---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 5
Julius P. Hersheimmer

     hôi được, - Tuppence bình luận và lấy lại vẻ linh hoạt - cần phải nghĩ rằng đây là định mệnh.
Carter gật đầu:
- Tôi hiểu cô định nói gì. Chính tôi cũng khá mê tín. - Sự tình cờ, sự may rủi. Số phận đã chọn cô để tháo gỡ công việc này.
Tommy hơi mỉm cười:
- Mẹ kiếp! Tôi không còn ngạc nhiên vì Whittington đã nổi khùng lên khi Tuppence ném vào mặt hắn cái tên đó! Nếu tôi ở địa vị hắn tôi có lẽ cũng làm như thế. Nhưng thưa ông, chúng tôi lạm dụng thời gian của ông. Ông có ra lệnh gì cho chúng tôi trước khi chúng tôi lên đường lần theo dấu vết không ạ?
- Không. Các chuyên gia của tôi đã sử dụng các phương pháp cổ điển và đã thất bại. Hãy sử dụng trí sáng tạo của các bạn. Đừng nản lòng nếu các bạn chưa thành công ngay, cần phải xử trí phù hợp với hoàn cảnh.
Nhưng đối với Tuppence còn một số điểm chưa rõ ràng, nên Carter lại nói tiếp:
- Khi cô gặp Whittington, chúng đã có một khoảng thời gian dài để chuẩn bị. Tôi biết rằng chúng đã quyết định ra một cú đòn lớn vào đầu năm tới. Chúng càng có ít thời gian để hoàn chỉnh chiến thuật của chúng thì càng tốt. Tôi nói tất cả cái đó để các bạn biết rằng các bạn không còn nhiều thời gian đâu. Và nếu như có thất bại thì cũng đừng nản chí. Các bạn có một nhiệm vụ nặng nề trên vai đấy. Đấy là tất cả rồi.
- Tôi sẽ tỏ rõ mình là một nữ doanh nghiệp - Tuppence nói và đứng dậy - Cụ thể là chúng tôi sẽ nhận được sự trợ giúp gì ở ông? Thưa ông?
- Tiền lương phù hợp, những thông tin chi tiết vào mọi lúc và không được công nhận chính thức, - Carter trả lời và mỉm cười - ý tôi muốn nói rằng trong trường hợp gặp rắc rối với cảnh sát, tôi không thể ra mặt kéo các bạn thoát ra được. Các bạn chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân các bạn thôi.
- Cái đó thì tất nhiên rồi - Tuppence trả lời - Khi tôi có đủ thời gian để tiến hành công việc, tôi sẽ hỏi ông hàng đống câu hỏi. Và còn về vấn đề tiền...
- Cô Tuppence, cô muốn biết cô có thể được bao nhiêu tiền à?
- Không hẳn vậy. Chúng tôi trước mắt đã có đủ dùng. Nhưng về sau...
- Thế thì tôi luôn ở đây.
- Tất nhiên, nhưng ông biết rằng cần phải chờ đợi chán chê thì mới nhận được những thứ mình yêu cầu. Nếu như chúng tôi phải điền vào một tờ khai màu xanh lơ rồi gửi nó đến một văn phòng để rồi ba tháng sau lại nhận được, một tờ khai màu xanh sẫm và cứ như thế, thì mất nhiều thời gian lắm.
- Cô đừng lo, Tuppence - Carter nói rồi phá lên cười - Cô gửi yêu cầu cá nhân cho tôi, theo địa chỉ này và cô sẽ nhận được tiền mặt qua đường bưu điện. Còn về tiền lương thì khoảng ba trăm bảng một năm nhé? Đối với ông Beresford cũng như vậy.
- Tuyệt vời! - Tuppence kêu lên vui vẻ - Ông thật là quý hóa! Tôi tôn thờ tiền bạc! Tôi tiết lộ cho ông một phát minh tuyệt vời nhé, về các khoản nợ, khoản có và số dư; về bên phải, phía dưới trang, tôi sẽ kẻ một đường đỏ và ghi tổng số. Tôi rất thạo làm các trò này khi tôi cố gắng một chút.
- Tôi không nghi ngờ điều đó! Thôi nhé, tạm biệt và chúc may mắn.
Carter bắt tay họ và lúc sau khi họ nhảy trên cầu thang, họ vẫn còn cảm thấy ngây ngất.
- Tommy, nói cho tớ ông Carter là ai nhanh lên!
Tommy thì thầm vào tai cô một cái tên.
- Mẹ kiếp! - Tuppence thốt lên đầy ấn tượng.
- Tớ bảo đảm với cậu rằng đó là một con người tuyệt diệu.
- Mẹ kiếp - Tuppence nhắc lại trước khi nói thêm - Tớ rất thích ông ấy. Còn cậu? Ông ta có vẻ rất mệt mỏi, không hứng thú gì cả. Tuy nhiên người ta vẫn cảm thấy ông ấy vững chắc như một tảng đá, nhanh nhạy như một tia chớp, nguy hiểm như... Ôi, mẹ kiếp - Cô nhún nhảy - hãy cấu tớ một cái đi Tommy, nhờ cậu đấy... tớ vẫn luôn tưởng rằng tớ đang nằm mơ!
Beresford cấu cật lực cô bạn của mình.
- Ái! Đủ rồi! Không, chúng ta không nằm mơ đâu. Chúng ta đã tìm được việc làm rồi.
- Và việc ra việc chứ! Cuộc mạo hiểm dành cho hai người sẽ bắt đầu.
- Và công việc lương thiện hơn tớ tưởng nhiều. - Tuppence bình luận vẻ suy tư.
- Ơn trời là tớ không có gan phạm tội như cậu! À, mấy giờ rồi nhỉ? Hay ta đi ăn trưa đi? Ôi! Còn ít thời gian quá!
Họ cùng nghĩ vẽ một việc, nhưng Tommy là người đầu tiên nhắc đến tên anh ta.
- Julius P. Hersheimmer!
- Thậm chí chúng ta chưa nói đến anh ta với Carter!
- Chừng nào mà chúng ta chưa gặp anh ta, chúng ta chưa có gì để nói với ông ấy. Nào, đi thôi, nhảy lên taxi thôi!
- Này Tommy, cậu trở nên hơi hoang phí rồi đấy.
- Hãy nhớ lại: “chúng ta được đài thọ” cơ mà. Nào lên đường!
- Dù sao thì đến bằng taxi cũng có ấn tượng hơn - Tuppence thì thầm và ngả mình một cách khoái trá trên ghế sau - Tớ chắc chắn rằng những kẻ tống tiền thì không đi lại bằng xe buýt.
- Nhưng chúng ta không còn là những kẻ tống tiền nữa.
- Tớ không chắc chắn như cậu đâu. - Tuppence đáp lại vẻ rầu rĩ.
Ở khách sạn Rita, họ hỏi ông Herheimmer và họ được đưa ngay vào khu vực phòng ở của ông ta. Người phục vụ vừa gõ cửa thì một giọng nóng ruột vang lên: “Mời vào”.
Julius P. Hersheimmer trẻ hơn Tommy và Tuppence tưởng nhiều. Cô đoán anh ta chỉ độ ba mươi lăm tuổi. Người tầm thước, vai và quai hàm đều vuông, có vẻ nóng tính nhưng vẫn dễ ưa, anh trông đúng là một người Mỹ mặc dù giọng nói thì hầu như không có âm sắc Mỹ.
- Các vị nhận được thư của tôi rồi phải không? Mời các vị ngồi và nói cho tôi biết tất cả những gì các vị biết về cô em họ tôi.
- Em họ ông?
- Phải! Jane Finn.
- Là em họ ông thật à?
- Bố tôi và mẹ cô ấy hai anh em ruột. - Hersheimmer nói rõ hơn.
- A! - Tuppence thốt lên - Vậy anh biết cô ấy ở đâu chứ?
- Không! - Hersheimmer gào lên và đấm mạnh xuống mặt bàn - Chưa bao giờ biết. Còn các vị, các vị biết chứ?
- Chúng tôi đăng tin trên báo để thu thập tin tức chứ không phải để cung cấp tin tức. - Tuppence nói cụt lủn.
- Cảm ơn, tôi hiểu, tôi cũng biết đọc. Nhưng tôi đã nghĩ rằng có thể các vị tìm hiểu về quá khứ của cô ấy và hiện tại các vị biết cô ấy ở đâu.
- Không phải thế nhưng sự thật là chúng tôi rất sung sướng nếu được biết nhiều hơn về quá khứ của cô ấy.
Hersheimmer đột nhiên tỏ ra dè chừng:
- Này! Đây không phải là Sicile đâu nhé! Các vị không thể đòi tôi tiền chuộc hoặc dọa tôi là sẽ cắt tai cô ấy nếu tôi từ chối vung tiền ra! Chúng ta đang ở Liên Hiệp Anh, cho nên hãy dẹp trò đó đi, nếu không tôi sẽ gọi các ông cảnh sát Anh to lớn đằng kia kìa.
Tommy vội vã làm rõ tình thế:
- Chúng tôi không bắt cóc cô em họ của ông đâu. Ngược lại, chúng tôi đi tìm cô ấy! Chúng tôi đã được thuê để làm việc đó.
Hersheimmer ngồi sâu vào ghế phô tơi:
- Hãy nói rõ cho tôi biết!
Tommy thận trọng nói cho anh biết về sự biến mất của Jane Finn và gợi ý rằng cô ấy có thể đã vô tình dính vào một “phi vụ”. Cậu cũng nhấn mạnh rằng bản thân cậu và Tuppence là những thám tử tư đã được giao trách nhiệm tìm ra cô gái, và kết luận rằng họ rất sung sướng được biết thêm những chi tiết mà người đàn ông dễ mến đang nói chuyện với họ có thể cung cấp cho họ.
- Thôi được rồi. Tôi đã vội nổi nóng vô cớ. Nhưng bởi vì ở Londres tôi luôn bị căng thẳng thần kinh. Tôi thì tôi chỉ thích thành phố New York quen thuộc của tôi thôi. Nào, hãy đặt câu hỏi cho tôi đi, tôi sẽ trả lời các bạn.
Trong vài giây, một sự thẳng thắn đến như vậy làm cho các “nhà mạo hiểm trẻ” xẹp xuống. Nhưng Tuppence đã tỉnh lại rất nhanh. Nhớ lại những tiểu thuyết trinh thám đã đọc, cô lao vào cuộc.
- Ông đã gặp cô em họ lần cuốo cùng khi nào?
- Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy.
- Gì cơ! - Tommy thốt lên, bàng hoàng. Hersheimmer quay lại phía cậu.
- Tôi chưa gặp cô ấy lần nào. Tôi đã nói với các vị là bố tôi và mẹ cô ấy là hai anh em ruột, cũng như hai vị vậy (Tommy không nói gì để chữa lại), nhưng họ lại không hợp nhau. Và khi cô tôi đã quyết định cưới Amos Finn, một thầy giáo nghèo ở một trường học xa tít tại miền Tây, bố tôi đã điên lên vì giận dữ. Ông đã nói với cô tôi rằng nếu ông làm nên cơ nghiệp - mà ông vừa mới bắt đầu, thì ông sẽ không bao giờ cho cô em một xu nào cả. Cuối cùng thì cô Jane đã đi về miền Tây và chúng tôi không còn nghe nói gì về cô ấy nữa.
Còn về bố tôi thì ông ấy đã làm nên cơ nghiệp như dự định, ông hoạt động trong lĩnh vực dầu lửa và sau đó là sắt thép. Rồi sau đó ông lại quan tâm đến lĩnh vực đường sắt và tôi đảm bảo với các bạn rằng ông đã làm cho Wall Street [1] phải hết sức ngạc nhiên. Rồi ông chết - mùa thu năm ngoái, và tôi đã được thừa kế hàng đống đô-la của ông. Các vị có tin hay không, lương tâm tôi bắt đầu làm tôi áy náy! Rất đều đặn, một giọng khe khẽ nói với tôi: “Cô Jane của anh ra sao khi đang biệt tăm ở tận cùng miền Tây?”. Điều này làm tôi lo lắng. Tôi ngờ rằng Amos Finn chẳng bao giờ mở mày mở mặt lên được. Ông ta không phải là một người tháo vát. Cuối cùng thì tôi đã thuê một thám tử tư để đi tìm cô. Kết quả là: cô đã chết và ông chồng cũng vậy nhưng họ còn có một đứa con gái tên là Jane, cô ta đang trên đường tới Paris trên con tàu Lusitania thì tàu bị trúng ngư lôi. Cô ấy đã được cứu thoát, đúng vậy, nhưng không thể tìm ra dấu vết cô ấy. Tôi đã nghĩ rằng họ đã không chịu tìm kiếm cô ấy một cách tích cực, bởi thế tôi đã quyết định đến đây để thúc đẩy công việc.
Đầu tiên tôi đã gọi điện đến Scotland Yard [2] và Bộ Hàng hải. Nếu như ông Bộ trưởng Hàng hải đã xua tôi đi thì ngược lại, những người ở Scotland Yard lại rất tử tế. Họ nói với tôi rằng họ đã mở cuộc điều tra và sáng nay họ đã cử một người đến để lấy tấm ảnh của cô em họ tôi. Ngày mai tôi đi Paris để xem xem họ làm gì ở Sở Cảnh sát. Tôi cuộc rằng nếu tôi cù họ một chút thì họ sẽ trở nên hoạt bát hơn.
Một nghị lực như vậy cũng đáng khâm phục.
- Nhưng các vị hãy nói cho tôi, - Anh ta nói thêm - các vị không đi tìm cô ấy để kết tội cô ấy đấy chứ? Một kiểu lăng nhục ở tòa án hoặc ở một vài thể chế hoàn toàn của Anh? Một cô gái Mỹ trẻ cương quyết có thể phán xét luật pháp và các quy định thời chiến của các vị hơi quá đáng một chút và “ngồi trên tất cả”, như người ta thường nói. Nếu đúng như vậy và nếu cần phải đút lót thì tôi cũng đành chấp nhận.
Về điểm này, Tuppence đã giải thích làm cho anh ta yên lòng.
- Thôi được. Nếu vậy thì chúng ta sẽ làm viêc cùng với nhau. Hay ta đi ăn nhỉ? Chúng ta gọi mang đồ ăn lên hay xuống dưới tiệm ăn?
Tuppence chọn phương án hai và Julius đồng ý. Món sò đã được dùng xong và tiếp theo là món cá, khi người phục vụ mang một danh thiếp đến cho Hersheimmer.
- Thanh tra Japp lại là Scotland Yard à? Chắc chắn lần này là người khác. Anh ta còn muốn gì nữa nhỉ? Tôi đã nói hết cho đồng nghiệp của anh ta rồi mà. Tôi hy vọng rằng họ chưa đánh mất tấm ảnh. Xưởng ảnh đã bị cháy, phim bị hỏng hết chỉ còn lại mỗi tấm ảnh đấy thôi. Chính cô hiệu trưởng trường đại học đã đưa nó cho tôi.
Một lo sợ mơ hồ chiếm lấy Tuppence.
- Ông... ông có còn nhớ tên người đến sáng nay không?
- Có. À không. Xem nào... hai giây thôi. Tôi đã xem danh thiếp của anh ta. Phải rồi! Tôi nhớ ra rồi. Thanh tra Brown, một gã rất bình thường, mờ nhạt... một người như tất cả mọi người!
Chú thích:
[1] Phố Uôn: Địa điểm của thị trường chứng khoán Mỹ.
[2] Cục Điều tra Anh.