i về phía cái bàn quay số gần nhất, vượt qua bọn trẻ chùi chùi, quét quét sàn nhà của phòng đánh bạc, Weldon vẫy một đứa trông non nhất trong bọn, đặt một đồng pê sô bằng bạc lên bàn tay lem luốt của nó.- Vẫn còn một ông ngồi ở bàn của tao, người Mỹ đấy. Nếu ông ta đi, theo dõi coi ông ta đi đâu. Rồi trở lại báo cho tao biết. Nhé!Chẳng cần liếc về phía Cunningham, mắt thằng bé sáng lên nét sắc sảo, nó gật đầu. Weldon bước đến bàn quay số.Quan sát một chút, anh ta đặt 500 lên con đỏ và lập tức thắng.Đặt gấp đôi tiền đánh cược lên con đen, anh ta cũng thắng.Đặt tiếp toàn bộ số tiền vừa thắng lên con số lẻ và một lần nữa thắng gấp đôi tiền cược.Bây giờ, anh ta có 5.000 thay vì 1.500. Chỉ trong tích tắc, lại thắng tiếp.Những con bạc khác nhìn anh ta như những con chim tìm mồi. Họ chuẩn bị đặt cược theo bàn tay Weldon. Vì một gã mà may mắn đã đến với hắn như một con tàu sắp cập vào cảng. Hắn là cả bầy chim đói khát sẽ tiếp theo sau.Weldon bắt đầu đặt từng con số 1: gấp 3 lên con 9, gấp 3 lên con 7, gấp 3 lên con 27. 100 đô bị chiếc máy ngốn trong vài phút.Gã quay số mặt vàng như nghệ, vô hồn như xác ướp, vừa quan sát vừa cất giọng đều đều lên hát. Những kẻ ké theo Weldon hoàn toàn cháy túi và xìu đi sau 9 ván thua liên tiếp.4.000 đô-la biến đi trong nháy mắt.Thêm 1.000 nữa. Sau đó con 18 thắng.3.500 bỏ vào túi trở lại sau 1 lần quay.Tên quay số nhướng cao đôi mắt ủ rũ, xám xịt chăm chú nhìn Weldon.1.000 lên con đỏ. Con đen thắng.1.000 lên con đỏ. Con đen thắng.1.000 lên con đen. Con đỏ thắng.1.000 nữa lên con đen. Con đỏ thắng nữa.Bỗng nhiên ai đó giật mạnh cánh tay Weldon. Anh chàng lui lại. Giọng nói thì thầm của thằng bé anh mướn làm gián điệp rót vào bên tai. Tuy nhiên chẳng ai nghe thấy ngoài anh ta.- Có cái thắng. - Thằng bé thủ thỉ.- Tao cũng nghĩ vậy. - Weldon gật gù - Còn ông kia?Bàn Cunningham ngồi giờ đã trống.- Ông ta đi qua cửa bên có con hẻm nhỏ. Tôi theo sau. Ông ta đứng chỗ cổng, rồi hút một điếu thuốc. Ngay sau đó, có một quý bà bước đến. Bà ta đeo một cái mạng dày trùm qua khỏi đầu. Bà ta nói vài ba câu tiếng Anh. Ông ta đáp lại vài ba câu tiếng Anh. Rồi bà ta bỏ đi. Thế là ông ta trở lại và ngồi vào bàn bây giờ nè.Vừa lúc ấy, Cunningham vào bàn ngồi lại. Đứa bé biến mất trong đám đông với một pê sô dằn thêm trong túi.Và Weldon đặt 100 đô-la còn lại lên con lẻ, anh ta mỉm cười khi thấy nó trúng và đôn gấp đôi lên con đỏ.Nếu quả có thắng trong ván này, chúng cố tình chừa lại cho anh ta một ít tiền dằn túi.Cả đầu óc Weldon đang để ở bàn Cunningham ngồi hoặc bay bổng xa hơn ở đằng kia trên con dường nơi có quý bà che mạng dày ghé qua thốt lên vài câu tiếng Anh.Chẳng thiếu gì các ông người “Mẽo” trong thành phố này nhưng tìm được quý bà người Mỹ thì đừng hòng. Anh rất khoái nghe chất giọng của người đàn bà ấy. Anh dám đặt cược gấp đôi lên số tiền anh ta mất ở bàn quay số: đó chính là giọng nói như rót mật vào tai anh ta của cô gái ngồi sau tay lái chiếc xe màu xám dài ban chiều. Một chất giọng thánh thót, có lẫn âm hưởng của tiếng chuông trong đó.Đặt 100 lên con 17. Trật lất!Đặt 100 nữa lên con 7. Vòng quay lăn. Trái banh đảo tới đảo lui từ con 10 đến con 4. Có rơi vào con 7 không? Vòng quay đột nhiên chậm lại. Trái banh rơi vào con 9. Với tiếng kêu xè xè nho nhỏ, vòng quay vẫn lăn.Con 9 - Đen.Bây giờ đã có bằng chứng rồi nhé. Có một cái thắng bên dưới vòng quay đó. Tên quay số làm nó lùi lại một chút ngay vào lúc này. Bánh xe quay số hẳn phải chuyển động như một hành tinh. Nó phải chậm từ từ dần dần. Không thể nào dừng ngay đột ngột như vậy, ngoại trừ điều mà đôi mắt tinh tường của anh ta đoán được.- Này, anh bạn! - Weldon gọi.- Ngài gọi tôi à? - Tên quay số hỏi.Hắn mỉm cười với Weldon, vẻ thương xót giả dối hiện lên ánh mắt.- Tôi kêu ông đấy. Bước ra đây với tôi một chút.- Thật ngàn lần đáng tiếc. Tôi không thể rời khỏi vị trí được. Điều này chẳng bao giờ xảy ra ở Cabrero.Bàn tay Weldon vẫy nhẹ như thể đầu hàng, nhưng khi đến gần tên quay số, anh ta chụp vào vai của hắn. Từ cái bục nhỏ, hắn nhấc chân xuống sàn.- Bánh xe của anh bạn có một cái thắng! - Weldon bảo.- Láo! - Tên quay số hét lên.Như thể bị cây súng chĩa vào đầu, hắn oặn ẹo thân mình. Bằng tay phải, hắn móc ngược một đấm về phía Weldon.Một cú chẳng mạnh nhưng khá nhanh. Mà cần gì phải thật mạnh khi lụi một dao nhọn hoắt vào tim người ta.Weldon chụp lấy tay hắn, đưa thẳng lên trời rồi vặn ngược một cái rõ mạnh: tiếng xương gãy nghe rạo rạo. Hắn thét lên. Con dao rơi xuống sàn kêu leng keng hệt như âm điệu phát ra từ cái chuông bạc nhỏ.Weldon đứng trên bục ngay chỗ tên quay số đã đứng. Cái gã xấu số ấy bước lảo đảo về phía bức tường: một tay bị gãy, đung đưa lắc lư, tay còn lại quơ quơ phía trước như thể hắn mò mẫm trong đêm tối.- Này các bạn, cái máy này gian lận. - Weldon lớn giọng - Có cái thắng bên trong. Tôi cho là như vậy. Tôi sẽ khám xét. Tôi mong các bạn giúp sức.Đám đông bây giờ bu lại phía sau anh ta tựa như những vòng tròn nhỏ lan tỏa khi một cục đá rơi xuống mặt hồ. Giọng nói bắt đầu rộ lên. Các ngọn đèn đều sáng rực, chỉ còn sót một chút ánh sáng mờ mờ ở gần cánh cửa.Weldon cầm lấy vòng quay và cái bệ kéo ngược lên. Nó khá chắc chắn. Anh ta chùn đầu gối xuống, nhấc lên lần nữa. Miếng gỗ lìa ra kêu rẹt rẹt hệt như tấm giấy cứng bị bể. Anh ta đặt cái máy và cái bệ nằm liền một bên.Lúc này, đám đông bên ngoài sát lại. Thế nhưng có một số người vẫn đứng yên, không di chuyển. Còn ngoài kia, trên con đường vang lên tiếng xô đẩy, gầm thét của đám hoảng loạn, tiếng kêu lanh lảnh đầy kích động, sợ hãi. Số người nãy giờ đứng yên bắt đầu di chuyển về phía Weldon. Sáu hay bảy tên gì đó, từng bước thận trọng, trên tay mỗi gã lăm le một khẩu súng.Hạ người xuống bên dưới chiếc bàn, Weldon mở trục của vòng quay ra giống như một đứa bé tách quả cam. Cái thắng quả là một dụng cụ tinh xảo. Nó có thể hoạt động chính xác như cây kim trên tay người thợ may. Tên quay số vụng về đã dùng nó để tạo ra cái ngừng đột ngột. Nhưng có lẽ hắn nhận được lệnh không được để mất quá nhiều tiền ở bàn quay số. Nhiều điều đại loại như thế vẫn thường xảy ra ở các sòng bạc.Weldon tháo những phần quan trọng nhất của cái thắng ra rồi bỏ vào túi. Xong, đảo mắt quanh một vòng: những gã kia đang hướng nhanh về phía Weldon. Anh ta chéo hai tay lại và giơ chúng lên. Chúng tiến đến gần hơn, mỗi tên thủ một khẩu Colt nặng, nòng dài, mốt cũ, bắn từng viên một. Chúng lên đạn lắc cắc, cò búa sẵn ngay ngón trỏ.- Tôi không muốn gây sự. - Giọng Weldon rõ ràng bằng tiếng Tây Ban Nha.- Đồ chó chết! - Một trong bọn chúng hét lên. Giọng đầy phẫn nộ và hắn phát hỏa thẳng thừng.Weldon cảm thấy bờ vai bị giật mạnh như thể ai đó báo cho anh ta cảnh giác. Xoay người lại, anh lộn một vòng rồi núp vào bên dưới cái bàn kế đó.- Anh ta là người của tôi! - Một tiếng kêu to vang lên.Nằm bên dưới, Weldon mỉm cười thỏa mãn. Trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, súng của anh ta đã sẵn sàng, mông chạm sát sàn nhà ở tư thế ngồi xổm.Anh ta bắt đầu nã đạn vào chân chúng: khoảng giữa gối và hông. Trừ phi chúng và những chiến binh thực thụ, còn không thì... Một viên đạn 45 ly trúng vào một nơi như thế sẽ quật ngã chúng dễ dàng, hệt như bị cái dùi cui đánh vào đầu; chúng chẳng còn thiết gì đến đánh đấm nữa cả, chỉ lo máu chảy nhiều quá rồi bài hãi cầu cứu...Và bây giờ những tiếng kêu la đó vang lên. Ba tên bị gục, một tên lật ngửa lên cái bàn đổ xí ngầu rồi kẹt dính trên đó. Những bước chân rầm rầm trên sàn nhà. Chúng tháo lui ra xa chỗ của Weldon. Tất cả đèn đóm đều tắt ngấm.Căn phòng tối đen như mực. Tiếp đó hiện lên ba lằn sáng chói chang, theo sau là những tiếng hỗn độn kêu cứu đầy vẻ sợ hãi và đau đớn.Chồm người ra trước tựa trên đầu gối, Weldon nạp đạn trở lại. Xong, anh ta đứng lên, lùi về phía cuối phòng. Nhịp theo từng bước chân, những chiếc đinh vàng kêu lẻng kẻng dịu dàng như tiếng nhạc chuông. Những bước chân mới vững chãi làm sao, chẳng khác gì dáng vẻ oai vệ của chú hổ đực rảo bước trong đêm tối.Một lát sau đó, nhà chức trách xuất hiện. Sao họ chẳng đến sớm hơn? Hay là họ để mặc cho bọn đàn em của Cabrero có cơ hội để tự tay thanh toán cái gã rắc rối Weldon?Weldon đưa tay sờ cái quầy bar dài, láng bóng, lạnh lẽo. Cùng lúc đó một tia sáng mờ hệt như tia lửa di chuyển về phía đó. Cánh cửa cái mở toang ra, những gã cầm đèn pin sáng trưng bước vào. Weldon chạy dọc theo quầy bar, phóng qua nó rồi chuồn thẳng ra ngoài qua cánh cửa ở đằng xa.Trong bóng tối dầy đặc, anh ta vượt qua đám đông rồi dừng lại.- Tên “Mẽo” à? - Có ai đó hỏi anh ta.- Cảnh sát sẽ tóm cổ hắn. Hắn đã bị thương không chạy được nữa đâu. - Weldon hỏi - Phòng của ngài Cabrero ở đâu? Tôi biết tên cái thằng khốn kiếp ấy. Tôi muốn báo với ông ta.- À! Ông ta sẽ rất hài lòng. Theo tôi.Một gã kéo tay anh chàng lôi đi, dẫn qua một ngõ mờ mịt. Họ tiến đến một cánh cửa, khuôn cửa được viền đèn sáng.- Ở đây nè!Hắn gõ ba lần, dừng lại rồi gõ tiếp.- Vào đi.Weldon vặn tay cửa, bước vào bên trong đoạn nhanh chóng khép lại.