Makiếp lụy t́nh
MA ĐẢO T̀NH TRƯỜNGHẬN ĐẮNG CAY
THỦY HOẢ CHUNG THỜI DỮ TƯƠNG PHÙNG
Trong một chuyếnđi quay phim quảng
ca’o , că đoàn quyê’t định đi đến một ḥn đảo nhỏ, v́ họmuô’n quay những cảnh
đẹp hoang vu của tự nhiên . Trươ’c mă‘t họ , ḥn đảo từ từhiện ra vơ’i vẻ đẹp vô
cùng hoang sơ mà râ’t nên thơ . Nươ’c biển trong vă‘t ,đư’ng trên tàu nhìn
xuô’ng co’ thể thâ’y từng đàn ca’ bơi lội tung tăng . Tàucập bê’n , thì trời đã
xê’ chiều . Cả đoàn ke’o nhau lên đảo và điều đầu tiên màhọ nhận thâ’y là nơi
đây dân cư râ’t thưa thơ’t. Cả đoàn ghe’ vào một qua’n trọduy nhâ’t trên đảo .
Qua’n trọ râ’t đơn sơ nhưng cũng đủ chỗ cho tâ’t cả mọingười . Bô’n cô ga’i ,
Xuân Mai , Hạ Lan , Thu Cu’c , Đông Tru’c, thì ở dăypḥng phi’a nam , gần nu’i .
C̣n bô’n chàng trai Hùng , Phong , Long và Dũng thìở dăy pḥng kha’c ca’ch đo’
không xa . Sau khi chia pḥng xong thì cả bọn chiatay về pḥng để câ’t đồ đạc .
Vừa bươ’c chân vào pḥng mình , bỗng Xuân Maihe’t toa’ng lên và chạy ra ngoài .
Ngay lập tư’c , cả bọn nhô’n nha’o hẳn lên ,họ xu’m lại vây quanh Xuân Mai và
nhìn vào căn pḥng vơ’i đôi mă‘t sợ hăi .
Xuân Mai vừa run vừa no’i lă‘p bă‘p
: Co’ ... co’ ... co’ chuột trong pḥngcủa tao .
Mọi người cười ồ lên và thở
phào nhẹ nhỏm . Hạ Lan bèn kêu Phong vàTùng vào từng pḥng của bô’n cô ga’i để
đuổi hê’t mâ’y con chuột đi . Sau khi đăđuổi hê’t chuột trong ca’c căn pḥng ra
thì mọi người đều trở về pḥng mình.
Khi bươ’c vào pḥng , Xuân Mai vẫn cảm
thâ’y không an tâm, một cảm gia’c sợhăi bỗng hiện lên trong ḷng . Cô cư’ lâ’m
le’t nhìn xung quanh , câ’t vội đồđạc rồi đi ra ngoài .
Một lu’c sau , mọi
người cũng lần lượt ra đê’n . Họcùng nhau ăn tô’i và trò chuyện vơ’i nhau râ’t
vui vẻ . Sau khi ăn tô’i thì aivề pḥng người nâ’y . Xuân Mai vẫn chưa cảm thâ’y
an tâm nên vừa vào pḥng cô đăvội vă leo lên giường và ke’o chăn trùm ki’n người
lại . Nhưng Xuân Mai lại cô’gă‘ng nghe ngo’ng những tiê’ng động lạ xung quanh .
Trời đã tô’i, chỉ c̣n nghethâ’y tiê’ng gio’ thổi xào xạt qua ca’c rặng cây hoà
cùng tiê’ng so’ng vỗ vàobờ, càng làm cho không khi’ thêm phần đa’ng sợ . Thời
gian cư’ chầm chậm trôiqua . Không biê’t đã bao lâu rồi mà Xuân Mai vẫn chưa ngủ
được .
Bỗng Xuân Mai ngheco’ tiê’ng động khẽ vang lên như tiê’ng bươ’c chân
của ai đo’ đang đi phi’a bênngoài . Cô giật bă‘n mình, lâ’y tay ghì chặt lâ’y
chăn và trùm ki’n đầu . Cônghe tiê’ng bươ’c chân dường như đã dừng ngay trươ’c
pḥng của cô . Rồi cô bỗngco’ cảm gia’c rờn rợn như co’ ai đo’ đang nhìn chằm
chằm vào cô . Cô sợ qua’ bèntrở người sang hươ’ng kha’c nhưng cảm gia’c đo’ lại
càng rơ rệt hơn . Sau cùng,thu hê’t can đảm, cô từ từ ke’o chiê’c chăn xuô’ng,
và khẽ đưa mă‘t nhìn qua kheva’ch ..... rồi cô the’t lên , chạy nhanh ra khỏi
pḥng, và chui ngay ṿng củaHạ Lan ở kê’ bên . Tiê’ng the’t của cô đã đa’nh
thư’c tâ’t cả mọi người dậy . Cảbô’n chàng trai đều mă‘t nhă‘m mă‘t mở chạy ngay
lại pḥng của Xuân Mai . Khôngthâ’y bo’ng Xuân Mai đâu , họ vô cùng hoảng hô’t
và lu’ng tu’ng chưa biê’t nênlàm gì . Ngay lu’c đo’ tiê’ng Xuân Mai vang lên từ
pḥng của Hạ Lan làm họ phầnnào yên tâm hơn .
Tâ’t cả mọi ngườigiờ đã tụ tập
đầy đủ trong pḥng Hạ Lan . Xuân Mai ne’t mặt tră‘ng bệch , đôimă‘t sợ hăi , kể
lại mọi chuyện vơ’i ne’t mặt vô cùng lo âu : Em đang nằm ngủthì co’ cảm gia’c
như co’ ai đo’ đang nhìn chằm chằm vào em . Khi em nhìn quakhe va’ch thì thâ’y
một đôi mă‘t đen nha’nh đang nhìn em ........
Bô’n chàngtrai bèn chạy qua
pḥng của Xuân Mai và nhìn vào khe va’ch . Nhưng họ chỉ thâ’yva’ch nu’i và những
rặng cây đang đung đưa trong gio’ lộng . Cả bọn bèn ke’onhau trở về pḥng Hạ Lan
và bảo là họ chẳng nhìn thâ’y gì cả . Nhưng tha’i độcủa Xuân Mai cũng làm họ co’
phần nào lo lă‘ng . Họ bèn chia nhau hai người ởmột pḥng cho đỡ sợ hơn .
Mànđêm đang từ từ được ve’n lên ..... và bình minh đã bă‘t đầu lo’ dạng .
Trời vừa sa’ng làcả bọn đã thư’c dậy . Tô’i qua chẳng ai trong bọn họ co’ một
giâ’c ngủ ngon cả .Sau khi ăn sa’ng xong họ đem theo dụng cụ để quay phim rồi
ke’o nhau đi ra bờbiển . Họ đi măi , đi măi .....cuô’i cùng họ cũng t́m thâ’y
một nơi co’ phongcảnh thật là tuyệt đẹp . Mọi người , ai cũng đang chuẩn bị mọi
thư’ để bă‘t đầuquay phim . C̣n Long thì đang quan sa’t chung quanh . Bỗng Long
nhìn thâ’y mộtkhu đâ’t bị lơm xuô’ng tựa như một ca’i hồ. Long bèn bươ’c đê’n
nhìn kĩ , thìanh thâ’y đo’ là một hồ nươ’c nằm kê’ bên một tảng đa’ râ’t lơ’n và
bằng phẳng .Hồ này co’ lẽ bị bỏ hoang từ lâu nên xung quanh cỏ mọc dầy đặc , lan
cả ra đê’nbờ hồ . Anh nhận thâ’y trên tảng đa’ co’ dâ’u vê’t na’m đen v́ bị lửa
cha’yxe’m, co’ lẽ trươ’c đây co’ người đã đô’t lửa trên đo’ . Nhìn kĩ hơn, Long
bỗngpha’t hiện ra trên tảng đa’ đo’ c̣n co’ những lằn vẽ màu vàng nhạt , cực ḱ
bi’ẩn . Long bèn kêu ca’c bạn lại và họ ra sư’c lau sạch những lằn vẽ bi’ ẩn
màuvàng kia . Khi họ dọn dẹp đê’n những bụi cỏ sa’t bờ hồ thì họ nhận thâ’y trên
bờhồ cũng co’ những ne’t vàng nhạt giô’ng như trên tảng đa’ . Họ chia nhau
lausạch tâ’t cả . Sau khi đã dọn dẹp xong thì cảnh hồ càng thêm phần tuyệt đẹp .
Họđều co’ chung một y’ nghĩ là không biê’t tại sao nơi đẹp thê’ này mà lại bị
bỏhoang từ lâu .Trời đã qua’ trưa , cả bọn cùng ngồi lại và Thu Cu’c phân
pha’tthư’c ăn cho mọi người . Sau khi ăn xong , họ bă‘t đầu công việc quay phim
quảngca’o . Ca’c cô ga’i đều đã thay đồ xong và bươ’c xuô’ng hồ . Họ sa’nh vai
nhau ,cười giỡn và đùa ngịch dươ’i hồ . Xuân Mai vừa bơi ra xa vừa quay người
lại .C̣n Hạ Lan thì nghiêng người qua và vuô’t to’c . Thu Cu’c và Đông Tru’c thì
ômnhau cười thật tươi ...... tâ’t cả đều hươ’ng về ô’ng ki’nh của Hùng .
BỗngHạ Lan cười re’ lên làm Dũng tư’c giận la lên : -Hạ Lan, đang đo’ng quảng
ca’omà, sao lại cười giỡn thê’ kia .
Hạ Lan bèn quay qua Xuân Mai và tra’ch
:-Xuân Mai , tại sao mày lại nă‘m chân tao .... nhột qua’ nè ....
Xuân Mai
ởđằng xa ngạc nhiên lên tiê’ng : Tao ở tận đây, làm sao mà nă‘m chân mày
đượcchư’.
Hạ Lan nhìn Xuân Mai vơ’i a’nh mă‘t nghi ngờ xen lẫn kinh hoàng .
Nhưngthâ’y vẽ mặt của Xuân Mai thì Hạ Lan tin là Xuân Mai đang no’i thật . Hạ
Lanhô’t hoảng bơi vào bờ và leo lên . Lên đê’n bờ rồi mà nỗi sợ hăi trong ḷng
vẫnchưa giảm bơ’t chu’t nào cả .
Lu’c này trời cũng đã xê’ chiều nên cả bọn
bèn quyê’t định quay trở về qua’n trọ. V́ không muô’nmâ’y cô bị cảm lạnh nên
Hùng và Long thu dọn một i’t đồ rồi cùng ca’c cô vềqua’n trọ trươ’c . C̣n Phong
và Dũng thì ở lại dọn dẹp đồ rồi về sau . Sau khidọn dẹp xong, Phong và Dũng đi
về . Khi đi ngang qua một rừng cây , hai anh bỗngthâ’y co’ bo’ng người thâ’p
thoa’ng sau những rặng cây nhưng khi họ để tâm nhìnkĩ lại thì bo’ng người kia
lại biê’n mâ’t . Không thâ’y gì khả nghi , họ bèn đitiê’p . Nhưng ngay lu’c đo’
, bỗng co’ tiê’ng của chàng thanh niên trẻ hỏi họvơ’i giọng đầy lo lă‘ng và buồn
buồn :
-Ca’canh co’ thâ’y vợ tôi không ?
Phongvà Dũng giật mình quay lại
và họ thâ’y một thanh niên vơ’i khuôn mặt xanh xao vàđượm vẻ u buồn , da’ng dâ’p
như một thư sinh đang đư’ng phi’a sau họ . Phong vàDũng nhìn nhau và hỏi lại :
-Vợanh là ai ?
-Vợtôi tên là Thu Nguyệt, cô â’y co’ ma’i to’c râ’t dài và
râ’t đẹp .
Phongvà Dũng đồng thanh no’i :
-Chu’ngtôi không thâ’y ai cả
Người thanh niênđo’ nghe xong, không no’i gì cả, chỉ buồn rầu quay mình bỏ đi .
Cả hai lâ’y làmlạ, nhưng rồi quay mình bươ’c tiê’p . Đi được vài bươ’c, không
hiểu sao họ cùngquay đầu nhìn lại nhưng không c̣n thâ’y bo’ng da’ng người thanh
niên kia đâu cả. Cả hai nhìn nhau với ánh mắt nghi ngại . Phong bèn lên tiê’ng :
-Sao ngườinày đi lẹ quá .... mới đây mà đã đi đâu mất rồi .
Dũng trả lời :
-Hồi năytao cũng không nghe tiếng chân anh ta đi sau mình... không lẽ người này
là ...ma ?
Phongcười x̣a :
-Ma gì.. ma cỏ hả ?.. hahahạ.
Cả hai bèn
pha’ lên cười rồitiếp tục đi về nhà trọ
Saubữa cơm tối , họ đều về pḥng của
mình. Ca’c cô ga’i vẫn c̣n sơ , nên tối đo’ họvẫn chia nhau hai người ngủ 1
pḥng như đêm hôm trươ’c.
Một đêm nữa đã tôiqua .... không co’ chuyện gì xảy
ra hê’t.
Trờivừa sa’ng, Thu Cu’c đã ke’o Đông Tru’c ra ngoài chạy bộ .
Văng vẳng xa xa co’tiê’ng gà ga’y và tiê’ng người cười no’i lao xao trong gio’
sơ’m . Thu Cu’c vàĐông Tru’c đang chạy ngang qua khu rừng . Bỗng họ thấy có một
người thanh niên ,với vẻ mặt xanh xao, đi tới trước mặt hai cô và hỏi :
-Hai
cô co’ gặp vợ tôikhông ? cô ta tên là Thu Nguyệt có mái tóc dài và rất đẹp .
Đông Tru’c trảlời chàng:
-Sáng giờ chúng em mới đê’n đây, không thấy cô gái
như anh tả
Chàng thanh niên không nói gì , chỉ buồn rầu quay bước bỏ đi ...
Thu Cu’cvừa quay lại định hỏi thêm nhưng không thâ’y bo’ng da’ng chàng ta đâu cả
. Côbèn câ’t tiê’ng no’i :
-Anh ta chạy đi kiếm vợ gì mà lẹ quá ...... mới
đây đăchạy mất rồi .
Đông Tru’c no’i :
-Nếu tao quen được người nào tốt
với taonhư vậy thì thật là tốt quá .
Rồi cả hai lại tiê’p tục chạy, vừa chạy
họ vừanghĩ đê’n chàng thanh niên ḱ lạ kia .
Thâ’ycô đi tơ’i, anh ta liền
no’i :
- Nơi này co’ người rừng, thường hay về làngăn că‘p đồ ăn. Ca’c cô đi
lại nơi này nên cẩn thận .
Câuchuyện người rừng , cô thường nghe mọi người kể
Nhưng chưa bao giờ cô tận mắtthấỵ.. Nghe anh ta no’i làm tim cô đa’nh thình
thịch .
Vừalúc đó thì cả bọn kéo ra . Họ ngồi vào bàn vừa ăn sa’ng vừa bàn
tán về chuyệnđóng phim quảng cáo rất sôi nổi làm Xuân Mai như quên mâ’t câu
chuyện đêm qua .
Saukhi ăn xong , họ chuẩn bị đồ và kéo nhau đi đóng phim như
thường lệ Hôm nay ,mọi người rất có hư’ng thú . Họ quay phim đến chập tối mới ra
về . Nhưng vừamơ’i đi được một đoạn , Hùng bỗng chợt nhơ’ là anh đã bỏ quên kịch
bản ở nơiquay phim . Anh bèn kêu mọi người đi về trước, c̣n anh thì quay lại chổ
cũ . Từxa xa , hồ nươ’c đang dần hiện ra trươ’c mă‘t Hùng , anh như thâ’y có ánh
lữalập ḷe trên tảng đa’ và những ngọn sóng dâng cao . Và hình như ngọn lữa và
ngọnsóng đang ḥa quyện vào nhau ....
Nhưng khi Hùng đi đến gần thì anh không
c̣nnhìn thấy gì cả . Hùng vơ’i tay lâ’y kịch bản rồi quay mình đi về qua’n trọ
.Nhưng vừa mơ’i đi được vài bươ’c, Hùng nghe co’ tiê’ng người thanh niên vang
lên:
- Thu Nguyệt .... em ở đâu ..... anh nhớ em lắm ...
Và co’ tiê’ng
ngườicon ga’i đa’p lại :
-Anh Minh ... em ở đây ..... em cũng nhớ anh
lắm....
Tiếng người thanh niên tiếp tục vang lên giọng đầy vẻ mừng rỡ: -Anh
ởđây ....trên ḥn đá mình thường ḥ hẹn đây ...... em ở đâu ?
Rồi có
tiếngngười con gái vang lên vơ’i giọng no’i đầy vẽ hô’t hoăng:
-Em ở trong
hồnước kế ḥn đá nè, sao em không thấy anh ?
Và tiê’ng người c̣n trai vang
lên:
-Sao anh cũng không thâ’y em... Thu Nguyệt em ỡ đâu hăy trả lời anhđị.
Và tiê’p theo đo’ là tiê’ng kho’c nư’c nở cũa họ.
Hùng sau khi nghecâu đối
thoại đó , anh ta sợ qua’ , cố nhắm mắt lại không dám nhìn về phía saurồi chạy
thật nhanh về quán trọ và kễ cho mọi người nghe .
Sau khi nghe Hùngkể Xong ,
Xuân Mai bỗng nhớ lại câu chuyện đêm qua . Cô run bă‘n cả người lên .Phong ,
Dũng , Thu Cu’c , Đông Tru’c hoảng hô’t kêu lên là đã gặp được chàngthanh niên
đo’.
Bỗng có bà lăo ởkế bên quán t́nh cờ đi ngang qua , nghe được câu
chuyện mà họ đang bàn ta’n . Bàta liền no’i :
-Thật là tội nghiệp cho cặp
t́nh nhân nàỵ Kẽ chê’t v́ lữa,người chê’t v́ nươ’c thì làm sao mà gặp nhau được.
Bà liền kể cho tâ’t cảnghe một câu chuyện . Câu chuyện xảy ra ca’ch đây 15 năm
.....
Ngày đo’ , đảonày cũng là một khu kha’ phồn thịnh , dân cư đông đu’c .
Đư’ng đầu là một vịchu’a đảo râ’t giàu co’ nhưng cũng nổi tiê’ng là người độc
a’c . Ông ta co’ mộtcô con ga’i râ’t xinh đẹp tên là Thu Nguyệt . Thu Nguyệt đã
gần đê’n tuổi cập kêmà vẫn chưa co’ ai lọt vào mă‘t xanh của nàng . Vào lu’c đo’
, co’ một chàngthanh niên từ đâ’t liền mơ’i đặt chân lên đảo . Chàng ta đang
theo học ngành hảidương học , và chàng ra đảo quan sa’t thực tập để làm luận a’n
nghiên cư’u vềđại dương . T́nh cờ họ gặp nhau trong một đêm trăng sa’ng bên bờ
biển và t́nhyêu đã đê’n vơ’i họ ngay từ ca’i nhìn đầu tiên . Từ đo’, họ thường
hẹn ḥ gặp gỡnhau trên ḥn đa’ bên cạnh hồ nươ’c . Lâu ngày lửa gần rơm , họ đã
co’ quan hệmật thiê’t vơ’i nhau và sau đo’ Thu Nguyệt đã co’ mang .
Chuyện
gì đê’n rô’tcuộc cũng đã đê’n , cuô’i cùng thì câu chuyện cũng đê’n tai cha nàng
. Ông râ’ttư’c giận và đã nhiều lần tra hỏi nàng . Nhưng vô’n biê’t được ti’nh
t́nh củacha nên nàng không da’m cho cha nàng biê’t về chàng . Cha nàng liền
nhô’t nàngtrong nhà , không cho đi ra ngoài .
Trong khi đo’ , Minh , tên của
chàng trainọ , vẫn mỗi ngày ra ngồi trên tảng đa’ để đợi nàng . Nhưng anh đợi
măi, đợi măivẫn chưa gặp được Thu Nguyệt .
Vài tuần sau , không thể đợi nữa ,
anh quyê’tđịnh đi đê’n nhà Thu Nguyệt . V́ đã được Thu Nguyệt dặn trươ’c nên anh
ta khôngda’m bươ’c vào nhà, chỉ đư’ng bên ngoài trông vào thôi . T́nh cờ bà vu’
của ThuNguyệt đi chợ về, thâ’y anh Minh đư’ng thâ’p thoa’ng ở ngoài cửa , bà
liền gạnhỏi . Anh Minh liền thu’ thật vơ’i bà ta và nhờ bà giu’p đỡ . Trong nhà
chỉ co’bà vu’ là người đô’i xử tô’t vơ’i Thu Nguyệt mà thôi . Bà luôn xem Thu
Nguyệtnhư là con ruột của bà v́ mẹ Thu Nguyệt mâ’t sơ’m , một tay bà đã nuôi
nàng chođê’n lơ’n . Nghe qua cảnh t́nh của hai người bà râ’t là thương xo’t cho
đôi t́nhnhân trẻ này . Nhưng bà lại sợ cha nàng nên bà chỉ biê’t ngậm ngùi xo’t
thươngcho họ mà không da’m giu’p đỡ họ . đã nhiều lần anh Minh năn nỉ bà le’n
dẫn anhvào gặp mặt Thu Nguyệt nhưng bà đều từ chô’i . Bà chỉ le’n giu’p họ trao
đổi nỗiniềm qua thư từ cho nhau mà thôi .
Ngày tha’ng trôi qua .....Nàng đã
co’mang 9 tha’ng . Cuô’i cùng, cả hai quyê’t định là sẽ cùng nhau bỏ trô’n . Cả
haiđề khẩn khoản yêu cầu bà vu’ giu’p đỡ . Sau nhiều lần thuyê’t phục , cuô’i
cùngbà vu’ cũng xiêu ḷng và bằng ḷng giu’p đỡ họ . Họ hẹn gặp nhau tại tảng
đa’bên cạnh bờ hồ, nơi họ thường ḥ hẹn vào lu’c nửa đêm , rồi cả hai sẽ trô’n
vềquê của chàng . Ngày hôm đo’, cha của Thu Nguyệt đi ăn tiệc ở phi’a bên kia
ḥnđảo . T́nh cờ nữa đêm , ông ta cảm thâ’y trong người không được khỏe nên bỏ
ravề sơ’m . Về đê’n nhà , không thâ’y con ga’i đâu , ông liền nổi giận bă‘t bà
vu’ra tra hỏi nhưng không được gì hê’t . Nhưng khi ông vào pḥng Thu Nguyệt thì
ôngta đã t́m được bư’c thư ḥ hẹn của họ . Ông ta râ’t tư’c giận và kêu bọn
giađinh đuổi theo .
V́ bụng mang dạchửa ,đi đư’ng không thuận lợi lă‘m nên
khi Thu Nguyệt vừa đê’n được nên hẹn thìbọn gia đinh cùng cha nàng đã rượt tơ’i
kịp . Ông the’t bọn gia đinh bă‘t cô conga’i lại và sai bọn gia định lại thẳng
tay đa’nh vào người anh Minh . Vô’n làthư sinh , chân yê’u tay mềm, nên chỉ một
lu’c sau anh đã bâ’t tỉnh . Thu Nguyệtkho’c lo’c , van xin cha nàng tha cho anh
Minh nhưng ông nào để y’ . Ông ra lệnhcho bọn gia đinh đem Thu Nguyệt về nhô’t
vào pḥng . Sau đo’ ông ta c̣n ra lệnhcho bọn gia đinh đem củi khô đê’n để thiêu
sô’ng anh Minh trên tảng đa’ đo’ .Vô’n là một thư sinh ,lại bị bọn gia đinh
đa’nh một ca’ch dă man nên anh đànhchịu chê’t trong đa’m lửa .
ThuNguyệt bị
nhô’t trong pḥng , nàng kho’c than thảm thiê’t và không ngơ’t van xincha nàng
tha cho anh Minh nhưng nàng co’ ngờ đâu anh Minh đã ho’a ra người thiêncổ dươ’i
sự hà khă‘c của cha nàng .
Khinghe cha nàng cho biê’t rằng chàng đã chê’t ,
nàng liền ngă lăn ra bâ’t tỉnh .Khi tỉnh dậy thì nàng kho’c suô’t ba ngày ba đêm
. Sau đo’, được bà vu’ tận t́nhkhuyên giải , nàng đã bình tâm tĩnh tri’. Sau
ca’i chê’t của anh Minh , cha nàng đã không c̣n gì phải lo lă’ng nữa nên sự canh
ga’c nàng cũng lơ là đi . Trongđêm tô’i , nàng đã trô’n đi ....
Sa’ng hôm
sau khihay tin nàng đã mâ’t ti’ch , cha nàng đã pha’i râ’t nhiều người đi kiê’m
nhưngvẫn không t́m thâ’y nàng đâu cả
Bahôm sau , co’ người đê’n ba’o cho cha
nàng biê’t là họ đã t́m thâ’y xa’c chê’tcủa nàng trong hồ nươ’c cạnh tảng đa’ .
Bụng nàng đã xẹp xuô’ng nhưng không aihay biê’t gì về đư’a trẻ trong bụng của
nàng . Không một ai hay biê’t tin tư’cgì cả .....
Chođê’n một tha’ng sau
.....
Ngườidân trên đảo cư’ đêm về là nghe tiê’ng anh Minh t́m gọi Thu
Nguyệt và tieˆ’ng họkêu gọi nhau thảm thiê’t . Họ đã chê’t nhưng lại không thể
gặp mặt nhau . Kẻchê’t dươ’i nươ’c , người chê’t trong biển lửa lại không danh
phận thì làm saohọ co’ thể gặp mặt nhau được .
Rồitừ đo’ ...... Cư’ mỗi đêm
về , dân làng ai nâ’y cũng đều sợ hăi , không da’m rangoài vào ban đêm . Trời
vừa chập tô’i là họ vội vă ai về nhà người nâ’y . Vàhằng đêm ... tiê’ng kêu
kho’c , tiê’n gọi nhau thảm thiê’t cư’ vang vang trongmàn đêm thanh vă‘ng khiê’n
cho mọi người chẳng ai co’ thể ngủ được . Và nỗi losợ cư’ càng ngày càng tăng
làm cho một sô’ người đã rời bỏ đảo đi nơi kha’c .Ḥn đảo từ đo’ càng thêm vă‘ng
lặng . Cuô’i cùng người cha đã mời một thầy pha’ptừ đâ’t liền ra để trâ’n yê’m
linh hồn của Thu Nguyệt và anh Minh .
Từđo’ , dân làng không c̣n nghe
tiê’ng kêu kho’c thảm thiê’t vào ban đêm nữạ Mộttha’ng sau , cha của Thu Nguyệt
bị tai nạn khi đi thuyền trên biển và đã qua đời. Cả đảo đều cho rằng đâ’y là
quả ba’o .
Kểđê’n đây bà lăo bỗng ngừng lại . Tâ’t cả ca’c cô ga’i đều đầm
đ́a nươ’c mă‘t .Ca’c chàng thanh niên cũng dâng trào cảm xu’c . Họ không c̣n cảm
gia’c sợ hăinữa , mà họ cảm thâ’y thương cảm cho cặp t́nh nhân này .
Đêmđo’ ,
mặt dù ai cũng nghe tiê’ng kêu gọi ai oa’n của anh Minh và Thu Nguyệtnhưng chẳng
ai c̣n sợ hăi nữa ,mà lại thương hại cho hai người .
Sa’ngsơ’m hôm sau , khi
cả bọn vẫn c̣n đang ngủ , bỗng co’ tiê’ng la he’t của ông đầubê’p : -Bă‘t được
no’ rồi .... bă‘t được no’ rồi ...
Mọi người đổ xô về phi’anhà bê’p . Đê’n
nơi họ nhìn thâ’y một đư’a trẻ khoảng mười mâ’y tuổi , ăn mặcra’ch rươ’i , to’c
tai bù xù . Mọi người đều nghĩ rằng co’ lẽ đây là người rừngmà họ vẫn thường
nghe nhă’c đê’n.
Bàlăo kể chuyện hôm qua cũng đê’n nhìn kỹ đư’a be’ . Đư’a
be’ một tay bị kẹt vàobẫy thu’ do tên đầu bê’p đặt, tay kia vẫn cầm con gà vừa
trộm được . Miệng thìgầm gừ như muô’n câ’u xe’ tâ’t cả những ai đê’n gần no’ .
Tên đầu bê’p liền a’plại và tro’i đư’a be’ lại . Sau đo’ cột no’ vào gô’c cây .
Bà lăo kể chuyện điđê’n gần để xem kỹ khuôn mặt no’ ..... rồi bà kêu lên : -Sao
no’ giô’ng qua’..... chẳng lẽ no’ là .....
Mọingười xung quanh cũng đều co’
chung y’ nghĩ này . Bà bèn mang thư’c ăn đê’n chođư’a be’ , dụ dỗ no’ ăn . Sau
đo’ bà dẫn no’ về nhà , că‘t to’c cho no’ , chono’ tă‘m rửa và thay quần a’o
mơ’i .
Nhưngđư’a be’ không biê’t no’i một tiê’ng nào hê’t . Bà đem hê’t t́nh
thương cho đư’abe’ và dạy no’ kêu tiê’ng ba , mẹ .
Sau đo’ , bà đã làm lễ
cu’ng cho anh Minhvà Thu Nguyệt ngay bên cạnh ḥn đa’, hồ nươ’c, nơi họ đã quen
nhau và cũn glànơi họ ĺa khơi cơi đờị Bà cho đư’a be’ tay cầm bài vị của hai
người , vừa kêuhai tiê’ng cha mẹ . Họ làm lễ cầu siêu cho đôi t́nh nhân trẻ này
. Lu’c đo’ trờicũng vừa sụp tô’i ,. Bỗng mọi người nhìn thâ’y trên tảng đa’ co’
a’nh lửa lậpḷe . Nơi hồ nươ’c thì từng ngọn so’ng dâng cao . Rồi anh Minh từ
trong lửabươ’c ra và Thu Nguyệt rẽ so’ng bươ’c lên . Họ gặp nhau , cùng nă’m tay
nhau ,quay lại nhìn đư’a be’ và nở nụ cười rồi biê’n mâ’t .
Cuô’icùng họ đã
gặp nhau và đã co’ danh phận vợ chồng sau khi đu’a be’ làm lễ tangcho ba mẹ no’
.....