CHƯƠNG 7
Bữa cơm

     ệnh viện của Lý Mạc Mai và Trình Tề tổ chức chương trình trao đổi y thuật nên một số bác sĩ được cử tới một bệnh viện nhỏ ở Thanh Đảo để chữa bệnh trong vài ngày. Mặc dù Dư Doanh không vui vì Lý Mạc Mai và Trình Tề cùng đi với nhau, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Việc Trình Tề phải đi công tác đã là chuyện thường.
Nhưng Dư Doanh không thể ngờ được rằng sau chuyến công tác lần này, Lý Mạc Mai lại mang tới cho cô nhiều tin tức như thế. Nó gần như là một đòn đánh thẳng vào tim cô.
Khi đó, Lý Mạc Mai gọi điện thoại cho Dư Doanh, trong lòng đang vô cùng đắc ý, cô ta nghĩ nếu thông báo tin này cho Dư Doanh thì Dư Doanh sẽ buồn thế nào nhỉ!
Thế nên lúc Dư Doanh nhấc điện thoại lên đã nghe thấy tiếng khóc thổn thức, tuyệt vọng của Lý Mạc Mai. Ở bên kia điện thoại, cô ta nói bằng giọng vô cùng đau khổ:
- Dư Doanh, cậu đoán xem tớ gặp ai ở Thanh Đảo?
- Ai? - Dư Doanh nghĩ ngợi một lát, cô biết Lý Mạc Mai là người không có chuyện gì thì không gọi điện thoại, gọi điện thoại tới thì chắc chắn không có việc gì tốt đẹp. Còn bản thân mình thì không biết ở Thanh Đảo, mình có bạn bè gì không, bạn cô đa số đều làm việc ở miền Nam.
- Tưởng Lam, Tưởng Lam năm xưa ở cùng phòng với bọn mình ấy!
Dư Doanh lập tức nghĩ ngay tới cô gái có vóc người trung bình, gầy gò và trắng trẻo ấy. Mối quan hệ của cô với Tưởng Lam hồi còn học đại học khá tốt, mấy năm đại học được coi như cặp bài trùng của nhau. Sau đó tốt nghiệp, không hiểu vì sao, cô chỉ nghe người ta nói Tưởng Lam đã lấy chồng, rồi từ đó chẳng liên lạc với ai nữa. Mối tình chị em bốn năm cùng phòng lập tức bị cắt ngang, cô đã nghĩ đủ mọi cách để đi tìm bạn nhưng không làm sao tìm được.
Có một dạo Dư Doanh giận lắm, không hiểu sao Tưởng Lam nỡ bỏ rơi cô? Dần dà cô kết hôn rồi lập nghiệp, mối tình chị em trước kia cũng bị vùi sâu vào ký ức.
Lúc Lý Mạc Mai gợi lại những ký ức cũ, Dư Doanh nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, vô cùng kích động.
- Ừm, cậu không biết à, tớ gặp cô ấy, trông thê thảm lắm, đang bán mỹ phẩm ở đầu đường. Giờ Thanh Đảo đã vào thu, trời lạnh lắm mà cô ấy chỉ mặc mỗi cái áo mỏng, run bần bật, một lúc lâu sau mới dám chắc là mình không nhận nhầm người. Sao mà lại đến nông nỗi ấy cơ chứ? - Lý Mạc Mai kể lể về cuộc gặp gỡ tình cờ của mình với bạn cũ.
Thực ra cũng không thể coi là tình cờ, bệnh viện mà cô tới Thanh Đảo học có người quen Tưởng Lam. Chồng trước của Tưởng Lam được coi là một người có chút chức quyền ở đây. Đương nhiên sẽ có người hỏi:
- Cô tốt nghiệp ở đâu?
Lý Mạc Mai nói tên trường mình, người ta sẽ nói:
- Tưởng Lam cũng học trường đó. Lý Mạc Mai bèn hồ hởi nói:
- Cô ấy à? Chị quen sao? Cô ấy từng ở cùng phòng với em đấy. Ôi, bao nhiêu năm rồi không gặp, cô ấy ở Thanh Đảo sao?
Người kia ấp úng không nói gì nữa. Nhưng Lý Mạc Mai rất giỏi trong việc nịnh nọt và dỗ dành người khác, nên chỉ một lát sau là người ta cười toe toét và kể hết mọi việc.
Thì ra lấy chồng xong, Tưởng Lam ở nhà làm người phụ nữ của gia đình và sinh được một cậu con trai. Nhưng nửa năm trước không biết vì sao, cô ly hôn với chồng.
Mặc dù mọi người đều nói không biết vì sao, nhưng kỳ thực ai cũng biết, vì Tưởng Lam có người tình ở ngoài, thế nên mới bị chồng bỏ, đứa con cũng đi theo bố, cô gần như bị người ta hót ra ngoài đường, không một đồng xu dính túi, bây giờ phải đi bán mỹ phẩm ở ngoài đường để duy trì cuộc sống. Trên một con đường nào đó gặp được Tưởng Lam mới là sự tình cờ của Lý Mạc Mai.
Lý Mạc Mai là người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Dư Doanh và Tưởng Lam. Hồi học năm thứ hai, có một lần Dư Doanh bị sốt cao, nửa đêm không chịu nổi nữa, một mình Tưởng Lam cõng cô tới phòng y tế. Bác sĩ ở phòng y tế nói cô không sao, cho uống một ít thuốc. Dư Doanh vẫn sốt cao mê man, bất tỉnh nhân sự, Tưởng Lam không chịu nghe bác sĩ, kiên quyết đón một chiếc taxi đưa bạn tới bệnh viện.
Hồi đó đang là mùa đông, ngoài trời vừa tối vừa lạnh, Lý Mạc Mai cũng bị lôi dậy đi theo một đám người cùng phòng. Người gọi xe cho Dư Doanh là Tưởng Lam, khi Tưởng Lam đón được xe taxi rồi quay lại, chân cô đã đông cứng lại, vấp mạnh vào cạnh giường của Dư Doanh, bắp chân thâm tím một vùng. Dư Doanh đã hạ sốt mà chân Tưởng Lam còn chưa khỏi.
Lý Mạc Mai nhớ khi mình đi hẹn hò về tới ký túc xá, thấy Dư Doanh đang ôm chân Tưởng Lam trong lòng, tay vừa cầm dầu gió vừa xoa, hai người vừa xoa vừa cười. Lý Mạc Mai khi đó còn cảm khái rằng sao đôi bạn này giống bị đồng tính quá trời.
Sau đó Tưởng Lam tốt nghiệp và lấy chồng, rồi mất hoàn toàn tin tức. Ban đầu Dư Doanh đi tìm dữ lắm, sau đó thấy Tưởng Lam cố ý trốn mình nên không tìm nữa. Không tìm cũng không cho ai nhắc tới. Họp lớp mà có ai nói tới Tưởng Lam là Dư Doanh nổi nóng, trở mặt với người ta ngay, đến nỗi về sau chẳng ai dám nhắc nửa chữ Tưởng Lam trước mặt cô nữa.
Mọi người đều tưởng là Dư Doanh tuyệt tình, chỉ có Lý Mạc Mai là biết, vì Dư Doanh quá quan tâm đến bạn nên mới như thế. Nếu trong lòng không có người này thì ai muốn nhắc thế nào chả được.
Dư Doanh nghe Lý Mạc Mai kể tỉ mỉ, chi tiết về tình hình của Tưởng Lam. Lý Mạc Mai làm thế là vì muốn Dư Doanh khó chịu, không chỉ là khó chịu, mà còn là đau khổ.
Dư Doanh sau khi có được số di động của Tưởng Lam bèn ngắt điện thoại rồi gọi ngay cho Tưởng Lam. Đầu dây bên kia đổ hai tiếng chuông thì có người nghe máy, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Xin chào, tôi là Tưởng Lam, xin hỏi bạn là ai?
Dư Doanh nghe thấy giọng bạn đã không kìm nén được nữa. Những gì mà Lý Mạc Mai kể về Tưởng Lam trong điện thoại đều không trực quan lắm, chỉ có câu nói tiêu chuẩn của nhân viên bán hàng khi nghe điện thoại mới khiến Dư Doanh đau thắt cả tim.
Cô thực sự rất đau lòng, Tưởng Lam là một người bướng bỉnh không bao giờ chịu cúi đầu, khi nghe điện thoại không nói “A lô, ai đấy” mà dùng một câu “xin chào” vô cùng chuyên nghiệp để mở đầu cũng đủ chứng tỏ giờ đây cô đang sống vất vả thế nào? Dư Doanh hiểu, những gì Lý Mạc Mai nói không ngoa.
Dư Doanh hít hít mũi, nói:
- Tưởng Lam.
Người bên kia thoáng khựng lại, giống như đang đi trên đường đột ngột dừng lại, giữa đám người huyên náo đang đi lướt qua vai cô, không biết tiếng loa ở cửa hàng nào đó vang lên:
- Tôi đang chờ một phút, hoặc là phút tiếp theo. Dư Doanh cố nín khóc, nói:
- Tưởng Lam, tới chỗ tớ đi!
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc, có người đang cố kìm nén tiếng khóc và tiếng xì mũi của mình. Dư Doanh tay cầm điện thoại, nước mắt rơi như mưa. Hai người bạn đang đau lòng khóc thương cho nhau. Bao nhiêu lời trách cứ, bao nỗi nhớ nhung, bao niềm uất ức, bao nỗi đau khổ, nhưng vào lúc này, những thứ đó đều không quan trọng nữa. Có những tình cảm có thể vượt qua được dòng chảy của thời gian. Khi nào bạn lấy nó ra đều thấy nó vô cùng thân thiết, không một chút xa lạ.
Con người dù vất vả, đau khổ đến đâu, nhưng có một tình bạn như thế làm chỗ dựa mà còn giả bộ thì thật giả dối.
- Được!
Tưởng Lam không nói gì nhiều bèn cúp điện thoại. Dư Doanh lau nước mắt, nhìn Bảo Bảo đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, cười nói:
- Bảo Bảo, sau này con cũng sẽ có một người bạn rất, rất tốt, giống như mẹ với dì Lam.
Dư Doanh gọi Tưởng Lam đến mà không nói gì với Lý Mạc Mai khiến Lý Mạc Mai về tới thành phố X tức phát điên lên.
Tưởng Lam tới thành phố X trước cả cô ta. Lúc Dư Doanh mời Lý Mạc Mai đi ăn, Tưởng Lam đã ngồi bên cạnh, hoàn toàn không còn dáng vẻ run rẩy trong cơn gió lạnh ở đầu đường nữa, mà đã khôi phục lại vẻ thanh tú như hồi học đại học. Mặc dù gầy hơn một chút, nhưng dặm thêm ít phấn, trông cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Lúc ở Thanh Đảo, Lý Mạc Mai đã nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Trình Tề, nhưng Trình Tề thực sự là quá bận, anh trân trọng từng giây từng phút được theo học các bác sĩ giỏi, hầu như không lúc nào anh rời khỏi bệnh viện, đến nỗi thời gian ngước mắt lên nhìn Lý Mạc Mai cũng không có. Lý Mạc Mai đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới được phái đến Thanh Đảo học tập không phải vì cô ham học thực sự, chẳng qua là muốn tìm cơ hội với Trình Tề để tình cũ không rủ cũng tới, nhưng không ngờ mối tình cũ đó như một miếng gỗ bị ướt, đã đổ thêm xăng vào rồi mà vẫn không thể cháy lên được.
Cũng may mấy ngày đó nhanh chóng qua đi, khi trở về, cô tình cờ ngồi cùng hàng ghế máy bay với một người đàn ông rất lịch thiệp, hai người trò chuyện rất hợp nhau, thế là trao đổi số điện thoại, rồi hẹn nhau ăn cơm.
Sau khi ăn cơm với nhau xong, người đàn ông lịch lãm này dường như có ý muốn tiếp tục, Lý Mạc Mai thấy Dư Doanh mời mình đi ăn, lập tức kéo theo người đó đi. Người đàn ông này cao lớn và đẹp trai, hơn nữa trông có vẻ rất giàu có, kiểu gì cũng phải đưa đi cho Dư Doanh biết, để xem mình có cần tham gia vào “Hẹn hò 8 phút” nữa hay không. Lý Mạc Mai chỉ cần chịu ra tay thì người đàn ông thế nào mà không chinh phục được.
Thế là Lý Mạc Mai đưa người đàn ông giàu có này tới như là công cụ làm đẹp cho mình. Nhưng cho dù Lý Mạc Mai làm thế nào cũng không thể ngờ rằng Tưởng Lam cũng ở đó, cô ta cảm thấy dường như vừa bị Dư Doanh tát cho một cú như trời giáng.
Khi Lý Mạc Mai “tình cờ” gặp Tưởng Lam trên đường, rồi mời Tưởng Lam tới một nhà hàng Tây ăn cơm, nhưng Tưởng Lam tỏ vẻ khó chịu, không tự nhiên, nói chuyện thì vô cùng khách sáo. Nhưng Dư Doanh chỉ xin số di động của Tưởng Lam thông qua Mạc Mai vậy mà đã mời được Tưởng Lam từ Thanh Đảo về thành phố X, hơn nữa Dư Doanh có vẻ như thực sự muốn giúp đỡ Tưởng Lam.
Như thế chẳng phải rõ ràng là không nể mặt cô, nói thẳng rằng cô không trọng tình nghĩa sao?
Lý Mạc Mai giận thầm trong lòng, bèn nói với người đàn ông giàu có kia:
- Vương Hào, đây là bạn thân của em, Dư Doanh và Tưởng Lam. Tưởng Lam vừa ở Thanh Đảo tới, chưa quen với mọi thứ ở đây.
Người đàn ông đó gật đầu chào hỏi. Nhưng những câu sau đó của Lý Mạc Mai thì bắt đầu bất bình thường.
- Tưởng Lam, không ngờ cậu lại đến thành phố X. Ừm, cũng đúng, cho dù thế nào, cho dù mất đi cái gì, tình yêu, gia đình, người thân, chỉ cần vẫn còn bạn bè thì đàn bà chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi.
Khóe miệng Tưởng Lam nhếch lên cười, như thể không để tâm đến những lời chế giễu ấy. Chỉ có Dư Doanh là thấy bực mình vì Lý Mạc Mai nói năng bừa bãi mà không chú ý đến hoàn cảnh. Cô cũng không nói lại, chỉ quay sang nói với Tưởng Lam:
- Cậu thật là… Cậu nhìn đi, tính tình hoa khôi của trường mình vẫn y như ngày xưa, chẳng chịu thay đổi. Tớ nói với cậu ấy rồi, nếu mà không sửa thì không lấy được chồng đâu, thế mà cậu ấy không nghe.
Vương Hào hào hứng nghe ba người đàn bà nói chuyện với nhau. Lần đầu tiên anh tới thành phố X, gặp Lý Mạc Mai trên máy bay, chỉ nghĩ ở nơi đất khách quen thêm một người đàn bà thì cuộc sống sẽ thú vị hơn, nhưng không ngờ lần thứ hai đi ăn cơm cùng nhau đã gặp chuyện này.
Theo kinh nghiệm của Vương Hào, chỉ nghe mấy câu đã hiểu được nguồn cơn câu chuyện của mấy người đàn bà này. Đương nhiên anh cũng sớm biết Lý Mạc Mai chỉ coi mình như một đạo cụ, nhưng anh không từ chối, có đàn bà chịu coi anh là đạo cụ chứng tỏ anh rất có sức hút. Đối với đàn bà, anh luôn có cảm giác mình nắm chắc họ trong tay.
Sự chú ý của anh dừng lại ở người đàn bà mặc chiếc áo vải màu xanh lam. Ở vào độ tuổi của cô mà còn mặc quần áo như thế dễ khiến cho người ta có cảm giác cô đang cưa sừng làm nghé, bởi vì chất liệu và màu sắc của nó đều không phù hợp với phụ nữ trung niên, nhưng cô mặc nó lại rất vừa vặn, cứ như thể nó sinh ra là để dành cho cô, thể hiện được tâm hồn cô.
Mặc dù Lý Mạc Mai có vẻ công kích, nhưng người đàn bà đó không hề có động tĩnh gì, vẫn vô cùng điềm tĩnh. Sự điềm tĩnh đó không phải là do cô cố tình ép nó xuống, mà là cảm giác cô hoàn toàn không muốn tham gia vào việc này.
Vương Hào quan sát một lát mới phát hiện ra, ánh mắt của người đàn bà này dường như đang phiêu dạt đâu đâu, tâm tư của cô không để vào cuộc tranh luận, nói thẳng ra, tâm hồn của người đàn bà này không ở nơi đây. Hai người đàn bà bên cạnh cãi cọ luôn miệng, nhưng cô lại không có chút phản ứng gì.
Vương Hào ghé sát mặt lại, nói với Tưởng Lam:
- Chào cô! Đói chưa? Có cần gọi gì ăn không?
Lý Mạc Mai và Dư Doanh không cãi nhau nữa, hai tay Dư Doanh siết chặt chiếc cốc trong tay, gần như sắp bật cười đến nơi. Lý Mạc Mai lần này bẽ mặt quá rồi, người đàn ông mà cô ta mang đến rõ ràng là có cảm tình với Tưởng Lam, hơn nữa còn đá bay cô ta đi rồi.
Lý Mạc Mai coi như không có việc gì xảy ra, bắt đầu tươi cười chọn thức ăn. Bữa ăn hôm đó mọi người đều có vẻ vui vẻ, Lý Mạc Mai thể hiện mình là một nữ chủ nhân đúng chuẩn.
Cục diện đó trong mắt người ngoài chỉ đơn thuần là một buổi họp mặt bạn bè, nhưng nào có ai biết được những ẩn tình đằng sau bữa tiệc rượu đó.
Dư Doanh và Lý Mạc Mai nhiệt tình tạm biệt nhau trước cửa khách sạn, hẹn lần sau lại gặp nhau. Vương Hào đưa Lý Mạc Mai về, Dư Doanh thì chở Tưởng Lam, bữa tiệc nực cười này coi như đã kết thúc.
Lúc ở trên xe, Dư Doanh cười chảy cả nước mắt, Tưởng Lam thì chỉ ngồi cạnh nhắc nhở:
- Cậu lái xe cẩn thận đi, đừng cười nữa. Lớn tướng rồi mà còn như trẻ con ấy. Ở trường cậu với cậu ấy đã hay đấu khẩu nhau, hai người cứ cãi nhau là không bao giờ dứt, bây giờ sao vẫn chẳng thay đổi chút nào.
- Thay đổi? Thay đổi thế nào? Sao cô ta không chịu thay đổi? Còn tưởng mình là công chúa ngủ trên hạt đậu chắc, lúc nào cũng ra vẻ mình là cách cách! Nếu còn thích vờ vịt thế thì chỉ có vai phù thủy là hợp với cô ta thôi. - Dư Doanh châm biếm.
Tưởng Lam cười khẽ, nói với bạn:
- Ôi cái miệng của cậu! Không biết nó được làm bằng gì nữa, câu nào nói ra cũng như là có dao vậy.
Lúc Tưởng Lam đến, Dư Doanh đã sắp xếp xong xuôi cho bạn. Đó là căn nhà cũ Dư Doanh ở lúc chưa kết hôn, căn nhà không rộng, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách. Cưới nhau xong, Dư Doanh với Trình Tề cùng mua một căn hộ nằm trong khu biệt thự cao cấp của thành phố, nhưng căn nhà cũ không nỡ bán đi, cũng chẳng muốn cho thuê, thi thoảng cô về đó quét dọn sạch sẽ.
Đó là tổ ấm của tâm hồn cô. Có lúc cô cảm giác căn nhà rộng lớn đang ở quá lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, khi đó cô sẽ quay về với cái “ổ” nhỏ bé của mình vào buổi chiều, pha ly trà, cảm nhận mọi đồ dùng trong gia đình gần gũi như người thân của mình. Tuy nó nhỏ bé nhưng lại đem tới cho cô cảm giác ấm áp.
Nơi đó ngay cả Ngô Bá Vinh cũng chưa bao giờ được đặt chân đến. Cô không thể kéo Bá Vinh vào quá sâu cuộc đời mình, bởi quan hệ càng sâu thì càng phức tạp. Một nơi nhỏ nhắn như thế cho Tưởng Lam ở là thích hợp nhất.
Hai người gặp nhau nhưng không ôm nhau khóc lóc, kể lể, chỉ giống như hồi học đại học, sau một kỳ nghỉ hè, quay lại trường là gặp nhau. Dù rất vui, nhưng không hề màu mè, họ tự nhiên xóa hết quãng thời gian bảy, tám năm mà họ đã đánh mất.
Tưởng Lam cũng không nói cảm ơn, nói cảm ơn với một người bạn như thế, thực sự là cô không làm nổi, hơn nữa lời cảm ơn sẽ thể hiện sự xa lạ trong trường hợp này. Cô được sắp xếp chỗ ở, sau đó Dư Doanh bắt đầu tích cực tìm việc cho bạn, muốn giúp bạn vào làm việc trong một bệnh viện Đông y nào đó, tìm được một công việc vừa ổn định vừa nhàn nhã. Việc này cần phải có mối quan hệ.
Giờ là lúc nhờ tới những người bạn mà Dư Doanh và Trình Tề quen biết. Ngô Bá Vinh cũng biết việc của Tưởng Lam, từng ngỏ ý là nếu cô cần giúp đỡ, anh có thể giúp cô.
Nhưng Dư Doanh không muốn vì chút chuyện cỏn con này mà phải tìm Ngô Bá Vinh, tự mình cũng có thể lo được.
Lẽ ra cô định mời Lý Mạc Mai đi ăn cơm để nhân tiện hỏi thăm bệnh viện của họ có tuyển người không, không ngờ Lý Mạc Mai vừa mới đến đã bắt đầu “phát nổ”, không hiểu là ăn nhầm thuốc gì.
Lúc Dư Doanh đang bôn ba khắp nơi vì việc của Tưởng Lam thì Tưởng Lam cũng không hề rảnh rỗi. Dù sao thì từ khi kết hôn, đã lâu lắm rồi cô không làm việc này, giờ muốn nhanh chóng bắt tay vào làm nên cả ngày cô tới phòng khám của Dư Doanh để giúp bạn làm những việc trong khả năng của mình. Hai người gần như bận từ sáng đến đêm, thậm chí còn chẳng có thời gian mà thở.
Được ngồi trong xe lúc này có thể coi là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của họ. Dư Doanh hạ cửa kính xe xuống cho thoáng gió, vô tình ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức nói với Tưởng Lam:
- Nhìn kìa, hôm nay có trăng thượng huyền. - Hứng thú nổi lên, cô hỏi bạn. - Mệt chưa?
Tưởng Lam lắc đầu.
- Thế thì tốt, bọn mình lái xe đến một nơi rất hay, tớ biết sao ở đó đặc biệt sáng. - Dư Doanh quẹo xe, thành thạo đi vào một con đường. Trong thành phố này, nơi nào lãng mạn nhất, cô rõ lắm.
Chỉ một lát sau đã tới khách sạn trên đỉnh núi, Dư Doanh dừng xe, đưa Tưởng Lam lên quán bar lộ thiên trên tầng ba, gọi hai ly Cocktail. Ngồi trên chiếc ghế gỗ của quầy bar, nhìn lên bầu trời rộng lớn, cảm giác những vì sao trên trời đang mỉm cười với mình, thật là tuyệt diệu.
Tưởng Lam cũng cảm thấy nơi này rất hay, uống một ngụm rượu rồi nói:
- Đúng là đẹp thật, chả trách xa thế mà cậu cũng tìm thấy. Dư Doanh không muốn giấu bạn, đáp:
- Tớ với Bá Vinh từng tới đây.
Trước đây Tưởng Lam đã loáng thoáng nghe tin Dư Doanh có người tình, nhưng không hỏi bạn. Đây là lần đầu tiên Dư Doanh nói với Tưởng Lam về Ngô Bá Vinh.
Vừa nghe bạn nói vậy, Tưởng Lam bỗng dưng như sực tỉnh sau bao ngày lãnh đạm với cuộc sống. Cô nhìn Dư Doanh, sau đó đưa tay ra, nắm lấy tay bạn, dịu dàng nói:
- Hồi chúng ta học đại học, cậu thích nhất là ngồi trên sân vận động ngắm sao, hôm nay thời tiết đẹp, kiểu gì tớ cũng bị cậu kéo đi bằng được.
- Đúng thế! Hồi đó tớ còn biết tên của rất nhiều ngôi sao, bây giờ thì quên hết rồi, chẳng nhớ được cái tên nào nữa.
- Có gì đâu mà không nhớ. Này nhé, sao Bắc đẩu thất tinh là dễ nhận ra nhất, sao Ngưu lang Chức nữ cũng dễ nhận ra. - Hai người dường như được quay lại với thời đại học, cùng nhau ngắm sao, sau đó, Dư Doanh nghe thấy Tưởng Lam nhẹ nhàng hỏi. - Dư Doanh, cậu vui không?
Dư Doanh ngẩng đầu lên nhìn sao, bỗng dưng cảm giác như các vì sao lớn lên, sáng lên rất nhiều, rồi lại trở nên mơ hồ. Cô cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi ra.
Dư Doanh lắc đầu nói:
- Không, Tưởng Lam, tớ không vui.
Tưởng Lam mỉm cười:
- Thế thì hãy để bản thân mình vui lên một chút, đừng nghĩ gì cả.
Đêm hôm đó, Dư Doanh và Tưởng Lam nói rất nhiều chuyện với nhau, cũng không biết vì ánh sao hay vì loại rượu Cocktail dành cho phụ nữ thực sự quá ngon ấy.
Dư Doanh nhớ Tưởng Lam đã nói:
- Vừa tốt nghiệp đã kết hôn, bản thân tớ cũng không hiểu nổi mình, chỉ biết mọi người nói người đó tốt, thế là tớ cũng cho là tốt, rồi cưới thôi! Anh ấy nói, đừng đi làm nữa, ở nhà chăm sóc nhà cửa và nuôi con. Thế là tớ sinh một thằng con trai, mọi người đều vui lắm. Anh ấy cũng có chút tiền, bởi vậy cuộc sống khá phẳng lặng.
Đôi mắt Tưởng Lam sáng lấp lánh:
- Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ấy có người tình, thực ra tớ là người cuối cùng biết việc này, mọi người đều biết, đều giấu tớ. Sau đó tớ biết, cãi nhau với anh ấy, anh ấy nói, quậy cái gì mà quậy, ăn của tôi, mặc của tôi, ở nhà tôi, cô mà còn quậy tôi sẽ đuổi cô ra ngoài.
Tưởng Lam ôm hai tay lên đầu:
- Tớ không sợ anh ấy đuổi tớ ra ngoài, tớ chỉ sợ không được nuôi con. Thằng bé quấn tớ lắm, tớ cũng không nỡ xa nó. Chỉ một phút mềm lòng để đổi lại một kết cục không ngờ.
Tưởng Lam xoay ly rượu trong tay:
- Gặp người đàn ông đó… Cậu cũng biết đấy, hồi học đại học, tớ chưa yêu ai, lúc nào cũng học hành chăm chỉ, không dám phân tâm. Lúc nào cũng nghĩ nhà mình nghèo, được học đại học đã may mắn lắm rồi, tính thì hướng nội, mọi người ai cũng có người yêu, chỉ tớ là không. Sau khi kết hôn, tớ càng không biết thế nào là yêu. Người đàn ông đó có thể coi là người đầu tiên mà tớ yêu, mặc dù đã lấy chồng sinh con, nhưng anh ấy vẫn là mối tình đầu của tớ. Ừm, mối tình đầu bao giờ cũng đẹp, nhưng lại đến với tớ quá muộn, không đúng lúc.
Tưởng Lam ngả vào lòng Dư Doanh, cô đã uống mấy ly, không thể chống cự nổi men rượu nữa. Dư Doanh phải lái xe nên không dám uống nhiều, vừa ôm Tưởng Lam, vừa nghe bạn kể:
- Chuyện đó làm sao mà giấu được? Tớ không biết giấu nên chẳng mấy chốc bị chồng phát hiện, không sống được với nhau nữa thì đành ly hôn. Tớ chỉ có hai bàn tay trắng, công việc lại không dễ tìm, vì anh ta lợi dụng chức quyền của mình nên tớ không thể xin được việc ở bệnh viện. Nhưng tớ lại không muốn phải xa con quá, tuần nào cũng phải nhìn nó một lần, thế nên tớ đành đi bán mỹ phẩm.
- Đứng ở đầu đường, ai gặp mà không cười. Người đàn ông đó cũng nhìn thấy từ xa mà không dám tới gần, chỉ đứng ở đầu đường đối diện rồi nhìn tớ. Tớ biết anh ấy buồn, tớ đòi ở lại Thanh Đảo giống như khắc từng con dao lên trái tim anh ấy. Anh ấy thực sự rất buồn và muốn ly hôn, nhưng tớ không đồng ý. Gia đình tớ đã tan vỡ rồi, con trai không có mẹ, tớ không thể để con cái anh ấy cũng không có cha. Tớ không làm được việc đó. Tớ nói: nếu anh đòi ly hôn với vợ, thì em chết cho xong. Anh ấy cũng thương con gái, nó mới sáu tuổi, rất cần tình yêu thương của bố. Anh ấy không ly hôn, nhưng công việc cũng mất.
Dư Doanh hỏi:
- Người đó là bác sĩ?
- Ừm, làm việc trong bệnh viện của Lưu Trường Ngụy, Có lần tớ đi tìm Trường Ngụy nhưng không tìm được, thế là gặp anh ấy. Haiz, âu cũng là cái số. Bây giờ không biết anh ấy thế nào nữa, tớ chẳng dám hỏi thăm, cũng không biết anh ấy có rời khỏi Thanh Đảo không. Nhưng anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy là một bác sĩ giỏi, cho dù mở một phòng khám nhỏ như cậu thì anh ấy cũng có thể sống tốt.
Lưu Trường Ngụy là chồng cũ của Tưởng Lam. Dư Doanh vuốt mái tóc dài mượt mà của Tưởng Lam, bản thân cô đã như thế rồi mà vẫn còn lo cho người tình.
Dư Doanh kéo Tưởng Lam lên xe, Tưởng Lam đã say lắm rồi, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Dư Doanh, tớ hối hận lắm, tớ thực sự không nên hại người… Tớ hại con tớ, hại anh ấy, tớ hối hận lắm… Tớ không có ý xấu đâu, nhưng tớ không thể kiểm soát bản thân, nếu không được yêu một lần thì thật uổng phí cả đời đàn bà… Sống mà chẳng có ai thực lòng yêu thương mình thì còn sống làm gì? Vì sao tớ không thể sống cho bản thân?
Sau đó Tưởng Lam nằm ở ghế sau bật khóc. Ngay cả tiếng khóc của cô cũng thật là yếu mềm. Cô nói với Dư Doanh:
- Dư Doanh, tớ nhớ con, tớ nhớ con lắm, tối nào tớ cũng nhớ nó, nằm mơ cũng nghe thấy nó gọi mẹ… Không biết con trai có nhớ tớ không, không biết sau này nó có còn hôn tớ không…
Dư Doanh vừa lái xe vừa nghiến răng, không nói câu nào. Cô cảm giác như mình đang gánh trên vai gánh nặng hàng ngàn cân, lê bước đi về phía trước. Gánh nặng đó không phải là Tưởng Lam mà là cuộc sống sau này cô sẽ mang tới cho bạn.
Bản thân mình nào khác gì Tưởng Lam? Đều đang phải lựa chọn một con đường vô cùng gian nan, phức tạp.
Tưởng Lam ra sức bảo vệ một cuộc hôn nhân không tình yêu, bảo vệ đứa con, nhưng trái tim của chồng cô lại không dành cho cô, cuộc sống của cô như thế liệu có hạnh phúc không? Khi yêu người mình thực sự yêu, cô lại khiến gia đình mình và gia đình người tình tan vỡ, khiến con mất mẹ, cái giá đó có đáng hay không?
Sự bất lực của Tưởng Lam cũng là sự bất lực của Dư Doanh, chỉ có điều Tưởng Lam đã đưa ra lựa chọn, mặc dù lựa chọn đó hoàn toàn bị động, cô chỉ có thể chấp nhận kết quả. Còn lựa chọn của Dư Doanh chỉ vừa mới bắt đầu, con đường dưới chân cô vẫn còn rất dài.