ái tên trong danh sách khách đặt trước khiến cho Katubi, trưởng bộ phận tiếp tân khách sạn Intercontinental ở Cairo cảm thấy ớn lạnh. Chắc chắn đã có một trục trặc trong hệ thống đặt chỗ trên máy tính, ông suy nghĩ khi nhìn vào cái danh sách đầy nghi hoặc ấy. Chắc chắn đó phải là một người khác có tên Herr Johannes Klemp. Chắc chắn ông ấy đã không quyết định quay lại đây để nghỉ ngơi. Chắc chắn đã có một sự hiểu lầm kinh khủng. Ông nhắc điện thoại gọi cho bộ phận đặt chỗ trước để kiểm tra xem vị khách này có yêu cầu đặc biệt gì không. Danh sách này dài và chi tiết đến nỗi cô gái mất ba phút mới đọc lại hết qua điện htoại. “Ông ta định ở đây bao lâu?”. “Một tuần”. “Tôi biết phải làm gì rồi”. Ông gác điện thoại, sau đó dành thời gian còn lại của buổi sáng để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện nghỉ phép trong suốt một tuần. Cuối cùng, ông quyết định rằng hành động như thế là hèn nhát và đẩy sự khổ sở cho các đồng nghiệp. Do đó, lúc 3 giờ 30 phút chiều hôm đó, khi ông đứng giữa hành lang sáng bóng, tay để sau lưng, cằm ngước lên như một người lính bất khuất trước đội hành quyết, thì ngài Herr Klemp bước vào qua cửa xoay, mặc một bộ quần áo đen kiểu châu Âu, chiếc kính râm cài ngược trên mái tóc màu bạc. “Katubi!”, ông ta gọi lớn khi bước đến chỗ người giữ cửa nhỏ bé đang đứng vững chãi, với bàn tay chĩa ra như lưỡi lê. “Tôi đang mong là ông vẫn còn ở đây”. “Có những chuyện về Cairo không bao giờ thay đổi, ngài Herr Klemp ạ”. “Đó là điều tôi yêu thích ở chỗ này. Nó làm ta không thể không trở lại, phải không nào?”. “Cảm ơn ngài”, ông Katubi nói. “Nếu điều gì tôi có thể làm để ngài ở lại đây vui hơn, xin đừng ngại nói ra”. “Tôi không ngại phải nói đâu”. “Tôi hiểu”. Ông Katubi biết mình và đám nhân viên sẽ phải chuốc lấy những lời than phiền, đả kích và những lời thuyết giáo không dứt về tình trang bất lực của người Ai Cập. Nhưng trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồi sau khi Herr Klemp đến, Katubi hiểu rằng gã người Đức đó đã hoàn toàn thay đổi. Phòng ở của ông ta – một phòng đơn bình thường nằm đúng giữa sườn phía Bắc toà nhà nhìn xuống quảng trường Tahrir và sân trường Đại học Hoa Kỳ đã được ngài Klemp ví như thiên đường trên mặt đất. Thức ăn ông ta đặt là loại cao lương mĩ vị. Loại phục vụ mà ông ta yêu cầu cũng thuộc loại độc nhất vô nhị. Buổi sáng, khi thời tiết còn mát, ông ta đi ngắm cảnh, rồi ông ta dành cả buổi chiều thư giãn bên hồ bơi. Đến chiều tối mỗi ngày, ông ta nghĩ ngơi yên tĩnh trong phòng. Ông Katubi nóng lòng mong được nhìn thấy một Herr Klemp già cỗi, người đã nhiếc móc những cô phục vụ phòng vì đã dọn giường cho ông ta không đúng cách hay mắng mỏ nhân viên phục vụ vì đã làm hỏng quần áo như mọi khi. Nhưng vị khách hàng mãn nguyện này có vẻ thích sự im lặng. Lúc 6 giờ 30 phút ngày áp chót trong lịch lưu trú, ngài Herr Klemp xuất hiện trong hành lang, chuẩn bị ăn tối. Ông yêu cầu Katubi xếp cho mình một bàn ở khu Zamaleklúc 8 giờ, sau đó ông ta đi nhanh ra cửa xoay rồi biến mất trong ánh hoàng hôn Cairo. Katubi nhìn ông ta bước đi, sau đó bước đến chỗ điện thoại mà không biết rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Herr Klemp nữa. Chiếc xe hơi Mercedes màu bạc đỗ lại trên đường Muhammad, trong tầm mắt của nhân viên bãi đỗ xe của Đại học Hoa Kỳ. Mordecai ngồi bình tĩnh sau tay lái. Mikhail ngồi cạnh anh ở ghế dàng cho hành khách phía trước, gõ nhịp ngón tay lên đùi với vẻ hồi hộp. Gabriel ngồi vào ghế sau lẳng lặng đóng cửa. Mikhail cứ tiếp tục gõ ngón tay dù Gabriel đã bảo dừng. Năm phút sau, Mikhail nói. “Anh chàng của cậu kìa”. Gabriel nhìn một người đàn ông Ai Cập người mảnh khảnh, cao ráo mặc quần áo kiểu Tây phương đưa vài đồng pi-at cho người phục vụ ở Nubian rồi ngồi vào sau tay lái chiếc Fiat. Ba mươi giây sau, ông ta phóng xe qua chỗ họ hướng đến quảng trường Tahrir. Đèn giao thông ở bên cạnh quảng trường chuyển sang màu đỏ. Chiếc Fiat dừng lại. Sphinx là một người cẩn thận. “Hành động đi”, Gabriel nói. Mikhail đưa cho Gabriel bộ điều khiển kích nổ. “Anh chắc là mình không cần hắn chứ?”. “Cứ hành động đi Mikhail – trước khi đèn đổi màu”. Mikhail nhấn nút điều khiển. Một lúc sau, bộ thuốc nổ tập trung giấu bên trong chiếc gối tựa đầu nổ tung trong ánh chớp loá màu trắng. Mikhail lại bắt đầu gõ ngón tay. Mordecai vào số rồi hướng xe về phía bán đảo Sinai. Hết