oirot không được yên ổn suốt hai mươi bốn giờ như ông ta yêu cầu.Vào lúc mười một giờ hai mươi sáng hôm sau, nàng Egg bước vô nhà ông không báo trước. Nàng rất đỗi ngạc nhiên nhìn thấy nhà thám tử đại tài đang chơi trò xếp quân bài. Vẻ mặt nàng khinh khỉnh khiến ông phải vội chống chế:- Ta có phải vậy đâu, cô em, mình già rồi tính lại như trẻ con. Không phải vậy. Cái trò chơi xếp hình quân bài giúp ta được sáng trí hơn. Đó là thói quen từ lâu. Như sáng hôm nay, mới bảnh mắt ta tìm mua một bộ bài. Rủi thay ta mua nhằm bài giả. Vậy mà lại được việc.Nàng Egg chăm chú nhìn mô hình xếp trên bàn.Nàng cười:- Trời ơi, ông mua nhầm bộ gia đình hạnh phúc.- Nghĩa là thế nào, bộ bài gia đình hạnh phúc?- Dạ, đó là tên một trò chơi. Bọn trẻ con thường bày trò ở mấy lớp học nhà trẻ đó mà.- Ồ, ra là vậy, ta tập sắp xếp quân bài theo mô hình đó.Nàng Egg nhặt lấy mấy quân bài trên bàn, nàng nhìn thích thú:- Quân bài thầy Bun, người con ông thợ bánh mì - em vẫn thích. Còn đây, bà đầm tên Mug, vợ ông hàng sữa. Ồ, này ông ơi, em cứ giả sử mình là người đàn bà này.- Sao lại chọn phải ngay quân bài kỳ cục thế này, cưng ơi?- Em thấy cái tên hay hay.Nhìn vẻ mặt Poirot nhớn nhác, Egg thấy tức cười, nàng phân bua. Nghe xong, óng mới nói:- Ồ, có phải đó là câu chuyện ngài Charles kể tối qua. Ta còn hoang mang... Mugg - Ồ, phải, người ta gọi theo tiếng lóng, phải rồi, vậy em là một đứa ngu ngốc, phải vậy không? Dĩ nhiên em phải đổi cái tên khác. Vậy là em không thích cái tên Lady Mug, nhỉ?Nàng Egg lại cười. Nàng nói:- Vậy thì, ông cầu cho em được hạnh phúc.- Ta vẫn cầu chúc em được nhiều hạnh phúc, cưng ạ! Không phải lúc em còn trẻ mà còn mãi mãi - cái niềm hạnh phúc xây trên nền đá tảng.- Em sẽ về báo lại Charles ông gọi ngài là đá tảng - Nàng Egg nói - Giờ em cần phải nhắc một chuyện liên quan đến ông. Em còn thắc mắc mãi chuyện cái mẩu tin cắt trên báo, chàng Oliver đánh rơi từ chiếc ví xuống đất. Hôm đó, nàng Wills nhặt được thì trả lại ngay. Em cho hoặc Oliver hoàn toàn bịa đặt bởi gã không còn nhớ ra cái lúc đó hoặc không có một cái mẩu tin nào cả. Gã giả vờ đánh rơi một mảnh giấy bậy bạ nào đó, và người con gái thì cho là mẩu tin về chuyện đầu độc nicotine.- Sao cô ta lại nghĩ ra cái chuyện đó, hả?- Bởi vì cô ta không muốn dính dáng đến chuyện đó. Cô ta gán cho Oliver.- Vậy ông cho cô ta là thủ phạm?- Đúng.- Lý do nào khiến cô ta phải hành động như vậy?- Em không nên hỏi ta chuyện đó. Bởi ta có thể nghĩ cô ta điên rồ. Người sáng trí thường có lúc hóa rồ. Ngoài ra, ta không thể nêu lý do nào khác hơn - thật sự không tìm đâu ra lý do.- Rõ ràng ta đang lâm vô ngõ bí. Ta không thể nào hỏi em có tìm ra lý do. Với ta thì câu hỏi đó còn theo ta mãi. Lý do nào dẫn đến cái chết của ngài mục sư Babbington? Đến lúc ta tìm được câu trả lời, vụ án coi như đã đến hồi kết thúc.- Ông không cho là thủ phạm bị điên? - Egg hỏi lại.- Không đâu em - không phải lý do vì điên rồ như em tưởng. Phải có lý do. Ta phải tìm cho ra lý do.- Thôi, xin chào ông - Nàng Egg nói - Xin lỗi đã làm phiền ông, em còn giữ cái ý tưởng đó. Thôi em về ngay. Em và Charles còn phải lo diễn tập lần chót vở Con chó cười - ông biết đó, vở kịch do nàng Wills soạn cho Angela Sutcliffe. Đêm mai là xuất diễn lần đầu.- Trời ơi. - Poirot thét lớn.- Cái gì thế? Có việc gì không?- Có chứ, có vấn đề đấy. Ta vừa nảy ra một ý. Một ý tưởng thần sầu. Ồ, nhưng ta không nhìn thấy gì cả - không thấy.Nàng Egg chăm chăm nhìn ông. Nàng cho là ông có thói lập dị. Poirot lấy lại tư thế. Ông vỗ nhẹ vô vai nàng Egg:- Em cho là ta điên. Không có đâu. Ta nghe rõ em nói. Em định đi xem vở Con chó cười, do nàng Sutcliffe thủ vai chính. Em cứ đến xem và đừng để ý những gì ta đã nói.Nàng Egg ra về còn hoang mang. Poirot ở lại trong phòng một mình, ông lui tới thơ thẩn miệng lẩm bẩm thở dài. Mắt sáng như mắt mèo.- Có chứ - chuyện đã rõ. Một ý tưởng kỳ dị - rất là kỳ dị - ta chưa từng biết một ý tưởng thần kỳ như vậy, nghe có lý lắm, chuyện bình thường. Nói đúng ra, đây là một vụ án ly kỳ.Poirot bước ngang qua trước chiếc bàn bày mấy quân bài, giơ tay xóa bỏ mấy mô hình còn bày ra đó.- Trò chơi gia đình hạnh phúc, ta không thích bày ra nữa - Ông nói - Mọi chuyện đã giải quyết xong. Giờ ta phải ra tay hành động.Ông với lấy mũ đội và khoác chiếc áo măng-tô. Ông bước xuống cầu thang, người phục vụ gọi xe taxi. Poirot, đưa địa chỉ nhà ngài Charles.Đến nơi ông trả tiền xe, xong rồi bước vô trong. Người gác thang máy nghỉ việc. Poirot phải đi bộ qua cầu thang. Đến ngay trước căn hộ của ngài Charles ở tầng hai, cửa mở và nàng Milray bước ra.Nàng hoảng hốt vừa chạm mặt ông Poirot.- Ông đấy hả?Poirot mỉm cười:- Chính tôi đây. Có phải là tôi không hả? À, chính tôi đây mà.Nàng Milray chợt nói:- Em ngại là ông không thể gặp ngài Charles được. Ngài và nàng Lytton Gore đến nhà hát Babylon.- Tôi không đến để gặp ngài Charles. Tôi đến tìm chiếc gậy bỏ quên hôm trước.- Ồ, em hiểu rồi. Vậy thì ông nhấn chuông, Temple, người hầu sẽ tìm giúp ông. Xin lỗi ông tôi không thể ở lại, tôi còn phải đón tàu đi về miền Kent, quê mẹ tôi.- Tôi biết mà. Vậy thì đừng vì tôi mà trễ tàu, cô em nhé!Ông lách người qua một bên, nàng Milray bước nhanh đi xuống cầu thang. Nàng chỉ xách theo chiếc cặp nhỏ.Nàng vừa đi khỏi, Poirot lại quên mất lý do đến đây. Thay vì đi tiếp tới thềm cầu thang trên, ông trở xuống bước vội xuống nhà dưới. Vừa đến trước cửa, nàng Milray đã bước vô xe taxi. Một chiếc khác chờ tới đâu lại sát lề. Poirot vẫy tay gọi xe. Ông bước vô trong bảo tài xế bám theo xe chạy trước.Ông không ngạc nhiên ngồi nhìn chiếc xe phía trước nhắm hướng Bắc dừng lại trạm Paddington Station, từ cái trạm xấu xí này đi về Kent cũng được. Poirot bước đến quày vé hạng nhất mua một vé trở lại Loomouth. Năm phút nữa tàu chạy. Kéo cao cổ áo sát mang tai, cho bớt lạnh. Poirot đang ngồi thu người trong góc toa tàu hạng nhất.Năm giờ tàu dừng lại ga Loomouth. Trời sẩm tôi từ ban nãy. Đứng xịch lùi về phía sau, Poirot lắng nghe mấy người phục vụ toa tàu đang chào đón nàng Milray ngay tại nhà ga nhỏ hẹp này.- Vậy là, thưa cô nương, cô lại không báo trước. Vậy ngài Charles có cùng đi với cô?Nàng Milray đáp:- Tôi ghé qua đây tình cờ thôi. Sáng mai thì về lại. Tôi bỏ quên một món đồ. Không, tôi không đón xe taxi. Tôi đi bộ theo đường đi dốc đá.Trời tối đen như mựcr Nàng Milray bước nhanh trên quãng đường dốc quanh co. Hercule Poirot đang bám theo một khoảng cách khá xa. Ông vừa đi vừa nhóm gót như con mèo. Nàng Milray vừa đến dãy nhà Chòi Canh, nàng mở túi xách lấy chìa khóa tra vô ổ khóa cửa bên hông, nàng cứ để cửa mở hé. Trong thoáng chốc nàng quay trở ra. Tay nàng cầm một cây đuốc thắp sáng bằng pin điện, một tay cầm chiếc chìa khóa cổng chính đã gỉ sét. Poirot thụt lùi nép mình sau bụi cây vừa khuất tầm nhìn.Nàng Milray đi vòng phía sau nhà, men theo lối đi rất nhọc nhằn, cỏ cây mọc cao um tùm. Hercule Poirot bám sát gót. Cứ đi lần mãi tới trên dốc cao, chợt nàng dừng lại ngay trước một vọng canh xây bằng đá thường nhìn thấy khắp miền duyên hải. Đúng bên ngoài nhìn vô nó có vẻ hoang phế, mộc mạc. Cửa sổ cũ kỹ bám đầy bụi vẫn còn treo tấm màn phất phơ, nàng Milray đang tra chìa khóa vô cánh cửa gỗ to sừng sững.Chìa khóa xoay một vòng nghe có tiếng cách cách, khó mở. Rồi cánh cửa xịch mở, tiếng bản lề rít ken két. Nàng Milray soi đuốc bước vô trong.Poirot nhanh chân bám kịp. Ông lẻn bước nhẹ qua cánh cửa. Ánh sáng từ cây đuốc trên tay nàng Milray chiếu vô tấm kính cửa hắt một thứ ánh sáng như bộ đèn bunsen.Nàng Milray đến nhặt lấy cây đòn xeo. Vừa định nhấc bổng giáng vô tấm kính cửa chợt một bàn tay giơ ra giữ chặt tay nàng lại. Nàng há hoc mồm quay lại nhìn.Đôi mắt xanh trong vắt như mắt mèo, Poirot đứng đó chiếu thẳng vô mắt nàng.- Em không thể làm như vậy được, cô em - Ông vừa nói - Ta bắt quả tang em có ý định hủy hoại một món tài sản.