu, nói: -Hải Đẩu cháu ngoan của thúc thúc. Sống trên đời này, một khi đã vướng vào ân oán thì thật là hết đường ra. Thúc thúc đã cố gắng thoát ra khỏi cái vòng ân oán luẩn quẩn kia bằng mọi cách khắp mọi nơi trước khi đến nương thân, náu ẩn tại Sơn Điền Gia Trang nữa kia! Chú thật sự muốn tránh xa mọi việc, định an cư lạc nghiệp tại Sơn Điền Gia Trang nhưng rốt cuộc không thể nào thực hiện được. Ân oán cứ tiếp tục theo đuổi thúc thúc hoài thôi, không bằng cách này thì cách khác chứ không để thúc thúc yên bao giờ. Sau này lớn lên, điệt nhi hãy dùng tài sức mà giúp cha mẹ, ráng sống một cuộc sống bình thường, có một mái ấm gia đình cho ổn định, đừng dấn thân vào cuộc đời võ sĩ đạo làm gì. Điều đơn giản đó chính là chân hạnh phúc ở trên đời. Như thúc thúc đã nói, một khi vướng vào vòng ân oán thì sẽ không có đường ra, không có lối thoát đâu. Làm thân võ sĩ đạo chẳng sung sướng như thế gian lầm tưởng đâu, khó có cơ hội mà rửa tay gác kiếm lắm! Khi gặp thời thì có chút quyền lợi thật, được nể nang đôi chút, nhưng đến lúc sa cơ thất thế thì bị đời rẻ khinh, nhiều khi kiếm nửa bữa cơm không có (#3). Cuối cùng thì rồi cũng đến lúc phải chết mà thôi. Vì bất luận mình cho dù mình có tài giỏi đến đâu, sẽ đến lúc gặp người tài giỏi hơn hạ mình. Mà nếu không bị giết thì rất có thể phải tự mổ bụng, không lý do này thì lý do khác thôi. Những lời tâm huyết này của thúc thúc mong điệt nhi hiểu rõ. Điệt nhi về nói lại với thân phụ thân mẫu cháu rằng mọi chuyện đã êm đẹp, tốt lành, mọi người tại Sơn Điền Gia Trang có thể an cư lạc nghiệp kể từ đây. Và nhớ cho thúc thúc gửi lời chào hai người nhé. Hãy nói với cha mẹ cháu rằng chú sẽ mãi mãi nhớ ơn tri ngộ, sẽ chẳng bao giờ quên những ngày hạnh phúc nhất trong đời của chú dù thời gian thật ngắn ngủi. Hải Đẩu tiếp tục sụt sùi. Sơn Bản Nhất Lang khẽ thở dài. Chàng tháo thanh kiếm đang đeo, đồng thời thò tay vào hầu bao lấy ra một cuốn sách, trao cả 2 vật cho Hải Đẩu nói: Hải Đẩu đón nhận kiếm thư mà trong lòng xiết bao cảm động. Nó chỉ biết nấc lên từng hồi mà không nói được một câu nào cả. Sơn Bản Nhất Lang chờ Hải Đẩu buộc kiếm và cất sách an toàn xong mới khẽ vỗ lưng nó, dịu giọng: -Thôi, đừng khóc nữa điệt nhi. Bữa tiệc nào thì cũng phải đến lúc tàn. Con hãy mau trở về gia trang mà báo tin mừng cho thân phụ và thân mẫu đi. Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang vỗ vào hông con thần mã của Hải Đẩu cỡi. Con thần mã như hiểu ý, nó bèn hí lên một tràng, nhìn Sơn Bản Nhất Lang như quyến luyến không nỡ xa rời. Sơn Bản Nhất Lang phải tới vuốt ve nó, vỗ vài cái, nó mới chịu buông vó. Sơn Bản Nhất Lang đứng nhìn theo bóng người ngựa càng lúc càng khuất mờ dần. Từ xa, chàng nghe dư âm vọng lại: -Sơn Bản thúc thúc!... Sư phụ!... Sơn Bản Nhất Lang trong lòng cảm thấy nao nao… Chàng cố nhoẻn một nụ cười. Khi bóng người ngựa đã hoàn toàn khuất hẳn dưới lùm cây vườn lê của Sơn Điền Gia Trang, chàng mới quay đầu ngựa lại. Sơn Bản Nhất Lang khẽ hít vào một hơi thật dài. Khí trời thật là trong lành… Tiết Thu thật khoan khoái dễ chịu… Chú thích: (#1) Thúc thúc: chú (#2) Điệt nhi: cháu nhỏ (#3) Tráng sĩ cùng đồ bán phạn nan.HẾT