Dịch giả: Đào Đăng Trạch Thiên
Chương mười
Chàng Oliver Manders

     ại văn phòng Speier và Ross, ông Satterthwaite đến hỏi thăm chàng Oliver. Ông chìa ra tấm danh thiếp.
Ngay tức thì ông được mời vô một căn phòng nhỏ, chàng Oliver đang ngồi trước bàn giấy.
Chàng đứng ngay dậy chìa tay ra mời khách:
- Ông đã có lòng đến tìm tôi, thật hân hạnh. - Gã mở lời. Giọng gã dõng dạc:
- Tôi phải nói là, thật là phiền quá.
Ông Satterthwaite không dễ gì làm ngơ. Ông kéo ghế ngồi, hỉ mũi cho thông rồi ông ngước nhìn qua chiếc khăn tay, chợt cất tiếng:
- Anh có đọc bản tin buổi sáng chưa?
- Ông nhắc bản tin hoạt động tài chính? Ồ, lại chuyện đồng đô-la...
- Không phải chuyện đô-la - Ông Satterthwaite nói - Chuyện một cái chết. Vụ khai quật tử thi ở Loomouth. Mục sư Babbington bị đầu độc chết do chất nicotine.
- Ồ, cái tin đó... phải, tôi có xem qua. Cô nàng Egg năng nổ chắc phải hài lòng. Cô nàng vẫn cho là một vụ giết người.
- Cái tin đó không khiến anh phải quan tâm sao?
- Tôi không thích chuyện bạo lực. Hơn nữa - một vụ giết người - Gã nhún vai - Trò chơi bạo lực kém văn hóa.
- Không phải đơn thuần chuyện kém văn hóa. - Ông Satterthwaite nói.
- Không phải sao? Thôi được, có lẽ không phải vậy.
- Chuyện còn phải xem, đúng vậy không, ai là kẻ phạm tội. Ví dụ, như anh đây, tôi dám chắc có thể phạm tội giết người một cách văn nghệ thôi.
- Ông khéo nói hay quá. - Giọng Oliver rền rền.
Này anh bạn, ta nói ngay, ta không nghi cho anh nghĩ ra mưu mẹo gây tai nạn. Cảnh sát cũng không cho là vậy, ta biết mà.
Một thoáng tĩnh lặng khắp gian phòng, chợt có tiếng dội một cây bút rơi xuống sàn.
Oliver cất tiếng:
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu hết ý ông muốn nói thế nào?
- Cái chuyện kém văn hóa do anh gây ra ở tu viện Melfort, anh còn nhớ chứ. Ta thấy cần phải tìm hiểu vì sao anh phải làm như vậy?
Lại một thoáng im lặng, chợt Oliver mở lời:
- Ông đang nói chuyện cảnh sát - tình nghi?
Ông Satterthwaite gật:
- Có một chút nghi ngờ, anh có cho là vậy không? - Ông hỏi, giọng vui vẻ - Nhưng mà anh cũng đã được nghe giải thích cặn kẽ rồi.
- Tôi có nghe - Giọng Oliver chậm rãi - Hay dở ra sao tôi cũng chẳng hiểu.
- Vậy anh chờ ta phán xét.
Nghĩ một lúc chợt Oliver nói.
- Tôi cũng hiểu - theo cách riêng của tôi - lời đề nghị của ngài Bartholomew.
- Thế nào? - Ông Satterthwaite kinh ngạc hỏi lại.
- Cũng lạ lùng đây, phải không? Nhưng đó là sự thật. Ngài gửi thư đề nghị tôi sắp xếp ngụy tạo một vụ tai nạn, sau đó nhờ cứu giúp. Ngài sẽ nêu rõ lý do trong thư, nhưng trước tiên ngài cần giải thích cho tôi hiểu đầu đuôi câu chuyện.
- Vậy ngài giải thích thế nào?
- Không, ngài không giải thích... Tôi lái xe đến đó trước giờ mở tiệc. Tôi chẳng thấy ngài đâu. Cuối buổi tiệc mới hay ngài - Ngài đã chết.
Oliver không còn cái vẻ chán nản như lúc nãy. Gã giương cặp mắt đen ngòm nhìn chăm chăm ông Satterthwaite. Gã đang dò xét phản ứng từ sau câu nói vừa rồi.
- Vậy là anh có nhận được cái thư đó?
- Không, tôi xé bỏ đi rồi.
- Tiếc thật - Giọng ông Satterthwaite lạnh lùng - Vậy mà anh không báo cảnh sát?
- Không, nghe ra thì - ồ, có vẻ kỳ dị.
- Kỳ dị thật chứ.
Ông Satterthwaite lắc đầu. Có thật ngài Bartholomew Strange đã gửi bức thư đó? Lạ đời thật. Câu chuyện xem chừng có phần cường điệu, trái hẳn lối sống bình thường của một vị bác sĩ.
Chợt ông ngước nhìn chàng ta. Oliver vẫn còn chăm chú nhìn ông. Ông Satterthwaite ngẫm nghĩ. “Hắn đoán thử ta có tin câu chuyện vừa kể”.
Chợt ông hỏi:
- Vậy là ngài Bartholomew không đưa ra một lý do nào hết?
- Không bất cứ một lý do nào cả.
- Chuyện lạ đời.
Oliver ngậm tăm, ngồi lặng phắc.
- Lúc đó anh thi hành đúng mệnh lệnh?
Cái vẻ chán nản ban nãy lại hiện ra trên gương mặt gã.
- Dạ, tôi hình dung ra lúc đó như chim sổ lồng khoan khoái. Tôi muốn biết cái cảm giác kỳ lạ đó, nói thật với ông.
- Rồi còn chuyện gì khác hơn nữa?
- Ông nói sao, chuyện gì khác hơn nữa là sao?
Ông Satterthwaite chưa hiểu ý gã muốn nói. Gã còn lẩn quẩn với cái ý tưởng đen tối.
- Ta muốn nói, - Ông nhắc lại - còn chuyện gì khác hơn nữa - ngoài ý muốn của anh?
Yên lặng. Chợt gã nhún vai:
- Tôi định nói ra hết. Mà cái người đàn bà đó thì không kín miệng.
Ông Satterthwaite tìm một câu hỏi.
- Buổi sáng hôm đó sau khi vụ án xảy ra. Lúc đang nói chuyện với bà Anthony Armstrong, tôi thò tay vô túi lấy cuốn sổ tay, lỡ làm rớt một vật gì đó xuống đất. Bà nhặt lấy đưa lại cho tôi.
- Và cái vật ấy ra sao?
- Rủi thay bà nhìn xem rồi đưa lại cho tôi. Đó là mẩu tin cắt trong báo hàng ngày về chất nicotine - chất độc gây chết người mới khổ chứ, đại khái là vậy.
- Làm thế nào anh lại quan tâm đến mấy chuyện đó?
- Không phải tôi. Lúc đó tôi định cất cái mẩu tin vô chiếc ví, nhưng lại quên đi. Khổ thế chứ nhỉ?
Ông Satterthwaite nghĩ bụng: “Chuyện chán phèo”.
- Tôi ngỡ là, - Oliver Manders kể tiếp - bà ta đi báo cảnh sát ngay?
Ông Satterthwaite lắc đầu:
- Ta không cho là vậy. Ta tưởng là mấy bà vẫn thích giữ lại mấy thứ đó. Bà là tay sưu tầm kiến thức lạ.
Chợt Oliver Manders nhoài người tới trước.
- Tôi vô tội, thưa ông, hoàn toàn vô tội.
- Tôi có bảo là anh có tội đâu. - Giọng ông Satterthwaite nhỏ nhẹ.
- Nhưng có kẻ đã... có kẻ đã tính chuyện. Có kẻ tính chuyện đi báo cho cảnh sát là tôi.
Ông Satterthwaite lắc đầu:
- Không. Không phải.
- Vậy sao ông còn đến đây làm gì?
- Một phần là do ở kết quả của - ờ - cuộc điều tra ngay tại hiện trường, ông Satterthwaite nói giọng ba hoa - Và cũng một phần theo yêu cầu của một người bạn.
- Người bạn nào?
- Hercule Poirot đó mà.
- Cái ngữ ấy! - Câu nói vừa thốt ra từ cửa miệng Oliver - Ông ta đã về bên Anh rồi mà?
- Đúng.
- Vậy sao còn trở lại đây?
Ông Satterthwaite đứng phắt dậy:
- Vì sao loài chó thì lại thích đi săn? - Ông hỏi lại. Và như hài lòng với câu trả miếng, ông bước nhanh đi ra ngoài.