Dịch giả: Đào Đăng Trạch Thiên
Chương tám
Nàng Angela Sutcliffe

     ào bây giờ ông phải nói thật là một người bạn hay là nhà trinh thám? Em chỉ cần biết bấy nhiêu.
Nàng Sutcliffe vừa hỏi vừa nháy mắt vẻ ngạo nghễ. Nàng đang ngồi tựa lưng vô chiếc ghế cao nghều, mái tóc màu bạch kim buông xõa mượt mà, nàng ngồi vắt tréo chân, còn ông Satterthwaite thì đang mãi ngắm nhìn đôi chân thon dài mang giày cổ ngắn để lộ đôi mắt cá mềm mại. Nàng Sutcliffe thật duyên dáng, không hề quan tâm những việc rầy rà.
- Em hỏi thật sao? - Ông Satterthwaite còn hồ nghi.
- Ô kìa ông bạn, hỏi thật đấy chứ. Có phải ông đến đây để chiêm ngưỡng đôi mắt xinh đẹp mà người dân Pháp thường ca tụng hay là ông, ông dở hơi lắm, ông đến nhằm moi thêm cho ra manh mối bọn giết người?
- Em chưa tin là ý nghĩ mới đầu nói ra đúng hay sao? - Ông Satterthwaite hỏi, đầu nhẹ cúi xuống.
- Em chưa tin, em nói thật - Nàng nghệ sĩ nói giọng quả quyết - Ông thuộc hạng người nhã nhặn mà lại thích nói chuyện vấy máu.
- Không, không phải đâu.
- Phải, phải mà. Có một điều em chưa thể nói chắc là ông có ý sỉ vả hay là khen ngợi một người đàn bà can tội giết người. Nói tóm lại em nghĩ một lời khen ngợi thì đúng hơn.
Nàng khẽ nghiêng đầu một bên, mỉm cười thật quyến rũ không bao giờ tắt.
Ông Satterthwaite nghĩ ngợi.
- Con bé dễ thương đấy chứ!
Chợt ông dõng dạc cất tiếng.
- Ta nói cho em biết, cái chết ngài Bartholomew Strange thật đáng lưu tâm. Trước đây, có lẽ em cũng biết là ta đã từng tham gia điều tra những vụ tương tự...
Chợt ông từ tốn hơn, mong là nàng Sutcliffe thông cảm việc làm của ông. Vậy mà nàng chỉ hỏi lại đơn giản.
- Ông phải kể cho em nghe một việc - ông có tìm ra chứng cứ nào mới trong câu chuyện một cô nàng đã thuật lại cho ông?
- Cô nàng nào, và nói điều gì?
- Cô nàng Lytton Gore. Cô nàng mà ngài Charles đã phải lòng say mê, đắm đuối. (Khổ thật cho lão Charles - ông yêu thật đấy mà!). Nàng còn cho là ông lão lịch thiệp ở Cornwall cũng bị giết chết nữa.
- Em nghĩ thế nào?
- Ồ, em nghĩ vụ đó cũng như vụ trước... Cô nàng thông minh, ông đã biết rồi. Ông nói đi - có phải ngài Charles đang yêu?
- Ta cho là ý kiến của em về chuyện ngài Charles có phần đáng lưu ý hơn ta. - Ông Satterthwaite nói.
- Ông này chán thật, kín như bưng - Cô nàng Sutcliffe chợt lớn tiếng - Giờ thì ra - Nàng thở một hơi thật dài - Em nói thật là người hay lơ đễnh...
Nàng chớp chớp mắt nhìn ông:
- Em biết rõ ngài Charles. Em rành chuyện mấy ông. Ngài như muốn thu mình vô cuộc sống đã an bài. Nhìn thấy ngài sống có chừng mực. Ngài trông chờ có một cuộc sống gia đình được đúc sẵn, đó là theo ý em nghĩ. Thật ngốc nghếch, mấy anh chàng cứ mơ cuộc sống an bài. Còn đâu là tự hào đấng nam nhi.
- Ta cứ ngờ mãi vì sao ngài Charles chưa chịu lập gia đình. - Ông Satterthwaite thổ lộ.
- Này ông ơi, chưa có lúc nào ngài bộc bạch chuyện đó. Ngài không muốn ai nhìn ra là người đã có vợ. Nhưng ngài vẫn là một người còn đủ sức lôi cuốn... - Nàng thở ra.
Nàng nhìn ông Satterthwaite, ánh mắt long lanh:
- Đã có một thời ngài về em - ồ, sao ta lại quay mặt làm ngơ chuyện cũ. Nghĩ lại vui biết mấy chuyện đã từ lâu... và nay tình bạn vẫn còn. Em cho đó là lý do vì sao đứa con nhà Lytton Gore nhìn em với một vẻ dữ tợn. Nàng ngờ em còn quyến luyến ngài Charles. Có còn không? Lẽ ra vẫn còn. Nhưng nghĩ lại dù thế nào em vẫn chưa kịp ghi lại ký ức những chuyện lăng nhăng mà bạn bè em vẫn thường ghi ra trên giấy. Em mà viết lách cho đàng hoàng con bé nó sẽ la ó ầm ĩ. Nó sẽ bị một cú sốc. Bọn con gái thời nay dễ bị gây sốc. Mẹ nó thì không. Không dễ gì gây sốc một phụ nữ duyên dáng sinh ở ngay giữa thời đại Victoria. Họ nói ít mà nghĩ chuyện còn tệ hai hơn...
Ông Satterthwaite nghe xong tỏ vẻ hài lòng:
- Ta cho là em nói có lý bởi Egg Lytton Gore còn ngờ em.
Sutcliffe nhíu mày nghĩ ngợi:
“Em không nghĩ có phải mình ganh tị với nàng một phần nào... Bọn đàn bà chúng em như mèo nhà đấy nhỉ? Cứ gầm gừ, chực cấu xé nhau, meo meo, rừ rừ...”
Nàng bật cười:
- Sao ngài Charles không đến giảng thuyết cho mình nghe mấy chuyện đó? Một ý tưởng hay ho đấy, em vừa chợt nghĩ. Ngài sẽ cho em là có tội... Em có tội không, ông Satterthwaite? Ông nghĩ thế nào?
Nàng đứng dậy chìa tay ra.
- Cả mấy thứ nước hoa Ả Rập. Không tẩy sạch nổi bàn tay nhỏ bé này.
Chỡt nàng lặng thinh.
- Không, em không phải là Hoàng hậu Macbeth. Em thích hài kịch hơn.
- Vậy là ta chưa có đủ chứng cứ, ông Satterthwaite nói.
- Đúng. Em rất ngưỡng mộ ngài Bartholomew Strange. Em là bạn của ngài. Em không ngờ ngài đã bỏ cuộc nửa chừng. Vì chỗ quen biết, em xin tình nguyện tham gia vào cuộc truy lùng hung thủ. Ông quyết định cho em một vai.
- Ta cho là, nàng Sutcliffe, em chẳng hay biết gì về chuyện liên can đến vụ án mạng đâu?
- Ta đã báo cảnh sát mọi việc. Cái buổi tiệc tại nhà mới vừa đây, hẳn em còn nhớ. Ngài chết từ đêm trước đó kia.
- Còn người quản gia?
- Ta không nhìn ra hắn.
- Các vị khách mời có dấu hiệu gì khả nghi không?
- Không. Hẳn nhiên là anh chàng - tên gì nhỉ? - Manders, hắn đến rất là tình cờ.
- Vậy ngài Bartholomew có ngạc nhiên không?
- Có, dĩ nhiên. Trước giờ vô bàn tiệc, ngài có nhắc chuyện đó kỳ lạ làm sao “một vụ tai nạn làm đổ sụp cổng tường lạ đời”, đó là nguyên văn lời ngài nhận xét. Hắn chỉ, ngài nói: đụng sập tường nhà, chớ không nhắm đụng vô cổng tường.
- Lúc đó, ngài Bartholomew còn tỉnh táo?
- Rất là tỉnh táo!
- Còn chuyện cái lối thoát bí mật em đã báo cảnh sát hay thì sao?
- Em cho là nó dẫn tới chỗ phòng đọc sách. Ngài Bartholomew có lần hứa sẽ chỉ cho em thấy - nhưng than ôi! Ngài đã chết.
- Câu chuyện bàn tới đâu rồi.
- Đang bàn tới lúc ngài định bán cái bàn viết - loại bàn đóng bằng gỗ cây hồ đào. Em hỏi ngài có đóng ngăn kéo riêng bởi em thích bàn đóng ngăn kéo bảo mật. Một sở thích kỳ lạ. Ngài nói không đóng thêm ngăn kéo bảo mật nào cả nhưng nhà ngài có trổ một lối thoát bí mật ra ngoài.
- Em có nghe nhắc đến một bệnh nhân tên là phu nhân De Rushbridger?
- Không.
- Em có biết một nơi gọi là Gilling ở vùng Kent?
- Gilling à? Không nghe nói chỗ nào Gilling, em không biết chuyện đó. Nhưng mà sao cơ?
- Thôi được rồi, trước đây em có quen biết ngài tên là Babbington, có không?
- Ngài Babbington là ai kìa?
- Một ông già đã chết có thể là bị giết chết tại khu nhà ở gọi là Chòi Canh đó.
- Ôi chao, ngài mục sư. Em quên mất tên. Không, em chưa bao giờ được gặp ngài. Ai bảo với ông em quen ngài?
- Có người biết đấy. - Giọng ông Satterthwaite quả quyết.
Nàng Sutcliffe chợt nhớ ra thích thú:
- Thưa ông, mọi người cho là em có dan díu với ngài? Ngài Phó giám mục cũng có lúc sỗ sàng như kẻ trần tục? Huống chi là cha xứ? Chạy đâu cho thoát, đời là vậy đó? Thôi em không muốn nhắc đến tên ngài nữa. Em chưa lần nào quen biết ngài.
Nghe đến đó ông Satterthwaite đành phải chịu thôi.