T.T. có một người d́ (bà con xa)tên là Hạnh, khi d́ làm ở một tiệm cafe gần đường rầy xe lửa tỉnh Phú Nhuận, d́có quen một người con trai làm lính Cộng Ḥa và sau một thời gian chuyện trò thìt́nh yêu của hai người bắt đầu chớm nở... Nhưng khi cuộc t́nh vừa mới bắt đầu,thì năm 1975 chiến tranh bùng nổ, d́ trở về nhà mẹ.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, d́ vềquán Cafe cũ tiếp tục làm, hy vọng rằng sẽ
gặp lại người t́nh xưa. Nhưng đã babốn tháng trôi qua bóng dáng người xưa vẫn
biệt tăm. Hỏi thăm những người quenbiết thì ai cũng lắc đầu không biết. Rồi mỗi
ngày niềm hy vọng gặp lại ngườit́nh xưa từ từ chết dần, để người con gái như hoa
xuân mới nở mà giờ đây ủ rủtàn phai theo tháng ngày...
Nhưng vào một đêm, v́ rất đôngkhách cho nên cả người mệt nhoài, nên khi lên
giường là d́ chìm ngay vào giấcngủ và mơ thấy người yêu của mình trở về. Người
đó c̣n mời d́ đến nhà của mìnhchơi nữa. D́ rất là vui mừng v́ đã lâu không gặp,
với lại từ khi hai người quennhau người đó chưa một lần ngỏ ư mời d́ đến nhà,
nên d́ đồng ư ngay. Nắm taynhau hai người đi vào một con đường sương khói dầy
đặc để khi ra khỏi vùng sươngkhói đó thì chỉ thấy nào là mồ mả nằm san sát bên
nhau mà thôi, chứ không thấynhà cửa gì hết. Lúc đó, rất đỗi sợ hăi với một giọng
run run d́ hỏi:
-Anh à! Nhà của anh
ở đâu vậy. Nơiđây đâu có nhà cửa, sao anh lại dẫn em vào đây? Với giọng bình
thản người yêucủa d́ trả lời:
-
Nhà của anh ở trong kia ḱa, gầnsắp tới rồi, đi theo anh.
Nói xong người t́nh của d́ kéo tayd́ đi băng qua các ngôi mộ. Trong người cảm
thấy ớn lạnh không dám nhìn cho nênd́ nhắm mắt lại mặc cho người yêu của mình
dẫn đi đâu thì đi. Được một quảngđường, bỗng nhiên người yêu của d́ kéo tay cho
d́ đứng lại, lúc đó d́ mở mắt rathì thấy trước mắt mình là một ngôi mộ màu trắng
có trồng giàn hoa rất rất đẹp,xung quanh c̣n có hàng rào sắt. Trước cảnh tượng
đó d́ chỉ c̣n biết đứng chếttrân không nói lên được một lời nào. Nhưng người yêu
của d́ dường như không thấyđược nỗi kinh ngạc của d́ mà c̣n nắm tay của d́ kéo
đi và nói:
- Nhà của anh đây nè!
Người yêu củad́ vừa nói vừa kéo d́ vào trong hàng rào của ngôi mộ.
V́ sợ quá không biết làm sao nên d́ đã thét lên thật lớn và giựt mình thức dậy.
Sáng hôm sau, trong ḷng linh tínhrằng có điềm không may đã xảy ra cho người yêu
của mình nên d́ t́m mẹ của ngườimình yêu (lúc trước d́ không hỏi thẳng mẹ của
người ấy v́ biết bà ta không cóthích mình có hỏi thì cũng vô dụng mà thôi). Cũng
v́ giấc mơ kỳ quái này cho nênd́ mới đi t́m bà ta. Khi gặp, d́ mới hỏi bà ấy
rằng con của bà hiện giờ sống haychết xin bà hăy nói rơ cho tôi biết.
Với một giọng cộc lốc, bà ta trảlời:
- Con tôi đã chết rồi. Tôi khôngmuốn báo cho cô biết, v́ từ đầu tôi đã không
thích con tôi quen với cô. Và cáichết của con tôi cũng không có liên hệ gì đến
cô.
Nhưng d́ đã nhă nhặn kể lại
giấc mơđêm hôm qua cho bà ấy nghe. Sau khi nghe xong, có lẽ v́ cảm động về t́nh
cảm concủa bà đã dành cho d́, nên bà ta dịu giọng xuống chỉ nơi chôn cất con
trai củamình.
Sau khi bà ta chỉ
chỗ, d́ vội vă đimua nhan đèn và một ít trái cây, rồi sau đó t́m đến ngôi mộ của
người yêu mình.Đến trước nghĩa trang nơi chôn cất người yêu của mình thì d́ thấy
cảnh vật chungquanh cũng giống y hệt như là trong giấc mơ vậy. Lần ṃ đi vào
trong theo conđường ṃn được một quăng thì hỡi ơi, đây là ngôi mộ mình đã thấy
trong mơ mà vàtrên bia đá c̣n có khắc hàng tên của anh ấy nữa... D́ quỵ xuống
bên mộ bia ngườiyêu và sụt sùi khóc. Cũng từ đó d́ không c̣n tha thiết thương ai
nữa, cho dùngười ta có đeo đuổi...
D́ là đứa con út cho nên má của d́rất thương d́ và muốn d́ sớm có gia đ́nh để
khi chết bà được yên ḷng. V́ theođạo Phật nên má của d́ tin rằng linh hồn của
người yêu của d́ vẫn c̣n theo d́,v́ vậy đã 30 tuổi mà d́ cũng chưa có được một
tấm chồng. Cho nên, một hôm má củad́ nhờ một người chuyên môn kêu gọi linh hồn
người chết trở về cho mình nóichuyện (người VN mình gọi là lên đồng, lên bóng).
Và ngày giờ được ấn định.
Hôm đó
má của người yêu d́ cũngđược mời đến và đã mượn thể xác của bà ta để con của bà
nhập vào nói chuyện. Mộthồi làm lễ gọi hồn xong, bỗng dưng bà ấy (má của người
chết) bắt đầu rùng mìnhvà thay đổi sắc mặt, c̣n bắt đầu khóc lóc nữa. Nhưng khi
hỏi thì (giọng nói biếnthành tiếng đàn ông con trai) người ấy nói là nhớ người
yêu quá cho nên khóc.Người gọi hồn mới hỏi là sao anh chết rồi mà không chịu đi
đầu thai, người ấytrả lời:
- Tôi
vẫn c̣n thương cô ấy nên đikhông đành. Người gọi hồn mới giảng giải:
- Anh là người ở cơi âm làm sao cóthể yêu thương một người ở cơi dương được. Nếu
anh thật sự thương cô ấy thì hăyđể cho cô ấy có chồng và hăy để cho cô ấy lập
gia đ́nh.
Sau một hồi nói chuyện
và năn nỉthì người ấy bằng ḷng không đi theo d́ nữa; và trước khi đi người ấy
c̣n nóirằng:
- Nếu có lấy chồng
thì nói cô ấynhớ nói với tôi một tiếng!...
Mấy năm sau, khoảng năm 35 tuổi d́mới lấy được một người chồng và có được một đứa con trai mập mạp dễ thương,nhưng không có ai biết đứa con trai của d́ có phải là người t́nh cũ đầu thai trởlại không?