- Này, món ăn người ta đã đem đến rồi, sao anh không dùng, chuyện gì mà bí xị thế? - Uyên thắc mắc. Trúc đáp, giọng hậm hực: - Đúng ra không nên đưa em vào đây ăn trưa. Anh ngốc quá. Uyên ngạc nhiên: - Sao vậy anh? - Lựa đâu không vào, lại vào đây. Uyên nhìn quanh: - Đây cũng tốt chứ sao. Một quán ăn Ý bình thường thôi mà. Trúc trợn mắt: - Sao lại bình thường? Cái quán này gần công sở, mấy tay doanh gia áo sơ mi trắng dài tay vào đây dùng bữa trưa. Cả quán chỉ có ba người khách là nữ, mà em xem, có lẽ họ cũng làm việc dữ lắm, mặt mày phờ phạc, khô khan. Uyên vẫn chưa hiểu: - Thì sao nào? - Thì đó, trong khi em lại đẹp và dễ thương quá như vầy, mấy chục cặp mắt cứ chĩa vào em, hỏi làm sao anh ăn ngon miệng được đây? Uyên ngớ ra rồi bật cười: - Ôi trời, thôi ông tướng ơi, dẹp cơn ghen vô lý của ông lại đi. Món soup nghêu nguội hết rồi kìa. Trúc ậm ừ, cầm muỗng lên và mời cô, Uyên chỉ mới nuốt được muỗng soup thứ nhất, lại ngạc nhiên khi bắt gặp anh đang ngừng muỗng nhìn cô đăm đăm. - Hả?... Gì thế? - Cô quệt tay lên mặt - Mặt em dính lọ sao? Trúc lắc đầu: - Không phải. Chỉ là... sao hôm nay em trang điểm đẹp quá, anh cá là có ít nhất mười thằng cha trong quán lo ngó em mà ăn hết nổi. Uyên buông ngay muỗng xuống, bực tức: - Này thôi đi, anh lại giở trò gì vậy? Mời em ăn trưa để rồi kiếm chuyện với em à? Theo anh đi phố, trang điểm thì anh bảo làm nổi, người ta nhìn em anh chịu không được. Cô rít giọng giận dữ: - Người ta nhìn thì mặc người ta, em đi chơi với bồ thì phải trang điểm cho đẹp hơn, không trang điểm, ăn mặc lè phè, mất bồ sao? Hay là ai làm gì anh bực bội hôm nay mà lại... - Suỵt! Trúc đưa một ngón tay lên môi như cản lời Uyên. Anh hỏi, vẻ chăm chú: - Khi nãy em vừa nói gì? Uyên chựng lại cơn giận và nói vô thưởng vô phạt của mình: - Nói gì?... Hôm nay có ai làm anh bực... - Không, anh muốn nói câu trước đó kìa. Uyên ngơ ngác. Trúc cười: - Để anh nhắc, em mới nói là đi chơi với anh, em nhất định phải trang điểm, vì nếu không, em sợ mất bồ, bồ tức là anh. Uyên ngờ ngợ, hình như khi nãy quạu quá, cô có nói cái gì gần như thế thật. - Thì sao? Trúc cười cười: - Tại sao sợ mất anh? Uyên ngượng quá, nói đại: - Thì... em tèm lem anh lại để ý ngó cô khác sáng sủa hơn sao? Anh búng tay cái chóc, cười toe: - Trời ơi! Mát dạ ghê. Vậy là cũng yên tâm rồi. Em cũng sợ mất anh, giống như tâm trạng của anh vậy. - Thì... sao? - Uyên liếc dài. - Thì huề chứ sao. Anh tưởng chỉ có mình anh thót tim. Vậy là công bằng. Hai đứa thương nhau đều, ghen đều... - Xì, ai thèm ghen. Trúc hì hì, tỉnh bơ: - Sợ mất nhau là tốt rồi. Thôi, ăn mừng nhé. Buổi trưa, em uống chút rượu được không? Uyên gạt ngang: - Dẹp đi, anh cứ nói lăng nhăng như trẻ nít ấy, hết ghen tuông rồi lại reo hò ăn mừng. Bây giờ có ăn soup không thì bảo? Trúc gật đầu lia lịa: - Ăn chứ! Ăn chứ! Rồi lại hối cô: - Ăn đi em, nguội hổng ngon đâu. Uyên lừ mắt. Vậy cũng nói, nguội mất tiêu rồi còn đâu. Cô vừa húp muỗng súp nguội ngắt vừn phân vân lòng. Đôi lúc cô thấy Trúc thật hấp dẫn và cô yêu anh từ cái táo bạo, phiêu lưu trẻ con đó, anh làm cô như trẻ ra, như trở lại thuở ngây thơ vô tư của mình ngày xưa mà cô đã sớm mất đi khi về với Minh. Nhưng hiện tại vẫn là hiện tại. Thoát ra khỏi mơ mộng mật ngọt, cô lại là Trúc Uyên, phải quản lý quán Hoài Hương từ xa, phải nghiêm trang làm việc cho Hội Hỗ Trợ, phải bươn chải với đời... Còn Trúc. Uyên nhìn anh, anh vẫn như một đứa trẻ chưa chịu lớn, chỉ ham rong chơi cợt đùa. Anh từ chối sự nghiêm túc, chững chạc mà thân hình vạm vỡ, mạnh khỏe của anh cần có. Uyên chớp mắt, buồn buồn. Cô biết mình yêu anh, nhưng cô nhận thấy anh có đôi lúc không thể hòa hợp được. Sao vậy nhỉ? Uyên đã bao lần tự hỏi. Hai mươi bốn tuổi, hay là cuộc sống cô độc, nội tâm đã làm cô già cõi trước tuổi, mỏi mệt với đời? Uyên dấu tiếng thở dài: - Sao vậy em? Uyên giật mình, ngẩng lên. Bàn tay Trúc ân cần vươn tới cầm lấy mấy ngón tay cô trên bàn. - Công việc mệt à? Uyên lắc đầu. Trúc trầm trầm nói: - Xin lỗi, anh cứ tưng tửng giỡn, quên mất để ý em. Em có vướng mắc gì à? Nói anh nghe xem. - Không có gì - Uyên lắc đầu - Em đang nghĩ về công việc thôi mà. Nhìn ánh mắt chăm chú của Trúc, không hiểu sao Uyên lại muốn xóa đi những suy nghĩ khi nãy của mình. Cô gượng cười, nói như lấp liếm: - Ở quán Hoài Hương mới có một người nghỉ việc, dì Thuần làm không xuể. Anh lầu bầu: - Thật không hiểu nổi sao anh lại chìu em đến như vậy. Em thật kỳ cục. Bịnh thì đi bác sĩ.Khám bịnh, chích thuốc có gì ghê gớm lắm đâu. Cứ em không đi, em không đi. Y như là con nít. Uyên xoay lưng lại phía anh, như không thèm nghe. Vừa lúc đầu dây bên kia có tiếng nhấc máy trả lời: - Alô! Trúc nói ngay: - Chào chị, tôi là cháu của bác sĩ, xin được nói chuyện với ông. - Xin chờ máy - Đầu dây bên kia trả lời Bỗng Trúc nhăn mũi: - Uyên ơi, có mùi gì là lạ vậy? Uyên ngóc đầu dậy, rồi la toáng: - Nồi cháo, nồi cháo của em. Trời ơi chắc trào ra rồi. Cô hấp tấp chồm dậy, loạng choạng chạy về nhà bếp khoá gaz. Trúc lắc đầu, cô nàng đoảng thật. Vừa lúc ông cậu trả lời máy: - Alô, Trúc đó hả? - Dạ, con đây. Cậu cho con làm phiền một chút. Bị cảm mưa, nhức đầu, sổ mũi và nóng lạnh thì uống gì cho dứt hả cậu? Ông cậu hầm hừ: - Ai bệnh? Con à? Trúc không trả lời, anh lấp liếm: - Thì cậu cứ nói đi. Ông cậu kê liệt ra cả bốn năm tên thuốc, đính kèm với một thứ để chích, Trúc chận lại tức thì: - Cậu đổi thuốc chích thành thứ gì uống đi. Laroscorbin uống nhé? - Cũng được. Nhưng mà không phải con bịnh đó chứ, con đâu có nhát chích thuốc đâu? Kẹp ống nghe bằng vai và cổ, Trúc hí hóay chép lại toa thuốc, miệng thì trả lời ông: - Con hỏi cho người bạn. Thôi được rồi, cám ơn cậu. - Khoan đã, khi nào thì con về Sài Gòn? Trúc sực nhớ. Anh chưa về nhà, ông cậu cứ tưởng anh còn ở tỉnh. Anh cười: - Sớm mà cậu, thôi con bye đây. Anh cúp máy và đi ra nhà sau. Uyên đang tiu nghỉu bên nồi cháo nhỏ xíu đã trào ra quá nửa. Phần còn lại có lẽ không đầy chén. Cái bếp gaz nham nhở đầy những nước cháo, tha hồ mà lau. Anh cười, phân công ngay: - Em lấy gạo trong lúc anh lau bếp. Anh vo gạo và đặt nồi cháo lớn hơn. Em có nhiệm vụ giữ bếp, không được cho trào nữa. Anh đi mua thuốc cho em. Khi anh về có lẽ cháo cũng sắp xong, tụi mình cùng ăn. Nói rồi làm liền, Uyên nhìn anh thán phục. Thấy anh to con như vậy chứ vào bếp cũng nhanh gọn ghê, chẳng bù cho cô vụng về hết nói. Anh ra xe nổ máy, cô còn chạy vụt theo "nhắn nhủ": - Anh nhớ mua chà bông hay trứng bắc thảo, ăn với cháo ngon lắm. - Ừ - Anh cười - Bệnh không lo, ở đó lo ăn với uống. - Có cần em phụ không? - Uyên hỏi trỏng - Không cần đâu. Chạy trở lên nhà, anh khuân xuống một cái ghế để vào góc bếp, rồi kéo cô ấn xuống: - Ngồi yên đây nhé, nghỉ mệt và chờ anh. Anh sẽ xong nhanh lắm. Cháo sắp sôi rồi đó. Uyên mỉm cười, ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Có mặt anh,đột nhiên cô cảm thấy mình lười biếng làm sao đâu. Anh vừa nhanh tay cắt nhuyễn củ cải mặn, chợt nhớ ra điều gì, anh gọi cô. - Uyên này! - Gì anh? - Khi nãy gọi điện cho ông cậu Út, anh thấy dường như... em để ống nghe không đúng vị trí - Em gác máy đấy. Anh ngừng tay mất một giây - Sao vậy? Uyên nhăn nhó: - Thì cũng cái tên bệnh hoạn đó. - Cũng vẫn giọng nói hôm trước à? Uyên gật đầu: - Liên tiếp mấy buổi tối rồi, em đâu có ngủ được yên. Anh quay phắt lại nhíu mày: - Ban đêm? - Ừm, Uyên có vẻ không muốn anh nhắc đến chuyện này. - Vẫn cũng cách quấy rầy cũ? - Trúc tiếp tục điều tra, trong khi vẫn lúi húi làm bếp. Uyên mím môi, cô ngần ngừ một chút, rồi cũng trả lời: - Tệ hơn trước. Hắn nói toàn những thứ rác rưởi - Cô ấm ức - Thật là bệnh hoạn, điên khùng. Không biết sao hắn lại có số điện thoại của em, lại biết cả tên em. - Hắn đã nói những gì? Uyên lặng thinh, cô vặn nhỏ mảnh khăn giấy trong tay. Trúc lặp lại: - Hắn đã nói điều gì với em? Uyên ngoảnh mặt im lặng. Bỏ mặc cái chảo đang xèo xèo, Trúc bước lại ngồi thụp cạnh cô, anh bắt cô nhìn thẳng vào mình lay mạnh vai cô: - Hắn đã làm gì? Em nói anh nghe xem? Tại sao giấu anh? Đau quá với cái lay mạnh bạo của anh, trong khi đầu còn đang váng vất, cô bực mình la toáng lên: - Nếu anh muốn biết thì đó là những lời tục tĩu bậy bạ, anh có nghe rõ không? Cứ hai, ba giờ khuya là gọi đến. Thật muôn mửa ra được. Em đang bị khủng bố tinh thần đến điên lên đây, anh còn hạch hỏi gì nữa hết? Trúc buông cô ra. Anh giận run, nắm chặt tay đấm vào phần chân ghế cô đang ngồi, làm cô muốn xiểng niểng. Anh nghiến răng: - Khốn kiếp thật! Uyên im lặng. Cô nhìn anh đang trong cơn giận dữ chưa có chỗ bộc phát mà e sợ. Không biết là ai, tuy cô bị hành hạ mấy hôm mất ngủ, cũng tức tối, khó chịu, nhưng cô biết rõ tính nóng của anh nên cứ lo thầm. Anh mà biết là ai thì tên bệnh hoạn đó khó lành lặn. Uyên đợi cho cơn thở dốc của anh tạm dịu xuống, cô nhắc nhẹ nhàng: - Coi chừng trên bếp khét kìa anh! Trúc hậm hực đứng dậy, lại đảo cái chảo củ cải. Anh có vẻ ngẫm nghĩ.Vài phút sau, anh tằng hắng hỏi cô: - Em có nhiều bạn bè gọi điện đến không? Uyên lắc đầu: - Không nhiều. Thì anh nè, dì Thuần ở quán, đồng nghiệp ở Hội, còn có vài người bạn cũ nhưng đã lâu ít gọi đến. Trúc gật đầu: - Ăn xong, anh giúp em xin đổi số điện thoại ngay ngày hôm nay. Sau đó em hãy gọi điện thoại và cho số điện thoại mới. Chỉ có bạn thân và vài người cần thiết thôi nhé. Có số mới em sẽ yên ổn hơn. Còn nếu có gặp lại cú điện thoại như vậy nữa, anh sẽ nhờ cài hệ thống dò tìm, sẽ biết thằng khốn đó là ai và ở đâu ngay. Chắc chắn là một trong những người có quen biết em. Uyên mừng vì cách xử sự đã mềm mỏng hơn của anh. Có lẽ anh vẫn nghi là Minh, nên không muốn giáp mặt và cho kẻ đó thêm một cơ hội thoát. Một phần, có lẽ anh cũng nghĩ đến cô. Không biết là ai, có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn để quên đi. Trúc dọn thức ăn ra bàn, rồi dịu giọng: - Thôi em cũng đói dữ rồi, phải không?Ngồi vào bàn, chúng ta sẽ cùng ăn cháo, để em còn uống thuốc nữa. Uyên đến ngồi đối diện anh trong bàn ăn, đỡ lấy chén cháo anh múc cho cô, cô rụt rè nói: - Trước đây có lúc em nghĩ đến đổi số điện thoại, nhưng bận bịu quá, và lại thấy mình vắng nhà cả ngày, nếu hắn có gọi, không ai nhấc máy hoài thì sẽ thôi không làm trò đó nữa. Ai ngờ hắn lại chuyển sang gọi ban đêm, em đành phải gác máy trước khi đi ngủ hai hôm nay. Trúc lắc đầu, ôn tồn: - Máy điện thoại là để liên lạc. Tại sao mình lại phải gác máy? Bây giờ cách hay nhất là đổi số máy, trò đó sẽ không tái diễn nữa đâu. Em yên tâm nhé! Uyên cười gượng: - Cũng mong như vậy. Trúc nhìn cô nhỏ nhẹ ăn, lòng chùng xuống. Cô yếu đuối và lành tính quá, tại sao tên khốn kiếp đó lại chọn cô mà quấy rầy? Mỗi lần anh đi xa cô là mỗi lần anh nóng ruột và không an tâm. Anh nén tiếng thở dài. Uyên ngẩng lên: - Gì vậy anh? Anh nhìn cô rầu rầu: - Anh.. anh không muốn xa em, nhưng tuần sau anh lại phải có việc đi xa. Uyên mỉm cười. Tô cháo nóng đã làm đôi má cô tươi một tí: - Anh kỳ quá. Công việc mà anh. Lo cho em quá coi chừng thất nghiệp. Vả lại, tuần sau em cũng đâu có mặt ở Sài Gòn. Anh nhíu mày: - Em lại đi đâu? Vả lại, em đang bệnh mà. - Có một cuộc triển lãm tranh ở Đà Lạt của một cặp vợ chồng họa sĩ người Úc gốc VIệt. Quê của họ Ở Đà Lạt, nên họ muốn mở triển lãm ở đó. Họ đã nhờ Hội Hỗ Trợ kiếm người lo tiếp khách và ngoại giao.Hội đã giới thiệu em. Em chỉ cảm thường, sẽ khỏi mà. Trúc bật hỏi nhanh: - Ông bà Tâm Nguyễn? Uyên ngạc nhiên: - Đúng rồi. Ủa, sao anh biết? Anh cười lớn: - Thì anh nhận thiết kế trưng bày cho họ chứ ai. Tuần sau anh lên Đà Lạt giúp họ. Họ là bạn của cha mẹ anh. Uyên bị bất ngờ: - Vậy sao? Anh gật gù thú vị: - Tụi mình có duyên quá đi chứ. Uyên nhớ lại mấy lần "có duyên" gặp mặt với anhtrước đây. Cô tủm tỉm cười. Chợt anh hỏi: - Em nói tuần sau nhưng lúc nào? Thứ mấy? - Thứ bảy. Chủ nhật khai mạc rồi, em phải có mặt ngày thứ bảy để làm qua khung cảnh và sắp xếp chương trình trước một buổi. Trúc ỉu xìu: - Còn anh thì thứ ba. Anh thiết kế nên phải đi sớm. Bỗng anh sáng mắt lên: - À! Anh có cách rồi. Sao em không đi cùng anh ngày thứ ba.Ở đó anh sẽ làm việc ban ngày. Buổi tối sẽ đi chơi với em khắp Đà Lạt, tụi mình sẽ có những ngày thật đẹp. Uyên phân vân: - Chắc... không được đâu anh. Trúc nhăn mặt: - Sao vậy? - Còn công việc ở cơ quan và quán... Anh gạt ngang: - Quán xá gì thì cũng để đó. Em có dì Thuần coi sóc rồi mà.. Anh lại đổi giọng thuyết phục: - Em cũng có nói dì Thuần là người đáng tin cậy phải không? Đi nhỏ! Nghỉ vài bữa đi với anh đi. Cứ coi như em đi công tác cho Hội vậy mà. Thỉnh thoảng em vẫn đi xa, để quán cho dì Thuần, đâu có sao phải không? Uyên ậm ừ, chưa dứt khoát. Anh buộc cô vào: - Rồi, coi như OK nhé! Thứ ba anh đi bằng ô tô, sáu giờ sáng anh sẽ lại đón em. Vậy nhé. Uyên phì cười với lối áp đặt, chuyên quyền ấy, cô đành để yên, không phản đối nữa. Anh hân hoan thấy rõ, nháy mắt với cô: - Đem đồ đẹp nhé, anh sẽ chụp hình cho em ở thác Datala nè! Ở nhà thờ Con Gà nè! Ở... - Hê! Stop lại đi - Uyên cười rũ rượi - Anh đi làm việc hay đi chơi vậy? Suốt cả ngày bận làm, họa chăng có buổi tối, ai mà đi thác buổi tối bao giờ? Tối thui thì chụp được gì bây giờ. Anh nghệt mặt ra: - Ừ nhỉ. Rồi như tính toán một cách mau lẹ: - Để coi, có thể canh lúc nào thư thư, anh sẽ chuồn ra, rồi mình sẽ... - Thôi đi ông tướng ơi - Uyên phản đối - Công việc là trên hết. Làm cho xong cái đã rồi đi chơi. Trúc gãi ót: - Ờ, để xem. Uyên lắc đầu: - Để xem, để xem cái gì? Anh vừa nói họ là bạn cha mẹ anh đó. Làm việc qua loa, họ buồn. Thôi đừng nghĩ trò ma mãnh nữa. Thuốc em đâu? Em ăn xong rồi. Trúc sực tỉnh: - À! đây. Anh mở cái gói nhỏ, lấy mấy viên thuốc cho cô, hướng dẫn cách thức uống các cữ sau, rồi trêu cô: Anh trịnh trọng: - Đẹp lắm. "Nhỏ mũi cà chua". Uyên nghệt mặt ra trong khi anh phá ra cười ha hả. Cô vừa tức, vừa quê vì biết ngay mình sắp bị anh cho vào xiếc mà vẫn ngớ ngẩn đi theo. Nhưng rồi cô cũng bật cười. Trò đùa vẫn là trò đùa thôi mà. Cái quán đầy những vị doanh gia nghiêm túc, kiểu cách bị phá vỡ không khí sang trọng, tĩnh lặng. Mọi người nhìn về bàn cô. Đây đó có vài đôi lông mày cau lại. Trúc lờ đi, cứ tỉnh bơ cười sảng khoái. Uyên vừa cười vừa lắc đầu. Ly kem của cô bị anh phá bĩnh đã tan mất rồi. Uổng quá! Lần sau, Uyên sẽ bắt anh đền cô hai ly mới được. Đột nhiên, cô bỗng nhớ đến chuyện anh vừa nói. Có thật không nhỉ? Bộ cô ăn kem bị lạnh đến nỗi đỏ cái mũi? Nếu thật vậy, làm sao cô còn dám ăn kem nữa. Tưởng tượng cái mũi tự dưng đỏ lựng trên mặt, chắc khó coi lắm. Lại còn cái tên nữa. "Nhỏ mũi cà chua"? Tên gì mà dung tục, gớm quá vậy. "Nhỏ mũi cà chua"? Tên mới thấy mà ghê!