Một chuyện ghê gớm
Theo Edgar Poe
Sự
tai họa khác nhau, nỗi khốn khổ trên mặt đất này có nhiều hình trạng, phủ khắp
chân trời mênh mông như mống cầu vồng bảy sắc đủ màu rơ rệt phân biệt, và nhịp
nhàng lẫn lộn.
Tôi kể ra đây một câu chuyện mà thực thể đầy rùng rợn. Nếu
không phải là một kư sự về cảm giác mà là về t́nh ái thì tôi không nhắc lại làm
gì.
Tên tẩy lễ của tôi là Hoàng Linh, tên thật, tôi xin giấu. Trong xứ
tôi không có một lâu đài nào cũ kỹ và nhiều tiếng tăm hơn là chốn u nghiêm lâu
đời của tôi ở. Từ lâu người ta gọi gia đ́nh tôi là một ḍng ảo tưởng, do nhiều
điều tế toái hiển nhiên - trong hình thể cái dinh thự huy hoàng, - trong những
tấm nệm quý giá ở pḥng ngủ, - trong những đồ chạm trổ vũ khí, và đặc biệt nhất
là những bức cổ họa ở hành lang, - trong cốt cách của thư viện, - và sau cùng là
tinh thần kỳ đặc của những sách ở thư viện.
Kỷ niệm những năm c̣n trẻ của
tôi liên lạc mật thiết với pḥng này và những sách ở đây. Mẹ tôi đã chết ở đây.
Tôi đã ra đời tại đây. Nhưng đừng nói rằng trước đó tôi đã không có, linh hồn
không có một t́nh trạng tồn tại từ trước. Bạn không công nhận ư? Ta không nên
căi lẫy về mặt này. Tôi đã tin chắc và không thiết dẫn chứng chắc chắn cho người
ta phải nghe theo.
Tôi đã ra đời ở trong pḥng này. Hiện ra giữa đêm
trường, rơi thình ĺnh vào cơi huyền ảo, - lâu đài không tưởng, - trong những
cảnh giới lạ lùng của trí tưởng và chốn bác học kỳ bí, - tôi ngắm quanh mình với
con mắt kinh hăi và nồng nàn,- nơi mà tôi tiêu phí tuổi thơ trong sách và hoang
phá tuổi trẻ mơ màng. -Năm, năm qua, giữa thời tôi c̣n sống trong chốn u nghiêm
của tổ tiên, có một sự lạ là sức lực mạch đời tôi như ngưng trệ, - phẩm tính
những tư tưởng thông thường nhất của tôi biến cải hoàn toàn. Những thực tế của
đời cảm nhiễm tôi như những ảo tưởng, và chỉ là những ảo tưởng, trong khi những
ư tưởng huyền hồ của thế giới mộng ảo, trái lại, chẳng những là chất sống của sự
tồn tại hằng ngày mà chắc chắn là cả sự tồn tại hoàn toàn duy nhất của tôi nữa.
Hoàng Hoa và tôi là anh em họ, cùng lớn lên trong chốn u nghiêm bên nội. Nhưng
mà chúng tôi phát triển khác hẳn nhau, - tôi thì yếu đuối và ẩn dật trong sầu
năo, - nàng lại nhanh nhẩu, kiều diễm và chứa chan năng lực; trong lúc nàng ca
hát chạy nhảy trên đồi thì tôi mê man học hỏi trong thư viện; tôi sống hẳn trong
tim, hiến cho mình cả xác lẫn hồn, đắm duối trong những suy nghiệm cao siêu và
trừu tượng, - nàng lang thang không lo nghĩ qua cuộc đời, chẳng tưởng đến những
bóng trên đường hay là thì giờ u tối lặng lẽ đi mau. Hoàng Hoa! - Tôi gọi tên
nàng, Hoàng Hoa! - Và từ những đổ nát đen xám của trí nhớ vụt nổi dậy theo tiếng
gọi ngàn vạn kỷ niệm trập trùng. A! hình ảnh nàng hiển hiện ra trước mắt ta như
trong những ngày hớn hở, vui tươi của nàng! Ôi! Sắc đẹp diễm lệ mà hư ảo của
nàng! Ôi! Nữ thần bên bờ suối! Thế rồi, - thế rồi tất cả điều bí mật và kinh
hoàng, một câu chuyện không đáng kể lại. Một sự đau đớn, - một sự đau đớn tàn
khốc đã xô đổ thể cách tôi như một cơn gió băo; và chính trong khi tôi ngắm
nàng, tâm trí biến đổi nhập vào nàng và ghê gớm nhất là làm rối loạn cả căn bản
của nàng! Than ôi! Kẻ phá hại đến và đã đi, - nhưng mà nạn nhân, Hoàng Hoa, nàng
đã trở nên thế nào? Tôi không biết nàng ngày nay hay là tôi không c̣n nhận ra
nàng là Hoàng Hoa nữa.
Trong các bệnh mỗi ngày càng tăng đã làm sôi nổi
cả xác thịt lẫn tâm thần em tôi, phải kể bệnh đau đớn và bất trị nhất là một thứ
trúng phong thường làm cho toàn thân cứng đờ, - bệnh giản quyết giống hệt như
chết mà nàng tỉnh dậy một cách đột nhiên, bất ngờ. Trong lúc ấy thì bệnh sầu năo
của tôi trầm trọng mau chóng, và những cơn biến đổi hóa nặng bởi dùng thuốc
phiện quá độ, cuối cùng đổi sang tính cách tinh thần thác loạn với một hình
trạng mới mẻ lạ thường, - từ giờ, từ phút bệnh lấn khí lực và kéo dài chiếm cả
người tôi với một sức đè nén rất là khó hiểu. Bệnh tinh thần thác loạn làm cho
tâm trí bị một ư tưởng duy nhất ám ảnh - tôi phải cắt nghĩa như thế - là tại sự
kích thích âm u các tác dụng tinh thần mà triết học gọi là "tác dụng chú ư".
Không thế nào có một ư nghĩ chắc chắn về độ lực gân cốt của tác dụng tinh thần,
nhưng theo trường hợp của tôi, tác dụng trầm ngâm thích dụng và nhập vào trong
sự lặng ngắm các vật tầm thường nhất ở thế gian.
Suy nghĩ hàng giờ không
mệt, chú ư đến vài hàng ngờ nghệch ở ngoài lề hay trong sách, đem hết tâm lực
gần suốt cả ngày hè vào trong một cái bóng kỳ quái ngă dài ra trên nệm hay nền
nhà, - quên mình suốt đêm ngồi canh ngọn đèn bạch lạp hay lửa hồng trong ḷ
sưởi, - mơ mộng hàng trọn ngày trên mùi hương của một cái hoa, - nhắc nhở đều
đều vài chữ tầm thường cho đến khi tiếng cứ nhắc lại măi hết hiện ra trong trí
một ư nghĩ gì, - mất cả tư tưởng vận động hay là sự tồn tại của xác thịt trong
một lối yên nghỉ hoàn toàn, - đấy là vài hiện tượng thác loạn thông thường và ít
nguy hiểm của năng lực tinh thần tôi.
Sự chăm chú dị thường, mănh liệt và
âm u bị kích thích bởi những vật hăo huyền không có tính cách lẫn lộn với sự mơ
màng thông thường mà những người có sức tưởng tượng nồng nàn vẫn ham mê. Sự chăm
chú ấy cũng không phải như người ta tưởng là một sự mơ màng thái quá, mà c̣n
khác hẳn về căn nguyên và bản chất.
Trong trường hợp này, người mơ tưởng
bị chú trọng đến một vật thường, mất lần vật ấy qua sự suy luận và cảm hứng bao
la. Sau khi tan những cơn mơ tưởng, người bệnh ngất đi và quên hẳn những nguyên
nhân đã kích thích mình, như trong trường hợp của tôi. Tóm tắt lại, năng lực trí
tưởng kích thích khác thường ở tôi, như đã nói trên, là năng lực chú ư, c̣n ở
người mơ mộng thường là năng lực trầm ngâm và những sự trầm ngâm không bao giờ
đem lại khoái trá.
Về độ này những sách của tôi, nếu không dùng một cách
chắc chắn để kích thích sầu đau, thì cũng dự vào một phần lớn trong những tính
cách đặc sắc chính của sầu đau, với cái tinh thần huyền hoặc, dị kỳ.
Sự
thăng bằng của tinh thần bị những đều vô nghĩa lư quấy rối, lư trí tôi tương tự
như thứ đá biển trơ trơ trước những cơn thịnh nộ ghê gớm của sóng gió, và chỉ
run rẩy khi hoa nhật quang lan đụng tới. Sự biến đổi trong trạng thái tinh thần
của Hoàng Hoa bởi cái bệnh đáng thương hại, đáng lẽ phải đem lại cho tôi lắm đầu
đề để thực hành sự nghĩ ngợi mănh liệt và dị thường, nhưng tuyệt nhiên không có
gì hết.
Trong lúc cảm thấy rơ sự suy nhược của mình tôi rất phiền muộn
cho cái bệnh khốc hại của Hoàng Hoa: sự gẫy đổ hoàn toàn kiếp sống đẹp đẽ, dịu
dàng của nàng cảm khích tôi tận đáy ḷng. Tôi nghĩ ngợi chua chát về những con
đường bí mật và kỳ dị mà một sự biến đổi lạ lùng, bất ngờ như thế đã có thể xẩy
ra ở đây. Nhưng những suy nghiệm ấy không dự vào đặc tính sầu đau của tôi mà
cũng như trong những trạng luống tương tự đối với người thường. C̣n bệnh của
tôi, cố thủ theo tính cách riêng, biến đổi kinh ngạc hơn, biểu diễn trong cơ thể
của Hoàng Hoa - trong sự động kinh lạ lùng và khiếp đảm.
Trong những ngày
rực rỡ nhất của Hoàng Hoa với cái sắc đẹp tuyệt kỳ, thật ra chưa bao giờ tôi đã
yêu nàng. Trong lệ ngoại lạ lùng về t́nh trạng tồn tại của tôi, những cảm tưởng
của tôi không bao giờ phát sinh ra ở trái tim, và những ham mê của tôi luôn luôn
do ở trí năo mà ra. Qua những sắc trắng của hoàng hôn - ban trưa, trong những
bóng chi chít của rừng - và tối lại giữa im lặng ở thư viện - nàng đã thâu qua
mắt tôi, và tôi thấy nàng, - chẳng như Hoàng Hoa tươi sống mà là Hoàng Hoa trong
mộng; chẳng như một hình thể ở trần gian, một hình thể bằng xương bằng thịt, mà
như không tưởng của hình thế ấy; chẳng như một hình thể để cảm thán mà là để
phân tích; chẳng như một đối tượng ái t́nh mà như đầu đề của sự trầm ngâm vừa
khó hiểu và bất thường. Và bây giờ, - bây giờ tôi run rẩy trước nàng, tôi tái
nhợt khi nàng đến gần; tuy nhiên trong than văn khổ năo cho t́nh trạng sa ngă
đáng thương của nàng, tôi nhớ lại nàng đã yêu tôi lâu dài, và trong một lúc
không may, tôi đã nói với nàng về việc lấy nhau.
Sau cùng, ngày tân hôn
của chúng tôi sắp đến, thì một buổi chiều mùa đông, - một trong những ngày bất
trắc, nóng, yên lặng và trời mù, tôi ngồi trong pḥng đọc sách, tưởng có một
mình. - Nhưng ngước mắt lên, thấy Hoàng Hoa đứng thẳng trước mắt tôi.
Có
phải v́ trí tưởng của tôi bị kích thích, - hay ảnh hưởng của không khí mù, - hay
hoàng hôn chập chờn, - hay làn vải u ám phủ khắp người nàng, đã cho nàng một
hình thể run rẩy và mơ hồ như thế? Tôi không thể nói được. Có lẽ nàng đã lớn ra
từ khi mắc bệnh. Nàng không nói một lời; và tôi không nói gì hết. Một sự rùng
rợn chạy khắp chân thân; một cảm giác lo sợ không chịu nổi dồn ép lấy tôi; một
sự hiếu kỳ nung nấu thấm đượm tâm hồn; và ngă người ra trên ghế, tôi nín thở và
không cử động, hai mắt dính chặt vào người nàng. Than ôi! Nàng đã gầy ṃn quá
chừng, không có một dấu vết gì của người cũ c̣n sống lại và ẩn trong nàng. Sau
cùng, mắt tôi nồng nàn đặt lên mặt nàng.
Trán cao, nhợt nhạt và thản
nhiên lạ thường; tóc ngày trước đen xám phủ xuống trán một phần và in bóng hai
màng tai sâu hóm, làn tóc bây giờ đen hơn lông quạ mà tính cách huyền hoặc phản
lại với vẻ u sầu chiếm cứ mặt nàng. Hai con mắt hết vẻ sống tinh anh, hình như
không có con ngươi, và vô t́nh tôi đưa mắt ngắm xuống đôi môi mỏng cứng để tránh
cái nhìn trắng đục của nàng. Đôi môi hé mở ra và trong một cái cười ư nghĩa ghê
gớm, những răng của Hoàng Hoa hiện dần ra trước mắt tôi. Thượng đế! Tôi không
bao giờ nhìn đến, hay là nhìn, thì tôi phải chết!
Một cánh cửa khép lại
làm tôi giật mình, và ngước mắt lên, tôi thấy em tôi đã ra khỏi pḥng. Nhưng
gian pḥng bị phá rối, con ma trắng ghê gớm của răng nàng không ra khỏi pḥng và
không muốn đi. Không một chấm đen trên mặt răng, - không một bóng ở men răng, -
không có một đầu nhọn ở răng mà chỉ cái cười thoáng qua đủ in sâu vào trí nhớ
tôi! Bây giờ thì tôi thấy rơ rệt hơn vừa rồi nhiều. - Những răng! - Những răng!-
Chúng ở đấy, và - đây nữa, - và khắp cả, - thấy rơ, sờ được ở trước tôi; dài,
nhỏ và trắng quá chừng, với đôi môi nhợt nhạt ṿng quanh, giăn ra một cách ghê
sợ chưa đời nào thấy. Đương lúc ấy thì cơn thịnh nộ mănh liệt của tinh thần thác
loạn đến, tôi không thể chống cự lại nổi, và chỉ nghĩ về những răng. Tôi cảm
thấy ở chốn này một ham muốn điên cuồng. Tất cả đều chú trọng vào sự trầm tưởng
duy nhất ấy. Những răng- chỉ những răng thôi- hiện ra trước mắt lư tưởng, và sự
đặc hữu riêng tây ấy thành ra tinh túy của đời tinh thần tôi. Tôi nhìn chúng mỗi
ngày. Tôi xoay trở chúng khắp chiều. Tôi t́m ṭi tính cách của chúng. Tôi nhận
xét những dấu vết riêng. Tôi trầm ngâm trước hình thể chúng. Tôi rùng mình khi
cho chúng một năng lực cảm giác và tư tưởng trong tưởng tượng, và không có đôi
môi, một thế lực biểu hiện luân lư. Người ta nói rất đúng rằng những bước đi của
nàng Sa lệ là những cảm tưởng, tôi thì tin chắc rằng ở Hoàng Hoa, tất cả những
răng đều là những ư nghĩ. Những ư nghĩ! à! Đấy là những tư tưởng hăo huyền đã
làm chìm đắm tôi! Những ư nghĩ! à! Bởi đây mà tôi đã khát vọng răng điên cuồng
ghê gớm! Tôi thấy rằng chỉ chiếm được chúng thì tôi mới có thể yên ổn và gây
dựng lư trí lại.
Và tối đến trên người tôi, - và bóng tối dày đặc lại,
rồi đi, - và một ngày khác hiện ra, - và những mù tối một đêm thứ hai nhóm lại
chung quanh tôi, - và luôn luôn tôi ở trong căn pḥng hiu quạnh này, - luôn luôn
ngồi lặng, luôn luôn chìm đắm trong sự trầm ngâm, - và luôn luôn con ma răng giữ
gìn sự ảnh hưởng ghê gớm đến điểm linh động quái lạ nhất, nó phất phơ qua ánh
sáng và những bóng biến đổi trong pḥng. Sau cùng, giữa những cơn mơ của tôi,
một tiếng hét rùng rợn và hăi hùng vỡ lở, rồi ngừng, tiếp theo một tiếng nói bi
khổ quá chừng, đứt đoạn bởi những giọng rên xiết đau đớn thê thảm.
Tôi
đứng dậy và, mở một cánh cửa thư viện, thấy ở trước pḥng người đầy tớ giàn giụa
nước mắt, nói với tôi rằng Hoàng Hoa không c̣n nữa. Nàng đã bị trúng phong ban
sáng; và bây giờ, đến tối lại, địa huyệt đang đợi nàng, tất cả những đồ tang
liệm đã sắp đặt xong.
Trái tim đầy thống khổ và kinh sợ dồn ép, tôi oán
hận đi đến pḥng người chết nằm. - Gian pḥng rộng răi và sẩm tối, mỗi bước tôi
đi đụng nhằm đồ liệm - những màn ở giường, người đầy tớ nói với tôi, đã phủ trên
quan tài, và trong quan tài, hắn hạ giọng xuống, Hoàng Hoa nằm dài.
Có ai
đã hỏi tôi không muốn nhìn người chết? - Tôi chẳng thấy ai hé môi; tuy thế câu
hỏi đã xong, và tiếng dội mấy lời cuối cùng c̣n kéo dài trong pḥng. Không thể
từ chối được, rồi với một cảm giác nghẹn thở, tôi lê mình đến một bên giường.
Tôi nhẹ nhàng giở những màn sẫm lên; nhưng, khi thả rủ xuống trên vai, những màn
sẫm chia cách tôi với cuộc đời bên ngoài, nhốt tôi vào t́nh trạng khăng khít với
người chết.
Không khí khắp pḥng thoảng mùi chết; nhưng hơi đặc biệt của
quan tài làm cho tôi khó chịu, và tôi tưởng tượng một mùi độc đã tự thây ma bốc
lên. Tôi đổi hết đời để trốn thoát chạy xa sự ảnh hưởng nguy hại của cái chết
lối này; để thở một lần nữa không khí thanh khiết của trời bất diệt. Nhưng tôi
không c̣n sức mà động đậy, hai đầu gối lung lay, và tôi đã cắm rễ dưới đất, nhìn
chăm cái xác cứng đờ nằm sóng sượt trong ḥm mở toang.
Trời ơi! Có thể
thế ư? Trí năo tôi đã đến cơn thác loạn rồi chăng? Hay là ngón tay người chết cử
động trong vải trắng lấp phủ? Run rẩy với một nỗi lo sợ khó tả, tôi dần dần
ngước mắt lên để nhìn mặt thây ma. Người nhà có để một dải bịt chung quanh
miệng; nhưng mà không biết làm sao, tôi thấy đã lỏng sút. Đôi môi uốn cong thành
một vẻ cười, và qua cái khung cảnh bi thảm ấy, những răng của Hoàng Hoa, trắng,
sáng ngời, ghê gớm, c̣n nhìn tôi với một vẻ linh động dữ dội! Tôi giật chân tay
ra khỏi giường, và không một lời, tôi phóng mình như một người điên ra khỏi gian
pḥng bí mật, rùng rợn đầy tử khí.
Tôi lại thấy mình ở trong thư viện,
ngồi một mình. hình như tôi vừa ra khỏi một giấc mơ ghê gớm, hỗn độn và kịch
liệt. Tôi nhận ra rằng đã nửa đêm, và tôi đã dè dặt cẩn thận để chôn Hoàng Hoa
sau khi mặt trời lặn; nhưng tôi không giữ được trí nhớ chắc chắn và rơ rệt việc
gì đã xảy ra trong khoảng rờn rợn này. Tuy trí nhớ đầy cả mơ hồ - một nỗi khủng
khiếp mà sự ngờ vực làm cho càng thêm ghê gớm- Thật như một trang ghê sợ trong
cuốn sổ đời tôi viết toàn bằng những kỷ niệm u tối, ghê gớm và bí hiểm. Tôi đã
cố gắng phân giải ra mà không được. Tuy thế mà từng lúc giống như linh hồn một
tiếng bay đi, một tiếng la nhỏ và sắc - một giọng đàn bà - hình như thì thầm
trong tai tôi. - Tôi đã vừa làm một việc gì: - nhưng có gì đâu? Tôi tự hỏi lớn
và tiếng dội trong pḥng thì thầm với tôi như trả lời: có gì đâu?
ở trên
bàn, gần bên tôi, một ngọn đèn nến cháy, và gần đấy, một cái hộp nhỏ bằng mun.
Không phải là một cái hộp có dáng kiểu đáng chú ư, và tôi đã thường thấy, v́ là
của viên thầy thuốc ở gia đ́nh. Nhưng tại sao cái hộp ấy lại đến đây, ở trên bàn
tôi, và bởi đâu tôi rùng mình khi nhìn nó? Đó là một vật không đáng phải mất
công giữ nữa. Nhưng sau cùng, mắt tôi rơi vào trên trang mở rộng của một cuốn
sách và trên một hàng chữ gạch. Đây là những chữ lạ lùng mà rất thường của một
thi sĩ, nhưng bởi đâu tóc trên đầu tôi dựng đứng và máu giá lạnh trong mạch
huyết khi đọc lên những ḍng chữ này? Những ḍng chữ nói đến việc phá hoại thể
xác một người yêu bị chôn sống?
Có tiếng gơ nhẹ ở cửa pḥng đọc sách và
tái mét như một người ở dưới mồ chui lên, một tên đầy tớ nhón gót đi vào. Hai
mắt lờ lạc đi v́ khủng khiếp và hắn nói với tôi bằng một giọng rất thấp, run
run, chặn ở cổ. Hắn đã nói gì với tôi? Tôi nghe vài câu đây đó. hình như hắn kể
lại với tôi, một tiếng hét ghê sợ đã làm rùng mình im lặng ban đêm - mà những
tên đầy tớ họp lại - mà người ta đi t́m về phía tiếng kêu- và sau cùng giọng hạ
thấp của hắn thành rơ rệt v́ run rẩy khi hắn nói đến một việc phá hoại xác chết
- một cái xác bị hư hại, t́m thấy trên lỗ huyệt, một cái xác đã bị chôn lấp, mà
c̣n thở, c̣n thoi thóp - c̣n sống!.
Hắn đưa tay chỉ quần áo tôi dính bùn
và máu. Tôi không nói gì hết, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi; tay có những vệt
móng tay người cào. Hắn dẫn tôi chú ư đến một vật dựng ở vách. Tôi nhìn vật ấy
vài phút: đấy là một cái mai đào đất. Hét lên, tôi lao mình trên bàn và chụp lấy
cái hộp bằng mun. Nhưng tôi không có đủ sức để mở ra, và trong khi tôi run rẩy,
cái hộp trong tay sút ra, nặng nề rớt xuống vỡ ra từng mảnh, và thoát lăn ra với
một tiếng ồn của sắt vụn cũ, vài khí cụ nhổ răng, và ba mươi hai vật nhỏ trắng,
giống như ngà, rải rắc trên nền nhà.
Rút từ tập Trăng xanh huyền hoặc,
Nxb. Đông Phương, Hà Nội, 1941