Một đốm trắng nhỏ tình cờ rơi trên sàn gạch bỗng biến thành điểm nhìn không thể rời mắt. Nó to dần lên. Đến một lúc, cái đốm tròn ấy lớn đến mức nuốt gọn kẻ quan sát nó, nhốt vào bên trong một lớp màng cứng trong suốt, tách rời. Chưa bao giờ, Nhã Thư thấy ngột ngạt đến vậy. Ngay cả khi hụt hẫng nhất, kinh hoàng nhất vì bị Vĩnh ruồng bỏ, cô cũng không có cảm giác khó thở như bị giam hãm trong cái chuông kính rút chân không lúc này đây. Thật kỳ dị, khi Hữu lên tiếng muốn cô trở thành vợ anh ta, thì cũng là lúc cô nhận ra đe dọa đang ở sát gần bên. Một thứ cảm giác rõ nét, như có thể chạm tay vào. Cảm giác nguy hiểm khi sống cạnh kẻ nguy hiểm.Lâu nay, Nhã Thư luôn vững tin mình đủ thông minh, đủ mạnh để kiểm soát tình hình. Ngay chính những gì cô đang sở hữu đã chứng minh điều đó. Lao vào đời, đi làm sớm, tiếp xúc với nhiều dạng người không chỉ giúp cô tích lũy khá đủ kinh nghiệm làm việc. Sâu xa hơn, nó khiến cô chứng kiến, hiểu rõ và có thể phân loại bản chất của các loại người. Khác với mấy đánh giá chung chung mà các cô gái ngây thơ thường áp đặt lên người khác theo kiểu giỏi - kém, xấu - đẹp, giàu - nghèo, thời trang - quê mùa, tiếp xúc với bất kỳ ai, cô chỉ ngầm phân chia họ theo tiêu chí cuả riêng mình: Yếu và mạnh. Để rút ra được công thức này, cô trả giá bằng không ít nhầm lẫn tai hại. Làm phiên dịch, rồi trợ lý cho các doanh nhân, không hiếm người gây ấn tượng là kẻ rất mạnh bởi lớp vỏ quyền lực, tên tuổi hay chỗ dựa vững chãi nào đó. Nhưng dần dần vỡ vạc qua các tiếp xúc, cô nhận ra bản thân họ chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác. Cô nhìn nhận họ tựa những khối đá vôi lớn, nhưng quá dễ bị xâm thực. Ngược lại, có một số người vô danh, vẻ ngoài tầm thường, tuổi tác non trẻ, nhưng bên trong tiềm ẩn một thứ động cơ mạnh mẽ, không thể cưỡng chống. Thứ động cơ này khiến họ luôn tiến về phía trước. Có lúc nhanh điên cuồng, có lúc chậm rãi ngỡ như chẳng có gì nguy hại. Nó vừa thản nhiên nghiền nát các vật thể cản đường, vừa chú tâm mê hoặc, cuốn theo những kẻ bên lề vào cuộc giúp sức. Hữu thuộc vào loại người thứ hai.Ở khía cạnh nào đó, thoạt đầu cô hứng thú dõi theo anh ta. Tự xem mình thông minh, luôn nhìn thấy những điều người khác không thấy, cô gạt qua ý nghĩ một kẻ như Hữu gây nguy hiểm cho mình. Thậm chí, lúc đầu óc tăm tối và uất hận, cô còn sử dụng anh ta, bày mưu tính kế cản đường Vĩnh. Tuy vậy, có gì đó vượt ra ngoài tính toán của Nhã Thư. Tựa một thứ chất lỏng không định hình, luồn lách vào các ngóc ngách sâu kín, Hữu đã dính chặt vào cô, dần dần lái cô theo các ý tưởng kỳ lạ, rồi từng bước một, anh ta biến cô thành kẻ phụ thuộc. Nhã Thư nhẩm lại những điều cô đã làm cho Hữu suốt thời gian vừa qua: Giúp anh ta xây dựng một hình ảnh đẹp lôi cuốn cử tri sinh viên. Lập ra các dự án đầy thuyết phục, khiến sự ủng hộ của cử tri giành cho Hữu vượt lên so với đối thủ là Vĩnh, rồi sau đó là Hải... Càng lúc, cô càng tin chắc chiến thắng trong kỳ bầu cử sẽ thuộc về Hữu. Tự ái trong cô được xoa dịu ngay khi Vĩnh tuyên bố rút lui khỏi cuộc chạy đua vào chức chủ tịch Hội. Nhưng rồi tin tức về cái chết đột ngột của Thái Vinh ập tới. Lờ mờ đoán biết mối quan hệ kỳ dị giữa em gái người yêu cũ với Hữu, quan sát vẻ thản nhiên lạnh lẽo của anh ta suốt quãng thời gian biến cố, cô chợt nhận ra con đường mình đang đi hệt như bước trên lớp băng mỏng. Với tấn kịch đau khổ kia, Hữu đang mưu tính gì với mình nữa đây?Sau giây phút hoảng loạn trước nguy cơ Nhã Thư bỏ đi, Hữu ngồi hẳn xuống thảm, bắt đầu lấy lại hơi thở bình thản. Anh hơi ngả người ra sau, khuỷu tay chống xuống và duỗi dài đôi chân. Vết bầm tím bên be sườn vẫn nhói lên. Anh ta nhìn Nhã Thư, chăm chú theo dõi vẻ giằng co trên gương mặt cô ta. Bao giờ cũng thế, cuộc tranh đấu bên trong mỗi người luôn khiến Hữu hứng thú dù anh ta biết trước, bao giờ phần thắng cũng thuộc về những thứ dễ hiểu nhất: Tiền bạc, danh lợi, sự dễ dàng. Anh khoan khoái tự nhủ Nhã Thư khôn ngoan, và cũng thực dụng chẳng kém gì anh. Cô ta lại là người lượng giá kẻ khác một cách thông minh trước khi đưa ra sự lựa chọn. Không ít lần Hữu nhận ra Nhã Thư hành động, phán đoán giống anh một cách đáng kinh ngạc. Hay nói cách khác, cô ta là phiên bản của anh, dưới hình thức khác. Anh đọc rõ lắm. Cứ nhìn đôi mắt cô ta lúc này mà xem. Bình thản đến vô hại. Nhưng có quỷ mới biết cô ta đang toan tính đến đâu. Bất chợt, đôi mắt ấy ngước lên, nhìn thẳng vào Hữu:- Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ là một gia đình được sao?- Tại sao không chứ?- Trở thành một gia đình. Với một đứa trẻ sắp chào đời, mà anh biết chắc không phải của anh. Một gia đình không có sự hiện diện của tình yêu thương. Chẳng có mối liên kết nào ra hồn... - Nhã Thư nói đều đều.- Những thứ đó đều có thể đến sau! - Hữu khó chịu cắt ngang - Nếu anh và em kết hợp với nhau, chúng ta sẽ là một sức mạnh. Sức mạnh. Sự bảo đảm. Hai điều đó thôi cũng đủ là ý niệm mới về gia đình, được chưa? Còn những thứ em vừa liệt kê, chỉ là quy ước. Mà quy ước, thì ta có thể bỏ qua không cần suy nghĩ nhiều đâu.- Thôi được, vậy thì trao đổi sòng phẳng. Anh và em, mỗi người sẽ được lợi gì trong cuộc hôn nhân này?- Đương nhiên em có lợi nhiều hơn, chắc chắn rồi! - Hữu hơi hấp tấp, tuôn ra một mạch những ý nghĩ được xếp sẵn từ lâu - Dù đời sống ở thành phố này cởi mở tới đâu chăng nữa, thì em vẫn phải đối diện hàng đống khó khăn khi sinh ra một đứa con không có cha. Nhưng hơn hết, tương lai của cuộc hôn nhân là những công việc làm ăn đầy triển vọng. Chúng ta đã có chút vốn liếng. Cả anh và em đều có sẵn các mối quan hệ tốt. Chỉ cần ra trường, chúng ta có thể mở công ty.Nhã Thư hơi nhíu mày. Trong tíc tắc, lướt qua đáy mắt cô vệt tối u ám. Rồi tất cả trở lại bình thường khi cô mỉm cười, lạnh lẽo:- Còn anh, sau khi lấy em, sẽ dễ dàng và thoải mái hơn trong mối quan hệ với ông Trung?- Em lại muốn gây sự? Tại sao chúng ta không thể nhìn sự việc này như một việc làm ăn bình thường. Một sự chung vốn, và chung sức.- Em hiểu, Hữu ạ!- Hiểu, nên em đồng ý, phải không? - Hữu hy vọng, giọng trơn mượt.- Sự tự tin của anh khiến em ngạc nhiên, Hữu ạ. Em tự hỏi vì sao anh không nghĩ em có thể quay trở lại với Vĩnh? Em đã gặp anh ấy. Thật sự, sau cú mất em gái, anh ấy không muốn mất em, và cả đứa con nữa! - Nhã Thư nói nhẹ nhàng. Thật sự, cô đang chia sẻ, chứ không phải đôi co hơn thua với Hữu.- Em sẽ không quay trở lại nữa đâu. Dù em vẫn còn yêu thằng ngu yếu đuối ấy ghê gớm.- Sao anh dám nói thế? Anh nghĩ em còn yêu Vĩnh ư? - Gò má cô gái tái nhợt.- Nhã Thư này, nếu em không yêu cậu ta, hoặc yêu ít thôi, thì em đã mặc xác mọi thứ. Em sẽ đến bệnh viện, chẳng băn khoăn đau đớn gì về đứa nhỏ. Em sẽ đi làm việc khác, không dính líu gì đến anh như thời gian vừa qua đâu. Em muốn trả thù Vĩnh, muốn làm cho thằng ấy đau đớn, chứng tỏ em yêu nó nhiều, nghĩ đến nó nhiều. Trong thâm tâm, em vẫn muốn nhắc nhở nó biết đến sự hiện diện của em! - Hữu cười.- Phải, anh nói đúng! - Cô thì thào.- Nhưng em sẽ không quay lại đâu, cho dù thằng Vĩnh kề dao vào cổ - Hữu phân tích thản nhiên, hệt như mọi thứ ẩn giấu trong đáy suy nghĩ Thư đều nằm gọn trong tay anh ta - Chẳng phải em rất kiêu hãnh sao? Em luôn dùng lý trí để kiểm soát tình cảm. Điều đó đúng thôi. Những đứa dân tỉnh lẻ lên thành phố như anh, như em, nếu buông xuôi theo cảm xúc, thì mãi mãi sẽ là những kẻ tầm thường, nghèo khổ, chỉ là trò chơi trong tay kẻ khác, không bao giờ vươn lên được đâu...Hữu vẫn nói, nói mãi. Giọng anh ta lúc ngọt ngào, lúc châm biếm. Khôn ngoan. Đọc lòng người ta như đọc những dòng chữ in to trên trang giấy trắng. Nhưng cô không nghe nữa. Mắt cô rời khỏi gương mặt anh ta. Tia nhìn cô cũng thoát ra khỏi cái đốm sáng giam hãm trên mặt sàn. Ngoài cửa lớn ra ban-công, trời nắng sáng. Cuối năm, nhưng ngày hôm nay ấm hơn các bữa trước. Những vệt gió nhẹ mang theo hơi muối từ vùng biển phía Nam thành phố. Những đám mây mỏng, trắng muốt, như dán lên khoảng trời xanh lơ. Ý nghĩ trong Nhã Thư đã buột ra khỏi câu chuyện nặng nề đầy các tính toán khô khốc khi cô lắng nghe tiếng rù rì của một cỗ máy khoan cắt bê-tông vẳng lên từ phía dưới sân chung cư. Đôi lúc, cô nhận ra tiếng cười trong trẻo của một đứa trẻ từ cửa sổ nhà nào đó... Hết thảy những điều mắt cô thấy, tai cô nghe và óc cô nghĩ pha trộn vào nhau. Dường như chúng nằm trong một vở diễn khổng lồ, tại một nhà hát khổng lồ. Và cô đang là một người dự khán. Có lúc, cô cần yên tĩnh quan sát lại chính mình trong tổng thể vở diễn mệt nhọc ấy.Bao nhiêu thời gian trôi qua, Thư không rõ. Khi cô ngẩng lên, đột nhiên cô nhận ra Hữu đã biến thành một kẻ xa lạ. Hệt như cô vừa xuyên qua một giấc mơ dị kỳ. Vẫn chưa thôi hy vọng, anh ta đặt một tay lên vai cô: "Chúng ta sẽ sống với nhau. Bây giờ có thể ở tạm đây. Sắp tới, căn hộ chung cư cao cấp anh mua sẽ được giao. Gia đình chúng ta sẽ chuyển về đó...". Một cách đột ngột, cô gái lùi phắt lại, khiến cánh tay Hữu rơi xuống, như một vật thể thừa thãi.- Không! Sẽ không có sự thỏa thuận chung sống nào cả. Đủ rồi, Hữu! Cả anh và em, chúng ta thật đáng ghê tởm vì những gì bàn tính. Đừng giả dối nữa, một lần này thôi. Hãy giữ lại một chút tự trọng! - Càng nói, đôi mắt Thư lóe lên, long lanh như sắp phát điên.- Em nói gì thế? Em không ổn. Cái thai làm em mệt sao? - Hữu chợt hoảng sợ.- Không, không và không! - Cô nói hối hả, tay chân run bần bật, gương mặt tái nhợt như máu bị rút kiệt - Em không muốn phỉ nhổ chính mình. Em không muốn mai này nghĩ lại khi còn trẻ, em phải nguyền rủa những lựa chọn của em. Ừ, phải. Những kẻ như anh và em có quá nhiều áp lực. Phải sống, phải tồn tại. Nhưng đừng nghĩ chúng ta ngoi lên. Thật ra, chúng ta đang đầu hàng đấy. Các hành động cho thấy những kẻ như chúng ta đang suy đồi, trở nên gớm ghiếc lúc nào không hay. Phải, ai đó nói đúng: Sống thực tế không có nghĩa là gạt bỏ những giá trị tử tế. Trưởng thành không phải là phản bội niềm tin. Em hiểu rồi. Em sẽ không để mất con đường của mình đâu. Em phải tỉnh lại...- Em điên rồi! Anh không hiểu em nói gì cả! - Hữu quát.- Anh về đi. Rời khỏi nhà em. Rời khỏi cuộc sống em ngay từ bây giờ!- Em mưu tính quay về với thằng Vĩnh hả? - Hữu rít lên. Anh ta những muốn lao vào siết cổ cô, như từng làm với Thái Vinh.- Đừng nói nữa, anh về đi! Khỏi phải bận tâm. Em sẽ sống một mình. Sống, và sắp xếp lại cuộc sống.