Nen-xơn Grin lần này tổ chức ngay tại công sở một bữa chiêu đãi trưa, đặt ngay cạnh phòng làm việc của lão. Căn phòng cũng khiêm tốn thôi, rất nhỏ (và nét xa xỉ duy nhất là bức tranh của Sa-gan, Pi-cát-sô - và Đa-li(1) đặt trong những khung trắng,hẹp). Bàn ghế màu trắng của thế kỉ 18, cửa kính được mua về từ những tu viện cổ của I-ta-li-a; khá nhiều hoa trong những bình cao bằng đất nung, quà tặng của cựu quốc vương Ai-cập Pha-rút. Chỉ có một vị khách được mời, ngồi một mình trên chiếc bàn lớn, đó là Mai-cơn Ven-sơ. Lão Grin nói: - Tôi đã hỏi vợ, để cho bà ấy chờ mang lại món trứng cá biển Ca-xpiên, ông ăn thử xem, tuyệt tác đấy, mà lại vừa do máy bay đưa về sáng nay từ Tê-hê-răng, rất tươi! - Ông làm ơn cho nướng lên ít bánh mì đen - Ven-sơ nói - Ở Pa-ri, trong khách sạn "Trứng cá đen", người ta không ăn bánh mì trắng, chỉ ăn bánh mì đen nướng lên, họ mua lại của người Nga. - Tôi cũng mua lại của họ đấy, bánh mì đen của người Nga quả là tuyệt. Thế còn, Mai-cơn, ông có tin gì mới? - Sau một tuần nữa, ông có thể gửi các chuyên viên đi Na-gô-ni-a được. - Theo tin riêng của tôi, các nhà băng ở Duy-rích và Luân Đôn lại đi gắn các quyền lợi của Châu Âu vào với chế độ Gri-xô. Có một kẻ nào đấy - chúng tôi chưa xác định rõ là ai - đã dám bỏ vào việc tái thiết Na-gô-ni-a với một số vốn là năm mươi triệu Mác. Tất nhiên,chưa phải một số tiền lớn,nhưng đấy là một nước cờ, Mai-cơn ạ. Châu Âu bắt đầu nhe nanh ra rồi. - Thì mặc họ. - Không đơn giản thế đâu. Cho tới bây giờ, tôi vẫn làm ăn ở Chi-lê, bí mật thôi, Mai-cơn ạ, nhưng lợi ích kinh doanh không cho phép thế. - Tôi hiểu. Người quản lý bếp ăn bước vào - áo đuôi tôm, găng trắng, một người Mã Lai cao và lặng lẽ. Anh ta đặt thực đơn lót trên một tờ bìa cứng bọc da đỏ, trước mặt Ven-sơ. - Tôi khuyên ông nên lấy món canh nấu thịt gà lôi, rồi món cá chiên, họ nấu các món này ngon lắm - Grin nói. - Thưa ngài, tôi xin phép ngài - anh quản lý nói - món cá chiên hôm nay tôi nghĩ không nên dùng, tôi đã xem kỹ cá rồi, cá mua về từ Tê-brit, không được béo lắm, mà chính nhờ cái béo ấy, cá này mới nổi vị ngon lên được. Nếu được phép, tôi xin đề nghị lấy món thịt bò, từ Tô-ki-ô mới chuyển về, món thịt đặt biệt thơm mềm của hai con bò đực, được nuôi bằng bia, kèm xoa bóp thường xuyên từ khi chúng lọt lòng mẹ, món thịt này, theo tôi vào tiêu chuẩn thượng hạng. - Tiêu chuẩn thì kể làm gì - Grin lẩm bẩm - chính vì thế nên nó mới trở thành tiêu chuẩn. Nhưng nếu anh đã đề nghị thế thì ta nên lấy món thịt bò ấy. - Ông Nen-xơn, tôi xin phép, - Ven-sơ nhăn trán - Tôi không thích ăn thịt bò, tôi thương những con bê con, chả là tôi đã từng ngắm nghía nó ở nông trại, tôi nuôi nó và dắt nó đi bú mẹ. - Thưa ngài, nếu vậy - anh quản lý lại nói, hướng về Ven-sơ - cho phép tôi đề nghị với ngài món cá An-gu-lát vậy, cá này rất bổ, anh bạn Pa-blô của chúng tôi nếu tuyệt khéo, không thua gì ở Xan-chi-a-gô-đê Com-pa-xte-la cả. - Hay lắm, món An-gu-lát! Ngon lắm, tôi vẫn còn nhớ cho tới giờ hương vị đặc biệt của nó từ hồi ở Chi-lê. Ở đó có một cái chợ bán cá ở Pu-éc-tô Mông, tuyệt không thể tưởng tượng được, và món cá An-gu-lát nấu mới thật là hảo hạng. Người quản lý đi ra, bước nhẹ nhàng không tiếng động trên làn thảm trắng dày, như một người đi săn bước nhẹ để tránh làm động đến bầy thú rừng. - Tình hình ở Na-gô-ni-a khác với Chi-lê, ông Nen-xơn ạ, - Ven-sơ tiếp tục, khi trầm ngâm nhìn theo lưng người Mã Lai vừa đi ra - Xmit đã chuẩn bị cho tôi những bức ảnh lắp ghép tuyệt tác, để tố cáo sự tàn bạo của người Phi chống lại thiểu số da trắng, cái đó gây ấn tượng lắm đấy. Có chuẩn bị cả băng ghi các cuộc nói chuyện với nạn nhân, dẫn dắt rất khéo, không ai có thể bác bỏ được, quả thực thế mới là làm ăn chứ! Vậy là sự giúp đỡ của chúng ta ở Na-gô-ni-a sẽ là một hành động nhân đạo cao cả, cần thiêt, ông hiểu không? Thêm nữa, tôi còn đi một số nước cờ lý thú nữa. Ông Ô-ga-nô..... - Hắn là ai vậy? - Ông Nen-xơn, ông sống ở thế giới nào thế? - Ở thế giới tội lỗi này thôi! - Ô-ga-nô là lãnh tụ của phe quốc gia, ông ta sẽ chiếm lại Na-gô-ni-a, chúng tôi đã bàn định với ông ta từ ba năm nay. Bây giờ, sẽ để ông ta lên án chúng ta một trận nên thân, ông có hiểu không? - Không, cứ thế này, chúng ta cũng đã đủ bị chửi róc xương ra trên toàn thế giới, còn bày trò thêm nữa làm gì, chán lắm rồi. - Ông Nên-xơn, hãy tin vào chiến thuật của tôi. Nếu chúng ta biết làm việc đến nơi đến chốn với Pi-nô-chê chẳng hạn, nếu chúng ta khi đó cũng có một nội gián giỏi ở Mát-xcơ-va chẳng hạn, như chúng ta đang có hiện nay thì việc lật đổ A-gien-đê sẽ được tiến hành cách khác, dưới khẩu hiệu cách mạng dân tộc, đấu tranh cho dân chủ và công lý. Và Pi-nô-chê sẽ phải chửi chúng ta, buộc tội chúng ta là đã bao vây kinh tế. "Chính là bọn Yan-ki khốn khiếp đã không cung cấp thiết bị, ô-tô và phụ tùng cần thiết cho A-gien-đê! Chính bọn Mỹ với chính sách sai lầm, hẹp hòi, đã dẫn dắt đất nước ta đến tình trạng hỗn loạn về kinh tế, đã phá hoại sự nghiệp của bác sĩ A-gien-đê, niềm tự hào dân tộc của chúng ta!" Vậy là ông buộc phải gửi máy móc và thiệt bị tới đó để gỡ thể diện quốc gia, ông không cần phải làm ăn giấu giếm.. Nen-xơn ạ? Chúng ta đã rút được bài học, và ở Na-gô-ni-a, chính sách sẽ mềm dẻo hơn nhiều! - Mai-cơn này, Lầu năm góc sẽ làm tất cả những gì mà ông đã yêu cầu tôi, nhưng sẽ vào thời điểm cuối cùng, vì họ cần phải chơi cái trò giữ tính cách độc lập, cần thiết đối với các bộ trưởng trẻ mà. Máy bay lên thẳng đã đưa lên hạm tàu rồi, nhưng người ta chưa thể đưa ngay... - Cho Ô-ga-nô. - Phải. Lầu năm góc muốn rằng ông phải đề nghị cấp thiết hơn, ông hiểu không? Tôi có cảm giác là họ tự ái, các ông chỉ đưa cho họ được một mẩu bánh ngọt làm mẩu, còn bao nhiêu bột dẻo các ông đem làm những gì không biết. Phải cung cấp cho họ ít ra là những nhận xét chung về chiến dịch chứ. Tôi cũng khuyên ông nên tính đến những tham vọng hám danh của họ, tất nhiên các ông sẽ chẳng đi đâu mà thiệt. Điểm thứ hai là: không rõ Châu Âu sẽ phản ứng thế nào? Ông có kiểm soát được tình hình ở đấp không? Nếu Pa-ri và Bon chỉ im lặng - thì thế là còn ít, vì ta phải tính đến các quan hệ của họ với Mát-xcơ-va. Phải làm thế nào để châu Âu ủng hộ ta. - Ông đòi hỏi ở tôi nhiều quá, Nen-xơn ạ. Pa-ri thừa biết rằng chỉ riêng ở Công-gô, các công ty của chúng ta đã đầu tư khoảng gần ba muơi tỷ đô-la tiền vốn. Trong số đó, có hai tỷ là của các ông. Còn cả châu Âu mới bỏ vào đó có bảy tỷ. Thế mà ông lại muốn rằng họ nhất trí ủng hộ chúng ta? - Những đất nước đồi bại ấy, mặc kệ họ không nhất trí! Chả lẽ họ lại không hiểu rằng, nếu bọn da đen thắng thế ở đấy, thì chúng sẽ đá đít người châu Âu đi à, như chúng đá đít những thủy thủ say mèm ra khỏi khu nhà thổ ở bến cảng ấy! Hy vọng duy nhất để giữ được miền Nam châu Phi, dù là chỉ miền Nam thôi, là phải ủng hộ cái lão Ga-na-nô ấy vậy... - Ô-ga-nô chứ! - Thì đại khái thế, ai mà chả được! - Phản ứng của châu Âu, tất nhiên cũng phải là hai mặt, Nen-xơn ạ, nhưng dù sao, cũng là có lợi hơn cho phía chúng ta. - Hai mặt! Không kể đến Bắc Kinh cũng che chở cho lão Ô-ga-nô ấy đấy? - Chà! Đám tình báo của riêng ông làm việc cũng khá đấy nhỉ? - Làm thế nào được! Chả lẽ chỉ cứ dựa vào ông? - Về sự móc nối của chúng tôi với Bắc Kinh, ngoài tôi ta, chỉ có thêm một người nữa được biết, đó là ông,Nen-xơn ạ! - Không đúng. Ngoài tôi ra, ít ra còn có Lô-ren-xơ, là người của ông biết nữa, mà Lô-ren-xơ lại liên quan đến công ty "Shell" của Hà Lan. Và tôi nghĩ rằng, anh ta sẽ phản ứng hướng theo phía châu Âu "khôn ngoan", cái châu Âu đang muốn sống hữu hão với Mát-xcơ-va. - Ông nghĩ thế thôi, hay tin chắc là như vậy? - Nếu tối đã nghĩ rồi, nghĩa là tôi tin, Mai-cơn ạ. Và điều cuối cùng là: Mát-xcơ-va sẽ phản ứng ra sao? - Cân nhắc theo thông báo từ Mát-xcơ-va của chúng tôi, họ đang chuẩn bị viện trợ quân sự. Do đó, nhiệm vụ của chúng tôi là làm sao để cuộc đảo chính chỉ xảy ra gọn trong độ một giờ rưỡi, khi đó chúng ta sẽ nắm được nhưng con bài chủ. Dù sao Mát-xcơ-va cũng phải tôn trọng các hiệp định quốc tế. - Tôn trọng! - Nen-xơn, chắc là ông hay xem chương trình truyền hình của chúng ta quá! Đừng tin vào những trò tuyên truyền nhảm nhí trên đó. Ông hãy tin tôi, Mát-xcơ-va rất biết tôn trọng các hiệp định quốc tế. Và đấy cũng là sức mạnh của họ. (1): Mắc Sa gan (gốc Nga,sống ở Pháp); Pi-cát-sô (gốc Tây Ban Nha, sống ở Pháp); Đa-li (người Ý): các họa sĩ có tên tuổi lớn trong hội họa hiện đại (N.D)