Chiếc Nouvo cho tay thợ sửa xe vá lại lỗ thủng bánh sau, Hải bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thái Vinh, trên băng ghế dợn sóng của trạm chờ xe bus. Cô nói liến láu vài câu tinh nghịch, rồi bỗng im bặt. Hải chợt hiểu, trạng thái vui vẻ của cô là giả. Trong bộ váy caro xếp pli ngắn trên đầu gối, cái áo len mỏng chui đầu cổ rộng, bên trong là chiếc chemise vải trơn nhàu nát, cô gái thoát bỗng trở về đúng tuổi thật của mình. Một tuổi mười chín ngơ ngác, hơi yếu ớt, hơi lạc lõng nhưng bình yên và trong trẻo. Chỉ duy nhất mái tóc nối ánh lên sắc đỏ tím, như một cánh rừng nhân tạo dày rợp đổ trên tấm lưng và đôi vai còm nhom, là dấu hiệu bất thường câm nín, hé lộ con người bất ổn và nổi loạn cất giấu. Một chiếc xe bus trờ vào bến. “Lên không?” – Người soát vé thò đầu ra, hỏi vọng xuống, giọng nói vang rõ, chuyên nghiệp và vô cảm. Hải ngước lên, đưa tay làm hiệu từ chối.Chiếc xe rùng rùng lăn tiếp trên dải đường một chiếc xe mù mịt bụi khô. Bóng tối xám trắng dâng lên từ mặt đường xám đen. Từ ngã tư đằng xa, khi đèn xanh bật lại, những chiếc xe máy hối hả chạy ào về phía trước, tựa một bầy thú hoang lao vùn vụt, lướt ngang qua mặt họ. Bỗng dưng, Hải ngỡ như điều gì đó vừa lặng lẽ bay vụt đi, mà anh chẳng kịp nhận ra đó là gì. Đó là một cảm giác anh rất hay gặp gần đây. Càng gặp nhiều thành công, nó càng hay gõ cửa. Ừ, có lẽ đó là lời nhắc nhở thầm lặng, bảo với anh rằng khi anh chạm được vào một điều gì đó hay bỏ lỡ một điều gì đó, thì thời gian đang trôi qua. Và tuổi trẻ của anh cũng đang trôi qua…-Anh đói bụng không? – Thái Vinh lên tiếng, lôi Hải quay về thực tại.-Em muốn ăn gì hả?-Từ sáng tới giờ, em mới uống một ly nước trái cây ép thôi. Em đói ghê gớm, mắt em như không thấy đường nữa! – Cô gái nhỏ thật thà, giọng rụt rè yếu mệt.-Em mà cũng không có tiền sao? Em đùa hay thiệt đó? – Hải bực bội – Em có biết nhịn đói gây hại cho sức khỏe như thế nào không hả?-Thật sự là em đang ép cân. Đợt rồi, đi casting cho một phim quảng cáo nhãn hiệu nước uống tinh khiết, em bị loại. Thua đau đớn trước một đối thủ già và xấu hơn em nhiều. Bên agency nhận xét em ăn hình, nhưng nhìn nghiêng, gò má em hơi bầu bĩnh. Nếu chụp hình, gương mặt em bị con nít. Họ đang chuộng mẫu người hốc hác.-Thôi đừng lèm bèm nữa. Em luôn biết cách tỏ ra ngớ ngẩn hơn mức cần thiết rồi đó Vinh ạ! – Hải gắt gỏng – Đói thì ăn. Quá đơn giản mà em cũng không biết làm cho chính em nữa. Anh chẳng hiểu em muốn gì!-Anh, stop la mắng em được không? Em lết tới trường kiếm anh như thế này, không phải để nghe quát mắng đâu! – Giọng cô nhóc hắt ra, vang lên như một tiếng van xin.Hải đưa mắt nhìn sang bên Thái Vinh. Đôi mắt to tướng viền đen cụp xuống. Cô gái nhỏ cúi mặt, ngồi co ro. Đôi vai nhô lên sau làn áo. Hai cánh tay mảnh xếp ngoan trên đầu gối gầy trơ xương. Bỗng dưng, nỗi bực tức trong anh dịu xuống, nhường chỗ cho cảm giác bâng khuâng pha lẫn thương cảm. Ngay từ cái ngày Vĩnh nhờ anh đón cô bé ở sân bay, một mối dây vô hình gắn kết họ với nhau. Những lúc cô bé gặp nguy khó, hệt như ma xui quỷ khiến, anh luôn hiện diện bên cô, chứng kiến cả sự lành lẫn sự dữ. Suốt một năm qua, những biến cố thăng trầm cuộc sống anh, chẳng ít thì nhiều, cũng in bóng Thái Vinh. Rồi lời đề nghị của ông Quang, muốn anh chăm sóc cho cô bé. Đôi khi nghĩ vẩn vơ, anh tự nhủ có lẽ kiếp trước, Thái Vinh chính là em gái mình. Chuyện Vĩnh bây giờ là anh trai cô nhóc chẳng qua chỉ là sự sắp đặt có chút nhằm lẫn của số phận mà thôi.Hải băng qua đường. Một cái xe bánh mì vừa đẩy đến. Bà bán bánh mì loay hoay dọn hàng, đốt cái lò than, vừa tìm cách nối cái bóng đèn néon sáu tấc vào một sợi dây điện câu ra từ ngôi nhà ngay trước con hẻm. Anh giúp bà ta nối sợi dây, chỉnh lại công tắc bị lờn. Cuối cùng thì cái bóng điện cũng bật sáng. Vừa làm hai ổ bánh mì cho Hải, bà vừa phàn nàn về vật giá leo thang đắt đỏ, về cái bóng đèn thắp sáng mỗi tháng phải trả tiền điện đến năm chục ngàn đồng, về nỗi lo tăng giá bánh mì thịt thêm hai ngàn một ổ sẽ mất nhiều khách… Bà than thở đến nỗi dù thấu hiểu, Hải vẫn thấy chóng mặt. Anh chỉ biết im lặng cười trừ. Thế nhưng, khi biết Hải là sinh viên, bà bánh mì nhất định tính tiền theo giá cũ, lại còn nhét thêm vào nhân bánh một miếng chả lụa rõ là hậu hĩ: “Ráng ăn cho có sức mà học, bây ạ!”. Xách hai cái bánh mì còn nóng hơi ấm bếp than, anh băng vội qua đường, nôn nao xúc động. Bao giờ cũng thế, những người lao động bình dân luôn gợi trong Hải cảm giác thân thuộc. Họ giống hệt ba má anh, lúc nào cũng chắt chiu dành dụm, lo lắng từng ngày sống, mà vẫn nguyên vẹn tình thương dành cho kẻ khác, chẳng bao giờ để trái tim cằn khô…Chiếc xe đã được vá xong chỗ thủng, dựng ngay cạnh Thái Vinh. Cô ngồi một mình, ánh nhìn lơ đãng, trôi nổi, vô định. Phải mất mấy giây, cô mới nhận ra Hải đã quay trở lại. Anh đưa cho cô một ổ bánh mì. “Ăn đi nào. Coi chừng đói lăn ra giữa đường bây giờ!”. Nở nụ cười méo mó, cô nhóc đề nghị:-Em trả tiền vá xe rồi. Mình lên xe chạy luôn đi!Hải nhướn mày, liếc nhìn đồng hồ. Tối nay anh cần làm cho xong vài thủ tục xin đầu tư để gửi hồ sơ lên Đà Lạt:-Em muốn anh đưa em về nhà không? Cũng tối rồi đấy!Đột nhiên, có gì đó giống như sự hoảng loạn choán đầy đôi mắt cô nhóc:-Đừng. Đi đâu cũng được Miễn đừng về nhà!Hải cho xe chạy chầm chậm trong thành phố lên đèn. Ngồi phía sau anh, Thái Vinh căm lặng. bám chặt vào thanh vịn phía sau yên sau. Đôi lúc anh ngoái lại, để biết chắc cô bé vẫn còn ở đấy, chưa bị gió cuốn đi. “Chắc lại vừa xảy ra chuyện gì bất ổn nên cô nhóc lại chạy đến tìm người bảo hộ, là mình đây!” – Hải thầm nghĩ, mệt mỏi lẫn xót xa. Rồi anh tự nhủ. Thôi kệ, đêm nay mình thức khuya một chút làm việc cũng được. Đi với con bé, không thì nó lại làm gì bậy bạ đáng tiếc!”. Chẳng nói gì, nhưng mỗi khi anh định tấp vào trước cửa quán cà phê hay tiệm ăn nào đó, Thái Vinh lại hét lên: “Đừng có dừng lại, anh chạy tiếp đi!”. Cuối cùng, anh dừng phắt xe giữa cây cầu lớn nối ra xa lộ, tuyên bố: “Anh không chạy lung tung nữa đâu, nhóc con. Hoặc dừng ở đây, em ăn bánh mì đi, rồi có điều gì thì nói cho anh nghe. Hoặc anh đưa thẳng em trả về nhà!”. Cô nhóc gật ngay: “Vâng, em thích cây cầu này!”.Hải nhấc xe lên vỉa hè dành cho người đi bộ. Dọc theo cầu, mấy đôi tình nhân mặc áo len, ngồi sát nhau trên yên xe máy, dõi mắt ngắm nhìn dòng sông đang chìm vào bóng tối và thảm đèn lấp lánh sao sa đang hắt lên từ một góc thành phố. Đèn cao áp hai bên thành cầu tỏa ánh vàng rực rỡ, như phủ một lớp bụi ánh sáng mềm xốp và ấm áp xuống những người đang cần hơi ấm trong cái thời tiết se lạnh. Hải bắt đầu gặm ổ bánh mì, huých cùi chỏ vào be sườn cô nhóc: “Ăn với anh cho vui, nhóc!”. Vài cái xà lan trôi lờ lững trên mặt nước tím biếc, biến mất dưới gầm cầu. Tiếng động cơ xe nối nhau xé gió. Gió sông thổi lên lồng lộng. Thái Vinh vươn cổ về phía trước, chóp mũi trắng toát, khuôn mặt trông nghiêng như một đầu tượng bí ẩn. Một lọn tóc bay sang, quấn vào cổ Hải. Anh gỡ ra, thoáng chút bối rối. Khi nhìn cô nhóc, bất chợt, anh nhận ra cô đang khóc. Những hạt nước mắt, cũng như chủ nhân im lìm, đọng trong khóe mắt to viền đen, bất động.-Em ốm mệt hả? – Hải thật sự lo lắng.Cô nhóc lắc đầu. Anh bảo cô đứng dậy, để anh mở cốp dưới yên xe, lấy cái jacket vải jeans cho cô mặc đỡ lạnh. Cái khóa yên xe bị kẹt. Hải cuối xuống, lúi húi hồi lâu. Khi anh lôi ra khỏi cốp cái áo, toan khoác lên vai Vinh, thì cô nhóc đã biến mất. Phải mất một lúc, anh mới nhận ra cách đó chừng ba mét, cô nhóc đã vươn nửa người qua chấn song thành cầu từ bao giờ. Đôi tay cô dang rộng. Mái tóc tung bay. Vầng trán trắng muốt căng thẳng. Đôi mắt bị kéo dài ra một cách kỳ lạ. Gió mạnh đến nỗi các đường nét trên gương mặt cô đã bị gió xô lệch, bóp méo. Nhìn chếch xuống, gót giày Thái Vinh chỉ bám hờ vào một thanh sắt mỏng nối giữa các chấn song. Hải chết sững. Với tất cả sợ hãi điên giận, anh lao tới. Đúng khi cô nhóc sắp nhào xuống sông, anh túm chặt cổ áo phía sau, kéo giật lại. Anh lẳng mạnh. Thái Vinh lảo đảo, gần như ngã chúi mặt trên vỉa hè cây cầu.-Điên hả, Vinh!- Anh quát to đến lạc cả giọng.-Em đùa đấy! – Cô nhóc ngước lên anh, mắt gườm gườm.-Ừ, đùa! – Hải lắc đầu, thở hắt ra. Anh mệt đến nỗi chẳng thể mắng mỏ hay nổi giận được nữa.Thái Vinh lủi thủi leo lên yên xe, hơi nép vào Hải. Anh choàng áo cho cô, hạ giọng:-Em chuẩn bị qua Sing học lại chưa?-Anh sẽ đi cùng em qua Sing, phải không?-Có thể là vậy. Nhưng anh cũng chưa biết chắc… - Hải thoáng bối rối.-Em thì biết chắc em sẽ chẳng đi đâu hết!-Nghĩa là sao?-Vô nghĩa hết!-Anh không hiểu. Em nói rõ hơn cho anh nghe coi nào! – Hải nghiêng đầu, nhìn cô bé chăm chú.-Em chán hết mọi thứ. Bây giờ em chỉ muốn được yên. Đừng có thay đổi gì nữa! – Hít một hơi dài, Thái Vinh giải thích nhanh – Tự nhiên em nghĩ là em đã biết tất cả. Và em cũng sợ hãi tất cả trong cuộc sống này. Có lẽ với em, thế là đủ rồi!-Này Vinh, em lảm nhảm cái gì đó? Đừng có nói là em dùng ma túy hay cái gì giống như thế nhé!-Không đâu, em tỉnh táo mà! – Cô nhóc bỗng cười phá lên – Hải này, anh có muốn nghe lời khuyên của em không?-Ừ, nói đi!-Đừng đi Sing nếu đó là ý người khác. Em nhận ra, đáng căm thù nhẩt trên đời này là phải làm theo điều người khác muốn. Anh hiểu ý em không?-Không hiểu lắm! – Hải thành thật.-Rồi anh sẽ hiểu thôi! – Thái Vinh mỉm cười, nhợt nhạt- Mọi thứ trên đời này ấy mà, xấu hay tốt, không phải người khác gây ra cho mình đâu. Tự mình chọn hết, anh ạ. Mình làm. Và mình chịu trách nhiệm. Nên chẳng có gì phải hối tiếc nữa.-Ừ, nếu em biết chịu trách nhiệm về những gì em làm,thì cố gắng qua Sing học tiếp, nhé! Những chuyện lộn xộn thời gian qua, bỏ mặc hết đi.-Thôi không nói nữa. Anh chở em về nhà đi. Em thấy lạnh quá, anh Hải ạ. Cái áo khoác này không đủ ấm…Hải cho xe quay vào thành phố. Khi anh thả Thái Vinh trước cổng nhà, cô nhìn sâu vào mắt anh, vẫy nhẹ mấy ngón tay ra hiệu tạm biệt. Trái tim anh bỗng nhói lên trong lồng ngực, rồi sau đó là cảm giác trống hoác. Đến lúc này, Hải mới lờ mờ nhận ra với cái lọn tóc bám vào anh lúc trên cầu, dường như trong cô gái bé nhỏ kia đã cất lên tiếng kêu cứu câm lặng, mong muốn bấu víu vào anh, thiết tha được anh cứu giúp. Nhưng hình như đã muộn…Hải về nhà trọ, tắm qua loa, ngồi vào bàn cặm cụi làm cho xong các hồ sơ thủ tục cho ông Quyền. Khoảng năm giờ sáng, chuông điện thoại vang lên. Hải ngồi bật dậy. Tên Vĩnh hiện ra trên màn hình sáng lóa. Giọng Vĩnh vọng đến, như từ một hành tinh xa thẳm: “Em gái tớ chết rồi. Tự sát!”