Dịch giả: Đào Đăng Trạch Thiên
Chương bảy
Thuyền trưởng Dacres

     gg chưa hoàn tất được chương trình làm việc trong ngày. Công việc sắp tới nàng phải đến nơi khu chung cư St. John’s House, nhà Dacres có một căn hộ tại đây. Chung cư mới vừa xây cất giá thuê nhà rất cao. Mỗi căn hộ có bồn trồng cây kiểng ngoài cửa sổ, người phục vụ chung cư ăn mặc đồng phục sang trọng như sĩ quan.
Egg chưa vội đến khu chung cư. Nàng dạo quanh bên kia đường. Nàng tính ra, đã cuốc bộ được mấy cây số sau một giờ đồng hồ. Đúng năm giờ rưỡi.
Chiếc taxi dừng lại trước khu nhà Mansions, thuyền trưởng Dacres bước xuống. Chờ đúng ba phút, Egg băng ngang qua đường đi thẳng vô trong chung cư.
Nàng nhấn chuông căn hộ số 3. Dacres hiện ra ngay trước cửa. Ông ta đang cởi chiếc áo blouson ra.
- Ồ - Egg mở lời - Ông mạnh khỏe? Ông vẫn còn nhìn ra em chứ? Ta đã từng gặp gỡ ở Cornwall và một lần ở Yorkshire?
- Nhớ chứ, nhớ rồi. Cả hai lần nhìn thấy cái chết, có phải không? Mời cô Lytton Gore vô nhà.
- Em đến cần gặp vợ ông. Bà có nhà chứ?
- Bà đang ở ngoài phố Brutton Street - ở chỗ hiệu may.
- Em biết chỗ đó. Em vừa ghé qua hôm nay. Chắc bà cũng sắp về tới, bà không để ý chuyện em ghé nhà - em cứ cho mình lại đến quấy rầy ông bà.
Egg ngồi xuống trông thật hấp dẫn.
Freddie Dacres ngẫm nghĩ.
“Con bé dễ thương. Đẹp quá đi chứ”.
Chợt ông nói thật to:
- Sau sáu giờ Cynthia mới về. Ta vừa từ Newbury về đây. Một ngày vất vả nên ta vội về. Thôi ta đi vòng qua bên quán Seventy-two uống một ly cocktail nhé?
Egg nhận lời, nàng còn ngờ ngợ bởi Dacres là tay ghiền rượu.
Cả hai đang ngồi ở tầng hầm quán bar Seventy-two gọi rượu Martini. Egg chợt nói:
- Hôm nay gặp ngày vui, em chưa hề biết chỗ này.
Freddie Dacres nở một nụ cười dễ dãi. Ông lại khoái bọn gái trẻ đẹp. Không còn món nào ông thích hơn - có lẽ vậy.
- Thời gian đảo lộn mọi thứ - Ông nói - Cái lần ở Yorkshire, ta nhớ ra. Câu chuyện nghĩ cũng tức cười, một bác sĩ bị đầu độc - em hiểu ý ta nói chứ - chuyện ngược đời. Một bác sĩ mới là người đầu độc kẻ khác chứ.
Chợt ông phá ra cười rân vừa nói hết câu, ông gọi thêm một ly rượu gin đỏ.
- Em cho là ông còn sáng trí - Egg vừa nói - Không bao giờ em nghĩ ra một chuyện như vậy.
- Chẳng qua là một chuyện đùa, thế thôi. - Freddie Dacres nói lại.
- Chuyện kỳ dị, phải đấy chứ? - Egg nói lại - Là mỗi lần em gặp ông đúng lúc xảy ra cái chết.
- Cũng khá kỳ dị - Thuyền trưởng Dacres nhìn nhận - Em định nói vị mục sư già chết tại chỗ - nhà ông nghệ sĩ bạn của ngài.
- Dạ đúng. Ông ấy chết mới lạ kỳ làm sao!
- Thật là phiền - Dacres nói - Khiến cho em sợ sệt, mọi người chết thình lình khắp nơi. Em biết không em đang đến lượt ta khiến em lại rùng mình.
- Ông quen biết ngài mục sư Babbington từ trước, ở tại Gilling phải không?
- Ta không nhớ nơi nào, không, ta không để ý ông bạn già đó. Buồn cười nhất là ông ta chết thình lình y như ông lão Strange vậy. Cũng khá kỳ lạ đấy.
- Cũng không thể bị giết một cách kỳ lạ như vậy, ta đoán đúng không?
- Dạ, ông nghĩ thế nào?
Dacres lắc đầu.
- Không thể như vậy được - Ông nói giọng chắc nịch - Chẳng có ai dám giết cha cô. Mấy ông bác sĩ là chuyện khác.
- Dạ phải - Egg đỡ lời - Em cho là mấy ông bác sĩ chết cách khác.
- Họ chết nối tiếp theo nhau. Rõ như ban ngày. Mấy ông bác sĩ quấy phá quỷ thần - Giọng ông nói lắp bắp. Ông nhoài người về phía trước nói vừa đủ nghe - Nó không để yên đâu. Hiểu chưa?
- Không! - Egg nói.
- Nó quậy phá người ta. Bởi nó nhìn rõ hơn ban ngày. Đừng có cho nó vô nhà.
- Em chẳng hiểu ông muốn nói gì.
- Này cưng, ta đang nói đây. Em phải bắt giữ một người - ta nói phải nghe - giam hắn lại. Trời ơi, bọn chúng tàn ác. Bảo hắn câm mồm, tịch thu tất cả đồ đạc - dù em cố năn nỉ hắn cũng không nộp. Đừng có lo ngại khi phải áp dụng hình phạt với hắn. Ta nói cho em nghe hết bởi vì ta biết rõ.
Nhìn nét mặt ông chợt nhăn rúm. Ông đưa mắt nhìn chăm chăm về phía nàng.
- Đồ chết tiệt, ta nói thật - chết tiệt. Vậy mà bọn chúng bảo là ra tay cứu chữa cho em. Cứ xem như đó là một việc làm thiện chí - Gớm thật!
- Có phải ngài Bartholomew Strange? - Egg đang dò hỏi.
Ông ngăn lại không cho nàng nói tiếp:
- Ngài Bartholomew Strange. Ngài Bartholomew Humbug. Ta cần biết chuyện gì đã xảy ra tại khu nhà dưỡng đường đắt tiền đó. Chuyện đó ai cũng biết. Em có đến nơi đó và em không đi đâu được. Bởi em tự tìm đến nơi đó. Tự tìm đến! Và khi em hoảng sợ bọn chúng giữ em lại.
Ông đang run rẩy. Miệng mồm méo xệch.
- Tôi đã quá rồi - Ông ngỏ lời xin lỗi - Đã quá. - Ông gọi một người phục vụ đến, ép nàng Egg uống thêm một ly, nàng từ chối ông gọi một ly cho mình.
- Được lắm - Vừa nói xong ông nốc cạn ly - Lấy lại tinh thần. Chuyện kinh doanh nó làm ta điên đầu. Ta không nên quấy rầy Cynthia. Nàng bảo ta phải im lặng. - Ông gật gật - Không nên báo cảnh sát mấy chuyện này - Ông nói - Bọn chúng sẽ ngờ ta giết lão Strange ủa? Em cũng ngờ vậy sao, có một tên đã giết ngài? Hung thủ là một trong số những người của chúng ta. Một ý tưởng nghe tức cười. Ai là thủ phạm? Đó là một nghi vấn.
- Có lẽ ông đã biết ai là thủ phạm. - Egg nói.
- Em nói vậy là có ý gì? Sao ta cần phải biết ai là thủ phạm?
Ông nhìn nàng vừa tức giận vừa nghi hoặc.
“Ta chẳng biết ất giáp chuyện đó, ta nói thật mà. Ta không định rước lấy lời buộc tội đó. Dù Cynthia nói thế nào, ta cũng không nhận chuyện đó. Ngài thuộc về một cõi khác, bọn họ thuộc về một cõi khác. Nhưng họ không thể đánh lừa ta được”.
Ông trở lại tư thế ngồi ngay ngắn:
- Ta còn đủ sức khỏe, cô em Lytton Gore biết đây!
- Em biết ông mà - Egg đáp lại - Ông kể cho em nghe ông có biết gì về bà De Rushbridger đang ở bên khu dưỡng đường?
- Rushbridger? Rushbridger nào? Ta có nghe ngài Strange nói qua một vài lần. Nhưng mà thế nào cơ? Ta không thể nhớ hết.
Ông thở một hơi dài, lắc đầu.
- Ta đang cố nhớ lại, nhớ lại. Ta nhớ có nhiều kẻ thù hằn với ta - nhiều lắm. Bọn chúng đang rình rập quanh ta từng giờ từng ngày.
Ông ghé mắt nhìn quanh chưa yên tâm. Chợt ông nhoài người về phía bên kia bàn nói khẽ cho Egg, vừa đủ nghe.
- Em còn nhớ hôm đó bà ta đang làm gì bên trong phòng của ta?
- Bà nào kia?
- Người đàn bà tai dài như tai thỏ. Nhà biên kịch đây. Bà xuất hiện sáng hôm sau vụ án xảy ra. Ta ăn sáng xong đến đó. Bà từ bên trong phòng bước ra đi ngang qua cánh cửa bọc vải nệm ở cuối hành lang, bà đi ngay vô khu sinh hoạt của những người phục vụ. Thật kỳ dị, nhỉ? Vì sao bà đi vô bên trong phòng riêng của ta? Bà định đi tìm cái gì bên trong đó? Vậy thì bà bỏ công sục sạo hồi lâu để làm gì? Bà ấy làm sao thế? - Ông hơi ngả người tới trước vẻ bí mật - Hay là em còn tin những chuyện bà Cynthia kể có thiệt?
- Bà Dacres có kể lại gì đâu?
- Em cứ nói điều tra đã tưởng tượng là có thật. Em nói là ta tìm ra manh mối - Ông phá ra cười nửa tin nửa ngờ - Ta đã có lúc tìm thấy manh mối. Thấy chuột - rắn - nhiều thứ nữa. Nhưng tìm ra một gương mặt đàn bà là chuyện khác nữa... Ta đã từng thấy một bà như vậy rồi. Một típ người lập dị, cái người đàn bà ấy mà. Cặp mắt nhìn thật là hiểm độc. Nhìn soi thấu cả ruột gan.
Ông ngả người trên chiếc ghế dài bọc nệm, buồn ngủ rục rã.
Nàng Egg đứng ngay dậy:
- Em phải đi ngay. Cám ơn ngài thuyền trưởng Dacres.
- Em chớ nói cám ơn ta. Hân hạnh. Ta phải nói rất hân hạnh được gặp em.
Giọng ông yếu dần.
- Mình phải đi ngay trước lúc ông ta không còn biết trời trăng gì nữa. - Egg nói thầm. Nàng loay hoay bươn ra khỏi căn hầm đầy khói thuốc cay sè trong quán rượu Seventy-two, để được hít thở khí trời mát lạnh về đêm ở bên ngoài.
Nhớ lại lời Beatrice, người hầu gái đã từng nói nàng Wills tính hay soi mói dòm ngó chuyện người khác. Bây giờ lại được nghe Freddie Dacres kể thêm. Nàng Wills đã từng tìm kiếm lục lọi những gì? Có tìm thấy được gì? Có thể nàng đã biết một vài manh mối nào đó?
Trong vụ án rối mù như mớ bòng bong liệu đã hé lộ một vài manh mối? Có thể nào Freddie Dacres vừa sợ hãi vừa căm ghét ngài Strange?
Trong cái mớ hỗn độn đó cũng chưa tìm thấy được một vài chứng cứ kẻ phạm tội giết ngài Babbington.
- Kinh dị thật - Egg nghĩ trong đầu - giá mà ngài không hề gì.
Nàng hít một hơi thở thật sâu lúc vừa nhìn thấy cách đó vài bước một tờ áp phích với hàng chữ “MỘT VỤ KHAI QUẬT TỬ THI Ở CORNWALL”.
Nàng vội chìa ra một đồng chộp ngay lấy tờ báo. Vừa lúc đó, nàng chạm phải một người đàn bà đang ghé vô quầy báo. Nàng Egg vội vàng xin lỗi chợt nhận ra ngay đó là người thư ký riêng ngài Charles, nàng Milray tài ba.
Cả hai dừng bước áp sát lại tìm ngay hàng tít tin giờ chót. Đây rồi.
“KẾT QUẢ CUỘC KHAI QUẬT TỬ THI Ở CARNWALL”. Những hàng chữ đang nhảy tung tăng trước mắt nàng Egg. Kết quả xét nghiệm cơ quan nội tạng... chất nicotine...
- Vậy là ngài đã bị giết chết. - Egg nói.
- Ồ, bạn ơi! - Nàng Milray nói theo - Thật khủng khiếp - khủng khiếp.
Milray mặt mày lộ vẻ đau xót. Egg bàng hoàng nhìn về phía người bạn. Nàng vẫn cho là Milray xưa nay chẳng còn chút tình người.
- Chuyện này khiến tôi hốt hoảng - Nàng Milray phân bua - Em biết không, tôi quen biết ngài từ rất lâu.
- Ngài mục sư Babbington?
- Đúng. Em biết là mẹ tôi hiện đang sống tại Gilling, nơi ngài từng làm cha cố. Hẳn nhiên khi hay tin tôi hốt hoảng.
- Tôi nói cho em nghe, - Nàng Milray kể lể - tôi không biết phải tính sao bây giờ.
Nhìn thấy Egg lộ vẻ kinh ngạc, gương mặt nàng hơi ửng đỏ.
- Tôi phải viết thư cho bà Babbington - Nàng nói thật nhanh - Như vậy cũng chưa phải - ồ, chưa... mình không biết nên tính sao đây?
Dù nàng có phân bua thế nào, Egg cảm thấy chưa hài lòng.