Chí Tôn giáo chủ điềm nhiên mở gói ra xem từ từ.Thời Thiếu Côn hồi hộp, cố định thần chú ý theo dõi sự phản ứng như thế nào của bà ta?Một lát sau, bà đã xem xong. Nét mặt của bà vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như thường, không mảy may thay đổi.Bà thủng thỉnh xếp lại phong bì, gói lại và nói:- Thiếu Côn! Mày đến đây thật đúng lúc.Thời Thiếu Côn cảm thấy yên tâm, thở phào một hơi khoan khoái, như vừa trút xong một gánh nặng.Chí Tôn giáo chủ lại tiếp tục nói:- Bổn tòa còn rất nhiều câu chuyện muốn nói cùng mày. Bây giờ mày hãy cùng Bạch cô nương đi nghỉ, cơm nước xong xuôi, chừng nào bổn tòa cho vời sẽ đến gặp.Câu nói tuy đượm vẻ bề trên, chứa đựng tất cả sự kiêu kỳ ngạo nghễ, lối xưng hô có vẻ như khi trước, khiến Thời Thiếu Côn tê tái cả tâm hồn. Chàng thèm khát, ước mong được gọi lớn hai tiếng, mẫu thân!Nhưng ở chỗ đông người không thuận tiện cho mẹ con gặp nhau trò chuyện, chàng buộc lòng nén sự xúc động bên trong, kính cẩn đáp:- Tôi xin vâng!Hai con thị tỳ Thu Cúc và Đông Mai lập tức chạy lại nói:- Tiện tỳ xin dẫn đường cho Thời công tử và Bạch cô nương.Thời Thiếu Côn ngập ngừng muốn nói đến chuyện Thời Tư Tình, nhưng sau khi suy nghĩ, chàng cảm thấy chưa tiện nên nín luôn.Chàng cùng Bạch Thái Vân lẳng lặng bước theo hai con thị tỳ đi ra.Đi xuyên qua một cái cổng hoa muôn màu rực rỡ, đến một tòa nhà đồ sộ nguy nga, bài trí vừa lộng lẫy vừa thanh nhã. Trên bàn, một mâm đầy thức ăn và rượu đã dọn sẵn từ lúc nào rồi.Thời Thiếu Côn cảm thấy bụng đói như cào, trong lòng không còn áy náy hay khách sáo gì nữa, ngồi xuống ăn uống rất tự nhiên.Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn bốn phía với vẻ ngờ vực.Thời Thiếu Côn ngừng đủa, hỏi:- Vân muội, sao không ăn đi?Bạch Thái Vân cau mày nói:- Em cảm thấy có một điểm chưa vừa ý!- Điều gì?- Đó là thái độ của Chí Tôn giáo chủ...Rồi nàng khẽ nói:- Việc này, anh nên nói thật cùng em nhé. Những đồ vật và nội dung tài liệu, anh đã được xem qua chưa?Thời Thiếu Côn đỏ mặt, ngập ngừng một chút, rồi nói:- Chả giấu gì Vân muội, anh đã xem qua rồi.- Trong đó có những gì, và nói gì?Chàng ngại ngùng rồi thở dài nói:- Những vật đó liên quan đến vấn đề sóng gió bất ngờ đã nổi lên giữa cha và mẹ anh. Cả hai bị người ta lừa gạt, vu khống đến nỗi trở mặt thành kẻ tử thù của nhau. Trong ấy, có ghi chép rành mạch tất cả sự thật, kèm theo những tang vật và bằng cớ để chứng minh đích xác.- Như vậy thì lệnh tôn là tiền bối Thời Tư Tình và lệnh đường là Chí Tôn giáo chủ phải không?- Phải!- Còn người vu oan giá họa là ai?- Là...Chàng ngại ngùng đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói luôn:- Là mẹ nuôi của anh, tức phu nhân Văn Tú Ngọc.- Ủa, đó cũng là một việc khó chứng minh cho người khác tin được.- Lúc đầu anh cũng hoài nghi chút ít, nhưng hiện giờ thì đã hết rồi.- Đừng vội, bên trong thấy có nhiều điểm đáng ngờ vực lắm.Thời Thiếu Côn mỉm cười:- Vân muội, em quá lo xa rồi đó.Bạch Thái Vân nói:- Không đâu! Trên thực tế, nếu không hoài nghi không được. Ví dụ như, nếu chúng ta là Chí Tôn giáo chủ thì sẽ xử trí như thế nào?Thời Thiếu Côn chỉ cau mày không đáp.Bạch Thái Vân lại nói tiếp:- Nếu em đứng vào địa vị Chí Tôn giáo chủ, sau khi đọc xong tài liệu thấy rõ âm mưu ấy chứng minh được bao nhiêu thù hận trước kia, đã bị người ly gián gạt gẫm thì em sẽ làm ba việc: Điều thứ nhất, lập tức giết hết những người đã âm mưu vu oan giá họa. Điều thứ hai: Cho truy tầm ngay chỗ hạ lạc của Thời Tư Tình. Điều thứ ba: Đau xót ôm lấy đứa con mình và khóc cho hả dạ. Nhưng, anh thấy không, cứ như bề ngoài của bà vừa rồi thì có vẻ căm hận nhiều hơn là vui mừng sung sướng, giận hờn nhiều hơn là được dịu. Mẹ con đối diện nhau mà chẳng mảy may xúc động, chả hóa ra là một việc quái gở, bà là con người sắt đá, không còn tý nào tình cảm hay chút xíu nhân tính sao?Không đợi Thời Thiếu Côn trả lời, Bạch Thái Vân dằn lòng không được, bất thần vỗ bàn hét lớn:- Việc này không thể có được. Chí Tôn giáo chủ cũng không phải có quả tim sắt. Chỉ trừ khi nào bà ta tự ý thả Thời Tư Tình trên Tam Đầu lĩnh, còn thì là việc khác hẳn.Thời Thiếu Côn lo lắng hỏi:- Vân muội, cứ như em nhận xét thì sao?- Việc này còn rất nhiều nghi vấn. Trong số đó một điều là chưa chắc anh là con ruột của bà ta.Thời Thiếu Côn nói lớn để phản đối:- Không, trăm lần không! Anh đã nhìn thấy đầy đủ bằng chứng rồi. Không thể nào như thế được đâu!Bạch Thái Vân cau mày nói:- Nếu vậy những tài liệu là giả và bà ta phát giác được rồi chăng?Thời Thiếu Côn quả quyết nói:- Thư tín và tài liệu này xuất phát từ tay một vị cao tăng, chắc chắn là chính xác và đáng tin cậy, không thể nào là giả trá đâu.Bạch Thái Vân bỗng đập bàn nói lớn:- Phải rồi, em đã nghĩ ra rồi.Thời Thiếu Côn vội hỏi:- Vân muội, em đã nghĩ ra điều gì?Bạch Thái Vân dậm chân nói:- Bức thư kia là thư giả rồi!- Giả hả? Tại sao em dám chắc như vậy được?Chàng bỗng phì cười và nói tiếp:- Em đừng xét đoán nông nổi nữa. Việc giả mạo nhất định không thể nào có được. Từ khi tín vật này vào tay anh, lúc nào anh cũng cất giữ trong mình, không bao giờ rời ra một giây phút nào thì làm sao mà giả được?Bạch Thái Vân không trả lời về câu hỏi của Thời Thiếu Côn, chỉ than thở một mình:- Đáng tiếc! Em lại thua con tiện tỳ họ Lệ đó một nước cờ rồi!Thời Thiếu Côn ngơ ngác không hiểu:- Vân muội, em hãy giải thích rõ ràng cho anh nghe đi!Bạch Thái Vân thở dài nói:- Cả hai đứa mình đều lầm mưu của con tiện tỳ Lệ Minh Nguyệt rồi. Này nhé, Lệ Minh Nguyệt đâu phải một cô nương khoan hồng đại lượng, tại sao tự nhiên hắn lại thả chúng ta ra rồi tử tế cho người đưa đường đi tìm Chí Tôn giáo chủ, nếu không có một âm mưu ác độc bên trong?- Biết đâu cô ấy đã ăn năn hối hận về sự lầm lẫn của mình nên muốn chuộc tội?Bạch Thái Vân hứ một tiếng nói:- Điều này cũng vì anh quá mơ mộng mà tưởng tượng ra mà thôi. Hắn chỉ hận một nỗi là không thể mang chúng mình ra tùng xẻo từng miếng thịt, cho đến chết, có đâu lại đưa mình về chốn này! Ngay từ lúc đầu, em đã rất nghi ngờ về điểm này rồi.Thời Thiếu Côn nói:- Chúng ta hãy đi ngay vào sự thực xem sao! Chính nàng ấy đã đưa mình tới đây chứ còn cãi gì nữa mà nghi ngờ.Bạch Thái Vân than rằng:- Trước khi đưa mình đi, hắn đã tìm cách tráo thư đi. Đó mới là thủ đoạn cay độc.Thời Thiếu Côn cười dài nói:- Anh đã nói là gói tín vật luôn luôn cất kỹ trong mình cơ mà. Huống chi phong bì vẫn còn niêm kỹ, làm sao mà thay đổi được.Bạch Thái Vân dậm chân nói:- Chỉ đáng trách là kinh nghiệm giang hồ của anh quá nông cạn và non nớt quá nên mới bị hắn gạt chua cay. Hắn có thể làm một vật giống y như thế rồi dùng hai tên giỏi nghề trộm cắp lén tráo đi mà không bị phát giác. Anh cẩn thận nhưng ngây ngô lắm, chúng muốn lừa gạt lúc nào mà không được.Thời Thiếu Côn giật mình vì thấy việc này cũng có thể xảy ra như vậy lắm, nên cứ lặng thinh và ngồi suy nghĩ.Trong tòa nhà lớn im lặng như tờ. Vô số hoa, nào là cúc, mai, huệ... bài trí xung quanh phong tỏa ra mùi thơm nồng nàn, hơi gắt khiến hai người ngây ngất say.Bạch Thái Vân liếc mắt nhìn quanh rồi nói:- Nơi này không hiền đâu, chúng mình phải mau mắn rời khỏi tức thì.Nói xong nàng đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài cửa. Thời Thiếu Côn không còn thiết ăn uống nữa, vứt đũa đứng dậy chạy theo ra ngoài.Hai người bước ra khỏi tòa nhà thình lình có tiếng thét lớn:- Còn chực chạy đi đâu đó?Hai người quay mình nhìn lại, không thấy người nào hết. Nhưng tiếng nói rõ ràng là của Chí Tôn giáo chủ.Bạch Thái Vân thụt lùi lại định đưa tay nắm lấy tay Thời Thiếu Côn, nhưng Chí Tôn giáo chủ đã cười lạt nói:- Muộn lắm rồi, vô dụng rồi! Mau mau bó tay chịu trói đi cho rồi.Thời Thiếu Côn đau lòng như cắt.Bạch Thái Vân ngẩng lên cười khanh khách nói:- Nếu như sức hai chúng tôi hợp lại, cũng không đến nỗi vô dụng lắm. Làm sao lại lọt vào tay bà được mà hòng dọa nạt nữa.Từ bên trong, Chí Tôn giáo chủ từ từ hiện ra, sau lưng bà có hàng mấy chục người áo xanh, dường như tất cả lực lượng của Chí Tôn giáo đều tập trung đầy đủ mặt.Thời Thiếu Côn nhìn thấy trước tình thế này thì chỉ có máu, sắt và vũ khí mới giải quyết được để thoát vòng vây. Nếu bị bắt lại một lần nữa, thì chẳng thể nào thoát chết được.Không cần suy nghĩ nữa, chàng nắm tay Bạch Thái Vân, cả hai chuẩn bị thủ thế.Chí Tôn giáo chủ cười khanh khách nói:- Chung quanh tòa hoa sảnh kia đã bài trí thật nhiều bông hoa, chúng bây có thấy không?Thời Thiếu Côn ngạc nhiên suy nghĩ:- “Tại sao lại đem hoa bày vào chỗ này nhiều như vậy? Bà ta có dụng ý gì đây chăng?”Bạch Thái Vân nói:- Có thấy rồi, đã sao chưa?Chí Tôn giáo chủ cười lạt nói:- Mùi hoa thơm nồng gắt kia khiến cho lòng người sinh ra ngây ngất. Ngoài ra trong phòng ta còn phóng ra một loại hơi mù độc. Bất cứ người nào hít phải hai thứ cùng một lúc, lập tức bị mất hết công lực ngay.Bạch Thái Vân cười lạt nói:- Bà đừng hòng hăm dọa chúng tôi, vô ích.Chí Tôn giáo chủ cười lạnh nói:- Không tin thì thử vận công xem rồi biết ngay.Thời Thiếu Côn còn nghi ngờ chưa tin, nghe Chí Tôn giáo chủ nói vậy chàng vội vàng thử tụ công lực. Nhưng vừa mới bắt đầu đã cảm thấy một điều kỳ lạ, toàn thân bủn rủn không còn một tí khí lực nào cả.