Một người đàn ông được sinh ra dưới vì sao xấu. Bao nhiêu bất hạnh nơi trần thế đều đổ xuống đầu ông. Khi vừa mở mắt chào đời, ông đã hóa mồ côi. Cha ông là ai? Mẹ ông là ai? Ông góp mặt trên dương gian này để làm gì?.. Những câu hỏi đau đáu như ngọn núi lớn đè nặng cõi lòng từ lúc từ ấu thơ đến khi xuôi tay nhắm mắt. Ông lớn lên bằng tình thương khuyến mại của đồng loại. Cơm chùa, áo chợ. Rúc thân dưới gầm cầu. Mười sáu tuổi ông bị đưa vào Trung tâm giáo dục thanh thiếu niên chậm tiến. Hai mươi tuổi, ông bị kết án một năm vì tội trộm cắp. Thật ra, ông không muốn làm người xấu, cái đói, cùng đường đã xúi giục ông. Hai mươi hai tuổi, ông có được tình yêu đầu đời. Hạnh phúc, khổ đau, niềm tin, thất vọng thay nhau giằng xé tơi bời. Rồi ông lấy vợ, sinh con. Đấy là những tháng năm hạnh phúc nhất đời người. Rồi ông xin vào làm tại công ty xây dựng. Công việc thợ nề rày đây, mai đó, lâu lâu mới được về thăm nhà. Những ngày dài chờ đợi, nhớ nhung đầy ắp kỹ niệm. Rồi tai bay họa gửi, vợ con ông bị chết cháy không nhận ra xác. Ông như hóa điên. Bốn mươi hai tuổi, ông bị tai nạn giao thông tàn phế suốt đời. Kể từ lúc đó, ông sống kiếp ăn mày. Năm bốn mươi chín tuổi, ông nương mình vào tôn giáo, với niềm tin thoát khỏi đường trần gian nghiệt ngã. Thầy ông dạy, đời là sợi dây oan nghiệt trói chặt kiếp người với bất hạnh đớn đau. Và chỉ có cõi thiên đường mới là miền cực lạc. Ông bừng tỉnh mộng. Sớm hôm trao dồi giáo lý, dốc lòng đọc kinh cầu nguyện. Năm năm mươi chín tuổi ông quy tiên, linh hồn nhẹ bay về miền thượng giới. Ước mơ lớn nhất đời ông đã được toại nguyện, từ nay ông đã rũ sạch bụi trần, thoát khỏi mọi nạn tai. Thiên đường là miền đất hoàn toàn tách khỏi sợi dây oan nghiệt trần thế. Nơi đây không có bóng dáng bất hạnh, khổ đau, không có luân hồi, không có bệnh tật, không có lòng thù hận, không có những toan tính nhỏ nhen... Cả tháng trời, ông cưỡi nai dạo chơi quanh tiên cảnh. Nơi đây toàn những loài kỳ hoa, dị thảo, ríu rít chim trời, cá lội tung tăng. Ông chẳng phải làm gì ngoài việc chơi cờ với Trương Quả Lão, đàm đạo với Hớn Chung Ly, uống rượu với Lý Thiết Quài, đi dạo với Lữ Động Tân, ăn trưa với Lâm Thái Hòa, vãng cảnh cùng Hà Tiên Cô, tâm tình cùng Hàn Tương Tử, đọc sách cùng Tào Quốc Cựu.. Nhưng rồi những thú vui đó cũng nhanh chóng khiến ông nhàm chán. Ông cảm thấy cuộc sống ăn không ngồi rồi nơi thượng giới quá nhàn rỗi và vô vị làm sao. Buổi chiều, sau khi tắm ở sông Ngân, ông trở về ông ngồi trầm tư dưới gốc cội già, chạnh thấy lòng buồn thê thiết. Ông nói: - Hạnh phúc là gì? Hớn Chung Ly nhìn ông ngơ ngác: - Lạ thật, tôi mới nghe từ này lần đầu. Tôi hoàn toàn không hiểu ông muốn nói gì cả. Hạnh phúc là gì nhỉ? Nó có giống những quả đào tiên mà chúng ta thường ăn vào những buổi trưa không? Ông lắc đầu, im lặng. Suy nghĩ một lúc, Hớn Chung Ly bỗng vỗ tay reo lên: - À, tôi hiểu rồi, hạnh phúc là cái con mà Thái Thượng Lão Quân vẫn thường cưỡi mỗi khi đi dự đại hội bàn đào, có đúng không? Nhất định là nó rồi! Ông thở dài thất vọng. Và chợt nhận ra một điều, người ta không thể có khái niệm về hạnh phúc nếu không trải qua đớn đau, bất hạnh. Ông tìm gặp Lý Thiết Quài. Nói: - Bệnh tật là gì? Lý Thiết Quài cầm hồ lô rượu nhấp từng ngụm nhỏ. Đoạn nheo mắt nhìn ông như sinh vật đến từ thế giới khác: - Này, ông bạn. Uống chưa được bao nhiêu đã say rồi hử? Bệnh tật là cái cóc khô gì nhỉ? Ông tìm đâu ra những từ lạ lùng như thế? Lý Thiết Quài cầm bình hồ lô lắc lắc mấy cái rồi reo lên: - À, tôi hiểu rồi, bệnh tật là..sao mà khó giải thích thế nhỉ. Bệnh tật có phải nó giống giống thứ rượu trong bình này không, nó có vị đăng đắng, cay cay ấy mà. Ông ôn tồn giải thích: - Không phải thế, bệnh tật là tình trạng sức khỏe không được tốt, do lao động, tuổi già cần được nghỉ ngơi và uống thuốc mới hy vọng khỏi bệnh..Hiểu chưa? - Tôi chả hiểu gì cả. Thuốc là gì nhỉ? Ông càng nói, tôi càng rối trí thêm thôi. Uống đi! Tôi chả thích nghe những chuyện vớ vẩn đó đâu. Tửu lượng của ông kém thật đấy. Nói năng cứ như đã nốc cả bể rượu. - Bệnh tật là.. Cuối cùng, ông đành chịu thua vì không sao giải thích cho ông bạn già hay rượu hiểu được. Vì chuyện này ông buồn cả đêm. Hà Tiên Cô mắt nhìn ra dãy ngân hà lấp lóe dưới ánh sáng mặt trời, rồi day mặt về phía ông và lắc đầu: - Tôi chịu thôi. Ông nói toàn những lời khó hiểu. Thảo nào mấy vị trong bát tiên luôn ca thán về ông. Lúc đầu tôi không tin nhưng bây giờ thì chẳng còn gì để nói nữa. Ông là một vị tiên kỳ quặc nhất trên tiên cảnh này. Sinh ư? Nó là gì thế? Hình dạng nó tròn méo thế nào, có thể mang theo người được không? - Sinh có nghĩa là con người được chui từ chỗ kín phụ nữ ra! Qua thời gian nuôi nấng sẽ lớn lên như chúng ta bây giờ. Đại loại là thế! Hà Tiên Cô đỏ mặt vì ngượng: - Làm sao ta có thể chui ra từ nơi dơ bẩn ấy được nhỉ? Bằng cách nào mà cái gì sinh sinh ấy chui ra được? Làm cách nào để có nó? - Muốn sinh con người phụ nữ phải có chồng, đấy là người đàn ông. - Đàn ông thì đã sao nào! Tôi không hiểu gì cả. Đạo hữu là đàn ông, tôi là đàn bà. Tại sao phải yêu nhau? Tình yêu là gì chứ? Đàn ông với đàn bà phải làm như thế nào mới tạo ra cái sinh sinh gì đó? Nó có sừng không? Ông im lặng nén tiếng thở dài. Hà Tiên Cô ngừng nói, mắt nhìn chăm chăm vào người đối diện: - À, có phải nó giống như thứ mà chúng ta hay ngồi ấy. Cái ghế có phải vậy không. Đạo hữu lắm từ kỳ lạ nhỉ. Ghế thì nói là ghế chứ nói là sinh ai mà hiểu nổi. Hà Tiên Cô không hiểu là phải, bởi trên tiên giới mọi vật đều bất diệt. Không có tình yêu trai gái thì làm sao hiểu được sinh là gì. - Lão hả? – Tào Quốc Cựu trợn mắt tròn xoe:- Đạo hữu kỳ khôi quá. Nó là cái quái gì nhỉ? Đoạn Tào Quốc Cựu bước vào bên trong, mang ra quyển sách lớn tướng: - Để tôi tra thử xem nào. Lão nằm ở trang nào nhỉ? Đạo hữu nhầm rồi, trong sách hoàn toàn không có từ này. Chỉ có từ trường tồn thôi. Phải chăng đạo hữu muốn nói đến nó? Ông cố nín giận, nói nhỏ nhẹ: - Lão có nghĩa là già đấy! Như tôi và đạo hữu đây đều là những người già. Tào Quốc Cựu nhún vai tỏ vẻ không hiểu. Ông hất hàm về phía mấy tiên đồng đang quét lá đa: - Bọn tiên đồng ấy là trẻ, chúng ta là già. Trẻ sẽ trở thành già sau một thời gian nhất định. Hiểu không? Tào Quốc Cựu lắc đầu: - Đạo hữu nói hươu nói vượn gì thế? Chẳng phải cả mấy nghìn năm bọn chúng vẫn thế đó sao. Tôi cũng thế. Tất cả những đạo hữu trên cõi tiên này đều thế. Tiên đồng mãi là tiên đồng. Tôi là tôi. Chuyện tiên đồng bỗng hóa như tôi là vô lý. Hoàn toàn vô lý. Cho dù có vạn vạn triệu năm đi nữa, chúng vẫn cứ là tiên đồng. Và Tào Quốc Cựu vẫn là Tào Quốc Cựu. Ngưu Lang vẫn cứ đi chăn trâu, Chức Nữ vẫn cứ cặm cụi với công việc dệt vải. Làm gì có chuyện Ngưu Lang hóa thành lão Ngưu Lang, nàng Chức Nữ bỗng hóa thành bà Chức Nữ. Lữ Động Tân nhấc quân cờ đi một nước rồi nhìn bạn cờ và thở dài ngao ngán: - Câu chuyện nên dừng tại đây là vừa. Đạo hữu nói nữa chắc tôi phát điên lên mất. Chết là gì? Nó có giống những quân cờ này không? - Chết có nghĩa là kết thúc sự sống của sinh linh. Có nghĩa là biến mất tồn tại của mình. Tôi chết, có nghĩa là tôi sẽ biến mất, không còn ngồi chơi cờ với đạo hữu nửa. Vì thế nhân loại rất nâng niu sự sống của mình. - Tại sao lại kết thúc tồn tại? Vậy đạo hữu sẽ đi đâu nếu không chơi cờ với tôi? - Tôi sẽ trở về cát bụi. - Gì thế! Tại sao lại về những chỗ ấy? Tôi nghĩ, đạo hữu không chơi cờ với tôi thì đi uống rượu với lão Lý Thiết Quài hay tán gẫu với Hớn Chung Ly hoặc đi dạo với Hà Tiên Cô, chứ làm sao có thể bốc hơi được. Lâm Thái Hòa nhìn lão cười độ lượng: - Lo lắng, suy tư ư? Nó là thứ gì thế? Có ăn được không? Nếu ăn được nó có vị như thế nào? Ngọt hay bùi. Chua hay chát? Những thứ ông bạn vừa kể, ta có thể tìm chúng ở đâu? - Đấy không phải là thức ăn thì làm sao có vị. Nó thuộc về đời sống tinh thần, luôn hiện hữu trong mỗi con người. Lâm Thái Hòa ngạc nhiên thốt lên: - Bên trong con người sao? Tôi cứ đinh ninh chỉ có cơ quan nội tạng thôi chứ. Làm sao nó có thể nấp vào trong ấy được nhỉ? Nó vào chốn tối tăm nóng bức ấy để làm gì? Ông thất vọng ra mặt: - Nó là vật vô hình không sờ thấy được. Nó không nằm trong ruột non ruột già, dạ dày hay lá lách mà nằm trong suy nghĩ, trong đầu. – Ông đưa mấy ngón tay gõ gõ lên đầu. - Lại càng khó hiểu. Trong hộp sọ thì có cái cóc khô gỉ nhỉ! Ông nói: - Lo lắng, suy tư như một phần cơ thể bám chặt vào con người. Nếu con người không có những thứ đó thì anh ta mặc nhiên không tồn tại. Lâm Thái Hòa nói: - Tôi và tất cả vị tiên trên thượng giới này đã sống hàng triệu năm mà không có những thứ ấy mà chẳng bị làm sao cả. Có khi như thế lại tốt hơn. Ung dung nghe chim hót những sớm bình minh. Đắm mình trong dòng ngân hà. Say mê bởi những khúc nhạc tiên quyến rũ...chẳng là quá thú vị hay sao? - Nhưng, nếu chúng ta cứ sống bằng cuộc sống hiện tại cho dù có thêm vài triệu năm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng ta chẳng qua là những động vật cấp cao vô tích sự mà thôi. Lo lắng, suy tư còn là niềm hạnh phúc của mỗi con người. Không có nó đời sẽ đi về đâu. - Tôi xin phép hỏi bạn một câu; tiên giới và trần gian nơi nào tốt đẹp hơn? - Tất nhiên là tiên cảnh. - Anh bạn đã xác nhận rồi đấy nhé! Nhưng mà người trên thượng giới đâu cần những thứ đó. Theo tôi, đấy chính là nguyên nhân gây ra bất hạnh. Anh bạn cũng nên quên nó đi. Cả tiên giới không ai hiểu ông. Và ông cũng không hiểu họ. Sau đúng một năm thành tiên ông đắc đạo, ông cảm thấy nơi tiên giới này không thuộc về ông. Tại sao người ta có thể sống mà không có tình yêu, với những lo toan bề bộn. Tại sao người ta có thể ăn lúc không thấy đói, uống lúc không thấy khát. Tại sao nam nữ cứ nhìn nhau như những người cùng giới, hoàn toàn không có sự rung cảm con tim, không xúc động bởi ánh mắt nhìn đắm đuối...Tại sao..Rốt cuộc, ông cay đắng nhận ra sai lầm của bản thân. Ông chạy trốn nỗi đau, chạy trốn bất hạnh, chạy trốn cái chết, để con Người để hạ xuống hàng con Vật. Con Vật được giam cầm trong chiếc tháp ngà vĩnh cửu, trường tồn, với những mỹ từ tuyệt đẹp cõi thiên thai! Cuộc sống những con Vật trên tiên giới một ngày hay một thiên niên kỷ đều như nhau. Họ trường sinh bất tử nhưng lại quá mỏng manh, quá ngắn ngủi, quá nhàm chán.. Ông chạnh thấy thèm làm đứa con mồ côi thương cha khóc mẹ, thèm được làm tên tội đồ sám hối bên song sắt mơ ngày tự do, thèm hận thù, thèm yêu thường, thèm chân thật, thèm dối trá lọc lừa, thèm làm người đàn ông khóc than thảm thiết vì mất người thân, thèm làm kẻ hành khuất lo ăn từng bữa, thèm cơn mưa sũng nước chỗ nằm. Ông thèm làm Người, chứ không muốn làm con Vật trong lốt tiên ông. Sáng hôm sau, trên tiên giới vắng mất một tiên ông đắc đạo. Và dưới trần gian có thêm một gã ăn mày. Hắn lết trên chiếc mo cau, van xin khẩn thiết: - Lại ông đi qua, lại bà đi lại, làm ơn bố thí cho kẻ tật nguyền.. Lạ lắm, gã ăn mày bị thiên hạ đuổi xua như đuổi tà. Thậm chí có người còn túm cổ gã ném ra đường không thương tiếc. Gã không khóc, không oán than, mà cười hết cỡ. Nụ cười mãn nguyện, ẩn dưới đôi mắt lấp lóe những con sóng reo vui. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kẻ ăn mày nào hạnh phúc như hắn. Lạ thật, ăn mày mà cũng vui đến thế ư?