Bạch Thái Vân mỉm cười, tung mình chạy theo Thời Thiếu Côn như hình với bóng.Bỗng Hoàng Lương Mộng kêu với theo:- Hãy đợi tiểu sinh cùng đi theo với!Nói xong cũng quay mình nhảy theo luôn.Long Thủ Vu Bà giận quá hét lớn:- Thời Thiếu Côn, mày dám...Nhưng miệng nói chưa hết câu đã có một bàn tay dịu dàng khẽ đập vào vai và một giọng êm như suối nói:- Tư Mã đại nương, cứ để cho chúng chạy, không hề chi đâu.Người đó là Lệ Minh Nguyệt.Long Thủ Vu Bà ngạc nhiên nhìn nàng hỏi:- Ủa, vậy cô nương không oán hận nó sao?Lệ Minh Nguyệt cười và đủng đỉnh nói:- Chính vì hận nó lắm nên mới để cho nó chạy đi.- Cô nói sao, lão không hiểu nổi.- Bây giờ tôi cũng không còn đủ thì giờ để giải thích dài dòng nữa. Nhưng có một lý do rất đơn giản và thực tế là bất luận lão bà và tôi cùng nhau hợp sức cũng không thể nào chống cự nổi “U Hạo thần công” do hai đứa nó liên hiệp đánh ra cơ mà.Long Thủ Vu Bà gật đầu nói:- Cô nương nói có lý lắm! Thật ra chúng ta chỉ còn biết nuốt tủi ngậm hờn, ngoài ra chẳng làm gì hơn được.Giọng nói có vẻ thê thảm, hầu như nức nở. Tiếp theo lão bà bụm mặt khóc ngất.Lệ Minh Nguyệt mỉm cười nói:- Lão bà có khóc nhiều bao nhiêu cũng không giải quyết được vấn đề. Chúng ta cần phải hành động thực tế hơn mới được.Long Thủ Vu Bà gạt nước mắt rồi nghiên mình nói:- Già tôi từ lúc ra đời đến giờ chưa bao giờ gặp sự thất bại chua cay như thế này.Lệ Minh Nguyệt nghiêm nghị hỏi:- Tôi chỉ cần bà nói một câu là bằng lòng chịu đựng hay là...- Có lẽ lão già này chịu thua hắn nhưng không ngờ Bách Độc Cổ của già đối với chúng không hiệu nghiệm, mà khả năng của già không chống lại U Hạo thần công. Bây giờ cô nương có biện pháp gì xin vui lòng chỉ dạy cho.Lệ Minh Nguyệt thong thả nói:- Tục ngữ có câu “một cây làm chẳng nên non”, nhưng nếu nhiều người hợp lực cùng nhau như bàn nhiều chân, thì dù khó khăn đến đâu cũng làm được như ước nguyện. Chỉ cần đại nương thức thời chịu khuất phục một chút vui lòng gia nhập Chí Tôn giáo, thì lo gì mà không báo được thù này.Long Thủ Vu Bà trố mắt nhìn nàng, hỏi lại:- Cô nương muốn già này gia nhập Chí Tôn giáo ư?- Đó là giải pháp thiết thực nhất. Giáo chủ cũng dễ ưu đãi, chờ khi nào bắt được tên vong ơn bội nghĩa ấy rồi, ta xử tội hắn, rồi sẽ trao cho đại nương tùy nghi xử trí. Đại nuơng muốn giết hay tha cũng được, và muốn ở hay không tùy ý.Long Thủ Vu Bà nghe nói mừng lắm, gật đầu bảo:- Cô nương nói thật có lý. Lão muốn phiền cô nương giới thiệu đến yết kiến quý Giáo chủ ngay bây giờ.Lệ Minh Nguyệt nói:- Hiện nay Giáo chủ đã đi ra khỏi chốn này, giao trách nhiệm cho tôi toàn quyền điều khiển Phân đàn. Đại nương đã có ý gia nhập thì chức Đàn trưởng giao lại cho đại nương chấp chưởng.Long Thủ Vu Bà hớn hở như mở cờ trong bụng, giả bộ khiêm nhường nói:- Việc này e... già này không đảm nhận nổi.Lệ Minh Nguyệt phất tay quả quyết nói:- Đại nương hà tất phải khách khi như thế. Võ công của Giáo chủ đối với đại nương vẫn chưa xứng sức. Ít ra cũng dành cho đại nương một chỗ Phó giáo chủ mới xứng.Khúc Tự Thủy thấy cuộc nói chuyện vô lý, tức giận nói:- Nhị muội, chị em chúng tôi chẳng qua chỉ là người lạ qua đường, phải không?Nãy giờ Lệ Minh Nguyệt cố ý không nói chuyện với Khúc Tự Thủy. Nghe trách móc như vậy, nàng liền cười nói:- Đại thư, xin chị hiểu rõ và thông cảm tâm trạng của em hiện nay.Tề Mãn Kiều rưng rưng nước mắt nói:- Nhị thư, bây giờ chị đã đổi thay quá nhiều. Chị hãy bỏ qua một bên bao nhiêu công việc của người ta, chị em chúng ta sẽ nhất tề cùng về Vô Vi môn núi Trường Bạch đi.Lệ Minh Nguyệt nói:- Em không biết rằng hiện nay chị đang ở vào cái thế cỡi lưng cọp, muốn xuống không phải chuyện dễ dàng gì.Chu Diệp Thanh xen vào:- Chị quên cả những lời thề thốt từ ngày kết nghĩa của chúng ta hay sao?Lệ Minh Nguyệt nói:- Chị không bao giờ phản bội lời thề. Chỉ một thời gian ngắn, khi nào giải được nỗi uất hận, chúng ta sẽ cùng nhau đoàn tụ như xưa.Khúc Tự Thủy cau mày nói:- Nếu như thế thì em đã thực tình yêu Thời Thiếu Côn rồi.Lệ Minh Nguyệt bật cười nói:- Lúc xưa kia thì vậy, nhưng hiện nay...Nàng lắc đầu, nghiến răng rít lên:- Không có thể giải quyết được, phải thẳng tay...Khúc Tự Thủy nói:- Nhị muội, em hãy vứt câu chuyện yêu đương qua một bên. Em là người thông minh sao không biết giữ lấy điều bực tức mà chỉ muốn gieo cái khổ cho mình.Lệ Minh Nguyệt nở một nụ cười héo hắt nói:- Người ta nói xử việc người thì sáng, việc mình thì quáng. Em không thể theo lời chị đưa ra. Lòng em không còn ý định tranh giành hay chiếm đoạt. Em nghĩ sớm muộn gì cũng có lúc bắt Thời Thiếu Côn quỳ xuống chân mình xin lỗi.Khúc Tự Thủy cau mày nói:- Nếu em muốn vậy, tức nhiên đã quyết lấy hắn rồi.- Lấy hắn?Lệ Minh Nguyệt khẳng khái hỏi lại, cười dài một hồi rồi nói tiếp:- Tôi đợi khi nào nó quỳ dưới chân tôi, tôi sẽ tát nó một tát tai rồi tống cổ đuổi đi như một con vật ghẻ lở. Sau đó trở về núi Trường Bạch chung vui ngày tháng cùng chị em.Khúc Tự Thủy vẫn buồn buồn nói:- Bất kỳ thế nào, xét ra chưa hẳn em đã hoàn toàn đổi ý đâu.- Đại thư, chị là người hiểu em rành rẽ hơn ai hết, đại thư hãy theo em đi.Khúc Tự Thủy cứ đứng ngây người suy nghĩ xa xăm. Hồi lâu nàng mới quay lại nói với Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều:- Đi!Hai người đồng thanh hỏi gấp:- Ủa, bỏ nhị thư thật sao?Khúc Tự Thủy làm thinh không đáp, rồi lặng lẽ quay mình phóng đi ngay.Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều lấy mắt nhìn nhau rồi cũng tung mình chạy theo.Theo vừa kịp Khúc Tự Thủy, Chu Diệp Thanh hỏi:- Đại thư, bây giờ chúng mình trở về núi Trường Bạch thật sao?- Lẽ tự nhiên là về đấy chứ sao.Tề Mãn Kiều thắc mắc hỏi:- Đại thư, chị không đuổi theo Thời Thiếu Côn sao?Khúc Tự Thủy nói:- Đối với Thời Thiếu Côn, chị em chúng mình mỗi người đều có công ơn cứu giúp ít ra là một lần. Nếu chúng mình kiên tâm giải thích khuyên hắn chịu khuất phục chút ít trước mặt nhị muội, e rằng mọi việc sẽ được giải quyết êm xuôi ngay.Tề Mãn Kiều vỗ tay nói:- Ý kiến của đại thư thấy hợp lý và hợp tình. Xét ra cũng có thể làm được.Hay là bây giờ chúng ta đi mau mau đuổi theo hắn, e còn kịp chán.Thế rồi ba nàng cùng mở hết tốc lực khinh công bay về phía Bạch Thái Vân và Thời Thiếu Côn.Nói về Thời Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân và Hoàng Lương Mộng, ba người cùng đi một lúc, vượt qua khu vực Vân Mộng sơn rồi đến nhà trạm.Trên đường đi đến nhà trạm đáng lẽ phải đông người qua lại tấp nập mới phải, nhưng đâu cũng thấy vắng teo. Hình như bọn Chí Tôn giáo đã đi qua chốn này.Ba người cứ đi mãi chưa được ba dặm thì bỗng nhiên phía trước đã hiện ra một thảm trạng vô cùng bi đát.Bên đường có mấy cỗ xe ngựa, tren xe chừng mười người, kẻ nào cũng ăn mặc quần áo gọn gàng, đao kiếm giắt nơi hông, nằm ngổn ngang trên vũng máu, tắt thở từ lâu. Cả thảy tám tuấn mã cũng nằm quay một bên gãy xương, rách da, chết một cách rất thảm thiết.Cứ xét theo bề ngoài thì cỗ xe ngựa này là một đoàn bảo tiêu đang bị phục kích, chết trước khi kịp rút binh khí để chống đỡ. Thời Thiếu Côn không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng đã biết rằng thảm án này do bọn Chí Tôn giáo gây ra.Bạch Thái Vân chắc lưỡi lắc đầu nói:- Chà, họ hạ thủ sao ác độc quá.Thời Thiếu Côn bảo:- Chúng ta nên đi gấp lên.Hai bên đường liên tiếp gặp rất nhiều xác chết, trai gái già trẻ đều có đủ, ai ai cũng bị hạ sát một cách tàn nhẫn và thảm khốc cả.Có lẽ bao nhiêu người dân lương thiện ở đây cũng do bàn tay đẫm máu của Chí Tôn giáo chủ cả hay sao? Tại sao bà ấy lại muốn tàn sát cả nhân loại, chẳng chừa một kẻ nào?Thời Thiếu Côn ruột đau như cắt, chàng cảm thấy thảm trạng này phần lớn do tội lỗi của mình gây ra. Néu các thư từ tín vật kia giao đến kịp thời vào tay Giáo chủ của Chí Tôn giáo thì không đến nỗi có cảnh như vậy được.Trên đoạn đường đi qua, số người nằm chết tính ra cũng đến hai ba trăm mạng.Qua năm mươi dặm đường, trước mặt có một tòa núi cao, trên núi có ba mỏm đá lớn nhô ra, đứng cách xa vài dặm nhìn tựa hồ như ba người khổng lồ đang đứng. Vì vậy nên núi này mới được đặt tên là Tam Tiên Lĩnh.Thời Thiếu Côn nóng lòng như lửa đốt, nhanh chân đi lên núi trước tiên.Phạm vi núi này rất rộng lớn, cây cối mọc chi chít, nhưng nhìn kỹ có những đường mòn. Trên ấy có in nhiều vết chân của nhiều người đã bước qua.Thời Thiếu Côn băng rừng đi rất mau. Chàng trông thấy trước mặt ba tảng đá có một ngôi cổ miếu ngói đỏ phủ rêu xanh, có ba chữ vàng thật to “Thánh Tích tự” màu sơn còn chói lọi.Chàng chưa kịp dừng chân đã ồ lên một tiếng, vì quá kinh ngạc.Ngay trước chùa có rất nhièu xác chết nằm ngổn ngang, gãy tay, sứt chân, lòi gan bày ruột ra ngoài, đầu bể nát, óc văng tung tóe. Quả nhiên là một cuộc tàn sát vô cùng ác liệt và nhẫn tâm khiến không nỡ nhìn.Nhìn lối ăn mặc, mang giày, nhất là những chiếc đầu trọc có thể nhận xét ngay là những nhà sư ở trong chùa đã bị sát hại. Phần nhiều thi thể nát bét, tứ chi rã rời không thể đếm được, nhưng ước lượng qua cũng đến năm mươi người.Thật là một thảm cảnh khiến Thời Thiếu Côn tê tái cả cõi lòng.Sự tàn nhẫn của Chí Tôn giáo chủ chàng đã chứng kiến ngay tại Vô Nhân cốc, nay lại thêm thảm trạng giết chóc rùng rợn này nữa. Trời ơi, nếu quả mẹ chàng mà có một tâm địa ác độc như thế này thì bất hạnh biết là chừng nào.Chàng không muốn suy nghĩ thêm nhiều, co giò phóng luôn vào trong miếu.Hy vọng duy nhất của chàng là được gặp ngay Chí Tôn giáo chủ lúc này để trình bày bức thư và tín vật, giúp cho bà mắt thấy tận tường đâu là sự thật.Chắc chắn nhờ đó, bà sẽ tù bỏ nỗi oán hờn và tánh tình sẽ thay đổi ngay để sớm chấm dứt khỏi xảy ra những thảm cảnh như thế này.- Nữ thí chủ quả nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng tại sao nữ thí chủ có thể nhận xét và quả quyết được như vậy?Bạch Thái Vân hừ một tiếng nói:- Có gì mà không hiểu được. Cái lỗ hổng trạm cẩn toàn bằng lưu ly, tác dụng của nó có thể làm xáo trộn thị giác khiến người nhìn vào không biết hư hư thực thực. Bổn cô nương nhìn một hồi lâu thấy cái hình người không nhúc nhích, hình như bị điểm huyệt và hô hấp cũng đình chỉ hẳn ra.Nàng vừa nói xong đã có tiếng ken két vang ra. Té ra cánh cửa ngầm của đại điện đã tự động đóng kín lại rồi.Hoàng Lương Mộng chắt lưỡi nói:- Chúng mình đã bị bao vây rồi.Bạch Thái Vân cười lạt nói:- Đối với một cái hang nhỏ như thế này, ta chẳng coi vào đâu hết..Nhưng nàng lại dùng truyền âm nhập mật nói:- Tiền bối vốn tinh thông về trận pháp, có thể nhận xét được đường đi nước bước trong này không?Hoàng Lương Mộng cau mày nói:- Tiểu sinh cũng am tường ít nhiều về cơ quan trận pháp. Nhưng ở đây không làm đúng theo quy luật thường. Vừa áp dụng cửu cung bát quái, vừa biến chế theo một lối khác để làm lạc lối người ngoài, sự biến hóa có vẻ khác thường, khó mà nhận ra được.Rồi ông hỏi trở lại:- Còn cô nương, chả lẽ cũng không nhận ra được chăng?Bạch Thái Vân nói:- Cũng như lời tiền bối vừa nói, nơi đây hẳn không phải người cao minh nhất mà cũng không phải người thấp kém làm ra, do đó chưa thể tìm thấy đường lối được. Tuy nhiên cũng có một điểm nên đoán được.- Điểm gì vậy?- Điểm chính là bên trong chưa đủ yếu tố có thể làm chết được chúng ta.- Điểm ấy tiểu sinh cũng nhận thấy được. Nếu do một người thấp kém làm ra là vì kẻ ấy chưa biết cách bố trí tinh tường. Trái lại nếu kẻ ấy là người cao minh thì tất nhiên vì lòng nhân hậu, không muốn xếp đặt những cạm bẫy ghê gớm đến nỗi phải gây chết chóc cho kẻ khác.Bạch Thái Vân cười lạt nói:- Bất cần là đầm rồng hang cọp, chúng ta cứ xông vào rồi sẽ hay.Nói xong rảo bước đi lên.Hoàng Lương Mộng cũng nối bước đi theo, chớp mắt hai người đã đi đến một con đường cùng không lối ra.Còn đang ngần ngại chưa biết làm sao, thình lình có tiếng động mạnh, cạnh tường đá có một cánh cửa ngầm mở ra.Ngay lúc đó có tiếng gọi lớn:- Vân muội!Thì ra người phá cửa ngầm bên tường đá là Thời Thiếu Côn.Từ một con đường hầm xa thăm thẳm, chàng theo cánh cửa bước vào. Vừa trông thấy Bạch Thái Vân mừng quá kuê lên một tiếng rồi chạy ào tới.Bạch Thái Vân cũng mừng khấp khởi, gọi lớn “Thời ca ca” rồi tung mình phóng ngay lại định ôm chầm lấy Thời Thiếu Côn.Động tác của hai người tuy lẹ làng nhưng sự vận chuyển của cơ quan bí mật lại càng mau lẹ hơn.Khi hai người sắp gần nhau bỗng nghe “ầm” một tiếng đinh tai nhức óc.Một bức tường đá từ trên cao rơi xuống, chận ngang giữa hai người, đồng thời có tiếng ken két vang lên, rung động cả nền nhà. Căn phòng tự nhiên bị phân chia làm hai nơi riêng biệt, mỗi người ở một bên, mọi liên lạc đều bị cắt đứt.Bạch Thái Vân quay lại trông thấy Hoàng Lương Mộng cũng bị kẹt với mình nên buồn rầu nói:- Cơ quan này chắc hẳn do một nhân vật cao minh nhất đã thiết lập ra.Hoàng Lương Mộng thở dài nói:- Kể ra cứ như tình hình này tuy chúng ta không đến nỗi phải bỏ mạng vì những máy móc bố trí, nhưng muốn thoát thân ra khỏi nơi này không phải là chuyện dễ.Thình lình có tiếng ầm ầm, đùng đùng dữ dội, tường đá không ngớt lung lay chuyển động, cơ hồ như muốn sụp đổ. Thì ra phía bên kia, Thời Thiếu Côn phát khùng, tung chưởng phá lung tung, chực làm bể nát tấm tường đá ngăn cách ở giữa.Tiếng động một chập sau yếu dần rồi lặng hẳn.Bạch Thái Vân xót xa kêu lớn:- Thời ca ca, anh có nghe em gọi không?Tiếng Thời Thiếu Côn đáp lại văn văng nhưng rất rõ ràng:- Có nghe rõ, em có việc gì không? Thời lão tiền bối ra sao?- Thời ca ca, hãy bảo trọng lấy thân, đừng hao phí sức lực vô ích. Cả Thời tiền bối cùng Hoàng Lương Mộng đều có mặt nơi đây. Vách đá này kiên cố lắm, chưa phá vỡ được đâu. Chúng mình hãy bình tĩnh chờ đời, tùy thời cơ mà hành động.Thời Thiếu Côn tạm yên tâm, nhưng một chốc sau lại lên tiếng:- Tôi cần gặp mặt Chí Tôn giáo chủ ngay bây giờ. Chẳng biết Vân muội...Bạch Thái Vân nói:- Chúng mình đã lỡ sa vào cạm bẫy rồi. Chí Tôn giáo chủ đã đi từ lâu rồi, đâu còn ở đây nữa.Thời Thiếu Côn sửng sốt một hồi lầu rồi hỏi lại:- Phải, phải! Thảo nào mấy bóng người cứ cứng đờ và không thấy cử động. Té ra...- Việc đã lỡ ra rồi, đừng bận tâm làm gì có hại đến sức khỏe. Nóng nảy càng dễ hỏng việc. Bây giờ nên vận công dưỡng sức rồi sẽ hay.Trong tượng đá phía trước mặt có chừa hai lỗi hổng nho nhỏ bằng nắm tay có thể nhìn ra bên ngoài được.Phía ngoài đó cũng là một căn nhà đá rất rộng rãi, không có bày biện một đồ vật gì hết.Bỗng nhiên Bạch Thái Vân cùng Hoàng Lương Mộng thấy từ nhà đá phía ngoài có hai bóng người từ đàng xa chạy tới như bay. Hai bóng ấy là mẹ con Long Thủ Vu Bà.Hai người đang khiên một chiếc ghế đặt trước căn nhà đá, chỗ Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân đang bị giam cầm.Thời Thiếu Côn đang ngơ ngác chưa hiểu vì sao lại thấy có hai bóng khác chạy đến nữa.Hai bóng ấy là Lệ Minh Nguyệt và Độc Vương Sa Thiên Lý.Lệ Minh Nguyệt bước tới ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn rồi cười khanh khách nói:- Kính chào hai vị.Bạch Thái Vân chỉ cười lạt không nói.Thời Thiếu Côn hét lớn:- Lệ cô nương, chẳng trách cô là đồ đệ của Chí Tôn giáo chủ. Thầy trò xứng đáng lắm. Nhưng xét trong tương lai, cô còn có vẻ ác nghiệt và hung dữ hơn nhiều.Lệ Minh Nguyệt quát lớn:- Hãy im mồm.Nhìn vào lỗ hổng ngay mặt Thời Thiếu Côn, nàng bỗng nghiến răng nói:- Phàm việc gì có qua phải có nhận, có vay phải có trả. Chí Tôn giáo chủ bình sinh tánh chất thiện lương, chỉ vì bị người chà đạp, giày vò quá đáng đến nỗi quá uất hận mà thay đổi hết.Thời Thiếu Côn tiếp lời:- Cô đâu hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện mà nhận xét cho xác đáng được. Câu chuyện giữa Thời Tư Tình và bà ta chỉ là một âm mưu ly gián do một kẻ khác cố tình vu oan giá họa mà thôi.Lệ Minh Nguyệt hỏi:- Thế còn anh thì sao?- Tôi đây ư?Chàng ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi lại:- Tôi thì sao? Có gì lại hỏi như vậy?Lệ Minh Nguyệt muốn nói ra nhưng ngập ngừng chẳng thốt nên lời. Nàng ngần ngại hồi lâu rồi nói:- Anh phụ rẩy khinh khi tôi quá lắm, đã vừa ý chưa? Bây giờ hết còn mong sống sót nữa.Thời Thiếu Côn hào khí bốc lên ngùn ngụt, nói lớn:- Đại trượng phu sống chết là thường sự, có gì đáng sợ? Sống chết đối với tôi chẳng nghĩa lý gì hết. Cô nương muốn hành động ra sao thì cứ việc, đừng hăm dọa vô ích, và cũng đừng hòng thuyết phục làm gì.Ngay lúc đó, từ bên kia vách, Bạch Thái Vân dùng truyền âm nhập mật nói:- Đại trượng phu phải biết quyền biến, đừng nên câu chấp điều nhỏ mà làm hư việc lớn. Lúc này dù phải nghe theo cô ấy một điểm cũng chẳng sao.Thời Thiếu Côn cũng dùng truyền âm nhập mật hỏi:- Theo ý Vân muội thì phải làm gì?- Muội chỉ có ý kiến là phải tùy cơ ứng biến, và phải hợp thời, không nên cố chấp lắm.Thời Thiếu Côn lặng thinh suy nghĩ, trong lòng bực bội vô cùng.Bên ngoài Lệ Minh Nguyệt ngồi yên trên chiếc ghế, Độc Vương Sa Thiên Lý cùng mẹ con Long Thủ Vu Bà đều khoanh tay đứng hầu, xem bộ cung kính lắm.Hiện tượng này chứng tỏ Long Thủ Vu Bà đã dùng “Bách Thiềm hoàn” mất cả bản tính cũ, giờ đây chỉ còn phục tùng một người là Lệ Minh Nguyệt.Không khí yên lặng hồi lâu, bỗng Lệ Minh Nguyệt mỉm cười nói lớn:- U Hạo thần công là thần công đệ nhất thiên hạ, sao chưa chịu đem ra thi thố, còn chờ lúc nào nữa.Thời Thiếu Côn gầm lên:- Một là tôi không nỡ hạ độc thủ với một người con gái chân yếu tay mềm. Hai là đã lầm quỷ kế của cô nương, tôi và Bạch cô nương tạm thời cách biệt nhau, U Hạo thần công không có đủ yếu tố để phát huy tột bực được.Lệ Minh Nguyệt cười dài nói:- Phải rồi, nhược điểm là chỗ đó. Cần phải giam riêng hai người mới kềm hãm được uy lực của U Hạo thần công. Như thế là tôi đã thành công được bước đầu rồi. Nếu hai người phối hợp được công lực thì bức tường đá này đâu đủ sức chịu đựng với uy lực của U Hạo thần công, giờ đây mỗi người một nơi, xin cứ tha hồ mà phát chưởng.Thời Thiếu Côn thét lớn:- Các người chỉ dựa vào mưu kế xảo quyệt tranh thủ phần thắng bại, như thế có lấy gì là giỏi.Lệ Minh Nguyệt cả cười nói:- Bất luận giỏi hay dở, các người cứ yên tâm ở tạm trong đó một thời gian để tịnh dưỡng tinh thần, có lẽ không lâu đâu. Nhưng chỉ có một điều...Nàng bỗng đổi giọng, trở nên vô cùng mỉa mai khắc nghiệt:- Chỉ có một điều là trong thời gian nửa tháng các người sẽ không được một hạt cơm hay một giọt nước nào. Chừng nào gần chết là được cho ăn uống từ từ.Bạch Thái Vân vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cười nói:- Như thế, cô nương chuẩn bị đối phó với chúng tôi theo kế hoạch đó sao?Lệ Minh Nguyệt cười khanh khách nói:- Hãy tạm nhốt hai con thú dữ này. Mỗi ngày chỉ cho ăn chút ít để kéo dài kiếp sống giam cầm độ khoảng ba mươi năm hay năm mươi năm cũng được. Ta chỉ muốn các người vĩnh viễn ở đây kéo dài những ngày tiêu sơ buồn thảm, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.Thời Thiếu Côn nghiến răng nói:- Cô nương, cô là người nhân từ nhất trần gian rồi.Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói:- Một bức tường đá chẳng khác gì muôn núi ngàn sông làm chia cách đôi vợ chồng trẻ đang yêu nhau đầm thắm. Bây giờ mỗi người một nơi, chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, thật là chỉ trong gang tấc, gấp mười giang sơn.Bạch Thái Vân cũng mỉm cười nói:- Nếu có quyết tâm muốn nhốt chúng tôi nơi này, thì ít ra cô cũng tự giam mình dưới hầm đá trong lòng đất này mãi mãi để coi ngó cho vừa lòng chứ. Như vậy có lẽ cũng dễ chịu lắm đấy.Lệ Minh Nguyệt bị chọc tức bỗng sửng sốt, sau cùng cười lạt nói:- Đó là việc riêng của cá nhân tôi khỏi cần cô phải lo lắng hộ.Rồi nàng quay mình thét lớn:- Sa Thiên Lý.- Có lão nô đây!- Hãy canh chừng mấy tên tù phạm này.- Vâng.Lệ Minh Nguyệt mỉm cười đứng dậy quay mình bước đi. Hai mẹ coão ngã người ra sau, nhảy xô về phía bức tường đá.Thì ra bên trong bức tường đã có cơ quan gài gắn. Nhà sư vừa chụp trúng bỗng nhiên có tiếng kêu ken két, cửa đá từ từ mở ra rồi đóng lại ngay. Thân hình nhà sư cũng biến mất rồi.Bạch Thái Vân nói lớn:- Chốn này không phải nơi tử tế, hãy rút lui cho mau.Thời Thiếu Côn và Hoàng Lương Mộng giật mình, nhún chân phóng ra ngoài đại điện. Thình lình tiếng cười khà khà vang lên, lão sư áo vàng nói lớn:- Ủa, các vị chạy thật sao?