Đêm càng lúc càng khuya, trăng đã khuyết và sao cũng mờ dần. Thế nhưng Vi Bình vẫn còn thẩn thờ, ánh mắt hướng vềkhoảng không gian vô định và tâm hồn buông thả cho những suy nghĩ rong chơi vô bờ bến... Những cơn gió mát từ ngoài cửa thổi vào và đưa hương hồng nhung thoang thoảng êm ả và dễ chiu. vô cùng, nhưng Vi Bình không còn tâm trí để thưởng thức, nàng tự buông trôi trong niềm tuyệt vọng. Mẹ Ơi! Hãy phù hộ cho con, ở bên kia thế giới hẳn mẹ cũng thấy là Vi Bình của mẹ rất khổ sở. Hẳn mẹ cũng nghe lời nhiếc mắng của cô Hằng và thấu rõ nỗi niềm đắng cay khi con nuốt miếng cơm của cô ấy, con có nên theo mẹ không? Con có nên chết đi để trốn tránh cô con không? Cô con - người đàn bà tàn nhẫn. Mẹ Ơi! Con muốn lánh xa bà ta.. Con sẽ đi.. và sẽ đi bất cứ nơi đâu, miễn là khỏi phải nghe những lời đay nghiến, con sẽ làm việc để kiếm một cuộc sống yên ổn. Đơn côi, nhưng không bị chửi rủa, và chỉ ăn cơm nguội nhưng để khỏi phai? khóc trước mâm cơm. Vi Bình nghĩ vẩn vơ rất lâu, sau cùng nàng kéo trong tủ ra chiếc vali da và một cái túi lớn mà nàng đã cặm cụi đan ròng rã hai năm trường khi còn đi hoc.. Nàng soạn một mớ quần áo tươm tất, lựa những thứ tốt nhất, bền bỉ để có thể dùng lâu dài được, xếp vào vali. Rồi nàng cho những kỷ vật lưu niệm vào: hình ảnh cha mẹ, một vài giấy tờ tùy thân và một gia tài thực sự mà nàng đã chắt mót dành dụm từng đồng, từng cắc trong bốn năm nay. Mọi việc đâu vào dấy, nàng để lại cho bà Lan Hằng một bực thư:Cô Hằng!"Chắc là cô cũng không ngạc nhiên lắm khi nhận lá thư này của con. Cô ơi, cô chỉ gặp lại con khi nào con thành công mà thôi, vì con muốn chứng tỏ cho cô thấy rằng Vi Bình của cô không đớn hèn và lười biếng như cô thường mắng đâu. Con biết rằng trong tâm hồn con bị dày vò ê chề bởi bao nhiêu sự nhiếc móc đắng cay, mà có thể con đã quên mất những hành động của người cô đã lo bảo bọc và gìn giữ con bên mình, tránh không cho con trở thành đứa trẻ cù bơ, cù bất, những việc đó không tiền bạc nào có thể đem so sánh được. Thưa cô! Rồi có một ngày con sẽ đền đáp lại tất cả những gì mà cô đã lo ch con trong vòng bốn năm nay, chính những ý nghĩ này sẽ giúp con có thêm nghị lực để vượt qua sóng gió và những chông gai ở đời.Sau cùng con cầu chúc cô mạnh khoẻ và hạnh phúc, cho con gởi lời thăm tất cả những người làm trong gia đình. Hôn cô Vi Bình " Nhờ tính toán trước nên Vi Bình đã lo xong mọi việc trong chuyến lìa xa tổ ấm thật nhanh gọn và bây giờ đã đến lúc thực hiện, nên hành động rất chắc chắn như người tập đi, tập lại nhiều lần.Đến khoảng một giờ sáng, nàng mở cánh cửa sổ bên sau nhà, mé bên vươn rau. Buộc chặt dây thường vào thành bao lớn, nàng thả vaili và túi vải xuống. Con chó giữ nhà được thả trong vườn chạy đến liếm tay nàng. Nó là người bạn rong chơi của nàng đã cùng nàng tung tăng mọi chuyến đi chơi. Nàng ôm nó vào lòng thủ thỉ:Tony ơi, mày dễ thương lắm. Tao đi và chúng mình hết đùa giỡn với nhau rồi.. Tao chỉ tiếc có một mình mày nhất và có lẽ mày cũng không quên tao.Vi Bình vừa nói vừa khỏ nhẹ ngón tay vào chiếc mũi màu hồng nhạt của chú chó con. Tony, nó chẳng biết nói gì, ngước nhìn Vi Bình và sau đó chúi đầu vào lòng nàng như để chia sẽ nỗi buồn cùng Vi Bình trước lúc đi xa. Cuối vườn rau, một cánh cửa mở ra con đường cụt, có thể thông thương với cái khu vườn nhỏ lân cận, Vi Bình mở cánh cửa một cách hết sực nhẹ nhàng, thận trọng vì sợ bản lề sắt gây tiếng động. Và khi nhìn qua khắp lượt lần cuối, nơi mà nàng đã sống trong vài năm qua, khu vườn mà nàng đã trồng trọt, chuồng gà kia mà nàng đã chăn nuôi, nàng bước ra khép cửa lại, lòng bùi ngùi muốn khóc. Giã từ tất cả... giã từ...Sương đêm bắt đầu se lạnh. Thời gian chầm chậm trôi qua.. trầm lặng, trống vắng như nỗi lòng của nàng. Không một âm thanh gì ngoài tiếng nước chảy róc rách len lỏi qua khe đá, tiếng những cành cây lay động trong gió. Vi Bình lầm lũi bước đi trong bóng đêm không biết đi về đâu, nhưng nàng vẫn cứ đi. Nàng không biết rằng chẳng aid dón nàng tại nơi đến, không một bàn tay nào ở đó dìu dắt nàng khỏi bỡ ngỡ trong nhưng bước đầu tiên, nhưng bao nhiêu cơn oán hờn chấ chứa trong tâm hồn, đã làm cho nàng bât chấp mọi khó khăn nguy hiểm đang chờ đợi, chính nó đã đón nàng, sẽ đe doa. nàng trên bước đường đi. Nàng vẫn bước đi: Đã một tuần lễ trôi qua, từ sáng đến chiều. Vì Bình đi cùng khắp nơi để tìm việc làm. Nàng hoàn toàn thất vọng. Nàng đã đến từng nhà,gõ từng cửa nhưng ở đâu cũng bị người ta cự tuyệt, chẳng nơi nào chú ý đến lời thinh cầu của nàng.Có nơi người ta đã ôn tồn bảo rằng: Mấy hôm trước chúng tôi cần người nhưng bây giờ đã có rồi.Có chỗ khác vì thương hại nói thêm: Lâu lâu cô cứ trở lại, đôi khi tôi có thể cần đến. Nhưng thường thường thì người ta tiếp nàng rất lạnh nhạt. Và bây giờ thì nàng thấm mệt, đến nỗi đầu hôm nàng phải ngã lăn ra giường ngủ vùi, không thèm đi tìm việc nữa. Giấc ngủ đến với nàng thật nhanh.