MaNhập V́ Cầu Cơ
Gầnđây nhiều người trong ở Hoa Kỳ bắt đầu biết đến việc cầu cơ. Những bàn cầu
cơ(Ouija) được bày bán khắp mọi nơi như là một trò chơi giải trí, nhưng cơ có
lênkhông thì tôi không có biết và tôi cũng không muốn thử v́ tôi đã chơi và biết
sựnguy hiểm tai hại của sự cầu cơ như thế nào rồi... Đó là những ngày tháng dài
lêthê tại trại tỵ nạn nằm trên ḥn đảo nhỏ bé của Indonesia và tại nơi này T.
đăquen biết một người chuyên môn chơi cầu cơ. Mỗi ngày khi màn đêm vừa buông
xuốngcả đám con nít kéo nhau tụ hợp lại để cầu cơ. Khi cầu, cơ lên rất là mau
nhưngđa số là không được chính xác, tụi này thường hay nói đùa cơ này chắc là
ngườiIndô nên không biết tiếng Việt Nam. Sau nhiều đêm cầu cơ, thì T. thuộc
ḷngnhững câu thơ để gọi hồn, và cũng v́ ṭ ṃ cho nên T. rủ vài người bạn t́m
nhữngnơi kín đáo một chút để chơi và để hỏi những câu hỏi riêng tư... như những
câuhỏi có liên quan đến t́nh cảm đó mà.
Cầucơ riết rồi ghiền. Lúc đầu chỉ T. chỉ cầu buổi tối thôi nhưng sau này cả
banngày cũng cầu cơ nữa, như là có mănh lực nào đó nó lôi cuốn làm mình mê
luôn.Cho đến một hôm...
Hômđó khoảng 2 giờ trưa, tôi cùng với một người bạn đang nằm chuyện trò trong
mộtcăn gác được dựng lên chỉ để ngủ trưa chứ không có ai ngủ ở đó vào ban đêm,
thìbỗng nhiên nghe tiếng gơ cửa. Tôi vội leo xuống giường mở cửa ra thì không
thấyai hết, vừa đóng cửa lại thì nghe tiếp, khi mở cửa ra thì lại không có ai.
Tứcquá tôi đứng ở ngay cửa chờ hễ vừa nghe tiếng gơ thì mở cửa ra liền. Khi
đứngkhông được bao lâu thì nghe tiếng gơ cửa nữa, tôi liền mở cửa ra thì thấy
thằngem họ của con nhỏ bạn mới 12 tuổi đứng trước cửa nhăn răng cười hì hì. Cả
haichúng tôi la cho nó một mách, nó không sợ mà c̣n chọc tụi tôi nữa: "C. chỉ
nháthai chị coi hai chị có sợ không?" Lúc đó bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới việc
cầu cơnên hỏi nên con nhỏ bạn và thằng em họ có muốn chơi không, thì cả hai đều
trảlời "muốn". Tôi lấy tờ giấy đã vẽ sẵn hai mươi mấy chữ cái ra, dưới những
chữcái đó tôi viết thêm 4 chữ nữa là MA, QUỈ, THẦN, THÁNH, và dưới 4 chữ này tôi
vẽmột ṿng tròn và đề chữ THĂNG ở trong đó. Sau đó, tôi hỏi con nhỏ bạn có
đồngtiền lẻ nào không để đặc vào cái ṿng tròn. Con nhỏ bạn lụt trong giỏ một
hồit́m được một cái đồng tiền lớn khoảng 25 cents bên này. Xong xuôi tôi lấy
đồngtiền đặt vào ṿng tròn và lấy 3 cây nhan để trên kệ gần đó đốt lên. Mặc dù
connhỏ bạn không tin vào chuyện cầu cơ, nhưng nó cũng muốn để tay lên thử xem.
Khicầu cơ chỉ có tôi và con nhỏ bạn để tay lên đồng tiền mà thôi, c̣n thằng em
họchỉ đứng đó nhìn.
Saukhi đốt nhan, tôi đọc 4 câu thơ gọi hồn, vừa đọc xong thì đồng tiền nằm
trongṿng tròn bắt đầu nhút nhích khi đó con nhỏ bạn cũng bắt đầu khúc khích
cười tạiv́ nó tưởng tôi đẩy đồng tiền, nhưng tôi nói là tôi không có làm và dặn
nó rằngđừng có rút tay giữa chừng. V́ tôi nghe nói rằng đang cầu cơ nếu rút tay
ra sẽbị nguy hiểm, tôi chỉ biết vậy thôi. Sau đó, tôi đọc lại 4 câu thơ gọi hồn
mộtlần nữa, và lần này đồng tiền di chuyển nhanh hơn. Tôi chưa kịp đặc câu hỏi
thìcon nhỏ bạn bỗng rút tay ra khỏi đồng tiền và phát cười lớn, tiếng cười nghe
rấtlà rùng rợn. Sau đó, nó chăm chăm nhìn tôi và đứa em họ với hai cặp mắt đỏ
ngầurồi lấy tay chỉ thẳng vào chúng tôi:
-Tao lên rồi sao tụi bây không hỏi. Tiếp theo là một tràn cười quái đảng.
Cườixong con nhỏ bạn nằm dài xuống như là ngủ.
Lúcnày tôi sợ đến xanh mặt, bạn tôi đã bị ma nhập, rồi ba chân bốn cẳng tôi nắm
tayC. phóng thẳng ra khỏi cửa. Ra ngoài tôi rất là sợ và hồi hộp, v́ nếu ba của
bạntôi biết được chuyện này chắc là chết. Nhưng tôi chợt nhớ ra một điều, ngày
xưatôi có nghe ai đó nói rằng khi người nào mà bị ma nhập thì đánh họ ba cái
thậtmạnh để con ma xuất ra, thế nên tôi làm ngay. Từ từ tôi đẩy cửa và nhìn
vàotrong, bạn tôi vẫn c̣n nằm yên ở đó, tôi mới nhè nhẹ bước từng bước đến
bêngiường và đánh ba cái thật mạnh vào chân, nhưng không thấy động tĩnh gì tôi
lạiđánh ba cái nữa. Ba cái đánh sau, tôi cố gắng đánh thật mạnh đến nỗi cái tay
đỏxưng lên, vừa đánh tôi vừa kêu:
- H., H., tỉnh dậy mau.
Lúc này con nhỏ bạn mới từ từ mởmắt ra rồi lồm cồm ngồi dậy, nó ngớ ngẩn hỏi:
- Ủa. Hết chơi rồi sao?
Tôi kể lại sự việc đã xảy ra chobạn tôi nghe. Nghe xong bạn tôi nói rằng khi cơ
đang lên bỗng dưng nó thấy buồnngủ quá nên nằm xuống ngủ và mơ thấy mình đang
đứng giữa nghĩa địa, đang loayhoay t́m lối ra thì nghe có người kêu tên mình nên
giựt mình mở mắt thì thấy tôivà C. đang đứng ở đó. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra rằng
là mình đã quên hỏi con nhỏbạn khi bị đánh có đau không, vừa hỏi tôi vừa kéo cái
quần của con nhỏ bạn lênthì thấy nơi tôi đánh in mấy dấu ngón tay c̣n đỏ ḷm.
Khi đó bạn tôi mới tinnhững gì tôi nói là sự thật. C̣n C. em họ của con nhỏ bạn
năy giờ như người mấthồn bây giờ mới thốt lên được mấy tiếng:
- Chị H. hồi năy chị làm em sợ quáchừng.
Rồi ba đứa chúng tôi phá lên cườithật tươi.
Từ đó mỗi lần nghe ai hỏi hay nhắcđến việc cầu cơ là T. sợ rồi. Suốt cuộc đời c̣n lại T. sẽ không bao giờ đụng đếncái bàn cầu cơ nữa.