Jessica Tâm Giao đang cùng gia đ́nhăn sáng, bỗng chuông điện thoại trong nhà nàng reo vang. Cuộc điện đàm ngắn ngủichưa đầy một phút, nàng đã hoảng hốt buông máy xuống bằng một dáng điệu thẫn thờlẫn kinh ngạc tột độ.
Bỏ ngang bữa ăn sáng, Jessica TâmGiao hối hả đi vào trong pḥng riêng. Chưa đầy
ba phút sau, Tâm Giao trở ra vớixâu chìa khóa xe trên tay như sắp sửa phải đi
đến nơi nào một cách vội vă khiếncho thân mẫu của nàng phải lên tiếng:
- Chuyện gì vậy con?
Vừa bước tới
thềm cửa, nàng trả lờimẹ bằng một giọng nói đứt quăng trong khi bàn tay run run
đặt lên cái nắm cửa:
- Nhỏ Julianne
Tuyết Phương đăchết! Xác của nó đã đưa về nhà quàn hồi sáng sớm nay. Con phải
đến đó ngay lậptức! Tội nghiệp quá mẹ ơi!
Nghe tin chẳng lành, mẹ nàng sửngsốt đến muốn sụm cả đôi chân, không kịp hỏi
thêm con điều gì, đưa nhanh tay vịnlấy cái tựa ghế gần đó cho khỏi ngă, trong
khi Tâm Giao đi như bay như biến rachiếc xe của nàng đậu trên drive-way ở sân
nhà. Những người c̣n lại, không aigiữ được bình tĩnh để tiếp tục bữa ăn sáng
thường lệ cuối tuần.
Nắng đã lên
cao, bầu trời xanhtrong vắt, đó đây điểm lưa thưa dăm ba cụm mây trắng xóa của
những ngày bắt đầumột mùa hè hứa hẹn nhiều oi ức.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, TâmGiao đã có mặt tại nhà quàn giữa bầu không
khí tĩnh lặng u buồn, đèn nến khóinhang nghi ngút trước một cỗ quan tài nằm lặng
lẽ chơ vơ dọc theo sát vách tườngvới những tràng hoa phúng điếu đầy màu sắc,
trong khi hầu hết mọi người thuộcgia đ́nh thân tộc của Julianne Tuyết Phương đã
có mặt đầy đủ. Đôi mắt mọi ngườiđỏ hoe c̣n đọng đầy ngấn lệ. Kể cả Đoàn Hùng, vị
hôn phu của Tuyết Phương cũng đã được cấp báo, phải bỏ ngang việc trong sở làm.
Nhìn dáng điệu thiểu năo khổsở, quần áo xốc xếch với cái nút thắt cà vạt trên cổ
áo sơ mi có những lằn sọcđen thưa của Đoàn Hùng trễ xuống, Tâm Giao cũng đoán
biết được nội tâm của ngườithanh niên đang ấp yêu nhiều mộng đẹp tương lai này
sầu khổ đến độ nào trước diảnh của người t́nh vừa quá cố.
Tâm Giao nhẹ gật đầu đáp lại từngđôi mắt hoen lệ chào hỏi của những người trong
gia đ́nh Tuyết Phương. Nàng bướclại bàn thờ, nơi đang đặt di ảnh của người bạn
gái chí cốt đột nhiên hóa rangười thiên cổ, đốt nhanh cho nàng một nén hương rồi
lâm râm cầu nguyện và thìthầm với người đang yên nghỉ trong cổ quan tài trùm phủ
màu lụa trắng như nàngđang tâm sự với chính mình:
Hăy yên nghỉ nhé, Tuyết Phương! Dùsao chuyện cũng đã sảy ra rồi. Kể từ nay, tao
với mày là hai miền âm dương cáchbiệt, c̣n đâu t́m lại được những năm tháng tụi
mình vui sống chơi đùa học hànhthi cử, dệt mộng đời bên nhau với biết bao kỷ
niệm đẹp đẽ trong đời. Đâu nàongờ, chỉ c̣n hơn một năm ngắn ngủi nữa, chúng mình
sẽ thi ra trường. Chừng đó,mày với anh Đoàn Hùng sẽ trở thành đôi vợ chồng đẹp
duyên nhất. C̣n tao sẽ thựchiện được giấc mộng đã ôm ấp và tâm sự cùng mày suốt
mấy năm qua. Giờ đây, màysống khôn chết thiêng, hăy yên tâm an nghỉ. Chuyện thế
gian tục lụy đầy khổ lụy,chúng tao sẽ gánh hết cho mày. Chỉ có những người c̣n
sống như tao, như anh ĐoànHùng của mày và những người thân yêu là vẫn c̣n phải
cưu mang gánh vác mọichuyện trên đời chẳng biết đến bao giờ...
Nói với người bạn gái quá cố đếnđây, như không thể cầm giữ được tấm ḷng xót
thương nhớ bạn, Tâm Giao ̣a lênkhóc một cách tức tưởi nghẹn ngào. Khóc như chưa
bao giờ Tâm Giao có cơ hội đượckhóc, nàng để tự nhiên cho những giọt nước mắt
dàn dụa tràn ra trên khuôn mặtsầu héo tả tơi tiếc thương cho người bạn gái vắn
số, bất hạnh của mình cho đếnkhi Tâm Giao không c̣n tự chủ thêm được, nàng rũ
xuống đúng vào lúc Đoàn Hùngliếc sang, nhác thấy, vội đưa hai tay đỡ lấy tấm
thân mềm nhũng của Tâm Giao.Hai người em trong gia đ́nh của Julianne Tuyết
Phương cũng vội chạy đến phụ vớiĐoàn Hùng, d́u Tâm Giao ra dăy ghế ngoài hành
lang để cho nàng ngồi xuống hồitỉnh.
Cuối ngày, Tâm Giao cùng với ĐoànHùng và một người em trai của người quá văng tự
ư nán lại nhà quàn để canh xácvà thay phiên nhau thắp nhang nến cho Tuyết Phương
cho đến giờ gần khuya nhàquàn đóng cửa, họ mới lầm lũi rủ nhau ra về, trong ḷng
người nào cũng đầy phiềnmuộn và lưu luyến thương xót cho một người rất thương
yêu đang giữa tuổi xuânthì đầy hoa mộng, mà giờ đây, phải một mình ở lại trong
căn pḥng nhà quàn lạnhlẽo hoang vắng. Họ nhìn lại di ảnh của Tuyết Phương với
khuôn mặt tròn đầy, nụcười nhẹ nở trên môi và đôi mắt tinh anh nghịch ngợm giữa
bờ tóc đen huyền phủtrên đôi vai tròn lẳn, như nàng muốn nhắn gởi đến họ một
điều gì mà lúc sinhthời trong cuộc đời đầy hối hả, Tuyết Phương chưa một lần kịp
ngỏ.
Ngày kế tiếp sang đến ngày thứ
bathì Tâm Giao, sai khi liên tiếp dành hết thời giờ đến chăm lo quanh quẩn
bênquan tài của bạn, lại thêm tâm tư buồn phiền đến biếng ăn mất ngủ, sức khỏe
vàtinh thần đã có vẻ sa sút.
Thân mẫu của Tâm Giao vốn là ngườitu tịnh lâu năm, bản chất bà phúc hậu hiền
ḥa, giữ giới chay trường từ sau khicha của nàng tạ thế đã nhiều năm. Bà ở vậy
sống bên cạnh bốn người con đã đếnthời khôn lớn và thành đạt ở xứ người, trong
đó có Tâm Giao, là con gái út trongnhà. Không có ai hơn bà, hiểu rơ quan hệ bạn
hữu đằm thắm giữa Jessica Tâm Giaovà Julianne Tuyết Phương, nay đột nhiên cô hóa
ra người thiên cổ sau cái chếtthê thảm nhất của một đời người con gái đầy hứa
hẹn ở tương lai theo lời thuậtlại của gia đ́nh Tuyết Phương đã kể cho bà nghe về
cái chết đau thương của nàng.Trong tâm tư của người mẹ dày công tu tịnh, thân
tâm trong sáng như bà bắt đầudấy lên niềm lo âu khi bà cảm nghiệm được đôi điều
khác lạ sau ngày thứ ba, khiTâm Giao lặng lẽ mở cửa bước vào nhà sao trọn một
ngày lưu lại nhà quàn để kềcận bên xác người bạn gái đã chết.
Tuyết Phương là một cô gái Việt Namtrẻ đẹp, thông minh vui tính, bản chất sinh
động vô tư yêu đời. Chàng trai nàogiáp mặt nàng một lần cũng khó tránh được niềm
rung động mang mang vương vấntrước dung mạo tươi trẻ hồn nhiên, nhất là đôi mắt
đen tròn tinh anh minh mẫnđầy sức cuốn hút của nàng. Vừa cần mẫn đi học vừa chăm
chỉ đi làm cho đến khitrở thành một sinh viên ưu hạng, được cấp học bổng, vào
nội trú và sắp tốtnghiệp ra trường.
Từ mấy năm nay kể từ khi TuyếtPhương chọn thi tuyển vào phân khoa thần kinh làm
môn học chính. Nàng đã dọn vàotrọ học hẳn trong ỘDomeỢ, buộc phải xa cách gia
đ́nh và quan hệ t́nh yêu khắnkhít với Đoàn Hùng, mối t́nh bạn bè mật thiết với
Tâm Giao đến hơn 5 giờ bay ởmột tiểu bang phía Đông nước Mỹ. Hai người bạn gái
thân thương nhau hơn mười mấynăm dài, nay chỉ c̣n giữ mối thâm t́nh liên lạc qua
đường dây điện thoại hay vàonhững dịp lễ cuối tuần, Tuyết Phương nôn nả bay trở
về nhà, sống những ngày nghỉtràn đầy yên vui hạnh phúc gia đ́nh, bạn bè cùng
người t́nh bền tâm chờ đợi đếnkỳ cưới hỏi là Đoàn Hùng, cũng là một thanh niên
khỏe mạnh tuấn tú, lại đã thànhdanh và có đời sống phong lưu măn nguyện hơn
người.
Không một ai có chút ngờ
vực vềmệnh số ngắn ngủi và cái chết bạc phước của Tuyết Phương, người con gái
mơn mởntràn trề hứa hẹn ở tương lai. Không một ai biết được sẽ có dấu hiệu cho
thấynàng sẽ phải tiếp nhận một cái chết tức tưởi oan khiên giữa một xă hội từng
mệnhdanh là văn minh tân tiến, tự do an toàn mà lại thường sảy ra hằng hà sa
sốnhững chuyện man ri mọi rợ hơn bất cứ một quốc gia chậm tiến, ăn lông ở lỗ
nàokhác. Điển hình là cái chết quái đản của Tuyết Phương, một cô gái á Đông
hiềnthục dịu dàng, lương thiện và tiềm tàng nhiều hứa hẹn sẽ dâng hiến tài năng
chocon người, cho đời sống văn minh khoa học như cô, nào cô đã gây ra công tội
gìđể nảy sinh ra ḷng thù hận ác tâm từ một người bạn học dị chủng lưu trú
cùngpḥng, đến nỗi phải xuống tay tàn sát dă man Tuyết Phương như một kẻ thù chỉ
vớimột chút ḷng đố kỵ nhỏ nhen?
Dù sao, thảm cảnh thương tâm cũng đã xảy ra rồi! Người con gái đang yêu đã không
c̣n hiện tiền để cùng với ngườiyêu thề non hẹn biển, họ cùng vui sống bên nhau,
cùng hưởng trọn với nhau niềmhạnh phúc vô biên mà t́nh yêu đã dành sẵn cho hai
người. Để bây giờ nàng đangnằm bất động trong cỗ quan tài buồn cùng với tấc ḷng
tiếc thương đ́u hiu côquạnh của một cái xác cứng lạnh vô tri không kém những
người c̣n sống đang hếtdạ thương tiếc Tuyết Phương.
Có c̣n chăng chỉ là mỗi xác thânkhô lạnh đang nằm bất động trong cỗ áo quan tài
với khuôn mặt đầy đặn, đẹp tựatrăng rằm đang nhắm nghiền đôi mắt bồ câu không
bao giờ c̣n hé mở như trong cơnmơ say ngủ thiên thu. Có c̣n chăng chỉ là mối
thương tâm chất ngất đành đoạn củamột oan hồna uổng tử vẫn c̣n đang nặng ḷng
tiếc nuối, luyến ái tấm thân xácphàm trần, rồi sẽ vất vưởng lang bạt đó đây. Có
c̣n chăng là ḷng yêu thương vờivợi của Đoàn Hùng, của người bạn gái sinh thời
Tâm Giao, của những người thânyêu trong gia đ́nh đã hai mươi mấy năm qua thương
yêu chiều chuộng Tuyết Phươngnhư một bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời.
Nàng đã tức tưởi cùng với nỗi kinhhoàng dị ngộ trút linh hồn ra ngoài thân xác
đang độ măn khai giữa lúc ngủ say,trong cơn điên cuồng bất loạn tâm thần v́ ḷng
đố kỵ nhỏ nhen của một con hoangthú dă man sống giữa thời kỳ khoa học tiến bộ.
Tuyết Phương tới tấp nhận chịunhững mũi dao oán hận oan nghiệt đâm nát thân thể
của nàng để rồi ĺa đời khôngkọp một lời trăn trối, để rồi hồn phách của Tuyết
Phương cùng tận ngỡ ngàngthoát bay ra ngoài thân xác đầy tiếc nuối mà chưa kịp
hiểu được v́ sao, để rồihồn thiêng cô gái trẻ phải chết bất đắc kỳ tử chưa biết
sẽ phải tiêu diêu nươngtựa ở cơi nào.
Tâm Giao bước vào nhà mang theo cảmột luồng tử khí lạnh buốt tỏa ra sau mỗi bước
đi của nàng. Nhìn thấy bóng mẹthấp thoáng dưới ánh điện mờ mờ ngoài pḥng khách,
nhưng Tâm Giao lặng im khôngthốt nửa lời, lầm lũi bước vào pḥng riêng. Mẹ nàng
có hơi chột dạ.
Bà cụ liên tưởng
tức khắc đến nhữngdiễn biến huyền bí của thế giới vô hình có thể xảy đến với
Tuyết Phương. Tất cảnhững kiến thức siêu linh mà bà ta chuyên tâm đọc và chiêm
nghiệm từ nhiều phosách tân, cựu thuật lại những tiến tŕnh của thế giới siêu
linh, về những cáichết bất đắc kỳ tử của những người c̣n trẻ tuổi bị những tai
biến hàm oan, bấtngờ phải chết một cách đột ngột đến không thể trút được một lời
trăn trối giữalúc c̣n nặng nợ trần gian, c̣n nặng ḷng với những qua hệ yêu
thương t́nh cảmvới những người thân thuộc, c̣n luyến lưu và khao khát sự sống
trong chính thânxác cố hữu của mình. Linh hồn của họ tùy vào nghiệp lực lúc sinh
thời mà sẵnḷng ra đi hay c̣n cố luyến lưu t́m đủ mọi phương cách để mong được
tiếp tụccuộc sống phàm trần.
Đây
chính là hoàn cảnh hết sức bithương khốn khổ của Tuyết Phương! Nàng sẽ muốn thổ
lộ bao điều với song thân,với bè bạn trong đó có Tâm Giao, có Đoàn Hùng là người
cô yêu thương bằng tất cảtrái tim nồng nàn tha thiết nhất, mà tuyệt nhiên nàng
không nhận được một câutrả lời. Lúc này, Tuyết Phương tuy đã chết nhưng nàng
đang nhìn thấy rất rơ mọingười quây quần bên cạnh thân xác của nàng mà tiếc
thương đau khổ, mà khóc sướtmướt nhói lạnh cả tim gan. Chắc chắn sẽ có đôi lần
Tuyết Phương tự hỏi:
Tôi chết rồi
sao? Làm thế nào bâygiờ? Và nàng cảm thấy đau xót y hệt như một con cá bị ném ra
khỏi nước, nằm trênmột băi cát nóng khô. Tự trong thâm tâm của một hồn ma hoang
dại, Tuyết Phươngcảm thấy đau khổ tột cùng. Rất nhiều lần, nàng đã hét to lên
trước mặt nhữngngười thân yêu đang khóc:
- Tôi đang ở đây! Tôi đang ở đây!Xin đừng khóc!!!
Nhưng tiếng nói của nàng chỉ vangđộng cho nàng nghe. Không một ai có phản ứng gì
khác. Tới chừng đó, Tuyết Phươngmới tự cảm thấy vô vàn đau khổ, nàng thầm nghĩ:
- Tôi chết thật rồi! Than ôi! Tôichết thật rồi!!!
Bà cụ thân mẫu của Tâm Giao khôngcó mặt tại nhà quàn, nhưng nhìn dáng con gái
của bà u buồn ủ rũ cùng với luồngkhí lạnh ùa đến khi Tâm Giao vừa đẩy cửa bước
vào nhà, bà đã có thể kết luận vềnhững gì bà đang suy tưởng về linh hồng của
Tuyết Phương giờ đây đang cố gắngkhước từ một cách sống lang thang bất chợt và
vất vưởng trong cơi u minh.
Cô đã
chiếm hữu ngay cơ hội gần gũinhất để trú hồn trong thân xác con gái của bà, của
Tâm Giao. Bà cụ hoảng hốt khinhận thức ra điều này.
V́ đó chính là những thói quen củathần thức trong t́nh trạng quá độ lúc Tuyết
Phương cố gắng đi t́m sự tái sinh.Nhưng khổ thay! Vào lúc này, mọi sự vui buồn
sướng khổ của một linh hồn đều tùythuộc vào nghiệp lực khi nàng c̣n tại thế.
Tuyết Phương sẽ thấy rơ rệt mọi vậtmọi người, từ nhà cửa xe pháo, phố phường đến
Đoàn Hùng, đến những người tronggia đ́nh thân tộc, đến cô bạn gái thân thiết Tâm
Giao, đến ngay cả thân xác củamình. Sau cùng thì Tuyết Phương phải hiểu:
Bây giờ tôi đã chết thật rồi! Biếtlàm sao đây?
Nàng sẽ bị sức nặng của bao ưuphiền áp chế đến nỗi nẩy sinh ra tư tưởng:
- Ôi! Sao không cho tôi một tấmthân xác?
Và trong lúc nghĩ như vậy thì linhhồn của Tuyết Phương cứ lang thang đây đó chỉ
với một dụng ư duy nhất là để đit́m một xác thân để cho linh hồn có một nơi trú
ngụ ấm áp và có dương lực đểbiểu thị những điều cần phải nói hay làm với những
người thân yêu.
Nhưng than ôi! Tuyết Phương khôngbiết được rằng nàng đang ở trong t́nh trạng quá
độ của kinh nghiệm thực tại kéodài, cho nên đã gần một chục lần, nàng t́m đủ mọi
cách để trở vào chính thân xáccủa nàng. Nhưng bây giờ thì tấm thân ngà ngọc tràn
đầy nhựa sống của nàng khixưa đã bị cứng lạnh, c̣n sắp sửa đến thời kỳ băng hoại
hư thúi thì nàng phải làmsao?
Do vậy, nhưng Tuyết Phương chẳngthể t́m được một chỗ để nhập vào. Nàng có cảm
tưởng như bị chèn ép trong nhữngkẻ nứt của hố sâu, giữa những khối đá tảng khổng
lồ nặng nề. Nàng đang trải quamột tiến tŕnh thực nghiệm về sự thống khổ của một
kiếp sống mà cái chết đến mộtcách cực kỳ đột ngột và thương tâm. Nàng tha thiết
t́mf cách để có thể tái sanh.Tuy nhiên, cho dù ước vọng đó của Tuyết Phương có
thành tựu, nàng cũng sẽ chỉgặp những muộn phiền. Nhưng Tuyết Phương chưa hoàn
toàn thông hiểu điều đó. Nàngchỉ mong thực hiện ư muốn theo bản ngă riêng tư,
cho đến khi những người thâncủa nàng tim gặp các vị giáo chủ cao minh để mời các
vị này đến tận chỗ để cửhành cùng một lúc những nghi thức chỉ đạo, dẫn giải cho
linh hồn của TuyếtPhương hiểu biết phải hành xử như thế nào để giúp cho hồn nàng
không bị đọa vàocác cơi dưới (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh), để thu nhập những
điều ích lợi vĩnhcửu cho một người đã chết.
Trong khi thân mẫu của Tâm Giaochưa kịp thông báo cho tang gia biết những nghi
thức tôn giáo cần được tiến hànhthì đã sẵn sàng có một xác thân thật dễ dàng và
thích hợp nhất để linh hồn TuyếtPhương có thể nhập vào để mưu t́m một hình thức
kéo dài nghiệp lực... Đó làngười bạn gái Tâm Giao thân mến của nàng. Tuyết
Phương đã lưu trú linh hồn củanàng trong bối cảnh mượn xác của Tâm Giao kể từ
giây phút ấy. Nhưng khi đã hoànthành được ư nguyện của mình, Tuyết Phương vẫn
không thể tránh được mọi điềubuồn khổ. Nàng vẫn cảm thấy bơ vơ lạc lơng rồi đột
nhiên nảy sinh ra những tưtưởng luyến thương hoặc nổi loạn, quấy phá tất cả mọi
người. Linh hồn của TuyếtPhương đã chính thức lưu ngụ vào một phần trong thân
xác của Tâm Giao kể từ giâyphút vọng tưởng đó!
Thân mẫu của Tâm Giao thử lại lầncuối ư nghĩ của bà bằng cách giữ sự thầm lặng
quan sát dáng điệu đi đứng, ngôntừ, thói quen cùng những sở thích thường lệ của
Tâm Giao. Và, bà đã có câu trảlời rơ rệt. Nhất là, ở những nơi những lúc nửa
sáng nửa tối, bà tập trung sự chúư nhìn vào một nửa khuôn mặt của con gái bà. Bà
nhận diện thực rơ ràng khuôn mặtcủa Tâm Giao một nửa thấy bên ngoài có phần ánh
sáng. C̣n một nửa bên kia, chìmkhuất vào phần bóng tối mờ mờ phảng phất dáng dấp
nhân diện của Tuyết Phương,tuy không được rơ nét, nhưng khi cần, bà xử dụng một
nhăn thức xuất thế phithường đã giúp cho bà hiểu một nửa sự sống là của Tâm
Giao, một nửa trú thân giờđây đã do Tuyết Phương ngấm ngầm biểu thị và đốc thúc
những quyết định thầm kínhcủa Tâm Giao.
Bà biết ngay phải làm gì để sớmchấm dứt t́nh trạng nhất sinh lưỡng hồn, có thể
khiến cho Tâm Giao, con gái củabà trở thành người thất tán hồn phách, sống ngơ
ngơ ngẩn ngẩn như kẻ không c̣ntự chủ để tự quyết định đúng đắn tất cả những ư
nghĩ của nàng. Bà vội rút vàopḥng riêng, nhấc điện thoại gọi đến tŕnh bày tự
sự cho một vị giáo chủ caominh hành đạo ở trong vùng. Đồng thời, bà cũng gọi cho
song thân của TuyếtPhương vốn là chỗ rất thâm t́nh để tŕnh bày tất cả những
điều bà đã phát hiệncùng với những dự định để t́m cách cầu siêu tịnh độ cho
Tuyết Phương. Cũng làcách t́m lại quân bình tâm thức cho Tâm Giao, người con gái
út yêu thương củabà.
Điện thoại xong, trước tất cả mọiviệc cần phải gấp rút thi hành ngay sau đó, bà
tiến sang cửa pḥng đang đóng imĺm của Tâm Giao, từ tốn gơ nhẹ mấy tiếng. Không
thấy Tâm Giao lên tiếng trảlời. Bà đẩy cánh cửa ghé nhìn vào. Tâm Giao nằm say
ngủ bình thường. Nhìn nétmặt của cô con gái, một nửa chìm xuống phần vải gối êm,
phần c̣n lại bình dị nhưmọi lúc thường. Bà cụ yên ḷng để lại cho con một mảnh
giấy dặn ḍ theo lệ:
Đêm nay con đừng về khuya quá kẻobị lạnh, cảm thì khổ nghe con!
Tâm Giao thức dậy sau một giấc ngủdài. Dù là đêm mùa hè, theo thói quen, mẹ nàng
vẫn cài kín các cánh cửa kính đểđảm bảo cho mọi sự an toàn, nhưng Tâm Giao vẫn
cảm thấy trong người nàng lạnhbuốt khác thường. Nàng mặc thêm một cái áo len dày
và đi ra ngoài nhà bếp để t́mmột vài món ăn. Lục lọi một lúc, Tâm Giao ngồi
xuống ăn hết 3 cái trứng Ộốp-laỢ,nửa ổ bánh mì và một ly cao sữa lạnh. Nàng nhắc
điện thoại và không cần coiphone-book, nàng gọi đúng số phone của Đoàn Hùng, nói
với chàng rằng nàng đangrất muốn gặp anh lắm. Bên đầu dây bên kia, Đoàn Hùng trả
lời với giọng c̣n ngáingủ:
Có chuyện gì cần lắm không vậy TâmGiao? Sáng sớm ngày mai chúng ta c̣n phải đến
nhà quàn sớm với Tuyết Phương đểcùng dự lễ đọc kinh cho nàng. Chắc em đã biết?
Tâm Giao vờ như không nghe. Nàngkhẩn khoản yêu cầu:
Em muốn gặp anh ngay bây giờ Cóviệc cần lắm Anh đến quán "Bờ Hồ" gặp em.
Nói xong nàng cúp máy, không kịpđể cho Đoàn Hùng nói thêm nửa lời.
Phần Tâm Giao. Nàng trở vào pḥngngủ lấy cái ví tay, nhẹ nhàng không gây một
tiếng động nhỏ, rồi nàng lách cửa raxe rồ máy chạy thẳng đến nơi đã hẹn với Đoàn
Hùng.
Hai người chạm mặt nhau trong khuparking-lot, bên ngoài quán cà phê Mễ mở sớm
giữa bầu không khí tinh khôi củabuổi đầu ngày, ánh đèn điện mù mờ chiếu lại từ
những hộp đèn c̣n sáng bên ngoàicác căn tiệm chung quanh. Tâm Giao mở bật cửa
nhưng ngồi lại ngay xe như có ưchờ đợi Đoàn Hùng đi tới. Nàng thản nhiên không
để lộ một chút khác thường nàocho đến khi người thanh niên mà lúc thường Tâm
Giao xem như một người anh traikhả kính, bỗng nhiên nàng bước hẳn ra ngoài xe,
chồm tới ôm chặt lấy Đoàn Hùng,níu đầu chàng xuống đặt một cái hôn nồng cháy
trên môi chàng khiến cho Đoàn Hùngquá đỗi bỡ ngỡ, không kịp phản ứng đành đứng
chết trân nhận lấy nụ hôn cuồng dạicủa Tâm Giao. Nàng nói trong hơi thở dồn dập:
Em nhớ anh! Em nhớ anh! Nhớ anhlắm, biết không?
Đoàn Hùng không tránh khỏi kinhngạc trước cử chỉ quá thân mật và bất ngờ của Tâm
Giao. Chàng vội vă khoác tay:
Tâm
Giao! Em làm gì kỳ vậy? Emkhông nhớ chúng ta sắp sửa phải đến với Tuyết Phương?
- Nhớ! Em nhớ rơ lắm. Nhưng bây giờc̣n sớm, chưa tới giờ mà. Anh hăy chiều em
một chút rồi em sẽ nói hết mọi việccho anh nghe! Chịu chưa?
Đoàn Hùng lùi lại nửa bước như cốgắng giữ lấy khoảng cách bình thường trong khi
Tâm Giao cứ lù lù sấn tới. Nhữngnụ hôn cuồn loạn nàng tiếp tục đặt lên môi lên
má của người thanh niên đang bốirối vô cùng.
Rồi thay v́ đưa nhau vào bên trongquán cà phê ỘBờ HồỢ như đã hẹn trước, Tâm Giao
níu lấy tay Đoàn Hùng kéo chànglên xe, rồ máy, chạy thẳng về phía Nam trên một
xa lộ đã bắt đầu có nhiều hơnánh đèn xe lao đi vun vút trong lúc ánh bình minh
bắt đầu ló dạng phía chân đồi.
Xe
chạy một lúc thì Tâm Giao lái rẽvào một lối đi tương đối nhỏ hẹp, dẫn đến một
khu Motel tọa lạc sát cạnh một eobiển nhỏ có nhiều hàng cây xanh mát, không khí
thật tĩnh lặng bình yên. Tâm Giaotự động mở ví lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa
cho viên quản lư motel, nói vớiông ta rằng nàng cần một căn pḥng thoáng mát cho
hai người trong nhiều ngày vàcăn pḥng trọ này có thể nhìn được ra mặt biển.
Nhất là nàng không muốn bất cứmột ai quấy rầy. Cần điều gì thì nàng sẽ gọi. Viên
quản lư vâng dạ rối rít rồitrao cho Tâm Giao hay tấm thẻ nhựa có từ tính, chính
là khai cái Ộchìa khóaỢ cửapḥng.
Cùng với Đoàn Hùng ngơ ngơ ngáongáo không biết người bạn gái vốn rất thùy mị của
người mình yêu thường ngày hômnay đang làm những việc khác thường gì. Đoàn Hùng
chỉ có một cách làm theo nhữngyêu cầu của Tâm Giao.
Hai người bước vào pḥng sau cánhcửa đã khóa cẩn thận cả hai chốt trên và dưới,
Tâm Giao nắm sợi dây kéo mạnh đểcho tấm màn vải che khung cửa sổ dạt về một phía
cho ánh sáng ban mai ùa vào làmrực rỡ căn pḥng. Phía bên ngoài cửa sổ là một
khu đất trống hoang vu, hoa và cỏdại mọc đầy, phe phẩy phất phơ đong đưa trong
nắng sớm. Xa hơn một chút nữa dướikia là mặt biển vắng lặng mênh mông, chưa
thoáng một bóng người. Tất cả nhữngngọn đèn trang bị trong pḥng đều được Tâm
Giao mở lên sáng chói. Đoàn Hùng thờthẫn đứng trông, chưa biết phải phản ứng như
thế nào thì Tâm Giao lên tiếng:
Anh
lạ lắm phải không, Đoàn Hùng?Anh không tin rằng em là Julianne Tuyết Phương của
anh ngày nào? Hôm nay em phảimượn tạm thân xác của Tâm Giao, bạn em để cùng anh
trò chuyện, ân ái cho thỏabiết bao nhiêu mong nhớ đã qua kể từ mùa lễ Easter năm
rồi?
Đoàn Hùng nghe Tâm Giao nói
nhưvậy, chàng cũng thấy niềm sợ hăi gợn lên từ các lỗ chân lông. Tuy nhiên,
chàngcũng đánh bạo hỏi chuyện Tuyết Phương, giờ đây đang trú hồn trong thân xác
củaTâm Giao. Những câu hỏi Đoàn Hùng gặn hỏi người yêu là những câu chỉ liên
quanđến những điều thật riêng tư giữa chàng với Tuyết Phương mà không một ai
biết,kể cả Tâm Giao, trong đó có những con số bí mật thuộc trương mục cá nhân
của haingười. Tuyết Phương, qua hình dạng của Tâm Giao bằng xương bằng thịt, đã
trả lờiĐoàn Hùng thật rơ ràng chính xác. Tuyết Phương c̣n như thấu hiểu tâm
trạng đầyngờ vực của người yêu, nhưng nàng cũng chẳng tỏ ra điều gì bất bình.
Như thói quen giữa hai người mỗikhi hẹn ḥ ân ái, nàng sà vào ṿng tay Đoàn
Hùng, tựa đầu lên vai người yêu nhưmuốn t́m lại nơi chàng một sự che chở bình
yên. Nàng nói trong hơi thở nhỏ nhẹ:
Đoàn Hùng Anh hăy ôm chặt người em.Em cảm thấy lạnh lắm! Rồi hăy hôn em như mọi
khi anh vẫn làm. Đi anh! Đi anh!...
... Chàng chợt tỉnh thức như vừatrải qua một cơn mê tội t́nh, đúng vào lúc Tâm
Giao (hay là Tuyết Phương, ĐoànHùng cũng không biết rơ!) hé cặp mắt măn nguyện
nhìn chàng. Tâm Giao choàng bậtdậy như vừa trải qua một giấc chiêm bao. Có lẽ
Tâm Giao đã hoàn hồn nhận chân rasự thật. Nàng bẽn lẽn dấu mặt đi ...
- Anh...! Anh đã phạm một tội lỗitày trời mà anh... Chính anh không thể tự chủ
được... Anh đã phá hoại... Pháhoại Tâm Giao. Anh biết phải làm sao bây giờ?
Gương mặt thành khẩn của ngườithanh niên nói lên tất cả nỗi niềm ái ngại ăn năn.
Chàng không hề có chút chủtâm cố ư dụ dỗ và phá hại đời con gái của Tâm Giao.
Nhưng mọi việc đã diễn ratrong khoảng thời gian rất mực bình thường.
Phần Tâm Giao như đang phải sốnglẫn lộn trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nửa cũng ái ngại muộn phiền, nửac̣n lại thì tỏ ra hoàn toàn hưng phấn, khiến
khuôn mặt của Tâm Giao có lúc rạngrỡ vô bờ, khi thì trĩu nặng mối ưu tư da diết.
... Hai người bình thản rời khỏipḥng trọ, không quên máng tấm bảng có đề chữ
ỘDo not disturbỢ lên cái nắm cửa.Họ lấy xe quay ngược hướng cũ trở về. Không
quên dặn ḍ viên quản lư:
Chúng
tôi đi ra ngoài một lát và sẽtrở lại. Không cần thiết phải làm sạch sẽ căn
pḥng!
Họ trở lại quán ỘBờ HồỢ để
cho ĐoànHùng lấy xe của chàng rồi hai người nối gót lái xe trở về khu nhà quàn
mà mọingười đang thắc mắc không biết v́ sao bỗng nhiên hôm nay cả hai người, Tâm
Giaovà Đoàn Hùng đều cùng một lúc vắng mặt, cũng cùng một lượt trở lại nơi đây.
Hai người rất tâm đầu ư hợp khiphải trả lời các câu hỏi của một người chung
quanh:
- Anh Đoàn Hùng đi đâu mà
giờ nàymới đến...?
- Chị Tâm Giao
chắc phải giải quyếtmột số công việc phải làm...?
- Bộ hai người đi chung với nhausao vậy?
Đoàn Hùng mau mắn trả lời:
- Không
phải! Chúng tôi đến đây vừađúng lúc mà thôi!
Nhà xác hôm nay có thêm sự hiệndiện của nhiều người. Bên trong căn pḥng để thi
hài Tuyết Phương có nhiều Phậttử tăng ni cùng với ba vị cao tăng được thỉnh đến
đây để liên tục cử hành cáctang nghi tế tụng cầu siêu và Ộtrò chuyệnỢ với người
đã chết đang nằm trong cỗquan tài. Lễ tất của một ngày có lẽ đã văn. Các vị cao
tăng cùng các tăng niPhật tử lục đục kéo nhau ra về.
Một người trong tang quyến ghé taiTâm Giao nói nhỏ:
- Bác gái có gọi sang nhà chúng emsáng nay khi chị đã đi, dặn rằng hôm nay chị
Tâm Giao về nhà sớm. hình như báccó chuyện gì cần nói với chị.
Tâm Giao tỏ ra tỉnh táo. Nàng đảomắt nhìn mọi người và liếc thật nhanh về cỗ
quan tài rồi ra xe chạy thẳng về nhàtrong khi Đoàn Hùng c̣n đang lặng lẽ đúng
chú mục nhìn vào một khoảng không bấtđịnh.
Chiều đã xuống hẳn không c̣n vươngbóng nắng. Không gian mang một màu xám đục đ́u
hiu. Trời không có gió nhưng TâmGiao cảm thấy cơ thể của nàng lạnh khác thường.
Những cảm giác bải hoải ê ẩmkhắp chỗ và nơi hạ thân con gái lần đầu tiên va chạm
xác thịt mật thiết vớingười khác phái khiến Tâm Giao cảm thấy mệt mỏi ră rời.
Nàng bước vào nhà trongkhi mẹ nàng vừa quay lưng lại trước bàn thờ Phật. Bà cụ
kín đáo nhìn con rồi lêntiếng, ánh mắt cụ phảng phất nỗi lo âu:
-Con đã về?
TâmGiao đáp trong khi không nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền từ của mẹ:
-Dạ!
-Chắc con đã mệt, hăy tắm gội rồi ra ăn chút gì kẻo đói. Thức ăn mẹ đã dọn sẵn
đểcả ở trên bàn.
-Cám ơn mẹ!
Nóixong, nàng bước về pḥng riêng, tắm rửa qua loa rồi trở ra pḥng ăn. Nàng
hỏimẹ:
-Con nghe người nhà Tuyết Phương nói mẹ dặn con về sớm. Có chuyện gì cần nói
vớicon vậy mẹ?
-Không! Mẹ sợ khi con về thì mẹ đã đi ngủ, không kịp cho con biết rằng hôm
naytrở đi sẽ có các Thầy cùng với ban tụng niệm của chùa mỗi ngày sẽ đến tụng
kinhsiêu độ cho Tuyết Phương cho đến ngày an táng.
TâmGiao thản nhiên nghe mẹ nói như vậy, không chút thắc mắc. Tang lễ nào cũng
đềutiến hành đầy đủ các nghi thức tôn giáo để cầu nguyện siêu thăng tịnh độ
chohương hồn người chết. Nàng đáp lời mẹ:
-Vậy hả mẹ! Con đã thấy các Thầy cùng các Phật tử đến tụng kinh hôm nay.
-Phải rồi! Ngày mai cũng sẽ như thế cho đến khi lễ an táng hoàn tất, vẫn c̣n
phảitụng niệm măi cho Tuyết Phương. Con quên Tuyết Phương đã chết bất đắc kỳ
tửtrong một hoàn cảnh quá bi thương hay sao?
Gương mặt Tâm Giao tự nhiên tối sầmlại như chính nàng đang mang nặng một nỗi
buồn. Mẹ nàng nhìn dáng con với vẻ áingại, tiếp tục nói như cố t́nh giải thích
cho một người khác:
-Con cũng biết Tuyết Phương đã vô t́nh gánh lấy một cái chết đầy oan khiên và
bấtngờ. Tội nghiệp cho cô ấy biết là chừng nào. Ai mà giữ được cho ḷng khỏi
vươngmang thương xót. Ngay chính Tuyết Phương cũng không thể đành đoạn ĺa đời
giữathời kỳ tuổi xuân đầy hoa mộng với những ước vọng của tương lai, của t́nh
yêuvới Đoàn Hùng, và của những người thân yêu ruột thịt.
Lạivới một cái chết đột ngột không thể ngờ như vậy nên hương hồn của Tuyết
Phươngchắc chắn c̣n nhiều tiếc thương lưu luyến, chưa đành tâm xa ĺa thân xác,
xa ĺacuộc sống với những liên hệ t́nh cảm luyến ái thường t́nh. Một cái chết
như vậy,nếu không liên tục lễ tụng và các vị cao tăng chủ lễ không kiên nhẫn ôn
tồn vàthương yêu giải thích cặn kẽ mọi đều thì Tuyết Phương sẽ khó ḷng an tâm
ra đilắm!
Bàcụ kịp ngừng lại ở đó. Bà nhìn con như đang ḍ xét thêm một đệ tam nhân vô
hìnhđang ẩn dật trong chính xác thân con gái bà. Bà cố t́nh không nói rơ hơn
vớiỘhọỢ về những điều linh thiêng huyền diệu của một oan hồn vừa mới trải qua
cáichết cực kỳ kinh hoàng và bất chợt, trong khi tâm tư c̣n đầy nghiệp lực luyến
áithì nhất định không thể tự yên ổn chấp nhận lấy những thương đau để an ḷng
rađi trong thanh thản nhẹ nhàng...
Nhờbà cụ đã thâm niên chay tịnh đạt đến một trừng giới thanh lọc cả thân cả
tâmnhiều phần sáng suốt, lại kiên tâm trau dồi đạo pháp, t́m ṭi, nghiên cứu
uyênbác về những tri kiến siêu hình với các vị cao minh tu giới, và các bộ sách
siêulinh khoa học nên bà hiểu rơ rệt những trạng thức siêu nhiên đang tuần tự
diễnra trong cái chết của Tuyết Phương. Và Ộcảm, nhậnỢ ở hình hài, nhân dáng
củacon, bà hiểu và biết rơ phải gấp rút tiến hành đầy đủ và thật đúng các nghi
thứctôn giáo dành cho một người chết trong những giai đoạn chuyển tiếp sinh hóa
kéodài trong suốt 49 ngày.
Bà đã điện thoại để tŕnh bày, bàn bạc sắp đặt các nghi thức tịnh độ cho linh
hồncủa Tuyết Phương. Mặt khác, đích thân bà gọi mời và xin các vị cao tăng
cùnghàng tăng ni phật tử, những người trong ban lễ tụng của chùa từ hôm nay liên
tụccử hành các buổi lễ tụng tại nhà quàn bên cạnh quan tài của Tuyết Phương cho
đếnkhi ngày chôn táng cho nàng.
Tròchuyện bên con gái một lát, bà mẹ của Tâm Giao chậm răi đứng lên đi vào
pḥng,không quên dặn lại con gái:
-Con cũng vậy đó Tâm Giao! Hăy tạm gác những công việc riêng tư lại. Cố gắng
đếntham dự các buổi lễ tụng tại nhà quàn để giúp cho linh hồn của Tuyết Phương
sớmđược siêu thăng tịnh độ, con ạ!
Nóivới con nhưng chừng như bà đang nhắn gửi tâm từ cùng hương hồn người đã chết
-Tuyết Phương - mà đoán chắc, dang ḥa nhập lẫn lộn vào trong thân xác và
thầntrí người con gái thân yêu của bà. Bà thoáng ỘnhìnỢ ra khuôn mặt trĩu sầu
củaTuyết Phương đang ẩn hiện phảng phất trên khuông mặt mệt mỏi tái lạnh của
TâmGiao cho dù bà thật ḷng không biết ngày hôm nay Tâm Giao - qua trung gian
củakẻ vô hình - đã tự đem trong trắng hiến dâng để thất tiết với người bạn trai
củangười đã chết, nhưng bà vẫn không thể tránh hẳn nổi lo âu buồn phiền.
Giữakhuya đêm đó, bà cụ thức giấc sau một lúc chợp mắt ngắn ngủi, bà nhẹ
nhàngxỏchân vào đôi dép bông rón rén bước sang pḥng của Tâm Giao khi nàng đang
saysưa trong giấc ngủ miệt mài. Bà trở rapḥng khách thắp một nén nhang rồi
quaylại pḥng ngủ của con gái. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế sau khi kéo
tấmchăn mềm lên che kín sát cổ của Tâm Giao. Bà bắt đầu to nhỏ thì thầm y như
mộtngười đang thành tâm cầu nguyện:
-Này Tuyết Phương! Con hăy an ḷng nghe ta nói chuyện. Đây là tất cả những gì
cầnthiết ta muốn chân t́nh bày tỏ cùng con với tất cả ḷng thương yêu của một
ngườimẹ. Con cũng là một người mà ta rất thương yêu sau Tâm Giao mà thôi. Ta
biết conrất đỗi đau buồn trước cái chết đau thương mà con vừa trải qua một cách
độtngột. Nhưng con phải hiểu, đó chỉ là nghiệp báo mà thôi, không có chi con
phảilẩn quẩn măi trong sắc giới muộn phiền. Con hăy yên vui đón nhận và nên quên
bỏđi tất cả mọi vướng mắc hữu hình. Điều này thực sẽ có lợi rất nhiều cho con.
Tathực không đủ công năng để biết rơ nghiệp lực của con rồi sẽ ra sao sau khi
con đã qua đời, con sẽ được siêu thăng viên măn thoát khỏi sự tái sinh hay c̣n
phảitái sinh để trả nghiệp làm người, làm súc sanh hay làm ngạ quỷ để trả dứt
nghiệplực của tiền kiếp đã qua. Nhưng ta muốn con hăy cùng ta hiểu rơ một điều,
tất cảnhững gì con để lại trần thế như những t́nh cảm quyến luyến thân thương
giữa convới thân tộc gia đ́nh, giữa con với người thanh niên con sẽ dự định kết
hôn,giữa con với các bạn hữu xa gần, trong đó có Tâm Giao, hay là những gì con
hằngtư hữu về vật chất lẫn tinh thần, những thiếu đủ đói no, hạnh phúc buồn
phiền,những của cải bạc tiền cùng những tương lai con từng hoạch định, ấp ủ.
Tấtcả là những tạm bợ phù du. Tất cả là những giả cảnh vô thường, chúng không
hềc̣n liên hệ và góp phần ích lợi cho con sau khi con đã chết. Đó chẳng qua
chínhlà nghiệp lực mà con phải gánh chịu. Chớ có luyến ái, oán hận, tiếc thương.
Tấtcả mọi nỗ lực của con để níu kéo lại những gì mà tâm linh con hiện thời c̣n
đangvọng tưởng cũng đều bất lợi cho con. Tuyết Phương rất yêu quý! Bác nói thật
cùngcon, kinh nghiệm tức khắc của con sẽ chỉ là những niềm vui trong chốc lát,
nó sẽkéo theo những phiền muộn nhất thời có cường độ mạnh hơn, như sự căng thẳng
vàdùn lại của một sợi cao su. Con hăy nghe lời ta phủ dụ, chớ nên luyến tiếc
cáivui, cũng chớ nên thù hận, chán nản v́ cái buồn. Rồi mai đây, nhờ những
nghithức ân cần và đầy ḷng tâm từ của các vị cao tăng, các tăng ni Phật Tử sẽ
tụngniệm và d́u dắt con, cỖac mối quan hệ từ thân tộc cho đến người yêu bạn bè,
tấtcả, họ sẽ cùng một chí tâm cao cả, sẽ đỡ con, sẽ giải thích, nhắc nhở và dẫn
dắtcon trở về đúng chỗ của con trong cơi vô hình để con được an bài theo nghiệp
lựcmà con đã có.
Biếtđây con sẽ được tái sinh trên bình diện cao hơn.
C̣nmột điều này, cha mẹ con cùng những thân nhân đang c̣n sống, có thể v́ muốn
làmnhững điều ích lợi cho con theo cách họ nghĩ, sẽ hy sinh nhiều súc vật,
tiếnhành các cuộc tế lễ linh đ́nh hoặc bố thí của cải, trong khi con, v́ chưa
nhậnthấy lợi ích của các hành động ấy nên con có thể nổi giận khi nhận biết các
việckia vào lúc này sẽ đưa con tái sanh vào của địa ngục thì con nên giữ để
khốngchế các tư tưởng nóng giận, chúng sẽ khởi lên và làm hại tâm linh con rất
nhiều.
Con hăy nghĩ đến
mọi người mọi việcdù phải quấy ra sao bằng tất cả tấm ḷng thương cảm, yêu
thương, của cải c̣n đểlại trên đời và gẻ như tất cả những thứ đó rơi vào tay
người khác đến nỗi sẽ làmcho con uốt hận thì điều này sẽ làm hoen ố toàn bộ tâm
trí của con, nó sẽ đưacon đến trạng thái, thay v́ con sẽ được tái sinh trong một
bình diện cao hơn,sung sướng hơn, con sẽ bị tái sinh và thế giới của địa ngục
hoặc ngạ quỷ.
Ta thí dụ với con
thêm điều này,con và bạn trai của con, cháu Đoàn Hùng từ nay sẽ vĩnh viễn thành
hai miền âmdương cách biệt, ta hiểu được làm sao con chịu nổi khi mai đây, Đoàn
Hùng sẽphải tự quên con đi, phải thương yêu và san sẻ t́nh cảm và thể xác với
bất kỳngười con gái nào khác. Nhưng con cũng cần phải bình tâm nghĩ rằng v́ t́nh
conyêu Đoàn Hùng sâu đậm hơn tất cả, con sẽ dốc toàn tâm lực để phù hộ và thu
xếphoàn bị cho cuộc đời tiếp tục của người thanh niên mà con không bao giờ c̣n
coỔcơ hội để san sẻ cho nhau những hạnh phúc buồn vui cuộc đời.
Điều đó, mới chính là con yêuthương anh ta bằng một t́nh yêu cao cả. Vả lại,
cũng chính như vậy, con sẽ cảmnhận được sức dẫn dắt mănh liệt hơn. Vậy con đừng
nghĩ làm gì đến những cái xấuxa ganh tỵ nữa mà hăy nhớ đến bất cứ t́nh trạng tín
ngưỡng nào hoặc là con hăybày tỏ một t́nh thương trong trắng và một đức tin
khiêm nhường. Con hăy khấn cầuđấng đại từ đại bi và thiên thể hộ mệnh của con.
Lời cầu nguyện chân thành theohình thức ấy sẽ là một sự dẫn dắt vững chắc đối
với con. Con có thể được bảo đảmkhông vị thất vọng. Điều này rất là quan trọng.
Nhờ khẩn cầu như thế, một lầnnữa trí nhớ sẽ đến, sự nhận biết với sự giải thoát
sẽ được thành tựu cho con.
Những
ngày sắp tới đây, các vị caotăng minh mẫn, các tăng ni nhân ḥa cùng tất cả mọi
người thân thuộc sẽ dốcnhiều tâm lực để tŕ chú, lễ tụng, nhắc nhở và dẫn dắt
con. Trừ phi là con khôngmuốn, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con bằng sự siêu
thăng tịnh độ. Con sẽ đượcnhận lănh tất cả những ơn phước thiêng liêng này. Lúc
bấy giờ, con sẽ nhận rangay rằng ḷng vị kỷ, tiếc nuối, tham sanh, tham lợi,
vọng tưởng... Thảy đều lànhững sức cản ghê hồn làm trở ngại con đường tiến hóa
của con.
Con có nghe ta nói không?
Một tươnglai vĩnh cửu đang đón đợi con ở trước mặt. Con hăy bằng ḷng từ bỏ tất
cả để yênổn quay về. Tâm Giao là người bạn thương yêu của con chí cốt cũng chỉ
có thểđóng góp vào sự nguyện cầu ráo riết trong việc dẫn lộ đi đến chỗ đại định
chocon mà thôi. Nó không thể làm hơn bất cứ điều gì. Con nên đi ra ngoài nó!
Connên đi ra ngoài nó! Con nên đi ra ngoài nó, Tuyết Phương! Rồi hăy trở lại vị
tríhiện hữu của con.
Bà cụ ngừng
bặt lời thì thầm vàođúng lúc Tâm Giao cựa mình thức giấc. Nàng nhận biết ngay có
mẹ ở bên mình. Nàngnhỏm dậy dáo dác nhìn quanh như có ư t́m kiếm một hình bóng
người nào. Mẹ nàngnói trong hơi thở:
Bác cám ơn con! Tuyết Phương. Con đã nhận ra những lời ta vừa cùng con tâm sự. Ta
mong rằng con sẽ trở về, trả lạisự bình yên cho người bạn gái con hằng thương
mến!
Tâm Giao gục đầu vào ḷng
mẹ nhưđứa trẻ c̣n thơ:
- Mẹ! Mẹ
đang nói chuyện với aivậy?
Tránh
cho con nỗi sợ sệt, bà cụ cầmlấy hay bàn tay lạnh giá của con:
- Không! Mẹ đang cầu nguyện như mọikhi thôi. Con cố ngủ tiếp đi cho khỏe.
Nàng hỏi mẹ trong khi nhìn sangchiếc đồng hồ điện tử để trên bàn bên cạnh:
- Mấy giờ rồi mẹ nhỉ?
- Khoảng ba
bốn giờ sáng thôi conạ! Con c̣n có thể ngủ thêm mấy giờ đồng hồ nữa.
Bà cụ điềm đạm nhìn kỹ lại nhândiện của con. Cụ lơ đăng mỉm cười trong khi Tâm
Giao nói với mẹ:
- Con ngủ thêm chút
nữa rồi sẽ sửasoạn đến nhà quàn với Tuyết Phương. Hôm nay mẹ có đến cầu kinh cho
nó không mẹ?
- Có! Mẹ sẽ đến cùng
với các Thầythêm lời cầu nguyện cho Tuyết Phương. Nếu bận con cứ đi trước, mẹ có
thể nhờ anhcon đưa mẹ đi.
Bà cụ
chợt ngưng lại. Bà tự hiểu bàvừa nói lỡ một lời. Đúng ra bà nên cùng với Tâm
Giao đến nơi tang chế, như vậy,có thể bà sẽ có lư do hiện diện bên cạnh Tâm Giao
cả ngày, tránh cho nàng khỏibị Tuyết Phương điều khiển đi Ộlang thangỢ giống như
ngày hôm trước.
Cũng may khả năng
siêu linh của bàcụ chỉ có thể đạt được điều mà bà ta đã ỘnhậnỢ ra được linh hồn
của Tuyết Phươngtạm lưu ngụ trong thân xác của con gái. Nếu bà biết được tường
tận mọi điều đăxảy ra ngay thanh niên bạch nhật giữa Đoàn Hùng với Tâm Giao, có
lẽ bà sẽ longại và buồn phiền cùng cực. Cũng may, cụ không biết rơ việc này,
ngoại trừ sựkiện duy nhất nhìn thấy người con gái trở về nhà với dáng điệu mệt
mỏi tả tơi...
Cả ngày hôm đó và
tiếp theo ngàysau, Tâm Giao đều có mặt thường xuyên tại nhà quàn trong những giờ
diễn ra cácnghi thức lễ tụng dành cho hương hồn của Tuyết Phương. Có lẽ, những
buổi cầukinh và nhiều tiếng đồng hồ liên tiếp, các vị cao tăng đức độ đã thành
khẩn khấnnguyện và ủi an, linh hồn của Tuyết Phương đã thức tỉnh và lấy lại được
sự yênbình như những người chết bình thường. Chính nhờ như vậy mà linh hồn của
TuyếtPhương đã có cơ may giác ngộ, an phận trở về bên cạnh thân xác cũ của nàng
đểlănh hội những ân phước thiêng liêng mang lại từ các buổi lễ tụng.
Cũng chính nhờ vậy mà hồn phách củaTuyết Phương đã tự nguyện ĺa bỏ thân xác
dương lực của Tâm Giao nên Tâm Giao đăhoàn toàn trở lại trạng thái bình thường
để bình tâm tiếp nhận thông báo củaviên quản lư motel về căn pḥng mà nàng đã
thuê không ấn định thời gian. Trongmột hai ngày liền, họ không thấy hai người
trở lại như đã dặn, bắt buộc họ phảit́m cách xác nhận qua số điện thoại mà Tâm
Giao đã viết xuống trong khi làm thủtục check-in.
Nhưng trước ngày lễ động quan mộtngày thì Tâm Giao thoắt nhiên trở lại trạng
thái bồng bềnh ngẩn ngơ mơ mơ tỉnhtỉnh như ngày nàng đã cùng với Đoàn Hùng đi
mướn motel để vui vầy ái ân. HồnTuyết Phương lại tái nhập trong thân xác của Tâm
Giao, nàng lại cùng với ĐoànHùng tái diễn cảnh ái ân cuồng vội miệt mài đến nỗi
không thể nào che dấu đượctoàn vẹn những dấu vết khác lạ qua các hành động nhân
dáng của Tâm Giao khiến bàmẹ của Tâm Giao lo đứng lo ngồi. Bà cụ tiết lộ khẩn
cấp sự việc này với các vịcao tăng chủ lễ với mục đích cứu vớt người con gái
thân yêu. Công năng tu tậpcao dày của vị cao tăng đức độ thừa đủ nhận rơ sự việc
khác thường này cùng vớicác diễn tiến huyền bí khác, nên ông từ tốn trấn an
người mẹ đang rất bối rối v́hoàn cảnh của con:
- Bà cụ an ḷng! Với những công đứchồi hướng cùng với các lễ nghi cử hành liên
tục và hoàn bị trong chu kỳ 49 ngày,hương hồn cô gái trẻ này chắc chắn sẽ gặt
hái niềm siêu thăng tịnh độ. Cô ta sẽnhận được niềm giải thoát vô biên và không
có lư do để lưu luyến cơi trần. Tôicho rằng thời gian c̣n lại quá cấp bách và
cảm huống của cô ta cũng đang bị thứcbách liên hồi cho nên cô ta ỘnhậpỢ lại vào
thân xác con bà chỉ là những vớt vátthường t́nh trước khi vĩnh viễn ra đi.
Quả nhiên gần 15 ngày sau tính từlần đầu vong hồn của Tuyết Phương lưu trú trong
thân xác Tâm Giao với những diễnbiến ái ân thầm kín cùng một người ở trong vị
thế bị thụ động là Đoàn Hùng.
Hôm
nay, vào giữa xế trưa của mộtngày oi bức mà Tâm Giao, như những ngày vừa qua
nàng đã nếm trải, nàng vẫn cảmthấy buốt lạnh vô cùng. Nàng đang lái xe trên một
lộ tŕnh quen thuộc để trở vềnhà trong tâm trạng lơ lửng từng bị vong linh chiếm
hữu trong hơn mười ngày qua,khiến Tâm Giao sinh hoạt trong trạng huống một nửa
tâm trí của nàng, một nửathần trí và thói quen của người bạn gái đã chết.
Bỗng hai tai của Tâm Giao nghe nhưcó một tiếng nổ nhẹ nhưng thật rơ rật ở trong
đầu giống như một tiếng bật phácủa cái nút chai bị bịt kín lại rồi được kéo mạnh
ra. Nàng sực tỉnh sau cơn đồngthiếp kéo dài nhiều ngày, cùng một lượt với tiếng
nổ nhẹ vừa nói, nhăn lực củanàng bỗng sáng lên, tia nhìn bỗng trong trẻo khác
thường trong khi toàn thânnàng rực lên trong một nhiệt độ oi nồng bên trong
chiếc xe nàng đã vô t́nh lênkính kín mít mà không hề mở máy lạnh. Mồ hôi Tâm
Giao rịn ra khắp người. Nàng cócảm giác như toàn thân nhẹ nhơm, không vướng víu
luộn thuộm như mấy ngày vừaqua. Bỗng nhiên, nàng như vừa ỘngộỢ ra một điều gì mà
cho đến giây phút này,nàng mới thật sự tỉnh táo để nhận biết và cảm xúc tường
tận chúng đang ngấm ngầmdiễn tiến trong thân thể của Tâm Giao.
Tâm Giao vừa cảm thấy thanh thoátnhẹ nhàng vừa như có cảm tưởng như có điều gì
bất thường đang diễn tiến, đangtuần tự âm thầm xảy ra bên trong châu thân người
con gái. Những cảm giác mà chưabao giờ trong đời, nàng cảm thấy tương tự. Bất
giác, Tâm Giao lắc đầu như cố xuatan những ư nghĩ thật xa lạ và kỳ quái mà nàng
chưa thể tự giải thích.
Chỉ có một
điều Tâm Giao cảm nhậnmột cách khá rơ ràng là nàng đột nhiên thoát khỏi hẳn t́nh
trạng giá lạnh triềnmiên. C̣n nữa, nàng thật sợ hăi mỗi khi nghĩ đế việc sẽ trở
lại khu nghĩa trang,nơi đã an táng Julianne Tuyết Phương, người bạn gái lâu năm
thân thiết của nàng,mặc dù lúc nào nàng vẫn một ḷng thương xót Tuyết Phương một
cách sâu sắc và khóquên được những kỷ niệm của hai người khi xưa.
ít tháng sau tính từ ngày an tángTuyết Phương thì cái bụng của Tâm Giao mỗi ngày
một lớn dần và sẽ khó có cách gìđể che dấu nếu không có một lần gặp lại, Đoàn
Hùng đã thố lộ cùng Tâm Giao:
-
Kết quả đó do chính anh tạo ra,anh đoan quyết với em như vậy Tâm Giao à! Nhưng
xin em hiểu và tha thứ cho anhv́ không làm sao anh thoát ra khỏi những phút mê
lầm trong thời gian TuyếtPhương đột nhiên hóa ra người thiên cổ. Anh thường bị
mê hoặc và lẫn lộn khi ômem trong tay rồi cùng em ân ái. Dường như có một sức
mạnh ngấm ngầm nào cứ bảovới anh, đó chính là thân xác của Tuyết Phương và anh
không có gì để ngờ vực,nên đã qua nhiều lần cùng em trao đổi những công việc
chồng vợ. Anh biết em oánhận anh vô cùng. Anh thành khẩn xi em cho anh một cơ
hội để chuộc lại mọi lỗilầm. Chúng mình sẽ làm đám cưới, thai nhi em đang cưu
mang trong bụng chính làgiọt máu đích thực của hai chúng ta.
Đám cưới giữa Tâm Giao và Đoàn Hùng đã diễn ra trong không khí vui vẻ, thân ái
bình thường với hầu hết những ngườithân thuộc của cả gia quyến của Tuyết Phương
đến tham dự góp vui trong ngày hợpcẩn của chú rể Đoàn Hùng với cô dâu Tâm Giao
thật đẹp duyên cầm sắc.
Sau ngày đó, đôi vợ chồng trẻ vớihọc vấn đều thành đạt và có địa vị vững vàng trên đất Mỹ. Họ tận hưởng những nămtháng vui tươi trong cuộc sống tràn trề hạnh phúc bên nhau. Đứa con gái đầu ḷngchào đời bình thường, khỏe mạnh, thật khôi ngô đĩnh ngộ và có một dung mạo phảngphất nét đẹp kiêu kỳ của Tuyết Phương lúc nàng c̣n sinhthời.