Vũ ngồi đợi một lát thì Thúy trong buồng bước ra. Con bé mặc chiếc áo đầm mầu tím lốm đốm tròn trắng. Hôm nay mẹ nó rẽ ngôi lệch hộ nó. Mái tóc ngắn đen mượt lại cặp thêm con bướm bằng bạc bóng loáng khiến con Thúy khác hẳn mọi ngày. Mùi thơm của nước hoa phảng phất quanh nhà. Vũ nhìn trộm Thúy. Sao con Thúy đẹp thế! Lòng Vũ ta hớn hở hơn cả những lần rình mò ăn cắp vải. Tim nó đập mạnh hơn cả những lần theo rõi trái bóng lởn vởn trước thành tụi An Tập. Vũ đưa ngón tay lên mồm gậm nhấm. Tai nó tự nhiên nóng bừng. Vũ im lặng mãi đến lúc mẹ con Thúy dục, nó mới dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc, nó quên thằng Côn, quên đội bóng, quên tất cả. Nó tưởng trên đời chỉ có nó và con Thúy. Vũ thẹn thùng đứng vậy, cúi đầu, lí nhí chào bà Thụy. Nhìn cặp đùi cháy nắng đen thủi đen thui của mình, nó tự trách nó đã không mặc quần dài. Đúng là “thằng tây đen”. Ngu thật, dắt con Thúy đi chơi mà diện quần soóc với áo sơ mi cụt tay. Mặt nó ngây ra đến dễ ghét. Thế này thì có trời mới bảo nó tinh nghịch. Bà Thụy xoa đầu Vũ, gọi nó bằng con. Tiếng “con” hôm nay nghe êm ái quá. Vũ hết cả ngượng ngập. Nó nắm tay con Thúy phăng phăng bước khỏi cửa. Vũ định rủ Thúy cuốc bộ để dành tiền ăn nhiều kem. Nhưng nó nghĩ cuốc bộ mỏi chân lắm, lượn cầu Bo sẽ chán ngắt. Mà túi Vũ có mười đồng, tha hồ tiêu, cần gì cuốc bộ. Nó gọi xe tay. Hai đứa ngất nghển ngồi, dáng điệu phong lưu như người lớn. Tới đầu cầu, việc đầu tiên của Vũ là bắt Thúy ngắm phong cảnh. Nắng chiều chỉ còn đọng lại từng mảng trên những lùm cây xa tắp bên kia sông. Trời mát mẻ. Gió từ dưới sông thổi lên làm phất phơ mái tóc hai đứa bé. Vũ kéo con Thúy sát gần mình. Nó hỏi: - Thúy có biết kia là đâu không? - Không. - Chỗ ấy Vũ hay bơi sang ăn cắp vải. Thúy lè lưỡi: - Eo ơi! Ăn cắp à? Vũ trót lỡ lời, nó ngượng nghịu chống chế: - Ăn cắp vải ấy mà! - Ăn cắp vải cũng là ăn cắp, cô giáo của Thúy dạy, thoạt đầu ăn cắp quả trứng, sau ăn cắp con bò. Ta không nên ăn cắp. Vũ ta lúng túng chưa biết ăn nói ra sao thì hàng kem cốc gánh qua. Nó mời Thúy ăn kem. Thúy bằng lòng. Rồi kem lạnh làm nó quên chuyện ăn cắp vải. Vũ mừng thầm. Nó tự nhủ sẽ chẳng bao giờ nói hớ hênh những chuyện nghịch ngợm của chúng nó cho con Thúy nghe nữa. Ăn xong hai cốc kem, Thúy gạ chuyện: - Kem ngon nhỉ? - Ừ. - Ba Thúy thỉnh thoảng mang ở đâu về cái cốc nhỏ như thế này. Vũ buột miệng: - Lấy trộm của người hàng kem đấy. Thúy phá ra cười. Tưởng nó thích chí, Vũ kể tiếp: - Vũ lấy cả chục cái rồi. Thúy nhăn mặt: - Eo ơi! Vũ ăn cắp ghê quá! Vũ ngượng đỏ mặt. Nguồn vui của nó bị cắt đứt. Nó mắng nó ngu đần, dạt dột. Ăn cắp thì hay hớm gì mà cũng mang ra khoe. May mắn cho nó là con Thúy hay bỏ dở chuyện. Trông thấy hàng nước dừa, Thúy bảo Vũ: - Uống nước dừa nhá! Vũ tươi nét mặt: - Ừ, nước dừa ngọt lịm. Ăn uống gì Vũ cũng móc tiền trả. Kẹo, bánh, ổi, nhãn vân vân … Đến khi không còn thức ăn uống nữa. Vũ ta hết chuyện nói. Nó toan thoái chuyện đánh thằng Huân đoạt bủa bối compa, song nó sợ con Thúy chê bai nên Vũ nín thinh. Hai đứa đã lượn được một vòng ven cầu Bo, đã ăn hết bốn đồng quà và đã đếm đủ những chộc thanh sắt cắm dọc hai bên lối đi dành riêng cho khách bộ hành. Vũ nghĩ rằng cứ đi mà không nói thì buồn lắm. Mà nói thì nói chuyện gì cho con Thúy thích bây giờ. Vũ liều hỏi: - Thúy có đọc tiểu thuyết không? Thúy ngây thơ: - Tiểu thuyết là gì? - Là sách của mấy ông Vũ Trọng Can. Tô Hoài ấy. - Có. - Thúy đố Vũ đi. - Đố sao? - Thúy đọc tên sách, Vũ sẽ nói tên tác giả. - Tác giả là gì? - Là người viết sách, là ông Tô Hoài. Suy nghĩ giây lát, Thúy nói: - Đố để làm gì? Vũ cụt hứng. Nó chẳng biết để làm gì. Ở trường, nó và bọn thằng Côn hay đố nhau. Thằng Côn cậy mình đọc tiểu thuyết nhiều, thích đố. Vũ muốn được Thúy khen mình giỏi, nó gợi trò này. Vũ đành nói thật: - Để xem ai giỏi: Thúy bướng bỉnh: - Giỏi để làm gì? - Để được cuộc. - Cuộc cái gì? - Không cuộc cái gì cả, hễ ai được là giỏi. Thúy giật mạnh tay Vũ: - Thật hở? - Thật. - Được rồi, Thúy đố nhá! - Ừ, đố đi. - “Con dế mèn” của ai? - Tô Hoài. - “Dế mèn phiêu lưu ký” của ai? - Cũng Tô Hoài. - “Anh em thằng Việt” của ai? - Lê Văn Trương. - “Người anh cả” của ai? - Cũng Lê Văn Trương. - “Vết tay trên trần” của ai? - Phạm Cao Củng. Thúy ức Vũ ghê lắm. Nó chỉ đọc mấy quyển, quyển nào Vũ cũng rõ vanh vách. Ước gì nó đọc trăm quyển thì Vũ ta hết khoe khoang. Thế là Vũ được cuộc. Vũ giỏi. Mũi thằng Vũ to bằng quả cà chua. Nhưng con Thúy không chịu lép, nó nói: - Được rồi, Thúy đố Vũ tên các bài hát, nói hết mới giỏi. Vũ hí hửng. Hỏi tên các bài hát tức là gãi đúng chỗ ngứa của thằng Vũ. Thúy quên nó còn tài thổi kèn ác mô ni ca đánh “tông” như chớp. Vũ nghĩ lại. Thôi, nên nhường con Thúy. Dì nó, khi bênh con Tú, con Mai vẫn xin nó “Anh tha các em đi, chúng nó là con gái, nhường nhịn em đi, Vũ”. Vũ bảo: - Thúy hỏi đi. - “Chiều quê” của ai? Vũ chơi bài “Chiều quê” hàng trăm lần, nhắm mắt thổi cũng được, lạ gì bài “Chiều quê chiều tha thiết êm đềm” của “me sư” Hoàng Quý. Vũ giả vờ: - Chịu. Thúy reo to: - Hòa nhá! - Hòa sao? - Vũ biết tên các “ông tiểu thuyết”, Thúy biết tên các “ông nhạc”, hai đứa cùng giỏi. Vũ chiều Thúy: - Ừ, hai chúng mình cùng giỏi … Hai đứa lại dắt tay nhau tha thẩn lượn. Lần này, đến giữa cầu, con Thúy ngước mắt ngắm cái vòng cao nhất xây vắt giữa hai nhịp như thể hình chiếc cầu vồng in hình trên nền mây trắng sau mỗi trận mưa bất thình lình. Nó tưởng tượng người nào leo lên đấy sẽ là người có tội dưới âm phủ và nơi Thúy và Vũ đang đứng chắc có vô số chó ngao chờ đợi rình vồ. Như vừa nghĩ ra điều vì thích thú, Thúy giật mạnh tay mình khỏi tay Vũ. Nó không nói gì mà chỉ tinh quái chỏ ngón tay lên chiếc cầu vồng tưởng tượng. Vũ đoán ngay con Thúy thách thức nó. Máu “hiệp sĩ” réo sôi, nhất là khi “hiệp sĩ” Vũ muốn trổ tài với công chúa Thúy. Vũ đút hai tay vào hai túi quần soóc, dang chân ra một chúc. Nó trừng trừng nhìn cái vồng cầu vô tri giác. Đoạn Vũ tụt giép rồi xăm xăm nhảy lên. Thúy hồi hộp. Nó thấy cái vồng cầu cao quá. Vũ cũng thấy vậy. Trên đầu nó trời xanh bao la. Dưới chân nó, sông nước cuồn cuộn chẩy. Vũ ta ngần ngại. Nó cầu mong con Thúy bảo nó đừng leo nữa. Chứ leo nhỡ ngã què chân thì chết, thì phải chống nạng, thì lấy ai đưa con Thúy đi chơi. Nhưng con Thúy chẳng thèm bảo nó nửa lời khiến Vũ vừa tức vừa hãi. Nhất định nó leo cho con Thúy biết tay. Khối người đã leo vồng cầu này, có ai chết đâu. Có đứa còn can đảm “bông nhông” xuống sông nữa thì sao? Vũ quả quyết leo, mặc dù chân nó bủn rủn. Hai lòng bàn chân nó buồn buồn, nhột nhột như có mấy trăm con kiến bò đi bò lại. Nó cúi nhìn con Thúy. Con Thúy tai ác vẫn nín thinh. Nó nghĩ rằng cứ leo đi, nếu bị ngã, con Thúy sẽ thương hại nó, sẽ mang quà tới nhà thương thăm nó. Quên nguy hiểm, Vũ bình tĩnh bước. Được một đoạn ngắn, khi vồng cầu dốc dần, chân nó càng bủn rủn. Ngực nó đập như trống vỡ đê. Bây giờ dễ có đến hàng triệu con kiến bò dưới lòng bàn chân nó. Vũ muốn khóc. Nó sắp chết rồi. Nó chết hẳn tụi An Tập thích lắm đây. Nó chết thì thuở nào mới gặp thằng Côn, thằng Vọng; thì thuở nào mới dạy thằng Khoa “chơi kiếm hiệp” được. Nhưng chết hãi hùng làm sao! Thần chết là lão già gầy cà khẳng cà kheo, cao bẩy tám thước, mặc mày tối tăm như đêm ba mươi tết, không lẽ lôi chút ánh sáng và chỉ hắt vào lòng thằng Vũ mưa buốt giá lạnh. Đôi tay của thần chết lạnh hơn đá uống nước chanh, lại cầm lưỡi hái sắc hơn dao chặt thịt của lão Tầu già bán thịt quay. Hơi thở của thần chết thối hơn nước cống. Chao ôi! Lão ta mà đến gần thì thằng Vũ những sợ cũng đủ chết chứ không cần đợi lão ta chặt cổ. Chết hãi hùng làm sao! Vũ muốn sống để nghịch hết quãng đời thơ ấu của nó với bạn bè nó, để lớn lên dắt tay cô con gái tha thẩn trên cầu Bo. Nghĩ vậy, nó nhìn con Thúy bằng đôi mắt cầu khẩu. Song cái con bé đanh ác như con mẹ phù thủy rừng rậm Châu Phi này toét miệng cười chế nhạo. Vũ đao lòng quá. Nó thề sẽ leo qua vồng cầu. Leo xong, nó sẽ về một mình, bỏ mặc con Thúy trên cầu Bo. Nó sẽ tìm đứa con gái khác hiền lành, đẹp đẽ cho con Thúy tiếc nó. Phải bỏ rơi con Thúy. Thế rồi, nó hăng hái bước mạnh. Thêm được đoạn nữa, thêm được đoạn nữa, nó lên tới đỉnh vồng cầu. Vũ khoái chí nhìn xuống. Nó thấy giòng sông Trà Lý bé nhỏ cơ hồ con đường hẹp. Nó thấy con Thúy nhỏ hơn con nhặng. Vũ vốn sợ nhặng. Nó cuống cuồng, chân đứng không vững. Vũ sắp ngã. Nó hét lên. Thôi chết rồi. Thằng Vũ chết rồi. Ối trời ơi! Con nhà Vũ chết rồi. Vũ rơi tõm xuống sông. Nó chết thật. Nhưng Vũ chết thật trong giấc mơ.