Ma nữ đa t́nh!!!
--------------------------------------------------------------------------------
Đây chỉ là chuyện tưởng tượng được viết theo một truyện phim "creepshow".Tên
nhân vật và các sựiện chỉ la do CC tưởng tượng ra mà thôi. Nê?243; sự rùnghợp
gì thì chỉ là một sựgẫu nhiên mà thôi..................
Ngồilặng lẽ
trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lạibình tĩnh.
Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Tiếng người cười nói xungquanh không
làm bớt nỗi sợ hăi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy. Tại saot́nh trạng
xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay vanglên mơ hồ bên
cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:
-Tâm hả Ờ, đừng lo cho anh,anh về liền.
Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn ḍ anh lái xe cẩnthận, Túy cười
cay đắng nghĩ thầm:
-(Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyệnchính bản thân anh
không thể nào tha thứ cho mình.)
Đặt điện thoại xuống,Túy nhớ lại chuyện cũ
đã xảy đến với anh nhanh như một cơn lốc xoáy trong mấytháng qua mà bây giờ anh
mong nó chỉ là cơn mộng dữ. Túy ước gì anh có thể xoayngượi lại được thời gian,
phải chăng đó là định mệnh?...
....
Túy là một người đàn ông phải
nói là thành công, anh là mụt bác sĩ nộikhoa tại một bệnh viện công của thành
phố Seal Beach, đó cũng là niềm hănh diệncủa me. Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ
nạn với bà mẹ v́ ông bố Túy đã mất trongtrại cải tạo, nhà chỉ c̣n hai mẹ con,
Túy là con một.
.........
Chịuảnh hưởng của bố, Túy dáng người cao
lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nóichung, Túy là một người lư tưởng cho
các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi c̣n ởViệt Nam, Túy cũng đã có một mối t́nh
đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộnvới bài vở ngập đầu, chương tŕnh học,
Túy không dám nói chuyện t́nh cảm, yêuđương, tuy không thiếu các bóng hồng để ư
tới anh. Nói đúng ra, v́ anh thươngmẹ, một người đã chịu bao nhiêu là cựkhổ.
Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầukiếm ra tiền, me. Túy đã kiếm cho anh một
người vợ mà theo bà rất là xứng vớianh, người đó là Tâm. Tâm vừa đẹp người, lại
đẹp nết, chăm sóc me. Túy như mẹruột và làm cho gia đ́nh nhỏ bé của anh sống
động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặttrái xoan, nước da trắng mịn, giọng nói dịu
dàng, gần nàng Túy có cảm giác thậtêm đềm. Nàng như một gịng suối mát, mang lại
cho anh sựn ủi khi cần đến.Đầu năm nay, khi Tâm có triệu chứngmang thai thì cả
nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã t́m ra căn nhàvừa ư ở Signal
Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy conđường ngoằn ngoèo
mới tớị Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach phíadưới, và thích nhất là
ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy đượcnhững ánh đèn màu lấp
lánh chung quanh như những v́ sao. Nhà gần thành phố vànhà thương Túy làm việc,
nhưng lại có được sựên tĩnh và riêng tư, không khítrong lành. Dọn nhà, chỉ có
me. Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phíđi, tiền nhà trả góp lại cao,
rồi cái số nhà...cái số xui xẻo...số 666. Nghe đâuđó là số tượng trưng cho ma
quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọnvô nhà mới, bà cụ ít khi đi
đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịuthua cái bệnh già của me. Tâm
thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cáibụng đã khá lớn. Trong hạnh
phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng đượclà có ngày hôm nay, và định
mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất...
Một buổi tối ở ca trựtại bịnh
viện, Túy được cô y tá trựkêu đến pḥng cấpcứu. Có một bịnh nhân đã dùng một
lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngấtđi trong một câu lạc bộ gần đó. đã
quá quen với những trường hợp tương tựﬠTúythản nhiên bảo y tá lo dụng cụ thử
máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừalướt qua khuôn mặt của người bịnh, Túy
sửng sốt giật mình. Cũng may anh quay mặtđi kịp để dấu vẻ bối rối không cho mấy
cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anhhơi run và tim anh đập mạnh. Người con
gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn,người t́nh cũ. Bao nhiêu năm nay không gặp
mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưngt́nh cảm đó chỉ tạm chôn dấu đi nay lại bừng
bừng sống dậy. Thàn nằm đó, haihàng mi dài rũ xuống, da tái xanh, mái tóc dài
xoă sang bên gốị Điểm nổi bật baogiờ cũng dễ nhận ra trên khuôn mặt đẹp của cô
là nốt ruồi duyên trên khóe môi.Vồi đó, Túy hay âu yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn
hàng. Không hiểu sao Nhàn cósức quyến rũ kỳ la...đối với Túy. Tũng như bây giờ,
trong lúc cô đang hôn mê,Túy phải ráng dằn ḷng, để không đưa tay ra vuốt tóc
cô. Mọi việc cấp cứu tiếnhành thuận lợi, Nhàn đã qua thời kỳ nguy hiểm. Xem lại
hồ sơ bịnh nhân, Túy thấyghi tên:
-Nancy N. Nguyen-Williams.
Thì ra
cô đã lấy chồng, tựưngTúy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì quý giá,
anh buồn rầu dặn cô y tátrự
săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì báo
cho anh hay liền.
Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế
này, không hiểutại sao anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn
ḥ, chưa hứahẹn gì với nhau nhưng t́nh cảm hai người phải nói là gắn bó. Bây giờ
anh đã cóvợ và sắp có con.đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân
pḥng số44 đã tỉnh. Túy hồi hộp bước vô pḥng 44. Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn
ra phíacửa, trời ơi, Túy nghĩ thầm, cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm
của cônhư biết nói, nhìn cô, Túy đứng sững ở cửa pḥng. Nhàn yếu ớt kêu:
-Phải anhTúy đó không? Nhàn nè anh.
Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:
-Em khỏechưả Không ngờ mình gặp nhau ở đây.
Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng
và kể choTúy nghe những chuyện gì xảy ra cho cô hơn mười năm nay. Cô không có
thân nhân ởđây. Ca má cô vẫn c̣n ở VN, hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy
chồng cáchđây hai năm, chồng cô là một thương gia người Mỹ. Cuộc đời của cô
không được maymắn, chồng cô đã bị tử nạn trên máy bay vào hai tháng trước. V́ cô
đơn cô đâm rarượu chè t́m quên, ai ngờ đó cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy
thai tuầntrước, bào thai mới được có hai tháng. Kể xong, cô níu lấy Túy:
-Gặp lại anhem mừng lắm, anh thì saỏ Anh đã lập gia đ́nh chưả
Không hiểu
sao, Túy nhìncặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào hơn
một chút, Túytựưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:
-Chưa, anh vẫn ở
với mẹ anh.
-Có phải hông? Em hỏng tin.
Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập
đầy niềmvui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay anh và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp
nhữngchuyện đã qua, hai người tâm sựho đến sáng.
Sau đó là những buổi gặp
mặtthơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà nghề hơn, anh nói dối
cùngmột lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không phải là một con người
baybướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện t́nh cảm, không dứt khoát. V́
trốntránh, không bao giờ chịu đối diện với thựtế cho nên chuyện Túy biết là
mình sẽkhông giấu được lâu. Túy hy vọng khi nào Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ
t́mcách nói cho nàng hiểu là anh đã có vơ. Hồi xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:
-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thươngnó,
nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!).
Cũng đã có lần Túy từngso
sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một gịng suối mát êm đềm, thì Nhàn trái hẳnlại,
cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhàn là mộtngười đàn
bà nhiệt t́nh, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê.
Sựừadối cứ tiếp
tục, Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhàthương có thể
gọi cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số diện thoại ở nhàthương, nhưng ngày
nào anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhànđến nhà Túy cũng
không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhà của Nhàn ởgần ven biển thành
phố Huntington Beach. Nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ doông chồng chết đi để
lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế.
Tốihôm đó, như mọi lần,
Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hếtcả mặt kính xe. Túy
nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa vớiTâm . Tâm dạo này yếu
lắm, có thể nàng sẽ sanh non. Tối nay, Nhàn đặc biệt làmcơm tối cho Túy như một
người vợ săn sóc chồng. Cô chuẩn bị cả buổi chiều làmnhững món mà Túy ưa thích.
Thức ăn bầy ê hề trên bàn ăn, dưới ánh nến lung linh,đồ ăn nhiếu tới nỗi mười
người ăn cũng vẫn không hết. Đang ăn thì điện thoại cầmtay của Túy reo lên phá
đám, nghĩ là nhà thương gọi, Nhàn gắt:
-Kệ nó anh,ăn xong đă.
Túy với
tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ranói:
Để xem có chuyện
gì, anh không sao, em ăn đi.Hello, hả, vậy à? Anh vềliền, chờ anh.
Nhìn mặt
Túy biến sắc, Nhàn biết là có chuyện quan trọng, côhỏi:
-Bộ nhà thương cần
anh hả Anh ăn cho xong đi đă.
Túy lấy ly rượuuống vội, xô ghế đứng lên,
cuống quít nói, trái với thái độ từ tốn hằng ngày:
-Anh.anh phải đi ngay, lát
nữa anh phone cho em.
Nói xong, không đợiNhàn trả lời, anh bước vô pḥng tắm
rửa mặt.
Nhàn nhìn cái điện thoại Túy đểtrên bàn, ḷng thắc mắc, không biết
ai mà quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây,cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược
lạị Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọtngào của một người đàn bà trả lời:
-Hellỏ
Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:
Đạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?
-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anhTúy có chuyện gì không?
Đạ không, xin
lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lạisau.
Nhàn bấm nút tắt điện thoại, cô không
biết có nên hỏi Túy hay không, côkhông muốn mất anh. Khi Túy ở trong pḥng tắm
bước ra lấy áo vét để mặc lênngười thì đã thấy Nhàn nước mắt lưng tròng ngồi
chết lặng ở bàn ăn. Túy liềnhỏi:
-Sao vậy em? Đừng giận anh, tối nay không
ăn thì mai.
Nhàn nhìnTúy, cô nói nhỏ:
-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?
Túy ngập ngừng imlặng hồi lâu, sau cùng anh nói:
-Anh xin lỗi em, v́ anh
thương em quá nênkhông muốn em buồn. Nếu em đã biết thì anh cũng đỡ khó xử..
Nhàn ngắt lời vànói lớn hơn:
-Anh biết là em không thể xa anh được, anh cho
em biết đi, anhở với em hay về với vợ anh?
-Anh.anh dĩ nhiên là chọn em,
nhưng hôm nay vợanh chắc sắp sanh, để anh về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau.
Nhàn bật khóclớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy
không biếtnói sao, trong ḷng anh nóng như lửa đốt. Anh để mặc Nhàn vật vă, đi
ra xẹ
Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, ḷng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh
tínhcho anh biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước
đậpvào kính xe, cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rơ tầm nhìn cho
ngườilái. Ra đến xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới
baogiờ mới thông. Sau hơn một tiếng đồn g hồ nhích từng chút một, chắc không thể
vềnhà được, Túy sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm:
-Em
nhớsoạn sẵn một ít quần áo, anh về là đi ngay. Anh đang bị kẹt xe, nếu anh không
vềkịp, em kêu bạn anh, bác sĩ Đăng tới chở em lại nhà thương Memorial, anh sẽ
lạiđó sau nhé.
Ngồi trong xe, chân nhấp chân ga, Túy lại nhớ đến
Nhàn,không biết giờ này cô ngủ chưả Nhìn đồng hồ, thấy kim chỉ đã mười hai giờ
đêm,Túy lại cảm thấy ruột mình thắt lại vô cớ, chắc hồi tối ăn vội nên bụng
đóichăng? Túy ráng lách xe ra lane phải để t́m một exit gần, kiểu kẹt xe này
thìphải kiếm đường trong đi mới được. Vừa nhìn chừng xe bên cạnh, Túy gọi
điệnthoại cho Nhàn, điện thoại reng một hồi lâu, không thấy Nhàn bốc lên, có thể
cô đã ngủ rồi.
Ra khỏi freeway, Túy thở phào, nhấn chân ga. Trong làn
mưadầy đặc, hình như có một bóng trắng lao vụt ra ngay đầu xe anh, đường trơn,
xeđang lao với tốc độ nhanh, Túy hốt hoảng thắng xe nhưng không kịp. Chiếc xe
quaychao đi xém tông vô bờ lề bên kia đường. Túy luống cuống đậu xe vô lề, tắt
máyxe, nhìn ra ngoàị Đường chung quanh không một bóng xe, khúc rẽ này vắng vẻ,
nhìnxuống đường, Túy hết hồn khi thấy một xác người trắng toát nằm đó không xa.
Túylấy hết can đảm, mở cửa xe, mặc cho trời đang mưa, chạy ra nhìn cho kỹ. Đưa
tayvuốt nước mưa trên mặt, anh vừa đi lại gần cái xác vừa hy vọng người đó
c̣nsống. Đó là một cô gái, mái tóc dài che phủ hết mặt cô, cô mặc áo ngủ mỏng
manhmàu trắng, chân không mang giầy. Túy đưa tay ra kéo mái tóc cô, anh tính đưa
tayra rờ mũi cô xem hơi thở. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt anh, người
congái đó không ai xa lạ, chính là...Nhàn! Trong kinh nghiệm bác sĩ của Túy, đây
cólẽ là một cái xác ghê rợn nhất mà anh từng gặp, mắt Nhàn trợn trừng, đôi măt
đẹpsâu thẳm từng nhìn Túy âu yếm, nay không c̣n sức sống, trắng dă, máu từ
trongmiệng Nhàn ứa ra nhỏ xuống chiếc áo trắng sũng nước mưa, đôi môi đỏ mọng
xinhtươi của cô nay đã thành màu tím thẫm, mặt cô trắng như tờ giấy. Tiển nhiên
cô đã chết, và người lái xe đụng cô là Túy. Tghĩ tới đây, Túy buông vội cái
xácxuống, chạy mau lại chiếc xe Volvo của mình, anh phải chạy cho xa, càng
nhanhcàng tốt.
Một tay Túy run rẩy vặn chìa khóa nổ máy xe, tay kia xập
cửalại. Túy chạy xe trên đường vắng, chạy không định hướng, đầu óc c̣n lởn vởn
hìnhảnh ghê rợn của Nhàn. Túy lẩm bẩm:
-Anh đã giết em..anh không muốn như
vậyđâu...Tha lỗi cho anh nghe Nhàn.
Không hiểu v́ thấm nước mưa hay
sao,tựhiên Túy thấy lạnh buốt, trong xe như có một luồng gió lạnh ở đâu thổi
tới.Túy giật thót người, anh ráng gồng hết bao nhiêu bắp thịt ở cổ lên để từ từ
quaysang bên cạnh. Trên chiếc ghế đối diện...Nhàn ngồi lù lù ở đó, nhe hàm răng
đỏối những máu ra cười với anh! Cũng nụ cười ấy, hàm răng ấy, lúc trước dễ
thươngvà mời gọi bao nhiêu thì bây giờ mang lại cho Túy một niềm ghê sợ, anh
kinh hăiá khẩu, không nói được lời nào. Nhàn âu yếm đưa tay ra sờ mặt anh, cử
chỉ côthường làm với anh, tay cô lạnh như đá. Túy ngồi như bị đóng đinh, anh
tưởngchừng như mình đang ở một thế giới nào khác, trong thế giới đó không có
sựống.Chiếc xe lao vun vút không người điều khiển, đâm xiên xiên vô trườn dốc
trên conđường Cherry, trước khi bắt vô con đường ngoằn ngoèo lên con đồi cao. Ne
Túyđụng vô một thân cây ở trong khu rừng thưa, đầu anh đập mạnh vô tay lái, anh
đăbất tỉnh liền ngay sau đó...
Tỉnh dậy, Túy ôm đầu ngơ ngác nhìn
chungquanh, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Túy nói thầm:
-Mong là mình chỉ
nằmmơ thôi, tất cả chỉ là ác mộng...Nhàn chưa chết...
Nhìn vô đồng hồ
tay,thấy đã gần ba giờ sáng, anh giật mình, nhìn ra ngoài xe, mưa đã tạnh, bóng
đêmim lặng trong khu rừng vắng. Anh hơi nhăn mặt khi thấy đầu và tay nhói đau.
Túythử nổ máy xe, may quá, chiếc Volvo cứng cáp lúc này là một vị cứu tinh cho
anh,máy vẫn nổ đều, anh thử de xe lại để lấy trớn, chiếc xe hơi bị khựﮧ lại như
bịchắn bởi vật gì, chắc là một cành cây to, mặc kệ, Túy phải đi khỏi chỗ này,
anhrú ga cho xe chồm lên ra sau. T́nh như có một tiếng vọng xa xôi, tiếng thét
thêthảm đâu đó, Túy giật mình, nhìn lên kính chiếu hậu, một con quạ đen vụt
đậpcánh bay lên tàng cây mờ mờ. Nhìn sang ghế xe bên cạnh, Túy thấy trống
trơn,bỗng tay anh lại run lên, trên nệm ghế da, một vũng nước mưa c̣n đọng ở đó.
Cảđêm thần kinh căng thẳng, Túy thật là mệt mỏi, anh lái xe chầm chậm lên con
dốc.Anh lục túi t́m điện thoại, kêu về nhà. Chuông reo một hồi lâu thì có tiếng
mẹanh:
-À lố, Túy hả con? Trời ơi, cả đêm con làm mẹ sốt ruột, con Tâm đã
vônhà thương rồi. Con đi đâu vậỷ
Túy nói nhanh cho qua:
-Con bị đụng
xenhưng không sao, bây giờ con về liền.
-Ờ, thôi, về nhà rồi chở mẹ đi ra
nhàthương luôn, mẹ ở nhà lo quá có ngủ được đâu...
Túy cũng mong là bây
giờcó mẹ ở bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn và sợ hăi. Tới nhà thương, Tâm đã
đượcchuyển qua pḥng dưỡng bệnh, nàng có vẻ mệt mỏi. Tm bé sanh non hơn một
tháng,một bé gái. Tác sĩ Đăng, bạn của Túy, bắt tay chúc mừng anh đã được làm
chạ Đăngnói:
-Bà nhà sanh hơi khó, đau bụng hết hơn ba tiếng đồng hồ, baby
sẽ phảinằm trong lồng kiếng một thời gian. Thôi, ông vô thăm dzợ đi, bả đang
giận ôngđó!
Tâm hờn mát nhìn chồng:
-Mẹ nói cho em nghe rồi, anh mất hồn
mất víarồi sao đụng xe không kêu cho em khỏi mong?
Túy cười gượng:
Đâu
có gì,em có đau nhiều không?
-Nếu có anh ở bên cạnh thì em sẽ đỡ đau hơn,
anh quathăm con đi.
Túy bước vội qua pḥng đặt em bé, gương mặt baby đỏ
chót,môi như bôi son, mày đậm, mi dài. Túy mỉm cười với con, bỗng anh trố mắt
nhìntrừng trừng, trên cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, một chấm nốt ruồi đen ở
môitrên thật đậm!!!
Bà me. Túy đứng sau lưng anh, khen con bé dễ
thương,giống bố. Bà cụ hớn hở:
-Túy này, mẹ đã bàn với con Tâm rồi, nếu là
con gái,mình đặt tên nó là Nancy, con nghĩ saỏ
Sau này, Túy mới biết
thì raNhàn đã tự ử chết ngay sau khi anh rời khỏi nhà cô đêm hôm đó. Cô đã cắt
đứtmạch máu ở cổ tay, nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Bóng trắng mà
Túyđụng phải ở khúc quanh chỉ là hồn ma của cô. Tuy không phải giết Nhàn, nhưng
Túyvẫn luôn nghĩ là anh đã gián tiếp gây nên cái chết của cô. Tnh đã cứu Nhàn
sốnglại và cũng đẩy cô vào một cuộc t́nh không lối thoát. Có một điều mà cả vợ
lẫnme. Túy đều không biết, thật ra em bé Nancy không giống anh, nó giống Nhàn!
Anhsợ phải đối diện với con, đêm đêm thường ra quán rượu uống giải sầu.
Ma nữ đa t́nh 2 (Mô. CôCâm)
--------------------------------------------------------------------------------
Truyện này xảy ra lâu rồi, xóm Buởi nằm cách xa con đuờng cái xuyên lục
tỉnhkhoảng 2 cây số, giữa phía Tây Cần thơ và Kiên giang, miền quê trù phú của
ruộngđồng và sông ng̣i từ khắp miền lưu thông. Dân ở đây phần nhiều là cày
ruộngquanh năm, nhưng họ rất an bần lạc đạo và thuơng mến lẫn nhau khi tối lửa
tắtđèn.
Gia đ́nh bác muời Lâm có 2 nguời con gái, cô lớn tên Hoa nhưng cô
bịcâm nên nguời trong xóm thuờng gọi cô là Hoa Câm. Nguời em tên Lài, nguời
trongxóm gọi là út Lài. Cả hai cô xinh đẹp lại diệu hiền, hết ḷng hiếu thảo với
chamẹ, cô Hoa v́ lo phụ giúp cha mẹ việc đồng áng mà không đuợc đi học, c̣n cô
Làithì đuợc nhà nuông chìu, tần tiện bao nhiêu có đuợc ráng lo cho cô đi học,
đặngmà có đuợc chút chữ nghĩa.
Gia đ́nh đáng lư hạnh phúc êm thắm lắm,
nhưngđuờng đời không bao giờ bằng phẳng cả. Một hôm ngoài xóm nghe có tiếng chó
sủavọng vào, rồi sau đó có tiếng ồn ào của đám đông đang ầm ĩ chuyện gì đó.
Cô Hoa cùng cô Lài đang chơi sau sân nhà với đám vịt con, vội bỏ chạy raxem
chuyện gì. Thì ra đó là cậu Sáng con của ông Hội Tŕ nổi tiếng giàu có vàoai
phong khắp xă Cần Giuộc vừa mới đi du học từ Pháp về, nên dân trong làng v́nể
mặt ông Hội phải chạy ra đầu làng xum tụ chào đón cậu về
Cậu Sáng
lànguời tao nhă lịch thiệp, lại đẹp trai, nhưng phải cái cậu hay nổi chứng
kinhphong bất chợt mà gia đ́nh đã tốn rất nhiều tiền để lo thầy thuốc chạy chữa
chogiảm, nhưng nó chỉ là tạm thời mà thôi. Khi cậu ở Paris có đuợc nguời ngoại
quốcgiới thiệu với một bác sĩ chuyên môn chữa trị nên có phần nào thuyên giảm.
Bâygiờ từ nuớc ngoài trở về, cậu mang bằng của một ông cử nhân trí thức nên cả
xómcũng hoan hô cậu lắm, riêng ông Hội thì có vẻ nghênh ngáo ra mặt v́ đã có
thằngcon du học trở về...Ddây đang nói đến truyện con ông Hội Tŕ, cậu Sáng đang
ngồitrên chiếc xe ngựtrong bộ đồ tây trắng áo gi-lê nâu, đầu đội cái nón nỉ c̣n
mớitoanh. Mặt cậu không hớn hở lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng khẽ cuời đặng đừng
đểđáp lễ với dân làng đang vẫy chào hai bên bờ ruộng. Có cái gì đó làm cậu
chợtnhư tỉnh táo khi xe ngựlọc cọc rảo móng qua thủa ruộng của bác Muời Lâm.
Ddó lànụ cuời trong trắng của hai cô bé đang túm tím giỡn nghịch với nhau cùng
đám trẻlàng khác. Cậu Sáng không biết đó là hai cô con gái của bác muời, cô Hoa
năm nay17 c̣n cô Lài chỉ mới 15. Cậu sáng ngẩn ngơ với cái cảm giác là lạ trong
ḷng,có lẽ cậu đã quen nhìn gái đầm trong y phục lụa là và son phấn điểm tô, nên
khitrở về với quê nhà hình ảnh của những cô thiếu nữ trăng rằm trong áo quần
nôngthôn và những cái cuời hồn nhiên làm cậu như t́m lại đuợc sựấm áp của
huơngđồng cỏ nội.
Xe ngựchậm dần và ngừng lại truớc cửa nhà ông Hội Tŕ
bêncuối thôn Buởi. Ông Hội Tŕ đang đứng trong sân tay chống cây gậy, mình mặc
áobà-ba đen x́, chân mang đôi guốc, miệng phì phào điếu thuốc lá. Cḥm râu
bạccong cong phơ phất trong gió buổi chiều làm hình bóng một nguời cha già đang
đợicon càng thấm đậm trong cảnh hội ngộ nàỵ
Gia nhân Ba Thành cùng con
senTuyết ân cần chào mừng cậu hai Sáng từ trên xe ngựbuớc xuống. Ba Thành lật
đậtxách hành lư gỏn gọn 2 cái vali cùng một cái bọc đựﮧ đồ lặt vặt mà cậu đã
muatrên chặng đuờng về xuyên lục tỉnh. Con Tuyết hỏi han cậu Sáng không ngớt,
nócũng c̣n nhỏ lắm, chỉ 14 thôi nhưng đã đuợc vào nhà ông Hội làm lụng hơn 5
nămrồi, không lâu truớc khi cậu Sáng xang Paris học.
Cậu Sáng thấy ông
Hộiđang đứng trong sân vội vàng tháo cái nón xuống chạy lại ôm chầm lấy nguời
cha.Ông Hội nheo nheo cặp mắt trong mừng rỡ, miệng cuời để lộ hàm răng của ông
đărụng mấy cái. Hai cha con gặp nhau trong hân hoan, rồi ông chỉ chỏ vào
nhàtrong, ư muốn nói cậu Sáng hăy vào nhà mà gặp mẹ cậu, bà Hội bị đau tê thấp
nênthuờng ít ra ngoài, bà phải nằm trong giuờng nhiều để tránh gặp gió. Bà Hội
nămnay đuợc 52 tuổi, c̣n ông Hội đã 64. Gia đ́nh chỉ có cậu là con trai, c̣n một
côem nhỏ hơn cậu 4 tuổi có lần trèo cây hái buởi bị té chấn thuơng sọ năo
khônglâu thì chết. Có lẽ cái mất mát này đã làm bà Hội Tŕ đau xót qúa độ mà
lâmbệnh, và ít muốn ra ngoài.
Vào trong nhà, cậu Sáng thấy căn pḥng
vàtrang trí nội thất vẫn không mấy đổi thay từ ngày cậu đi du học, ngoại trừ
cóthêm vài cái ghế hồng mộc mới mà ông Hội đặt mua từ bên Thuợng Hải. Ddèn
dầuthắp khắp nơi trong gian nhà, nhưng trong pḥng bà Hội thì chỉ leo lét 1
ngọnđèn dầu ô-liu đang cháy. Cậu Sáng đi vào pḥng, mẹ cậu chồm dậy vẫy vẫy
mừngnhưng bà bị đau nên lại nằm xuống. Cậu Sáng lại ngồi bên giuờng chào mẹ cậu
vàhỏi han, bà mẹ bắt đầu trò truyện vui vẻ cùng đứa con trong gắng guợng. Ông
Hộiđang quát tháo đám gia nhân đi chuẩn bị nuớc nóng cùng cơm canh cho cậu
Sángdùng...
Câu truyện cậu Sáng vừa đoàn tụ cùng gia đ́nh sau hơn 4 năm du
họctại Pháp tạm gác lại một bên.
Ddây nói đến gia đ́nh bác Muời Lâm
cùnghai cô con gái, Hoa và Lài. Cũng như thuờng lệ trời vừa sớm tinh mơ khi đám
gàtrong chuồng gáy báo thức thì gia đ́nh bác muời thức dậy để lo việc đồng áng.
CôHoa thì dậy sớm để lo trà nuớc cùng thức ăn để cha cô c̣n đi ra ruộng thăm
lúa.Cô Lài thì đuợc ngủ nuớng thêm tí nữa v́ cô phải đi học. Bác Muời gái thì
loviệc nấu cám cùng đồ cho đám súc vật, heo gà đàn vịt, 2 con trâu thì đang
đuợcbác Muời cho ăn cỏ cạnh bầy dê
Ddột nhiên bác muời phát giác ra có
vếtmáu loang lỗ trong đám cỏ khô, bác vội vàng chạy lại t́m hiểu thì bác thấy
condê hai tháng của bác đang nằm chết, máu me phun ra từ cổ như bị rách rất
nặng.Ddau ḷng bác cho là lũ chó rừng làm ẩu, đã lén vào trong chuồng đêm qua
cắnchết con dê, nhưng hồi giờ trong thôn không nghe có chó rừng lộng hành, bác
cholà chuyện lạ nên định bụng sẽ t́m hiểu nguyên do
Cái truyện súc vật
bịcắn bỗng nhiên làm cả thôn xao động v́ các gia đ́nh khác cũng có gia súc bị
cắnchết ở cổ máu me đầm đ́a truớc khi chết. Như nhà ông Thang có con gà bị bẻ
găycổ rồi xác bị xé tung, nhà chú Năm Muờng thì con ḅ bị cắn mất cái tai.
Thônbuởi lao nhao tin đồn có ma cà rồng bắt đầu làm bà con sợ sệt
Cô
Hoacùng cô Lài khi nghe chuyện này thì lo lắm, ban đêm hai cô không c̣n giám đi
rangoài sân xách nuớc một mình hoặc không mang đèn. Cái thôn giờ đây chìm
trongnỗi kỳ bí khó hiểu v́ chưa ai gặp ma bao giờ, cũng không biết có phải là ma
haylà bầy chó rừng đã làm truyện nàỵ
Thật ra câu truyện là từ cậu Sáng
conôn Hội Tŕ. Hồi cậu c̣n nhỏ có lần cậu cùng ông Hội đi ăn tiệc tân gia ở
làngbên khu xóm Chuối, tới lúc đêm khi hai cha con giắt nhau về thì có đi ngang
quamột cái nghĩa trang lâu đời. Có thể v́ do khí thiêng hay sao mà có một con ma
đănhập vào nguời cậu Sáng, từ đó cậu thuờng hay có chứng lạ như điên khùng
nhưngnguời nhà lại cho là bị kinh phong. Ông Hội cũng không biết rằng con ông đã
bị"qủy nhập tràng" hành hạ
Hồn ma trong nguời cậu Sáng là từ oan
nghiệpcủa tiền kiếp, do yêu thành hận rồi dẫn đến thảm kịch để sau khi chết đi
oan hônchưa tan, c̣n vất vuởng chốn duơng trần để chờ báo oán. Con ma này là từ
mộtthiếu nữ tên Trâm cách đây đã hơn 60 năm, nàng là một cô gái đôn hậu ở cạnh
thônBuởi. Khi tuổi dậy thì, nàng có yêu một chàng trai trên tỉnh xuống làm công
tác.Hai nguời yêu nhau, rồi nàng đã trao thân gửi phận cho chàng trai mong đuợc
suốtđời sống chung. Nhưng nguời con trai đã v́ thân thế, gia đ́nh cậu biết đuợc
cậu đã có liên hệ cùng một cô gái thôn quê nên đã đ̣i cậu về và ép cậu lấy một
nguờikhác.
V́ uất hận nên nàng thiếu nữ đã trong đêm 30 tháng 5 năm 1877
đămặc bộ đồ cuới màu đỏ mà chàng đã mua cho nàng định rằng sẽ cuới nàng, và
nguờithiếu nữ 19 tuổi năm ấy đã tuới dầu khắp mình rồi phóng hỏa thiêu cháy đời
nàngsau cơn đau khổ bị bỏ rơi trong lúc nàng vừa có mang 3 tháng. Bởi v́ nàng
chếtvào giờ linh nên nguời trong làng tin rằng nàng sẽ thành quỷ để báo oán,
khichôn cất nàng có mấy vị sư đã dán bùa cùng cắm cọc trên mộ đặng ếm cái hồn
chếtoan đó mong rằng sẽ chấn đuợc linh khí. Nhưng không ngờ, năm tháng trôi qua,
v́mưa giông băo gió những bùa ngải đã bị tróc đi, cùng cái cọc bị mục rữa, hồn
machết oan thoát khỏi cái mộ và đã nhập vào nguời cậu Sáng trong lúc hai cha
conđi ngang. Hồn ma cô Trâm quyết t́m nguời để báo oán, và cậu Sáng chính là
chuyểnthân tái thế do nguời con trai năm xưa đã phụ nàng chết đi đầu thai thành.
Conma định rằng sẽ bắt cậu để hành hạ và báo oán cho nỗi hận năm xưa.
Những
nămtrước khi cậu Sáng sang Pháp du học thì trong xă Cần Giuộc không có cái
chuyệnbị cắn chết. Những lúc đó hồn ma cô Trâm chỉ sai khiến cho cậu Sáng tựành
hạthân thể mình mà thôi. Trong thời gian cậu du học tại Pháp thì hồn Ma cô
Trâmtưc tối vô cùng, quyết tâm ra tay "tàn bạo" hơn những năm trước cho nên ngay
vàođêm đầu tiên cô đã nhập vào thân thể cậu Sáng để đi giết súc vật. Về phía
cậuSáng thì cậu ta hoàn toàn mất hết lư trí khi bi. Ta nh⮰, không biết mình
đanglàm gì. Lúc khi trở lại bình thường thì cậu Sáng thấy mình tuy nằm trên
giườngnhưng miệng và tay chân thì dính đầy máu súc vật. Ông Hội tưởng đâu con
mình lầnnày lên cơn điên nặng đến độ tự#273;ánh mình đến.......hộc máu nên ra
lệnh chođám gia nhân chăm sóc và coi chừng cậu trong khi ông đi kêu bác
sĩ..........
Lại nói đến gia đ́nh bác mười Lâm và hai cô con gái. Sáng
hôm đó cô Hoaở nhà một mình v́ cha mẹ thì ra đồng cày cấy, c̣n cô Lài thì đi
học. Trong lúcđang cho đàn vịt ăn trước nhà thì cậu Sáng t́nh cờ đi ngang qua.
Ngẩn ngơ trướcsắc đẹp của cô thiếu nữ thôn quê tuổi trăng rằm làm cậu phấn chấn
hẳn lên vàtiến lại gần làm quen. Khi biết cô Hoa bị câm thì cậu Sáng buồn đôi
chút và cảmthấy tiếc cho một cô gái nông thôn xinh đẹp mà lại mắc phải một chứng
bệnh taậtnguyền này. Nhưng không v́ thế mà làm cho cậu nhụt chí. Tuy mới gặp lần
đầu vàchỉ nói chuyện với nhau bằng "tay chân" nhưng cô Hoa cảm thấy có một cái
gì đórất gần gũi với cậu Sáng.
Hai người đang vui vẻ cười đùa với nhau
thìmắt cậu Sáng bỗng trợn trắng lên, miệng sùi bọt mép và thân thể giật giaật
mấycái. Cô Hoa c̣n chưa hiểu ra điều gì thì thấy cậu lại gần mấy con Vịt đang
đứngăn gần đó chụp lấy hai con và mang đến trước mặt cộC̣n đang băn khoăn v́
khôngbiết chuyện gì đã xảy ra thì.............."phụp", một ḍng máu đỏ từ cổ con
Vịtbắn vào mặt và cơ thể cô Hoa, số phận của con kia cũng không khác gì con
đầu,tất cả hai con đều bị cắn ngay cổ và sau đó bị xé ra từng mảnh, những bộ
phậntrong cơ thể đều bị móc tung ra ngoài. Crước cảnh tượng hăi hùng đó cô Hoa
địnhbỏ chạy thì bị cậu Sáng nắm giữ lại được...............
Hồn Ma cô
Trâmnhập vào người cậu Sáng ngay sau khi cô thấy người Yêu của mình đi tư t́nh
vớimột cô gái khác và v́ thế cô muốn người đàn bà kia phải chết..............
(c̣n tiếp