Lũ ruố Ma !!!!!
--------------------------------------------------------------------------------
Truyeện của Ng. Đ́nh Khánh- cocu sưu tầm.....


Xin ông hăy lắngnghe thật kỹ những gì tôi kể lại, v́ những gì tôi sắp nói hoàn toàn là sự hật.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ khó ḷng qua khỏi nên phải cố gắng kể lại câuchuyện này cho ít nhất một người.

Người ta thường nói rằng những ngườisắp chết biết là họ sẽ chết. Tôi không tin điều đó v́ những người nói như vậy lànhững người c̣n sống, rất sống, làm sao họ biết được những gì diễn ra trong ócmột người thựsựắp chết?

Đó là t́nh trạng hiện tại của tôi.

Cóthể tôi sắp chết, nhưng tôi không biết mình có chết hay không. Dù sao, tôi nghĩrằng tốt nhất là tôi nên kể lại cho ông những gì đã xảy ra cho tôi chỉ mới mấyngày qua...

***

...Hôm đó thời tiết thật xấu, loại thời tiết mùahè tiêu biểu của nước Anh.

Trời mưa tầm tă suốt ngày. Nước trên mặtđường chạy ồ ồ xuống cống. Mái giáo đường St. Paul bị bao phủ bởi những đám mâyđen nghịt và cả bầu trời dường như giận dữ. Khi trời nhá nhem, mưa tạnh được mộtlúc. Từ dưới một mái nhà, tôi ráng ḅ đi t́m một chỗ ngủ qua đêm.

Trờikhông lạnh, mà ngược lại, có vẻ oi nồng như khí hậu nhiệt đới, và sựi bức mỗilúc một khó chịu hơn khi sấm sét gầm gừ nhưng trời nhất định không mưa.

Tôi đã hầu như kiệt lựv́ đói và chỉ cầu mong có cái gì bỏ vô miệngtrước khi được ngả mình trên một cái giường êm ái. Tôi cố lê lết một hồi khôngbiết bao lâu mới vượt qua được con đường rộng thênh thang để tới trước một cănnhà ở góc đường Holborn, may mắn không bị chiếc vận tải nào chạy qua cán chết.Có lẽ trời muốn tôi sống sót để kể lại cho ông nghe câu chuyện lạ lùng này.

Đó là một căn nhà nhỏ kiểu cổ, giống như nhiều căn nhà khác ở khu này,loại nhà thời Elizabeth. Trước cửa có gắn một tấm bảng đề hai chữ "cho mướn".

Trời đã tối hẳn. Con đường không một bóng người và đầu tôi nặng chĩu nhưbị chèn ép bởi cơn giông sắp tới.

Căn nhà trông thật quyến rũ, nhất là khi cơn mưa lớnđang đe dọa. Tôi cẩn thận ḅ tới trước cửa. Tửa khóa. Tôi ḅ tới phía dưới cửasổ quan sát những tấm kiếng và than thầm cho sựất hạnh của mình. Tôi chợt nhìnthấy một miếng chì ở dưới một khung kiếng bị rời ra. Tôi liếc nhìn xung quanhthật le. Người cảnh sát ở góc đường đứng quay lưng về phía tôi. Hai cặp vợ chồngvội vă đi qua. Tôi nhìn quanh một lần nữa. Thông ai để ư đến tôi. Hôi gắng gượngvịn tường đứng dậy, lấy tay thọc mạnh vào chỗ chì bị sút. Tấm kiếng rớt vào bêntrong. Tôi tḥ tay vào khoảng trống, vặn cái nắm cửa sổ bên trong và cánh cửa mởra, mời mọc.

Tôi bám chặt tay vào thành cửa sổ, thu hết tàn lựcố đungười lên. Sựố gắng quá độ khiến tôi nằm thở dốc, nhưng cảm thấy như mình vừachiến thắng v́ tôi đã nằm ở phía trong. Tôi không biết tôi nằm thở bao lâu. Timtôi đập huỳnh huỵch trong lồng ngự Mạch máu hai bên màng tang của tôi giựﴠmạnhkhiến tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Có thể có một tiếng đồng hồ, có thể mườilăm phút. Có thể tôi đã ngất xỉu nhưng vẫn nhớ là chưa có một cái gì vào bụng từba hôm nay. Cuối cùng tôi gượng đứng dậy, khép cửa sổ lại để tránh sựghi ngờ,rồi ṃ trong túi lấy ra bao diêm. Khi ánh lửa bùng lên, khung cảnh trước mắtkhiến tôi suưt đánh rơi cây diêm xuống đất. Căn pḥng đầy đồ đạc kiểu cổ, giốngnhư loại đồ đạc khoảng ba thế kỷ về trước! Trên một cái bàn là một chân đèn cầyba ngọn. Tôi quên cả mệt mỏi, nghiêng ngả bước tới châm lửa.

Cầm ngọnđèn cầy trên tay, tôi tưởng cái đói lường gạt mình, nhưng không, tôithựsự#273;ang ở trong một căn pḥng đồ cổ đầy quý giá. Tôi từ từ tiến ra phíacửa pḥng, nhưng gần tới nơi, tựhiên tôi như bị một sựợ hăi ào tới chận bướcchân tôi lại. Căn nhà mà tôi nhìn thấy bên ngoài có vẻ trống rỗng, và tấm bảng"cho mướn" như xác nhận điều này. C̣n căn nhà mà tôi hiện đang đứng bên tronglại hoàn toàn khác hẳn. Tôi có cảm tưởng ấm cúng, thoải mái và có cảm giác rơrệt là căn nhà đang có người ở. Hay là tôi đã leo cửa sổ vào một căn nhà khác?Nếu vậy, tôi sẽ có thể bị lôi thôi với chủ nhà! Cảnh sát viên đang đứng ở gócđường, và tôi chỉ là một tên trộm! Tôi biết rằng những lư do tôi đưa ra khi bịbắt về bót sẽ không khiến ai tin. Rồi tôi có thể bị đưa vào khám đường, nơi tôicó chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng, tuy nhiên ḷng tự rọng không cho tôi chấp nhậnviệc đó. Ḷng tự rọng? Tôi mỉm cười cay đắng khi nhớ lại hoàn cảnh hiện tại củamình, và đúng lúc đó, tôi nghe thấy....

...Những tiếng vo ve dường nhưtới từ trong óc tôi khiến tôi tựỏi không biết t́nh trạng sức khỏe suy sụp củatôi đang làm trò gì đây. Tiếng vo ve tiếp tục, lúc lớn lúc nhỏ nhưng không baogiờ ngưng. Tôi lắc đầu một cách tuyệt vọng trong khi tiến tới sát cửa pḥng đưatay đẩy nhe. Cánh cửa mở ra và tôi đứng trong hành lang. Ngay lúc đó, nhữngtiếng vo ve đột nhiên tắt lịm trong óc tôi.

Qua ánh đèn cầy, tôi nhậnthấy có một cái cửa nhỏ ở cuối hành lang, có lẽ dẫn vào bếp. Tôi loạng choạngtiến tới với ư nghĩ là trong bếp chắc phải có đồ ăn. Cơn đói khiến tôi không c̣nsợ bị chủ nhà bắt gặp và gọi cảnh sát nữa.

Tôi thận trọng đẩy cửa nhènhẹ trước khi bước vào một khoảng hành lang thứ nhì, nhưng qua một cánh cửa mở ởbên trái, tôi nhìn thấy nhà bếp. Bên phải là một cửa pḥng mà tôi nghĩ có thể làpḥng ngủ.

Nâng cao ngọn đèn cầy, tôi bước vào nhà bếp và suưt rú lênkhi thấy trên bàn có mấy cái dĩa đầy cơm trắng toát. Đặt đèn cầy xuống bàn, tôigục đầu vào mấy dĩa cơm nuốt lấy nuốt để.

Trong khi tôi đang ăn ngấunghiến thì những tiếng vo ve lại trở lại nhưng lần này không ở trong óc tôi nữamà hình như vọng lại từ pḥng ngủ.

Tôi lấy một ly nước uống đánh ựmộtcái rồi cầm đèn bước tới trước cửa pḥng ngủ mà tôi nghĩ là của chủ nhân.

Khom mình nhìn qua lỗ khóa, tôi thấy trong pḥng tối om, nhưng rơ rệt lànhững tiếng vo ve từ trong pḥng này vọng ra. Óc ṭ ṃ nổi dậy, tôi quyết địnht́m cho ra căn nguyên những tiếng vo ve quái gở này. Tôi đặt tay vào nắm cửa mởnhẹ tuy hơi ngại có thể đánh thức người nằm ngủ bên trong. Một lần nữa, tiếng vove lại ngưng bặt. Tôi đẩy cánh cửa thật nhẹ nhìn vào một lúc mới thấy rơ nhữnggì trước mắt, và tim tôi như ngừng đập. Trên một cái giường ở một góc pḥng, mộtngười nằm chết mà thoạt trông tôi tưởng là một người da đen trần truồng.

Thu hết can đảm, tôi tiến tới sát xác chết để quan sát dù tôi ngửi thấymột mùi hôi thối nồng nặc. Khi tôi nhìn kỹ vào xác chết một cách hăi hùng thìnhững tiếng vo ve lại nổi lên và tôi nhận thấy trên cái xác chết rữa nát là mộtbầy ruồi không biết bao nhiêu con mà kể.

Kinh hoàng, tôi la lên mộttiếng rồi vội vă chạy ngược ra cửạ Đột nhiên chân tôi như vướng phải một cái gìkhiến tôi ngă ngửa trúng cánh cửa khiến cánh cửa đóng sập lại, đồng thời cây đèncầy trên tay tôi rớt xuống tắt ngấm.

Những tiếng vo ve nổi lên dữ dộihơn và tôi thấy rơ cả đạo binh ruồi đang lăn xả vào tôi. Trong bóng tối, tôi cốgắng dùng tay chiến đấu với cuộc tấn công khủng khiếp. Cả căn pḥng như sốngđộng với những tiếng vo ve như vỡ chợ giữa lúc những con vật với những cái chânnhỏ đầy lông lá đang cố bám vào da tôi và những cái miệng nhỏ với những cái ṿinhọn hoắt đang ghim vào thịt tôi. Tột con lớn hơn tất cả - tôi cảm thấy sức nặngcủa nó trong bóng tối - đậu ngay lên môi tôi và t́m cách chui vào miệng tôi.T٠nghĩ để một con ruồi ăn thịt người chui vào miệng khiến tôi lợm giọng. Tôi vộigiơ tay lên đập mạnh. mình con ruồi béo ngậy dập nát trên miệng tôi. Tôi cảmthấy mằn mặn và tanh tưởi dường như một vài tia máu và một vài mảnh thịt nát vụnlọt vào miệng tôi khiến tôi suưt mửa.

Rồi tôi t́m được nắm cửa, mở cánhcửa pḥng đầy khủng khiếp và vọt chạy ra ngoài, đóng sập cánh cửa lại phía sauđể nhốt đạo binh ruồi. Tới cánh cửa ngăn đôi hành lang, tôi nắm tay vặn mở ranhưng không được. Cánh cửa đã bị khóa ở phía ngoài khiến tôi bị kẹt trong ngôinhà với một xác chết rữa nát và một đạo binh ruồi no nê thịt người. Thông chịuthua, tôi lao mình vào cánh cửa dầy mấy lần nhưng vô hiệu. Nhưng rồi tôi nhớ tớinhà bếp. Chắc chắn nhà bếp phải có cửa sổ và tôi sẽ mở cửa sổ leo ra. Ư nghĩ đókhiến tôi như chết đi sống lại, và tôi lần ṃ trở lại nhà bếp.

Đột nhiêntôi cất tiếng cười như điên dại khi đi ngang cửa pḥng người chết. Tôi nắm taylên dứ dứ đe dọa lũ ruồi ở bên trong. Bọn chúng muốn hút máu tôi, muốn rỉa thịttôi đến chết, nhưng tôi đã chiến đấu và chiến thắng.

Bước vào nhà bếp,tôi nhận thấy ngay ánh trăng vằng vặc rọi vào qua một khung cửa kiếng rộng cáchmặt đất khoảng một thước rưỡi. Tôi bước tới mở chốt cửa, đẩy mạnh. Cánh cửakhông nhúc nhích. Đẩy mạnh một lần nữa, không được, tôi chợt hiểu cánh cửa sổ đăbị đóng đinh chặn cứng bên ngoài! Tại saỏ
Giữa lúc đang phân vân, tôi chợtnghe thấy tiếng chuông văng vẳng ngoài đường. Nhìn qua khung cửa kiếng, tôi thấyLuân Đôn hoàn toàn khác lạ dưới ánh trăng đêm, một Luân Đôn tôi chưa bao giờthấy! Những căn nhà đối diện thật sát căn nhà tôi đang đứng khiến tôi tựỏi tạisao con đường này về đêm lại hẹp lại đến thế khi nhớ rằng hồi chiều tôi đã phảiḅ lết khá lâu mới băng qua được.

Rồi tiếng chuông nghe rơ hơn pha lẫnvới tiếng người réo gọi mà tôi nghe không rơ. Tôi tựỏi không hiểu ai đi rao báncái gì vào giờ này. Tuy nhiên người bán hàng sẽ có thể giúp tôi thoát ra khỏicăn nhà này nếu ông ta trông thấy tôi. Nghĩ thế, tôi leo lên cái bàn sát cửa sổnhìn ra. Con đường phía dưới cửa sổ thấp hơn con đường phía trước khiến tôi nghĩrằng nếu có mở được cửa sổ, chưa chắc tôi đã dám nhẩy từ chiều cao khoảng nămthước xuống đất.

Rồi tôi nghe tiếng bánh xe. Một chiếc xe ḅ do một conngựđen kéo xuất hiện. Một người dắt ngự vừa rung chuông vừa la lớn những gìtôi vẫn chưa nghe rơ. Một người đàn ông khác ngồi lặng thinh trên xe. Mhìn thấymột cái đèn băo nằm trên tủ chén, tôi ṃ túi lấy ra bao diêm, châm đèn, rồi cầmđèn đưa qua đưa lại trước cửa sổ. Rồi họ sẽ thấy tôi, sẽ ngưng xe ngay dưới cửasổ cho tôi nhẩy xuống. Tôi sẽ trở về với ḷng phố quen thuộc thay v́ phải ởtrong căn nhà với một xác chết rữa nát và một bầy ruồi ăn thịt người.

À,ông ta đã nhìn lên và thấy tôi. Ông ta nói cái gì thế nhỉ Tôi mỉm cười ra hiệucho ông ta tới gần hơn. Bây giờ tôi nghe rơ ông ta nói gì rồi. Oại sao ông tabiết trong nhà này có người chết khi bảo tôi đem xác rả Rồi ông ta chỉ vào phíasau xẹ Đầy xác chết! Thựra dưới ánh trăng vằng vặc, tôi nhận thấy một số ngườichưa chết!

Tôi nhìn sang những căn nhà đối diện và như ngộp thở khi thấycăn nhà nào trước cửa cũng đánh dấu chữ thập - dấu hiệu của bệnh dịch!

Chiếc xe ḅ tiến tới và -tôi để nó đi qua. Không lẽ tôi đã đi ngược ḍngthời gian tới ba trăm năm khi leo vào căn nhà nàỷ Hay tôi đã chết đói khi nằmtrước cửa căn nhà và linh hồn tôi đang bị hành hạ trong địa ngục?

Và rồitôi lại nghe thấy những tiếng vo ve quái gở! Tôi ngại ngùng rón rén bước ra cửabếp giơ cao ngọn đèn lên. Bầu không khí ngoài hành lang như ngưng đọng một cáchnặng nề khiến tôi cảm thấy cần một ly nước. Trở lại bàn, nhìn vào những đĩa cơmtrắng mà tôi mới ăn, tôi chợt cảm thấy lợm giọng. Phải chăng trong khi gần chếtđói tôi đã nuốt chửng những con ròi mà một số c̣n đang cựquậy trong đĩả Hoặcchỉ vài phút sau khi tôi ăn, những đĩa cơm trắng ngần đã biến thành những đĩaròỉ

Xung quanh tôi những tiếng vo ve lại nổi lên. Tôi nhìn quanh và thấytrên miếng thịt rữa nát trên bàn là một con lằn xanh khổng lồ đang giương mắtnhìn tôi như thách thức hay đe dọa. Rồi một con thứ nhì, một con thứ ba...Tôiquay lại nhìn sang cửa pḥng người chết và la lên một tiếng hăi hùng khi thấy rơnhững c̣n lằn xanh mập mạp đang cố chui ra khỏi khe cửa, rồi từng con một vỗcánh bay lên bàn trong nhà bếp, xếp hàng trật tựau lưng ba "lănh tụ", giươngmắt nhìn tôi. Rơ rệt là chúng đang chuẩn bị tung ra một đợt tổng tấn công cuốicùng.

Bây giờ, những tiếng vo ve đã tràn ngập nhà bếp như những tiếngreo mừng chiến thắng khi chúng đang chuẩn bị thế trận để tấn công tôị Đột nhiêntất cả im lặng khi con cuối cùng nhập bọn. Rồi chúng đứng thẳng người lên mộtlượt, và những tiếng vỗ cánh nghe rơ mồn một. La lên một tiếng hăi hùng, tôibuông rơi cái đèn băo đúng lúc đạo binh ruồi bay lên bám đầy chân tay mặt mũitôi. Tôi vung hai tay chống cựột cách tuyệt vọng trước khi nhảy lên mặt bàn kếbên cửa sổ. Khoảng cách năm thước không khiến tôi sợ hăi. Trong nhà này có ngườichết v́ bệnh dịch. Những con lằn, con ruồi mang theo vi trùng bệnh dịch đangtruyền bệnh cho tôi! Tôi đã ăn những đĩa ròi béo ngậy mà tưởng là cơm trắng!

Tôi cảm thấy chân tay tôi như bắt đầu nổi cục và cảm thấy buồn mửa mộtcách khủng khiếp. Trong khi hai tay tôi đập bể cửa kiếng, đạo binh ruồi vẫn tiếptục mở cuộc tổng tấn công vào mặt, vào mũi, vào cổ, vào mình và chân tay tôi.Tôi tung mình bay ra ngoài cửa sổ mang theo những con ruồi c̣n bám chặt lấy tôi.

Và tôi lao đầu xuống đất!

***

Vị bác sĩ nói:
-Xe cứuthương lượm được ông ta trên con đường kế bên đường Holborn, bị xe vận tải cángẫy cả hai chân, gần chết đói và đang hôn mê. Có lẽ v́ thế mà ông ta bị khủnghoảng. Ông không nên tin những chuyện bậy bạ ông ta kể lại.

Đêm hôm đó,tôi phân vân không biết có nên tin những chuyện "bậy bạ" đó hay không. Tuy khôngcó dấu hiệu nào của một căn nhà như vậy tại góc đường Holborn như kẻ vô gia cưnhắc tới, một nhân viên cao cấp toà đô sảnh cho tôi hay rằng chính ở góc đườngđó là nơi ba thế kỷ trước người ta đã chôn hàng ngàn người chết v́ bệnhdịch.