Người Bạn Tên Ali
Lúclên 10 tuổi, tôi thường có
những cơn ác mộng rất là hăi hùng về một người contrai khoảng 15 tuổi. Những cơn
ác mộng này lúc nào cũng giống như nhau. Tôi mơthấy có một người con trai đang
ngồi im lặng trong pḥng, bỗng dưng anh ta giậtmình nhảy xuống giường nhìn dáo
dác mặc dù không có chuyện gì xảy ra. Rồi anh rakhỏi pḥng đi xuống một hành
lang dài để tới căn pḥng khác ở cuối cùng; cănpḥng này lúc nào cũng tối tăm
không có ánh đèn. Khi vào pḥng anh ta mở đèn lênvà thấy trên giường, tôi nghĩ
là cha mẹ của anh ta, họ đã chết. Máu me vẫy đầykhắp nơi trên tấm ra trải giường
màu trắng. Sau khi thấy cảnh này anh ta chạyxuống nhà bếp khóc lóc. Ngoài ra,
tôi c̣n thấy anh ta lấy một con dao cắt đứtgân máu ở cánh tay của mình. Đến lúc
đó tôi thường giựt mình tỉnh dậy la khóc umsùm. đã 5 năm trôi qua, đôi lúc tôi
cũng c̣n mơ thấy cơn ác mộng này nhưng nókhông làm tôi sợ nhiều như lúc c̣n nhỏ,
có lẽ đã quen rồi. Nhưng khoảng 7 hay 8tháng về trước, tôi lại mơ thấy cơn ác
mộng này nữa nhưng lần này nó đã ám ảnhtôi nhiều hơn... Tôi có một người bạn
thân tên là Eli. Bạn ấy là một người contrai rất tốt, nhưng tôi lấy làm lạ là
sao Eli không có một người bạn nào khácngoài tôi ra. Khi tôi hỏi những người bạn
khác về Eli thì các bạn của tôi đềunói rằng họ không bao giờ gặp hay quen biết
với bạn ấy. Mặc dù không ai biết đếnEli, tôi cũng không thắc mắc nhiều mà chỉ
nghĩ rằng có lẽ bạn ấy mắc cỡ nênkhông có giao thiệp nhiều.
Rồimột đêm tôi và một người bạn tên Mandy rủ nhau chơi cầu cơ v́ ở nhà không có
ai,ba mẹ của tôi đã đi vắng, dịp này mà chơi cầu cơ thì thật là tuyệt nên
Mandyđồng ư ngay. Tôi vội lấy cái bàn cầu cơ đã t́m được trên gác vào sáng nay
ra,rồi dẫn Mandy vào pḥng mình. Chúng tôi đốt 3 cây nến trắng cùng với một
câynhang, sau khi đọc thần chú xong cái đồng tiền từ từ chuyển động; lúc đó
chúngtôi lấy làm thích thú v́ t́m được một vong linh để chơi rồi. Nhưng đến khi
tôihỏi vong linh tên gì thì nó đánh vần là E-L-I. Ồ thật là hay quá, mình đang
nóichuyện với vong linh cùng tên với bạn thân của mình, tôi nghĩ vậy. Lúc đó
Mandymới hỏi tiếp vong linh bao nhiêu tuổi thì nó chạy đến số 1 và 5. Tới lúc
này tôicảm thấy có một chút kỳ lạ v́ Eli bạn thân của tôi cũng 15 tuổi. Tôi liền
hỏitiếp: "Tại sao vong linh chết?" Nó im lặng vài giây... rồi một làn gió nhẹ
thổiqua năm cây nến đều bị tắt, cả căn pḥng trở nên lạnh ngắt; lạnh đến nỗi
runluôn. Vào lúc này tôi cảm giác được ngoài chúng tôi ra c̣n có sự hiện diện
củamột người thứ ba nữa. Tôi và Mandy vội tránh xa bàn cầu cơ rồi ngồi sát bên
nhautrong một góc giường vừa lúc cái bàn cầu cơ bị hất ra khỏi giường và đụng
"Rầm"vào tường. Chúng tôi thấy cảnh tượng như vậy nên sợ và cùng nhau la lên,
nhưngđâu có ai nghe. Sau đó tôi cảm giác như có cái gì đó đang nắm tay tôi và
d́u tôiđứng lên. Mandy lúc này sợ quá nên khóc. C̣n tôi thì không sợ, tôi cảm
thấy cógì lành lạnh trên mặt như là có người đang hôn mình vậy. Tôi c̣n cảm thấy
rằngcó cái gì vô hình đang bao bọc và ôm ấp tôi, nhưng tôi không biết tại sao
mìnhlại không sợ. Rồi sau đó tôi và Mandy chìm vào trong giấc ngủ lúc nào cũng
khônghay.
Đếnsáng hôm sau, hai chúng tôi thức dậy nhưng không đứa nào bàn thảo về chuyện
đăxảy ra đêm hôm trước. Trưa ngày hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Eli để kể
vềnhững sự việc lạ lùng đã xảy ra vào tối hôm qua, nhưng không ai bắt điện
thoạinên tôi đành đi bộ đến nhà bạn ấy. Eli sống trong một căn nhà thật là lớn
nhưnghơi cũ kỷ một chút, xung quanh nhà thì rất là đẹp nhưng tôi chưa bao giờ
đượcvào bên trong cho nên không biết bên trong trang trí ra sao có đẹp như là
ởngoài không. Lạ quá, khi tôi đến đứng trước nhà của Eli tôi thấy căn nhà của
bạnấy hoang vắng tiêu điều hình như đã lâu rồi không có người ở, mới vài ngày
trướclúc nào tôi cũng thấy sân ngoài rất sạch sẽ mà bây giờ cỏ mọc lên um tùm
khôngai cắt, căn nhà thì tróc sơn nhiều nơi, cửa sổ thì siêu vẹo có nhiều lằn
rạn nứttrên kiếng. Căn nhà này cách đây mấy ngày tôi đến nó c̣n đẹp đẽ mà sao
giờ đâynó lại tồi tàn đến như vậy!
Tôiđi đến gơ nhẹ vào cánh cửa nhưng không nghe ai lên tiếng. Tôi bấm chuông
cũngkhông thấy ai trả lời. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp và đứng đó khoảng vài phút
rồisuy nghĩ: "Đây là cơ hội cho mình vào nhà để nhìn ngắm bên trong". Lúc trước
tôithường hay thắc mắc tại sao Eli lại không muốn mời mình vào nhà của bạn
ấy,nhưng hôm nay cơ hội đã đến. Tôi cầm cái nắm cửa từ từ vặn thử và trước sự
ngạcnhiên của tôi cửa không có khóa. Tôi bước vào bên trong thấy tất cả bàn ghế
đồđạc trong nhà đều được phủ bằng những tấm vải màu trắng. Đi xem xét ḷng
ṿngtrong pḥng khách tôi không thấy có gì lạ, bàn ghế vẫn c̣n y nguyên không hư
hạigì. Sau đó tôi đi vào nhà bếp. Khi vào nhà bếp tôi thấy sao mà quen thuộc
quá.Đi tới đi lui xem xét trong nhà bếp tôi cũng không thấy có gì khác lạ đến
khitôi mở các cửa tủ trong nhà bếp ra trước sự ngạc nhiên của tôi các tủ này
lạitrống trơn, chứng tỏ nhà này đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Tôi lần đến cái bồn
rửachén, sao cảnh vật ở đây thấy quen quá như là mình đã sống trong căn nhà này
rồivậy. Lúc đó, tôi dơi mắt nhìn cái bàn bên cạnh bồn rửa chén tôi thấy có một
đốmđen gì đó; khi lại gần thì thấy đó là một vũng máu đã khô. Lúc này, không
biếtcái gì đã thúc giục kêu tôi phải lên trên lầu.
Rồitôi chạy nhanh lên lầu. Khi lên trên lầu, tôi thấy có mười cánh cửa, tức là
cómười pḥng ngủ, như là có cái gì lôi kéo tôi đi thẳng đến cái pḥng cuối cùng
ởphía bên phải. Khi đến gần cái pḥng này, tôi thấy không khí ở đây lạnh buốt,
vàtôi cảm giác được sự hiện diện của một người nào đó (vô hình) đang ở đây
vớitôi, cái cảm giác thân quen giống như đêm hôm trước.
Tôivội bước vào pḥng. Nhìn chung quanh quá quen thuộc, lúc đó tôi mới biết
rằngmình đã thấy nó trong giấc mơ. Tôi dáo dác nhìn trên cái bàn nằm cạnh
giường,tôi thấy có hai tấm hình đang nằm trên đó, một cái được bỏ trong khung úp
xuốngc̣n cái kia đang nằm ngữa. Tôi đi đến cầm cái khung hình lên, thấy trong
tấm ảnhcó ba người, một người đàn ông, một người đàn bà và một người con trai.
Ngườicon trai này không ai khác chính là Eli, cũng là người con trai mà tôi
thườngthấy trong giấc mơ. C̣n tấm hình thứ hai là tấm hình của tôi. Tôi nhớ ra
rồi khichụp tấm hình này có Eli chụp chung với tôi nữa, nhưng nó không có hiện
ra trongtấm ảnh này. Trong pḥng lúc đó chỉ có một mình tôi nhưng tôi không cảm
thấy sợsệt mà c̣n thấy an toàn nữa. Bây giờ tôi mới hiểu rơ v́ sao Eli không cho
tôivào nhà bạn ấy và tôi cũng hiểu v́ sao không có ai biết đến anh ta.
Vàingày sau, tôi đến thư viện gần nhà kiếm những tờ báo cũ để t́m hiểu thêm về
giađ́nh của Eli cũng như những chuyện đã xảy ra trong gia đ́nh của bạn ấy.
Cuốicùng tôi t́m được một tờ báo, trang đầu ghi: "Gia Đ́nh Ba Người Đều Bị
Chết".Gia đ́nh họ Adams, John, Lily, và Eli, chết tại nhà vào ngày 13 tháng
Giêng năm1964. Hai vợ chồng John 38 và Lily 35 bị giết chết trên giường c̣n con
của họEli 15 tuổi thì tự sát trong nhà bếp... tự cắt gân máu tay." Tôi đọc và
đọc từngchi tiết nói về kẻ giết người đã bị bắt và bị ở tù chung thân. Tôi không
có để ưgì nhiều về tên sát nhân này, tôi chỉ nghĩ đến Eli, tại sao chỉ có một
mình tôilà thấy anh ta mà thôi. Có thể tôi không bao giờ t́m được câu trả lời.
Từđó tôi không c̣n gặp hay thấy Eli nữa, nhưng tôi biết rằng bạn ấy lúc nào cũng
ởcạnh tôi.
***Vài ngày sau khi đăng chuyện này, vào đêm hôm qua, đang nằm trên giường, tôi
cảmthấy căn pḥng lành lạnh và có cảm giác rất là quen thuộc. Tôi lập tức biết
làai liền. Tôi khẽ gọi "Eli, phải không?" Ngay lúc đó tôi thấy một hình thể lờ
mờtrong góc pḥng. Đúng rồi, bạn ấy ḱa. Bạn ấy gật đầu và c̣n mỉm cười với
tôinữa. Bạn ấy không giống như lúc trước khi tôi t́m ra "bí mật" của bạn ấy. Bạn
ấybây giờ hầu như là tôi có thể nhìn xuyên qua thân thể của bạn ấy vậy. Tôi từ
từngồi xuống giường và chăm chú nhìn bạn ấy rồi hỏi: "Bạn có muốn gì không?"
Bạnấy đi, không phải hình như là "lướt" tới bên giường của tôi, ngồi xuống bên
cạnhtôi rồi lấy bàn tay đặt lên mặt tôi. Đôi bàn tay lạnh ngắt. Rồi tôi chợt
thấycái gì giống như là một giọt nước mắt chảy xuống má của bạn ấy, lấp lánh như
mộtngôi sao khi rơi trên tấm trải giường. Trong một vài phút giây, chúng tôi
ngồiim lặng trong bóng tối. Tôi có thể đoán được có chuyện gì đó đang xảy ra,
nhưngtôi không biết được là chuyện gì. Tôi bắt đầu lo nên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Elikhông trả lời. Tôi bắt đầu khóc và cảm thấy bối rối khi ngồi đây với một con
magặp phải vấn đề khó khăn mà mình không thể giải quyết được. Rồi tôi nghe
nhưtiếng thì thầm: "Sao bạn thấy tôi?" Tôi cười rồi lắc đầu nói: "Tôi cũng
khôngbiết nữa." Liền sau đó, tôi cảm thấy như có sự hiện diện nào đó đang đến
vớichúng tôi. Tôi không biết sự việc gì đang diễn ra nhưng lúc đó cả căn pḥng
đềutràn đầy ánh sáng màu trắng. Tôi nhìn đôi mắt màu xanh nhạt của Eli. Trông
bạnấy rất buồn. Rồi bạn ấy nói với tôi lời cuối cùng: "Tôi mong rằng có thể được
ởlại. Tôi thương anh", nói xong bạn ấy hôn lên mặt tôi. Tôi vội hỏi: "Anh
điđâu?" Bạn ấy không trả lời mà chỉ mỉm cười. Sau đó bạn ấy vừa nói vừa từ từ
biếnmất: "Tôi luôn luôn ở bên anh."
Từđêm hôm qua cho tới nay tôi rất đỗi băn khoăn v́ không biết Eli đã "qua thế giớibên kia" hay đã biến mất vào hư vô. Tôi ước rằng mình có thể biết...