- Chúng tôi đã đến đây thì nhất định không thể về tay không.Chí Tôn giáo chủ cười lớn nói:- Các ngươi ỷ vào cái gì mà lớn lối?Địa Cực chân nhân liền nói:- Dựa vào võ công của chúng tôi.Chí Tôn giáo chủ nói:- Vậy sao không ra tay liền đi.Địa Cực chân nhân hừ một tiếng nói:- Bần đạo xin hầu Giáo chủ ba thế.Nói xong vung tay áo đánh ra một luồng kình lực.Chí Tôn giáo chủ cười lạt, khẽ phất tay đưa làn hơi trắng mịt mù ra đón lấy.Hai luồng kình lực vừa chạm nhau bỗng nổ lên mấy tiếng xì xẹt nho nhỏ rồi hóa giải không còn tông tích gì hết.Địa Cực chân nhân giật mình kinh ngạc. Hàng mấy chục năm nay, trên bước đường giang hồ, chưa một cao thủ nào công nhiên đỡ được một đòn của lão.Mặc dù lần này chưa đem hết toàn lực ra nhưng đối phương đã hóa giải được một cách nhẹ nhàng, thật là một việc làm ngoài sức tưởng tượng của lão.Phía Chí Tôn giáo chủ, bà lo âu còn nhiều lắm...Cả hai đem hết tinh thần dồn vào cuộc đấu. Trong cuộc cầm cự, Địa Cực chân nhân vùng hét lớn một tiếng vang trời, dùng “Huyền Thiên cương khí” tung ra một chưởng thật mãnh liệt.Cứ theo bề ngoài mà nhìn thì không có gì lộ vẻ nguy hiểm. Nhưng Chí Tôn giáo chủ phải vội vàng đưa hai chưởng ra đón lấy. Trong chưởng này bà đã vận dụng đầy đủ mười hai thành công lực, nhưng vẫn chưa thấy rõ thắng bại.Thời Thiếu Côn đứng trên cao trông thấy rõ ràng, sợ toát mồ hôi.Song chưởng của đạo nhân tuy không phát lộ uy thế ra ngoài, nhưng bên trong ngấm ngầm một sức mạnh dời non lấp biển.Dù sao, Chí Tôn giáo chủ cũng là mẹ ruột của chàng, lẽ nào khoanh tay đứng nhìn khi bà bị lâm nguy.Thiên Si hòa thượng đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nóng nảy, từ từ tiến lên mấy bước, niệm mô Phật, nói lớn:- Thảo nào giang hồ võ lâm sôi nổi đồn đãi Chí Tôn giáo chủ oai chấn quần hùng, hôm nay được thấy tận mắt thật là xứng đáng.Miệng nói thế nhưng lão đã ngấm ngầm vận công, tập trung chân lực vào Đan điền bắn một luồng kình lực vào đại huyệt sau lưng Địa Cực chân nhân.Địa Cực chân nhân biết có Thiên Si hòa thượng ngấm ngầm ám trợ cho mình nên đã chuẩn bị từ trước. Khi cảm thấy luồng nội lực của Thiên Si hòa thượng vừa chạm đến đã hút hết vào người, từ từ dồn lên Đan điền, nhập cùng Huyền Thiên cương khí của bản thân.Chí Tôn giáo chủ cảm thấy áp lực tăng lên mạnh mẽ, chịu đựng không nổi, thân hình rung lên, muốn dội ngược ra sau.Thời Thiếu Côn, hai tay nắm chặt, nghiến răng cố đè nén cơn xúc động mãnh liệt.Tề Mãn Kiều lẩm nhẩm nói:- Lão hòa thượng này quả nhiên hèn hạ đáng ghét. Miệng thì nói tốt, rồi ra tay đánh lén mà không biết nhục. Lần này có lẽ Chí Tôn giáo chủ thảm bại rồi.Thời Thiếu Côn giật mình hỏi:- Sao, cô nương nói gì?Tề Mãn Kiều đưa tay chỉ xuống dưới nói:- Anh không thấy sao? Rõ ràng lão hòa thượng đã hèn nhát dùng thủ pháp chuyền lực qua huyệt đạo từ sau lưng, đem chân nguyên của hắn truyền thêm cho lão đạo sĩ già.Thời Thiếu Côn chợt hiểu, vừa tức vừa giận, trợn mắt nhìn xuống.Lúc bấy giờ Chí Tôn giáo chủ hầu như không còn đủ sức kháng cự nữa rồi.Tuy hai chân còn đứng vững nhưng thân hình nghiêng nghiêng, hai vai rung động từng hồi, lảo đảo sắp ngã.Tính mạng của bà chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, chỉ chờ gục dưới sức một của Địa Cực chân nhân.Thời Thiếu Côn thấy nóng ruột quá, không chịu được nữa, nhún mình lao thẳng về phía trận địa cách đó hàng mấy chục trượng.Khúc Tự Thủy thất kinh muốn cản ngăn nhưng không còn kịp nữa.Chàng buông người bay là là xuống như một con chim đại bàng, khẽ rơi xuống động nhỏ. Thiên Địa nhị thánh và cả ba tên Giáo chủ cũng không hề hay biết. Khi kịp biết ra thì chàng đã đứng ngay trước mặt Chí Tôn giáo chủ rồi.Chàng thừa hiểu trong khi hai bên đang đấu nội lực cùng nhau, kiêng kỵ nhất là sự can thiệp bất ngờ hay những tiếng nổ lớn. Cho nên chàng lẳng lặng tung ra một luồng chưởng phong âm thầm đánh thẳng vào ngực Địa Cực chân nhân.Bất thình lình bị đột kích, Địa Cực chân nhân giật mình, vội chia bớt một phần công lực đón lấy đòn của Thời Thiếu Côn.Sức lực hắn vừa được phân tán, Chí Tôn giáo chủ cảm thấy áp lực giảm bớt nhiều.Bà khẽ hự một tiếng, lảo đảo lùi ra sau ngồi xuống đất, vận công điều tức.Thiên Địa nhị thánh không ngờ trước sự xuất hiện quá đột ngột của Thời Thiếu Côn.Chúng quay lại nhìn thấy đó là một chàng thanh niên, hình dung tuấn tú, nhưng thân pháp nhẹ nhàng mầu nhiệm, công lực thâm hậu vô cùng, nên không dám khinh thường.Địa Cực chân nhân nổi nóng hét lớn:- Thằng quỷ nhỏ, mày là ai mà dám đến đây vọng động như thế. Muốn chết hả?Ô Trúc thần quân và hai tên ma đầu trong Thiên Sơn tam sát đứng đàng xa lượt trận bỗng hét lớn:- Nó là Thời Thiếu Côn đấy! Xin đạo sĩ hãy coi chừng!Địa Cực chân nhân cười rộ nói:- Bé con, như vậy là hôm nay mày hết số rồi!Nói xong dùng toàn lực phát hai chưởng đánh sang như điện giật.Thời Thiếu Côn không chút ngần ngại, hít vào một luồng chân khí, đưa song chưởng ngang nhiên đón lấy.Cũng như Chí Tôn giáo chủ vừa rồi, hai chưởng vừa chạm nhau lập tức nhập lại cứng ngắt, không thể tách rời ra được nữa.Thiên Si hòa thượng cười để chữa thẹn và hét lớn:- Đối phó với phường oan nghiệt như chúng, ta khỏi cần nghĩ đến giang hồ đạo nghĩa, lão tăng cứ ra tay cho rồi.Nói xong lão đưa thẳng hai tay áp vào sau lưng Địa Cực chân nhân, dồn hết nội lực sang.Thời Thiếu Côn vận toàn thể công lực chận ngay đối phương, đôi bên đang cầm đồng thủ, đột nhiên chàng cảm thấy áp lực của đối phương thình lình tăng thêm, cứ cuồn cuộn xông qua mãi mãi như nguồn nước vô tận, càng lúc càng tăng.Chí Tôn giáo chủ hình như dã bị trúng thương nặng, chỉ lặng yên nhắm mắt điều tức.Thời Thiếu Côn cảm thấy nội lực của đối phương tăng mãi thêm, khí huyết trong người chàng sôi nổi, nội lực bản thân kém dần, mỗi lúc một suy yếu. Sự thắng bại sắp diễn ra không lâu.Bên tai chàng còn văng vẳng tiếng cười đắc ý của Ô Trúc thần quân. Hắn gọi lớn:- Thời Thiếu Côn, lão phu đã nói và quyết thanh toán mối hận cũ ngay trận này.Tiếp theo đó là tiếng gầm thét của hai ma đầu trong Thiên Sơn tam sát:- Thời Thiếu Côn, chuyến này mày phải đền mạng cho ca ca ta.Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt đổ đom đóm. Mặc dầu chàng cố vận hết công lực chống đỡ đến phút chót, nhưng vì đã quả mòn mỏi mà sức lực của đối phương cứ tăng mãi không ngừng nên lảo đảo đứng hết nổi.Ngay khi thân hình chàng rúng động thì một bóng người từ trên không trung lao xuống, nắm lấy tay trái của chàng.Thời Thiếu Côn đang lúc mơ màng thì chợt thấy chân khí phục hồi, gia tăng gấp bội, đôi mắt sáng ngời nhìn qua gọi:- Vân muội!...Do sự điều khiển của bản năng, tay chàng chợt tăng thêm luồng kình lực mạnh như thác lũ, biển trào xô vào đối phương.Hai tiếng hự hự vừa vang lên, kèm theo những tiếng kêu la thảm thiết.Thiên Địa nhị thánh như chiếc diều đứt dây, văng bổng lên không rồi ngã xuống đất, cách đó gần ba trượng.