CHƯƠNG 6
Đắc tội

     ư Doanh tiễn Phan Dật Giai ra về bèn đóng cửa phòng khám, lái xe tới nhà chị gái Dư Tinh. Thấy biểu cảm của Dư Tinh là biết Nhiễm Nhiễm không có việc gì, không những thế lại còn có tin vui.
Dư Doanh ngạc nhiên hỏi chị:
- Nhiễm Nhiễm đâu?
- Đi quay quảng cáo rồi, ở Hải Nam, nói là làm người đại diện cho một nhãn hàng. - Dư Tinh cho rằng con gái mình sớm muộn gì cũng trở thành một ngôi sao mới nổi trên bầu trời nghệ thuật.
- Nhãn hàng gì.
- Chị cũng không rõ lắm, hình như là Sức hút gì gì đó. Dư Tinh có vẻ rất đắc ý.
“Sức hút vô tận”, Dư Doanh nghĩ lại, thời gian gần đây đi trên đường đúng là hay nhìn thấy biển quảng cáo của nhãn hiệu này. Đó là một công ty đồ lót, đi theo con đường gợi cảm, đồ lót của họ thực ra còn khiến đàn ông thèm khát hơn là không mặc gì. Nhiễm Nhiễm đi quay quảng cáo cho công ty đó chắc chắn là thích lắm, vì cảm giác mình đang bước gần hơn tới con đường trở thành ngôi sao.
Dư Doanh lấy điện thoại ra, định gọi cho Nhiễm Nhiễm, không ngờ đầu bên kia tắt máy. Hỏi Dư Tinh là vì sao lại thế, Dư Tinh nói:
- Nhiễm Nhiễm nói công việc quá bận rộn nên thường không dùng di động. Hình như nó còn một số nữa nhưng chị quên rồi, bạn nó biết.
Dư Doanh nghĩ bụng, làm gì có ai làm mẹ như chị, còn một số nữa của con mà bạn con biết, chị làm mẹ lại không biết.
Xem ra Dư Tinh cũng chẳng biết chuyện gì mà nói, Dư Doanh thấy hơi lo lắng. Nghĩ đi nghĩ lại, bạn bè của Nhiễm Nhiễm mà cô biết cũng chỉ có Lộ Kiệt mà thôi, hơn nữa chắc Lộ Kiệt có biết số điện thoại đó, dù sao cũng chỉ mới chia tay vài ngày, chắc chắn anh ta biết số điện thoại của Nhiễm Nhiễm.
Mặc dù cô không muốn đi tìm Lộ Kiệt, nhưng cô cũng không muốn Nhiễm Nhiễm còn chưa về đã nhìn thấy những bức hình quảng cáo cô mặc bikini xuất hiện trên khắp các biển quảng cáo của thành phố, liếc mắt đưa tình với người đi đường. Nếu thế có lẽ Lộ Kiệt cũng phải giật mình.
Quán bar có thể tìm được Lộ Kiệt chỉ mở cửa vào buổi tối, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, cô có thể cùng Lý Mạc Mai đi ăn cơm. Lý Mạc Mai lại tới muộn, điều này đã thành thói quen.
Ngày trước khi còn ở ký túc, cô ta từng vui vẻ nói với Dư Doanh:
- Hẹn hò với người khác mà đến sớm quá thì tự hạ thấp giá trị bản thân, cứ như thể là không có ai cần mình vậy; nếu đi muộn quá thì người ta sẽ tưởng cậu thanh cao; đến muộn năm, sáu phút, để người ta thấy cậu đang thở hổn hển thì sẽ thêm quyến rũ.
Dư Doanh không hiểu vì sao Lý Mạc Mai lại áp dụng chiêu này với cả phụ nữ, hơn nữa trông cô ta không hề có vẻ gì là thở gấp, còn rất bình tĩnh nói:
- Chồng cậu đi Bắc Kinh học nâng cao rồi à, wa, đúng là một việc vui, hôm nay cậu phải mời đấy nhé.
Dư Doanh gật đầu, hỏi:
- Có phải là số người đi ít lắm không?
- Đương nhiên, cả thành phố mình chỉ chọn có một bác sĩ được đi thôi, nói là học nâng cao, thực ra là theo học Vương Thường. Vương Thường đó nổi tiếng là một bác sĩ quái dị của chuyên khoa não, được làm học trò của ông ta, cho dù chỉ là một ngày cũng đã vinh dự lắm rồi. Chả trách gần đây lúc nào Trình Tề cũng mỉm cười. Đàn ông ba mươi tuổi, sự nghiệp bỗng dưng có một bước tiến mới khiến anh quên hết những người thân xung quanh, cảm giác mình là người tài giỏi nhất thật tuyệt.
Dư Doanh nhìn Lý Mạc Mai, cô ta mặc cái áo màu xanh lam nhạt, trông như một hồ nước, vừa khít với thân người, bên dưới là một cái váy ngắn, độ dài vừa đủ để lộ đôi chân dài, đủ sức quyến rũ mà vẫn thể hiện được sự đoan trang. Dư Doanh cũng không thể không khen ngợi, Lý Mạc Mai đang đến giai đoạn rất biết ăn mặc thời trang. Ngày trước khi còn học đại học, hở một chút là mặc váy dài quét đất, tóc thì buông xõa, trông y như một mụ phù thủy, còn tưởng như thế là cá tính, nếu không thì cô ta búi gọn tóc lên, ăn mặc hở hang đi ngoài đường.
Dư Doanh nhìn Lý Mạc Mai, bỗng dưng có cảm giác hoang mang. Người tình mà Ngô Bá Vinh chọn xấu xí hơn vợ rất nhiều, nhưng ngộ nhỡ Trình Tề với Lý Mạc Mai có gì với nhau thì người tình của anh lại xinh hơn cô. Tại sao cùng là đàn ông nhưng yêu cầu về người tình lại khác nhau như thế?
Cô thực sự không dám khẳng định là Lý Mạc Mai với
Trình Tề rốt cuộc có mối quan hệ gì, đành thăm dò:
- Này, gần đây cậu ngày càng xinh ra đấy, có phải là có tình yêu mới không?
- Tớ làm gì có tình yêu mới. Một người đàn bà bị đàn ông lãng quên như tớ thì làm gì ra có tình yêu! - Lý Mạc Mai lại tỏ ra đáng thương. Ông trời ơi, nếu cô ta chịu thực tế một chút thì cho dù sáu mươi tuổi cũng có thể tìm được một ông già sáu mươi lăm tuổi yêu cô.
Vấn đề ở bản thân Lý Mạc Mai, cô ta lúc nào cũng nuối tiếc những người tình thời trẻ của mình, ai cũng giàu có và đẹp trai, hơn nữa lại còn đối xử với cô rất dịu dàng.
Nhưng cô ta không nhớ rằng mình đã ở tuổi trưởng thành. Khi cô ta mười tám tuổi, đàn ông theo đuổi cô đều mới hai mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người. Giờ đã ba mươi rồi, chắc nhẽ còn muốn tìm những cậu chàng mới hai mươi tuổi? Cho dù là đẹp trai, trẻ trung, nhưng họ cũng không thích trâu già gặm cỏ non, huống hồ đàn ông hời hợt thì Lý Mạc Mai lại không thích.
Có người nói, một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, vừa sâu sắc, vừa có tiền, vừa xuất sắc trong mọi lĩnh vực thì đã là chồng của người khác. Người ta được như thế là có sự bồi đắp của đàn bà. Bạn chưa nghe nói sao, đằng sau mỗi người đàn ông thành công đều có một người đàn bà già nua. Một người đàn ông được như thế là vì người đàn bà đã dùng linh hồn của mình để bồi dưỡng, chăm sóc anh ta, thế thì làm gì có ai dễ dàng thả anh ta cho người ngoài bắt mất?
Đương nhiên, những người đàn ông “kim cương” và độc thân cũng có nhưng rất hiếm, không phải muốn tìm là được. Hơn nữa, người ta đã là kim cương thì đàn bà cũng phải là bạch kim thì mới xứng với người ta. Bạn đã bao giờ thấy kim cương gắn trên hoàng kim để đeo vào tay chưa? Huống hồ, có những người đàn bà đến nhôm còn chả phải mà cũng cứ nằm mơ những giấc mơ hoang đường. Cuối cùng chỉ tự làm khổ mình.
Dư Doanh cũng không biết vì sao bỗng nhiên mình mở miệng nói:
- Tớ biết câu lạc bộ “Hẹn hò 8 phút” mới nổi, cuối tuần nào cũng tổ chức, hay lần sau tớ đưa cậu đi?
Lý Mạc Mai nhìn cô mấy giây bằng một ánh mắt rất kỳ quái, giống như thể đang muốn nói những lời châm biếm nhưng lại cố nuốt vào, sau đó nói:
- Được thôi, nhưng cậu bắt đầu làm bà mối từ lúc nào thế? Tớ nhớ ngày trước cậu có nhiệt tình thế đâu!
- Tại vì đàn bà già rồi thì thích làm bà mối cho người khác, thế thôi! - Dư Doanh uống một ngụm nước để lấp liếm. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nảy ra ý định tìm đối tượng cho Lý Mạc Mai kết hôn. Cho dù là không kết hôn thì yêu nhau thôi cũng được. Gái ế Lý Mạc Mai ba mươi tuổi với Trình Tề mà nói là một sự uy hiếp, cho dù họ có quan hệ gì hay không thì mối uy hiếp này vẫn như một quả bom chôn dưới đất, nếu không cẩn thận chạm vào thì sẽ có ba người bị thương.
Dư Doanh hiểu đạo lý này, nhưng cô cũng hiểu, nếu Trình Tề muốn ngoại tình thì Lý Mạc Mai kết hôn rồi có ảnh hưởng gì đâu? Cũng giống như mình với Ngô Bá Vinh, cả hai đều đã có gia đình riêng rồi đấy thôi! Mỗi lần hẹn hò đều có cảm giác tội lỗi, nhưng rồi dục vọng vẫn chiến thắng lý trí.
Dư Doanh không biết mình tham lam thân thể của Ngô Bá Vinh hay là sự dịu dàng của con người anh, sự tồn tại của anh đem lại cho cô rất nhiều khoái lạc. Lúc ban đầu, có thể chỉ là trò chơi quyến rũ và bị quyến rũ của hai người trưởng thành, nhưng lâu dần, cô cũng không hiểu nổi nữa.
Lý Mạc Mai đồng ý tham gia “Hẹn họ 8 phút” đây là điều mà Dư Doanh không ngờ tới. Lý Mạc Mai vốn không bao giờ chịu hạ mình chủ động xuất kích, cô ta lúc nào cũng ép mình thành một bông tuyết liên, chờ đợi một dũng sĩ mà ông trời đã định sẵn, đội mưa đội gió, bất chấp nguy hiểm tính mạng để lên núi hái mình về.
Cô ta chịu đồng ý chủ yếu vì ánh mắt của Dư Doanh.
Lý Mạc Mai với Dư Doanh quen nhau từ hồi học đại học. Hai người quen nhau từ khi còn trẻ, hơn nữa một tháng còn gặp nhau mấy lần, giữ một mối quan hệ như thế trong thời gian dài, bởi vậy Lý Mạc Mai rất hiểu Dư Doanh, từ ánh mắt của cô, có thể đoán ra Dư Doanh đang không bình thường.
Dư Doanh đang hoài nghi mình. Lý Mạc Mai căm phẫn nghĩ, một gã Trình Tề như đôi giày rách mình từng xỏ, như cái roi mình từng vứt đi mà Dư Doanh lại dám hoài nghi? Lý Mạc Mai ngồi trong phòng ăn, nhìn Dư Doanh đi trước, cô giận dữ đến phát run, cảm giác mình bị sỉ nhục dữ dội. Nỗi nhục nhã đó mặc dù do Dư Doanh gây ra, nhưng đề nghị của Dư Doanh cũng chỉ là một sợi dây dẫn lửa, cô bị thế tục này chèn ép. Gần ba mươi tuổi vẫn chưa chồng, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô đã khác thường lắm rồi, hơn nữa cô lại rất đẹp, bởi vậy cô trở thành kẻ địch giả tưởng của tất cả đàn bà.
Lý Mạc Mai biết tâm tư của Dư Doanh, chẳng qua là Dư Doanh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô là mối tình đầu của Trình Tề. Cô ta có gì tài giỏi, chẳng qua may mắn mở một phòng khám, kiếm được ít tiền thôi mà? Chẳng qua là nhờ danh tiếng của ông ngoại mà nên.
Lý Mạc Mai nghiến răng giận dữ, cô không ngờ ngay cả Dư Doanh cũng muốn dằn mặt cô, chỉ vì cô chưa kết hôn, vì cô có khả năng sẽ quyến rũ Trình Tề của cô ta.
Một trái tim bị thế tục đè nén đã tìm được nơi để phát tiết. Lý Mạc Mai cầm di động lên, chẳng qua chỉ là Trình Tề thôi mà, có phải chưa ngủ với nhau bao giờ đâu. Dư Doanh coi Trình Tề là một viên ngọc, tôi thử xem Trình Tề có phải là ngọc thật không.
Dư Doanh không hề ý thức được rằng đề nghị Lý Mạc Mai tham gia vào Hẹn hò 8 phút lại đem lại cho mình nhiều phiền phức như thế. Cô như một người phụ nữ ngu ngốc, sa vào nguy hiểm hết lần này tới lần khác trên con đường của chính cuộc đời mình, nhưng cô vẫn tưởng rằng mình thông minh và lý trí. Những người đàn bà như thế có rất nhiều, Dư Doanh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Cô chỉ là một trong số những người đàn bà rất bình thường. Dư Doanh vẫn không ngừng tự tìm phiền phức cho mình. Sau khi chọc tức Lý Mạc Mai, cô lại tới quán bar lần trước tìm Lộ Kiệt, định hỏi Lộ Kiệt số điện thoại của Nhiễm Nhiễm.
Mặc dù không phải là việc hay ho gì, nhưng trừ phi không lo cho Nhiễm Nhiễm nữa, nếu không thì cô buộc phải ngăn cản cháu mình tham gia quảng cáo nội y này.
Khi Lộ Kiệt nhìn thấy Dư Doanh, tuy trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng miệng lưỡi vẫn rất sắc sảo:
- Sao thế, đại diện của Hội phụ nữ Trung Quốc, chị là một phụ nữ con nhà lành, không ở nhà tề gia nội trợ, đến nơi này làm gì? - Lộ Kiệt nhìn Dư Doanh.
Dư Doanh vì có chuyện muốn nhờ anh ta nên cũng không dám nổi giận, chỉ hỏi:
- Tôi đến để hỏi anh có số điện thoại khác của Nhiễm
Nhiễm không, không phải số mà nó thường dùng ấy?
- Lạ thật, cô ta không thường dùng thì làm sao tôi biết được? Chị là người thân của cô ta, chị không biết, tôi chỉ là người ngoài mà biết được sao?
- Lộ Kiệt, những chuyện hạ lưu mà anh làm, tôi không tính toán nữa. Chuyện của anh và Nhiễm Nhiễm tôi cũng chẳng buồn quan tâm hay chỉ trích, nhưng bây giờ mà anh còn đểu cáng như thế thì ra gì không? Anh là một người đàn ông đã có gia đình mà còn thế sao? - Dư Doanh không biết vì sao, cứ ở trước mặt Lộ Kiệt là cô cực kỳ dễ nổi nóng. Có một loại người sinh ra đã khắc tất cả mọi người, nơi nào anh ta xuất hiện là khiến Dư Doanh nổi cáu, sự tồn tại của anh ta khiến Dư Doanh cảm thấy mình như sắp phát điên.
Cô chưa từng đọc “Nguyệt san tâm lý”. Cuốn tạp chí này từng có một bài viết, đại khái là người mà bạn ghét nhất thực ra chính là phần tối trong bạn.
Có thể bộ mặt khác của Dư Doanh chính là sự bất cần, ngạo mạn vô lý, háo sắc, dâm đãng… như Lộ Kiệt nói. Nhưng mặt đen tối này đã bị sự giáo dục của một gia đình gia giáo kiểm soát.
Giờ không phải là lúc phân tích nội tâm của Dư Doanh, quan trọng nhất là phải lấy được số điện thoại.
Lộ Kiệt nghe thấy câu này thì tỏ ra không vui:
- Chị nói tôi với cô nhóc đó có chuyện, tôi thừa nhận là mình vô liêm sỉ.
Dư Doanh sưng sỉa mặt mày:
- Vô liêm sỉ? Anh đúng là dám làm dám chịu nhỉ?
- Chị thì sao? Một người đàn bà như chị trông thì đường hoàng, nhưng thực ra cũng không chống được cám dỗ, chị dám nói mình là một chính nhân quân tử, là gái ngoan hay không?
Dư Doanh nhìn bộ mặt đáng ghét của Lộ Kiệt, không biết vì sao ông trời lại để cho gã đàn ông này đẹp trai như thế, lại còn cho hắn cái biểu cảm đáng kinh tởm như thế.
Cô quay đầu bỏ đi, cùng lắm thì sáng mai bay đến Hải Nam, trực tiếp tìm công ty Sức hút vô tận đó, đỡ phải ở lại đây chuốc bực vào người.
Chưa đi được mấy bước thì đã nghe Lộ Kiệt gọi:
- Này.
Dư Doanh quay đầu lại, Lộ Kiệt cầm ly rượu trên tay nói với cô:
- Uống cạn ly này rồi đi, tôi cho chị số.
Dư Doanh không muốn đếm xỉa gì tới hắn. Lộ Kiệt nói:
- Sợ rồi à? Ừm, tôi biết loại đàn bà như chị chẳng dám làm gì. Hay sợ tôi cho thuốc vào rượu? Tôi với chị có thù với nhau từ kiếp trước à? Tôi đắc tội với chị, chị cũng đổ oan cho tôi, chị uống cạn ly rượu này thì coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dư Doanh đón lấy ly rượu rồi uống cạn một hơi. Tửu lượng của cô không tốt lắm, nhưng một ly rượu nhỏ đó thì có thấm tháp gì. Cô uống là vì không muốn gã đàn ông đáng kinh tởm này coi thường cô, hơn nữa nếu có thể lấy được số điện thoại của Nhiễm Nhiễm từ tay Lộ Kiệt thì còn hơn là đến thẳng công ty Sức hút vô tận tìm kiếm, mà chưa chắc đã tìm được hay không.
Sau khi rượu đổ vào bụng, Dư Doanh cảm thấy đầu óc váng vất. Lộ Kiệt vội vàng dìu cô dựa vào sofa:
- Một ly đã đổ mà còn làm ra vẻ?
Bên cạnh có một cô gái trẻ đưa ly rượu lên mũi ngửi:
- Anh cho chị ta uống Bomb Shot? Ai gọi thế, chúng tôi có gọi rượu này đâu. Loại rượu nặng như thế này thì con gái chịu sao nổi.
- Thằng này cố ý phải không? - Mấy gã bạn bên cạnh bật cười, dù sao thì dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của Dư Doanh cũng khiến họ thấy thú vị.
- Nếu tôi mà cố ý thì chắc chắn tôi đã cho thuốc vào rồi, chứ không thèm dùng rượu! Nếu là người có tửu lượng tốt, một ly không say thì có phải là uổng công không? - Lộ Kiệt thực sự không ngờ lại gây ra tình huống này, mà người đàn bà trong lòng anh ta lại do chính anh ta chuốc say. Anh ta thực sự không biết nên giải quyết thế nào, người đàn bà này thật nặng.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn đưa người đàn bà này đi ngay lập tức. Lộ Kiệt thiếu gì những cô gái trẻ trung, xinh đẹp sẵn sàng nhào vào lòng mình, bởi vậy thực sự không có hứng thú với một người đàn bà có nhan sắc bình thường như Dư Doanh. Anh ta kéo lê thân thể nặng nề của Dư Doanh đi, nói với mấy gã bạn cùng bàn:
- Tôi đưa chị ta về.
Bọn chúng cười gian xảo, có vẻ như không tin lời Lộ Kiệt nói.
Lộ Kiệt gần như vừa vỗ vừa đánh vào mặt Dư Doanh mới có thể khiến cô tỉnh táo đôi chút khỏi cơn say rượu, khó khăn lắm mới tìm được xe của Dư Doanh ở bãi đỗ xe. Hì hục mở cửa xe ra, Dư Doanh chui vào, ngồi ở vị trí bánh lái rồi đóng cửa xe lại, vẫy tay chào Lộ Kiệt rồi định lái xe về nhà.
Lộ Kiệt nhìn Dư Doanh loay hoay mãi không tìm được chỗ đạp ga, đành phải chui vào, kéo cô sang ghế lái phụ, còn mình thì khởi động xe, sau đó lái ra khỏi bãi đỗ xe, hỏi Dư Doanh:
- Về nhà không?
Dư Doanh mơ hồ nói một địa chỉ, nhưng đó không phải là nhà Dư Doanh mà Lộ Kiệt tới lần trước. Lộ Kiệt lái đi một mạch, rồi phát hiện ra địa chỉ mà Dư Doanh nói là một ngã rẽ dọc đường, rẽ vào đó rồi đi thẳng thì lên đến đỉnh núi. Con đường này anh ta biết, nó đưa lên một khách sạn chứ không có nhà dân nào ở đó.
- Rốt cuộc chị định đi đâu? - Lộ Kiệt rất ghét đàn bà say. Dư Doanh nghĩ ngợi một lúc, mở cửa xe rồi ra ngoài. Xe dừng bên vệ đường, cô ngồi trên đường và cúi đầu. Ánh đèn đường tuy rất sáng, nhưng hầu như đã không có ai qua lại, ngay cả xe đi qua cũng ít, nơi này dù sao cũng là đường riêng đi vào khách sạn.
Một lát sau, Dư Doanh xin Lộ Kiệt nước, Lộ Kiệt tìm được một chai trên xe, Dư Doanh cố gắng để mình tỉnh táo hơn. Cô ngẩng đầu lên, đổ nước ra mặt, nước tràn trên mặt rồi lăn vào cổ áo cô, cái cổ áo màu hồng hình chữ V trong phút chốc ướt sũng, bó sát vào ngực cô.
Dư Doanh ngẩng đầu lên nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, cố gắng để nhìn cho thật rõ.
Lộ Kiệt bỗng dưng cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi. Trước nay anh toàn gặp những cô gái trẻ trung, hoặc là nhiệt tình thiêu đốt, hoặc là miễn cưỡng dùng tạm, chưa có người đàn bà nào xuất hiện trước mặt anh trong dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa dâm đãng thế này, hơi thở này chỉ xuất hiện trên người đàn bà từng trải, trưởng thành.
Làn da của cô đỏ ửng lên vì rượu, bầu ngực suýt lộ ra ngoài áo cũng đỏ lựng.
Lộ Kiệt cảm thấy mình như rơi vào lưới tình.
Lộ Kiệt cúi đầu, định hôn người đàn bà này, nhưng Dư Doanh đẩy anh ta một cái, vẫn chưa hề tỉnh táo, nhưng kiên định nói:
- Không được, Bá Vinh, hôm nay em không thể ở khách sạn buổi tối được, em phải ngủ với Bảo Bảo.
Câu nói này thật rõ ràng, ngay cả người đàn ông trước mặt cô, cô còn không nhìn rõ, nhưng cô lại nói rõ ràng rằng cô phải về ngủ với Bảo Bảo.
Lộ Kiệt đứng lên, châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh Dư Doanh, chờ cô tỉnh táo lại.
Anh thực sự sững sờ, anh vốn luôn tưởng rằng mình rất hiểu đàn bà, cho dù là loại đàn bà nào cũng có tử huyệt của mình.
Nhưng người đàn bà này rất hiển nhiên cho rằng khách sạn mà mình thường vụng trộm với người tình là nơi ở an toàn sau khi say rượu, nhưng dọc đường lại từ chối người tình, lý do là vì phải ngủ với con.
Vì sao lại kỳ quái và mâu thuẫn như thế? Điều đáng sợ nhất là tất cả những điều này đều xảy ra khi người đàn bà ấy đã say và mất đi lý trí. Vì bản năng, cô chọn con đường mà mình thích, nhưng đứa con vẫn chiếm trọn tâm trí cô.
Bá Vinh là ai? Người tình của cô sao?
Khi Dư Doanh tỉnh dậy thì thấy mình đang ngồi ở ghế sau của ô tô, đằng trước có một người đàn ông đang ngồi hút thuốc.
Cô ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Bỗng dưng cô nhớ lại cảnh tượng ở quán bar, căng thẳng hỏi:
- Đây là đâu?
- Địa chỉ chị nói. Sau khi tới đây thì chị ngủ mất, tôi đành chờ chị tỉnh dậy. - Lộ Kiệt thấy hơi men trên mặt cô đã đỡ đi nhiều.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Gần một tiếng.
- Được rồi, đưa tôi về nhà đi, chỗ lần trước anh đến đó, phiền anh. 
- Dư Doanh cũng không nói gì nhiều, gương mặt cô vẫn giữ được sự tự nhiên vô cùng lý trí.
Lộ Kiệt lái xe, dọc đường Dư Doanh rất yên lặng. Lộ Kiệt ngạc nhiên hỏi:
- Sao chị không hỏi là tôi đã làm gì nhân lúc chị say?
- Những câu hỏi cũ rích ấy mà anh cũng nghĩ ra được. Một người đàn bà sau khi tỉnh rượu chẳng nhẽ không biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì sao? Đàn bà phải để người khác nói mới biết mình đã làm gì thì có còn là người không? - Giây đầu tiên khi Dư Doanh tỉnh lại đã biết Lộ Kiệt không hề làm gì mình.
Cơ thể đã từng làm tình đương nhiên sẽ có sự khác biệt, làm gì có ai say rượu thất thân rồi còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng nhẽ cơ thể không có phản ứng gì, không có cảm giác gì sao?
Lộ Kiệt nói:
- Bây giờ vẫn chưa muộn lắm phải không? Bảo Bảo của chị chắc là vẫn chưa ngủ?
- Anh biết Bảo Bảo?
- Ban nãy chị có nói.
Nếu Lộ Kiệt ở ngay cạnh thì chắc chắn Dư Doanh đã giang tay tát anh ta một cái. Sao cô có thể uống rượu trước mặt một gã đàn ông xa lạ rồi lại chạy tới nơi này, nói những lời hàm hồ như thế?
- Chị có con rồi mà sao còn ra ngoài làm bừa. - Lộ Kiệt lái xe và nhìn biểu cảm của cô qua gương chiếu hậu.
Dư Doanh không biết mình đã mất kiểm soát thế nào, nhưng nghe câu này xong, cô vẫn rất trấn tĩnh:
- Cái làm bừa mà anh nói chỉ là định nghĩa của anh thôi, anh có chứng cứ gì mà bảo tôi làm bừa?
- Chứng cứ? Chuyện giữa đàn ông với đàn bà cần gì chứng cứ, cơ thể chị, biểu cảm của chị cũng là chứng cứ tốt nhất, tình yêu của chị chính là chứng cứ tốt nhất. - Lộ Kiệt đưa cô một tờ giấy, - Đây là số điện thoại của Nhiễm Nhiễm.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Dư Doanh, cô xuống xe, nghĩ ngợi một lát rồi buột miệng nói:
- Cảm ơn anh. - Cô nói rất thật lòng, ít nhất thì Lộ Kiệt cũng không nhân lúc cô say rượu mà làm bừa, nếu không thì không biết nên làm thế nào.
- Không sao, tôi chẳng qua chỉ không thích bắt nạt dâu hiền mẹ đảm. Mặc dù chị không hiền thục gì lắm, nhưng ít nhất cũng là một người mẹ tốt.
Lúc đó Ngô Bá Vinh đang ngồi trong thư phòng trong căn nhà rộng lớn của mình để đọc sách, nghe thấy tiếng vợ anh, Phan Dật Giai đi từ lầu dưới lên. Vì cầu thang được làm bằng gỗ thật nên âm thanh phát ra khi có người đặt chân lên đó nghe vô cùng dễ chịu.
Ngô Bá Vinh bỏ sách xuống, anh biết tiết tấu bước chân của Phan Dật Giai như thế này nghĩa là gì, là thúc giục, là nhắc nhở, là ám thị.
Anh nên lên giường với cô rồi. Nếu không, Ngô Bá Vinh là một gã khốn nạn, một kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc. Mặc dù anh không có ham muốn, nhưng cũng phải làm tròn nghĩa vụ, nếu ép vợ thành một người đàn bà suốt ngày cắn cảu thì người đàn ông sẽ rất khó sống.
Sức mạnh của một người đàn bà lòng đầy thù hận vô cùng to lớn. Họ thường có vẻ bất mãn, bất mãn với mọi thứ trên đời. Trời mưa thì kêu ẩm ướt, trời nắng thì kêu khô hanh, trời gió thì kêu khó chịu, không có gió lại bảo tiết trời oi nồng. Tóm lại, biểu hiện của họ vô cùng rõ ràng ở mọi phương diện, nguyên do chỉ vì không được thỏa mãn về sinh lý.
Ví dụ như mất cân bằng nội tiết tố, tính tình ngày càng khó chịu, không có việc gì thì nhìn chồng bằng thái độ “vì sao anh vô dụng thế”. Đàn ông mà bị họ nhìn như thế thì cũng sẽ mềm nhũn ra.
Ngô Bá Vinh không thể để Phan Dật Giai biến thành một người đàn bà như vậy, nếu không thì cuộc sống của anh thực sự thành địa ngục.
Ngoại tình càng phải thận trọng hơn, không thể để cho Phan Dật Giai phát hiện ra. Nếu không đáp ứng được nhu cầu tình dục của cô thì sự việc đó sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Có trời mới biết trên đời này có bao nhiêu người đàn bà vụng trộm lại tin vào câu nói “Anh chỉ làm với một mình em thôi, ngay cả vợ anh cũng không” mà đàn ông thường nói. Người ta không làm gì với vợ thì việc gì phải ra ngoài vụng trộm? Mà đã vụng trộm thì đương nhiên là sợ vợ phát hiện, nếu còn sợ vợ phát hiện thì xin lỗi, đương nhiên là càng phải làm tình với vợ, không muốn làm cũng phải làm, không còn lựa chọn nào khác.
Thực ra Ngô Bá Vinh cũng không phải là không muốn lắm. Anh có phải loại đàn ông chung tình được tặng biển trinh tiết đâu. Đôi tay của Phan Dật Giai rất giỏi, mềm mại, chu đáo, lúc nào cũng quấn lấy anh.
Mặc dù không lần nào được điên cuồng như với Dư Doanh, bởi vì đó là vợ mình. Anh muốn điên cuồng cũng không có điều kiện và cơ hội. Anh không thể thể hiện cái mặt đen tối của mình trước mặt vợ. Hơn nữa Phan Dật Giai thực sự không làm sao chấp nhận được việc đó. Trong việc làm tình, cô giống như một khúc gỗ, chỉ biết mọc lá về một hướng, những hướng khác không bao giờ để tâm đến.
Hồi Ngô Bá Vinh mới về nước, bố mẹ sắp xếp cho anh đi coi mắt. Anh cho rằng coi mắt là một phương pháp tốt, tiết kiệm thời gian và công sức tìm hiểu một người con gái, hơn nữa dù sao bố mẹ cũng hiểu một người phụ nữ như thế nào thì hợp với vai trò làm vợ. Thế nên lúc mới lập nghiệp, một công việc khác mà anh phải làm là tìm vợ cho mình.
Vì sao anh phải lập gia đình ngay vào lúc đó? Vì sao không chờ khi sự nghiệp của mình đã có thành tựu rồi mới tìm một người đàn bà? Rất đơn giản, thứ nhất, độ tuổi của anh đã đủ để kết hôn, nếu không kết hôn thì chắc chắn sẽ có người nghi ngờ giới tính của anh. Trong xã hội này, sức mạnh của dư luận vô cùng lớn mạnh. Anh không làm gì thì thôi, nếu anh đã có sự nghiệp mà vẫn còn độc thân thì đương nhiên sẽ khiến người ta có cảm giác không tin tưởng.
Thứ hai, anh yêu cũng mệt rồi, đã đến lúc tìm một đối tượng để kết hôn rồi. Ngô Bá Vinh trước khi gặp Phan Dật Giai liên tục thay người yêu. Hồi học đại học, bạn cùng phòng của anh từng đùa:
- Bá Vinh, cậu không phải đang lên giường, mà là đang trên đường đi tới chiếc giường.
Anh yêu quá nhiều nên gần như đã tê liệt cảm xúc, có lúc thậm chí còn không biết là mình yêu hay chỉ là ham muốn. Khi anh bình tâm nhìn lại những cuộc tình đã qua của mình, anh cảm giác mình giống như một con ngựa đang trong quá trình phấn đấu. Thế là anh bắt đầu thấy hoang mang, nếu yêu cũng chỉ đến thế mà thôi thì sao không tìm một người phù hợp để kết hôn?
Nếu có một người đàn bà đồng ý cưới mình dù mình không nhiều tiền thì mình sẽ đối xử với cô ấy tốt suốt cả cuộc đời. Khi bắt đầu lập nghiệp, Ngô Bá Vinh đã nghĩ như thế. Anh cũng tin rằng mình sẽ kiếm được tiền.
Khi một người đàn ông tràn đầy sự tự tin về bản thân thì quả thực, anh ta rất hấp dẫn. Sau khi chọn lựa giữa mấy người con gái, cuối cùng, anh chọn Phan Dật Giai.
Có người đi coi mắt mấy lần không vừa ý đã tỏ ra chán nản nhưng Ngô Bá Vinh tuyệt đối không phải loại người như vậy. Khi coi mắt trở thành con đường lập nghiệp của anh, anh tuyệt đối không nản lòng, trên thế giới này có mấy tỷ người, chỉ gặp mặt vài chục người đã nản lòng thì quả là kém cỏi.
Coi mắt là một sự khảo nghiệm đối với dũng khí và sự tự tin. Khi Ngô Bá Vinh gặp Phan Dật Giai, sự nghiệp của anh cũng bắt đầu khởi sắc. Hai người trai tài gái sắc, sánh đôi với nhau chẳng khác nào tiên đồng ngọc nữ.
Mọi người đã khen ngợi như thế thì kết hôn thôi! Kết hôn xong, Phan Dật Giai chỉ ở nhà chơi, Ngô Bá Vinh thực hiện lời hứa của mình. Có người đàn bà chịu cưới anh khi anh chưa có tiền, sau này anh đã có tiền nên đối xử với Phan Dật Giai rất tốt, cái sự tốt đó thể hiện ở nhiều mặt, không chỉ là cho tiền, mà còn tôn trọng và tin tưởng
Một người đàn bà khi đã được quá nhiều thứ như thế thì lẽ ra nên thỏa mãn. Nhưng Ngô Bá Vinh liên tục thay người tình, và Phan Dật Giai luôn ở trong trạng thái bán tín bán nghi. Cô biết mình gặp nguy hiểm, nhưng lại không muốn xé rách lớp giấy đó ra để nhìn cho rõ. Con người Ngô Bá Vinh thực sự rất tốt, ngoại trừ đào hoa ra thì anh không còn điểm gì đáng chê trách. Có tiền, lại biết chăm sóc cho gia đình, cho cô một cuộc sống vô âu vô lo.
Sau ba mươi tuổi mà Phan Dật Giai vẫn xinh đẹp như thiếu nữ hoàn toàn là nhờ cuộc sống gia đình không gây cho cô áp lực gì. Một người đàn bà sống trong đau khổ thì cho dù bỏ ra bao nhiêu tiền, dùng mỹ phẩm cao cấp đến đâu cũng sẽ già đi, cũng đánh mất trái tim tinh tế.
Nhưng Phan Dật Giai không mất gì cả, cô lớn lên trong một gia đình khá giả, là con gái một của nhà họ Phan, nhờ vẻ đẹp và sự đáng yêu của mình nên cô luôn được bảo vệ chu toàn, cô đi trên con đường trải hoa thơm mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Không ai có thể không yêu quý cô, trên thế giới này, cô không phải tự mình đối mặt với bất cứ việc gì.
Khi ở nhà, cô có bố mẹ chăm sóc; lấy chồng, vì quá xinh đẹp, tính tình hiền hòa nên tìm được một người chồng đảm đang. Thậm chí cô còn chẳng cần học lái xe vì đã có tài xế.
Chung quy lại, cuộc sống của cô rất đơn giản, cũng như những bà vợ nhiều tiền khác, không phải đối mặt với sóng gió của cuộc đời. Thế nên đám người đó tự nhiên họp thành một nhóm, không biết tới nỗi nóng lạnh của nhân gian, không hiểu về nỗi vất vả khi kiếm tiền, điều họ lo lắng nhất là nếu chồng không yêu mình nữa thì làm thế nào.
Và điều đáng sợ là loại người này không hề ít.
Ngô Bá Vinh hôn nhẹ lên môi Phan Dật Giai, rồi hai người bắt đầu quấn lấy nhau từ thư phòng tới phòng ngủ, Phan Dật Giai bắt đầu thấy kích thích.
Phan Dật Giai hoàn toàn không biết gì về thân thể mình, cô không hiểu thân thể ấy kỳ diệu đến đâu. Sự giáo dục mà cô được nhận khiến cô không chấp nhận được việc tìm hiểu về thân thể mình, về chính mình.
Đàn bà đều không thể tự tìm hiểu chính mình, họ thường trông chờ người đàn ông tới khám phá, thử hỏi người đàn ông nào có bản lĩnh đó? Cho dù có thì đàn bà không hợp tác, đàn ông cũng mất đi hứng thú.
Ngô Bá Vinh làm tình với Phan Dật Giai giống như một cao thủ chơi cờ nhưng gặp phải một tay chơi nghiệp dư, tay chơi đó khiến cao thủ cảm thấy bực tức đến nỗi suýt thì hất bàn cờ đi và không chơi nữa.
Hồi mới cưới, Ngô Bá Vinh cũng muốn khám phá Phan Dật Giai, nhưng anh lại thông cảm với nỗi xấu hổ của một nàng trinh nữ. Thời gian lâu dần, anh cảm nhận được rõ ràng rằng cái màng trinh nữ thực sự mọc ở trong lòng Phan Dật Giai.
Sau một thời gian cố gắng tìm tòi và khám phá, Ngô Bá Vinh tuyên bố mình đã thất bại. Anh không thể nào đấu tranh được với tư tưởng đã hình thành trong đầu người phụ nữ này. Phan Dật Giai cảm thấy tình dục không phải là nhu cầu thiết yếu của con người, hơn nữa vẫn còn hơi xấu hổ, bạn mà yêu cầu quá nhiều thì bạn là người dâm đãng. Đàn ông có thể dâm đãng, nhưng đàn bà thì không. Đàn bà dâm đãng thì không còn là đàn bà ngoan.
Anh nhổ toẹt vào cái sự giáo dục giới tính không qua trường lớp nào ấy. Ngô Bá Vinh ban đầu thích Phan Dật Giai là vì cái khí chất rất Trung Quốc của cô, nhưng không ngờ cái khí chất đó lại được cô mang theo cả lên giường, thế thì thật chán ngắt.
Ngô Bá Vinh đã vô số lần cho rằng mình không quan hệ tình dục với Phan Dật Giai trước khi cưới là một sai lầm. Anh cảm thấy mình giống như người mù xem voi, sờ đến đâu thì biết chỗ đó, người đàn bà này hoàn toàn không thể hòa hợp với mình về tình dục.
Nhưng Phan Dật Giai lại không nhận thức được sự quan trọng của vấn đề này. Trong thế giới của cô, tình dục được xếp đằng sau rất, rất nhiều thứ. Cô không ý thức được rằng, đối với đàn ông và đàn bà mà nói, tình dục không hòa hợp có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Cô không biết hậu quả đó giống như một tổ kiến nằm giữa thân cây, lâu dần nó sẽ làm mục ruỗng cuộc hôn nhân của cô.
Cô không ý thức được điều đó vì trong hệ thống giáo dục mà cô được nhận, không ai nói với cô điều đó. Cô chỉ biết vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau, nhưng không biết rằng sau khi người ta thấy thỏa mãn sau một đêm mặn nồng thì mới tỏ ra tôn trọng nhau được.
Cô tưởng rằng chỉ cần mình ngoan hiền là được. Cô là một người vợ rất “đạt chuẩn”, chu đáo, dịu dàng, xinh đẹp, hiền thục, nhưng cô không biết làm tình. Đối với đàn ông mà nói, giỏi những cái đó nhưng cái quan trọng nhất lại không giỏi thì có tác dụng gì?
Rất nhiều người nói: đàn bà, tắt đèn rồi thì nhà ngói cũng như nhà tranh.
Những người nói câu đó chắc chắn chưa hiểu gì về đàn bà, ít nhất thì cũng chưa từng được ngủ với loại đàn bà như Dư Doanh. Làm sao mà tắt đèn rồi thì ai cũng giống ai được? Ngay cả tư thế chuyển động của đàn bà cũng đem lại cho bạn cảm giác khác nhau, chứ đừng nói tới phản ứng và sự hợp tác của mỗi người đàn bà.
Ngô Bá Vinh nằm xuống bên Phan Dật Giai, trong lòng dấy lên một nỗi thương yêu. Người đàn bà này không biết gì hơn! Hơn nữa cô lại còn rất ngốc nghếch, có dạy cũng không biết.
Ngô Bá Vinh không phải loại đàn ông xấu xa vong ơn phụ nghĩa. Mặc dù mới bốn mươi, sự nghiệp thành công, đang ở giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời nhưng anh vẫn là chồng Phan Dật Giai. Mặc dù cô không hoàn hảo trong tình dục, nhưng Ngô Bá Vinh còn có Dư Doanh, trước khi có Dư Doanh thì anh còn có những người tình khác.
Đàn bà tốt nhất đừng hy vọng một người đàn ông có nhu cầu mạnh mẽ chưa được ăn no lại giữ mình trong sạch. Nếu anh ta giữ mình, đó là vì anh ta chưa gặp cơ hội thích hợp, chưa gặp những cám dỗ đủ sức kéo đổ sự “trong sạch” của anh ta. Nhưng ham muốn vẫn là ham muốn, là bản năng của con người, vấn đề thời cơ có thể được giải quyết bất cứ lúc nào.
Phan Dật Giai là một phụ nữ ba mươi tuổi nhưng ngay cả đạo lý đơn giản ấy cô cũng không hiểu. Cô sống trong nhà kính nên đã được sắp sẵn khả năng hiểu biết, làm sao có thể là đối thủ của những phụ nữ hàng ngày lăn lộn ngoài xã hội?