Ông bà Hoán có một gian hàng lớn tại chợ Mỹ Tho, buôn bán hàng kim khí điện máy. Tuy nhiên Huyền rất ít ra chợ phụ với ba má, ông bà Hoán hình như cũng không muốn như vậy, nhưng hôm nay không hiểu sao chị Nhiên chạy xe về nhà trong lúc Huyền đang ngủ trưa, đánh thức cô dậy và bảo: - Huyền ra chợ ngay có việc cần. Chị Nhiên là một người chị bà con của Huyền, được ông bà Hoán nuôi từ nhỏ nên xem như con ruột. Hàng ngày chị Nhiên phụ với ông bà Hoán ở chợ. Chị lớn hơn Huyền vài tuổi, nước da ngâm ngâm nhưng dôi mắt biếc và nụ cười lại có duyên ngầm. Chị ngồi ở mép giường chờ Huyền với một gương mặt không vui, cũng không buồn. Ðó là gương mặt thường ngày của chị, không ai mà đoán được chị đang nghĩ gì. Huyền hỏi: - Chuyện gì mà đặc biệt th? chị? - Chị cũng không biết, dì dượng bảo chị lấy xe ngay về thôi. - Hôm nay em còn phải đi học thêm. - Nghỉ một buổi có sao đâu. - Ông thầy khó lắm, nghỉ không được đâu. - Dượng dặn rồi, bằng bất cứ giá nào Huyền cũng phải ra chợ - Chị Nhiên nhấn mạnh. - Quái quỉ, tự nhiên có chuyện gì quan trọng vậy không biết. Huyền lầm bầm đi rửa mặt rồi thay quần áo. Chị Nhiên nhìn Huyền đang đứng trước gương, chị cười: - Phải trang điểm một chút, nhỏ ơi. - Chị làm như đi thi hoa hậu không bằng. - Cũng gần như vậy đó, đừng tưởng chuyện đùa. - Từ nhà ra chợ mà làm gì phải trang điểm? - Huyền nghi ngờ hỏi. - Ai biết, dì dượng dặn vậy đó. - Thật là chán, chị cái gì cũng "dì dượng" dặn vậy đó. Em nghi trong chuyện này có âm mưu gì đây. - Huyền ra ngoài chợ sẽ biết liền. - Bộ bữa nay hết hàng bán sao về kêu em ra bán? - Huyền đùa. - Ðừng có đoán già, đoán non, đi ra ngoài đó sẽ biết mà. - Vậy chị chịu khó ngồi đợi em.... nửa tiếng nhé. - Làm gì mà lâu thế - Chị Nhiên giãy nảy. - Em trang điểm nữa chứ làm gì. - Trang điểm mười phút thôi chứ làm gì tới nữa tiếng lận cô nương? - Huyền cười khúc khích như muốn trêu tức chị Nhiên. Cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng cố ý kéo dài thời gian. Thấy chị Nhiên chờ đợi mỏi mòn, Huyền mới nói: - Xong rồi. - Phải ăn mặc thật đẹp nữa nhỏ ơi. - Người ta đẹp sẵn rồi, ăn mặc sao cũng đẹp, chị khỏi lo. - Nhưng hôm nay khác, hôm nay là ngày đặc biệt. - Lý do? - Ðã bảo chị không biết mà, ra ngoài chợ thì mọi chuyện sẽ rõ thôi. Huyền cong môi: - Chị không biết hay là chị không nói? - Không biết thật mà. - Khó tin lắm. Tuy nhiên, Huyền cũng nghe theo lời chị Nhiên, vì ăn mặc đẹp vốn là bản tính của con gái, nhất là với Huyền. Cô mở tủ quần áo, trố mắt nhìn đủ loại quần áo, màu sắc rực rỡ treo trong tủ để chọn lựa. Cuối cùng Huyền chọn chiếc váy đầm màu xanh nước biển và chiếc áo pull màu trắng dễ thương hở cổ tay ngắn. Huyền xoay xoay người trước gương và hỏi chị Nhiên: - Ðược không? - Rất dễ thương, thôi đi mau dì dượng chờ ngoài đó sốt ruột mất. - Lâu lắm em mới ra chợ đấy nhé - Huyền cười khúc khích. - Hôm nay là ngày đặc biệt mà. - Thái độ của chị làm em nghi lắm, rồi chị sẽ biết tay em khi con nhỏ này khám phá ra âm mưu bữa nay. - Chừng đó sẽ tính, bây giờ chị có nhiệm vụ đưa em ra ngoài cửa hàng, vậy thôi. Huyền vừa ngồi lên xe, chị Nhiên rồi máy chạy, chị phóng xe thật nhanh, y như chạy đua làm Huyền sợ hết hồn, cô bấu eo lưng chị Nhiên la: - Chạy đâu mà chạy như đua vậy, từ từ thôi, không khéo đụng người ta thì mang họa đấy bà ơi. - Không sao đâu. Huyền cự nự: - Ðợi tới "có sao" chắc bà đưa người ta vô bệnh viện nằm húp cháo quá. Chị Nhiên hình như không đếm xỉa gì tới Huyền, chị cứ cho xe phóng ào ào. Bây giờ Huyền biết là có cự cũng vô ích nên hai tay Huyền ôm ghì lấy cái hông mỡ màng của chị Nhiên và mặc cho chị chạy đi đâu thì chạy. Mọi việc phú cho trời và Huyền tin rằng cô chưa phải chết yểu. Khi xe dừng lại trước chợ, Huyền mới thở phào vì thoát nạn. Vậy mà chị Nhiên tỉnh bơ nói: - An toàn trên xa lộ phải không? - Trái tim em muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chị ác đức vừa vừa để còn lấy chồng nữa chứ - Huyền đe dọa. - Chị chưa muốn lấy chồng đâu, nhường cho em đó. Ông bà Hoán thấy Huyền tới vui ra mặt, nhất là thấy Huyền diện đúng ý mình, bà Hoán niềm nở với con gái: - Dữ ác, con gái ngủ bây giờ mới chịu dậy phải không? - Tối qua con học bài mệt quá nên ngủ bù - Huyền đáp. - Nãy giờ ba má trông con tới. - Có chuyện gì vậy má? - Huyền hỏi. - Dĩ nhiên là có chuyện đặc biệt quan trọng mới gọi con ra ngoài này chứ - bà Hoán mỉm cười. Huyền ngồi xuống chiếc ghế nệm màu đỏ, đối diện với bà Hoán ngang mặt quầy. - Chị Nhiên đâu, kêu cho Huyền ly cam tươi nhé - bà Hoán bảo. - Con không uống cam tươi đâu má. - Chứ con uống gì? - Cà phê sữa đá cho tỉnh ngủ. Ông Hoán nãy giờ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn con gái. Ông có vẻ hài lòng trước nhan sắc lộng lẫy của Huyền. Hình ảnh của Huyền bây giờ là hình ảnh của bà Hoán ngày xưa. Ông Hoán thầm tự hào về đứa con gái duy nhất của mình. - Cậu Phan chắc sắp tới rồi phải không bà? - Ông Hoán hỏi vợ. - Sắp rồi. - Khách mua hàng hả má? - Huyền hỏi. - Không phải, một người quen. - Cậu Phan cũng là người làm ăn buôn bán, nhưng không phải tới để mua hàng mà là để thăm gia đình mình - Ông Hoán giải thích. - Nhung sao người ta không tới nhà mà lại tới chỗ này? - Huyền hỏi. - Ở đâu cũng được, miễn tiện thì thôi, vả lại cậu Phan là chỗ thân tình chứ có xa lạ gì đâu - Bà Hoán nói. Huyền đón ly cà phê đá từ tay của chị Nhiên, cô đặt nó trước mặt mình, dùng chiếc muỗng nhỏ với mấy cục đá ném xuống đất. Huyền không thích uống cà phê sữa đá mà nhiều đá cục quá. - Cũng vì chuyện ấy mà má kêu con ra đây, luôn tiện cho cậu Phan biết mặt luôn. - Ðể làm gì hả má? - Huyền hỏi. Câu hỏi của Huyền nửa ngây thơ, nửa có vẻ sành đời, người ngoài khó mà biết được Huyền suy nghĩ gì trong câu hỏi. Bà Hoán cười: - Còn để làm gì nữa, người ta muốn làm quen với con và muốn m?i con đi ăn nhà hàng. Huyền quay qua chị Nhiên cười khúc khích nói: - Sao thằng cha này bạo quá vậy, chưa chi đã dám mời người ta đi ăn nhà hàng, làm nhu nhà hàng có cái gì đặc biệt l?m vậy. - Dĩ nhiên là đặc biệt người ta mới mời chứ - Bà Hoán nói. - Sao khách của ba má mà lại mời con? - Dĩ nhiên là có mời cả ba má nữa, nhưng ba má tế nhị, muốn cho con được tự do - Ông bà Hoán cười ý nhị. Huyền uống một ngụm cà phê sữa đá, cổ cô nghe mát lạnh và thật dễ chịu sau một giấc ngủ trưa bị đánh thức giữa chừng. - Chị biết mặt thằng cha Phan nào đó không? - Huyền kéo tay chị Nhiên hỏi nhỏ. - Có tới đây mấy lần. - Bản mặt thằng chả ra sao? - Ðược lắm. - Nghĩa là sao? - Ðẹp trai lắm, giống như tài tử.... Hồng Kông. - Tưởng gì chứ tài tử Hồng Kông thì quê một cục. Ông Hoán đang ngó mông lung ra ngoài bỗng tươi ngay nét mặt. - Kìa, cậu Phan tới kìa. Huyền nhìn ra, cô gặp ngay một thanh niên ăn mặc mô đen Việt Kiều. Quần áo khỏi phải nói, nhưng trên gương mặt trắng trẻo chễm chệ cặp kính trắng, gọng cũng màu trắng có hai sợi dây đeo. Anh ta vừa đi vừa quay quay cái chìa khoá xe trong mấy ngón tay. Chắc chắn đó là chìa khoá của một chiếc Dream mới cáu cạnh. - Chào bác ạ - Anh thanh niên vui vẻ chào ba má Huyền. - Chào cậu Phan, đây là con gái tôi - Ông Hoán chỉ Huyền giới thiệu luôn. Huyền lịch sự gật đầu chào, Phan nói ngay: - Thoạt nhìn, cháu cũng đoán được cô Huyền ngay thôi. Trực giác của cháu nhạy bén lắm bác ạ. - Cậu ngồi chơi - Bà Hoán mời. Phan ngồi xuống chiếc ghế gần ông Hoán, anh ta nhìn Huyền cười cười móc gói thuốc mời ông Hoán. Phan tự châm cho mình một điếu gắn lên môi. Huyền nhận thấy anh chàng này hút thuốc rất kiểu cách. - Hôm nay cô Huyền nghỉ học? - Phan hỏi làm quen. - Dạ. - Sao tôi ghé cửa hàng của bác chơi hoài mà ít thấy cô Huyền ra đây quá vậy. - Huyền ở nhà học bài. - Chắc cô ít đi chơi đây đó? - Thỉnh thoảng cũng có đi chơi loanh quanh, nhưng nói chung thì Huyền ở nhà nhiều hơn. Phan nhả khói, không hiểu suy nghĩ gì mà anh ta cười một cách bí hiểm. Một lúc anh chàng nịnh đầm: - Chắc siêng năng như vậy Huyền học giỏi lắm? - Trái lại Huyền học rất dốt. - Con gái không nên học nhiều quá, phải dành thời giờ đi chơi cho thoải mái đầu óc. Học nhiều mau già, tôi có một đứa em bà con, nó học đến nỗi già trước tuổi lúc nào không hay. Huyền cười: - Ai chứ Huyền thì không sợ già, chỉ sợ thi rớt thôi. - Bây giờ học giỏi chưa chắc đã thi đậu. Tốt hơn là cứ tà tà. Bà Hoán tán đồng: - Học thì học thế thôi, chứ học ra trường, bằng cấp này bằng cấp nọ kiếm được một công ăn việc làm đã hết hơi. - Chuyện đó là thực tế bác ạ - Phan gật gù. - Anh Phan đã nghỉ học rồi à? - Huyền hỏi. - Tôi chỉ theo được có hai năm đầu đại học, sau đó nghỉ ở nhà cho khoẻ. - Nghe nói anh làm ăn buôn bán giỏi lắm? - Huyền háy mắt. - Cũng thường thôi, cuộc đời dạy mình không giỏi cũng không được - Phan kiêu hãnh nói. Ông Hoán cười xòa: - Làm ăn bây giờ không có đầu óc tính toán nhanh nhạy là dễ bị sập tiệm. - Ðúng vậy đó bác, bạn bè cháu thiếu gì người đã sập tiệm sau một thời gian làm ăn. Nói chung là tại họ thiếu đầu óc kinh doanh - Phan nói như tự khen mình. - Anh Phan chắc là đang phất dữ lắm? - Huyền cười. - Ðó là qui luật Huyền ạ, nếu mình không phất lên thì chỉ còn nước đi xuống thôi - Phan cười với một nụ cười tự mãn. Ông Hoán trao đổi bằng mắt với vợ, bà Hoán hiểu ý chồng nên nhìn Phan nói: - Chà, tiếc quá, hôm trước cậu Phan có ý mời gia đình chúng tôi đi ăn nhà hàng, nhưng hôm nay vợ chồng tôi phải có cái hẹn không thể bỏ được. Tuy nhiên có cháu Huyền thay mặt chúng tôi.... Phan sáng mắt: - Không sao bác ạ, hẹn việc làm ăn là điều hết sức quan trọng, có cô Huyền cũng được rồi, nếu cô Huyền thấy không có điều gì bất tiện. Ông Hoán nói ngay: - Không có gì đâu, hôm nay cháu Huyền rảnh rỗi. Phải không con? Huyền lúng túng: - Nhưng.... - Cậu Phan đã có ý mời, con đại diện cho ba má đi thay là điều hợp lý rồi - Bà Hoán chận đầu. - Bác gái nói đúng lắm, cô Huyền đừng có "nhưng" nữa - Phan đùa. Và Phan rất tự tin, anh ta đứng lên chào ba má Huyền rồi đi lấy xe. Phan đạp nổ máy chờ Huyền trước cửa như đã thân thiết từ bao đời. Thái độ của Phan làm Huyền hơi bực, cô cố trì hoãn, nói với chị Nhiên những chuyện đâu đâu để b?t Phan chờ cho bõ ghét. - Kìa Huyền, sao con cứ để cậu Phan đợi vậy? - Bà Hoán giục con gái. - Có sao đâu má - Huyền cười. - Ðàn ông con trai, hẹn hò bắt buộc phải chờ người đẹp chứ - Chị Nhiên nói. - Nhưng không nên để người ta chờ lâu quá, bất lịch sự. Phải đến ông Hoán giục và tỏ ý không bằng lòng, Huyền mới đủng đỉnh ra cửa chợ. Lần đầu tiên phải ngồi lên chiếc xe sang trọng như thế này tự nhiên Huyền cũng rụt rè, nhưng vốn nhiều tự ái, cô làm tỉnh và cười nói: - Nhìn chiếc xe, biết anh Phan là một con người đầy "cây cối". Phan cũng phớt tỉnh, anh ta ném mẩu thuốc tàn xuống đất rồi vào số, phóng nhanh ra đường. - Huyền thích ăn ở đâu? - Một lúc sau Phan hỏi. - Ði ăn bây giờ à? - Huyền do dự. - Chứ sao nữa. - Tưởng phải đến tối cơ chứ. - Cũng sắp tối rồi, vả lại chương trình còn dài mà Huyền lo gì. - Thôi thì tùy anh Phan vậy. Phan có vẻ hài lòng khi Huyền tỏ ý phụ thuộc vào anh ta. Phải nói là ngồi trên một chiếc xe Dream đi loanh quanh trong thành phố, Huyền có cảm tưởng thời gian đi nhanh hơn là đạp chiếc xe cà tàng. - Huyền có hay đi chơi không? - Hình như anh hỏi câu đó nhiều lần rồi, và Huyền cũng đã trả lời nhiều lần rồi. - Ý anh muốn nói là đi chơi với bạn trai kìa? - Phan nhấn mạnh. - Anh cho là Huyền có nhiều bạn trai lắm à? - Có thể như thế lắm. - Rồi sao? - Huyền khiêu khích. - Chẳng có sao cả, chuyện ấy cũng bình thường, nhất là Huyền lại xinh đẹp, thiếu gì người theo đuổi - Phan cười. - Rất tiếc chẳng có ai theo duổi hết mới chết chứ. - Huyền đùa. - Thật. - Con gái nói khó tin lắm. - Không ngờ anh Phan lại đa nghi đến thế - Huyền cười khúc khích - Với Huyền anh cũng cảnh giác à? Phan làm thinh, có lẽ câu hỏi của Huyền khiến cho anh khó trả lời. Huyền không nhắc lại câu hỏi, cô nhìn hàng me đang thay lá non, những chiếc lá vàng úa sót lại theo gió bay như một đàn bướm nhỏ ngang một quầy sách báo. Ngôi trường cũ kỹ của Huyền cũng dã vụt qua dưới bóng cây lá với mái ngói đỏ bám đầy rêu. - Trong lớp Huyền có thân với một "cậu nhóc" nào không? - Học trò người lớn cả đấy, không còn "nhóc" nữa đâu - Huyền đáp với vẻ phật lòng. - Ði học là còn "nhóc", ra trường mới là người lớn được. Bởi vì đó là trường đời - Phan cười. - Do đã ra đời nên anh Phan tự cho mình là người lớn và gọi những người còn đang đi học là "chú nhóc"? - Gọi như vậy cũng đúng thôi. - Ðúng theo nghĩa nào? - Nghĩa của học trò. - Như vậy nghe còn tạm được, nếu có ý gì khác Huyền sẽ "nghĩ chơi" với anh ngay tức khắc. Huyền sẽ nhảy xuống xe và đi bộ về nhà. - Huyền gan thế à? Huyền làm thinh, mặc cho anh chàng muốn hiểu sao cũng được. Phan đưa Huyền theo một con đường nhỏ ra bờ sông. Diều này làm Huyền hết sức ngạc nhiên vì chỗ này không có một quán ăn hay nhà hàng nào cả. Ðây là một xóm nhà sàn, toàn dân lao động, nếu không sống bằng nghề đạp xích lô cũng làm nghề chài lưới trên sông. - Ra đây làm gì? - Huyền ngạc nhiên hỏi. - Dĩ nhiên không phải để tự tử - Phan đáp. - Em không đùa đâu. - Anh cũng trả lời nghiêm chỉnh. Phan bảo Huyền xuống xe rồi dẫn chiếc Dream vào một ngôi nhà ở phía tay mặt, ngay dưới một cây me tây cổ thụ. Hóa ra đây là nhà giữ xe bởi vì Huyền cũng vừa nhìn thấy mấy chiếc xe gắn máy dựng bên trong. - Mình đi qua cái đồn bên kia - Phan đi ra giải thích. - Chi vậy? - Trên cồn có cái nhà hàng nổi trứ danh lắm, có những món ăn đặc sản. Ủa, chưa lần nào Huyền qua bên đó sao? Huyền thú nhận: - Chưa. - Vậy thì hay quá, cũng nên qua một lần cho biết. - Ðúng hơn là em chỉ nhìn thấy cái nhà hàng nổi trong vài chuyến đi chơi sông bằng thuyền với mấy người bạn thôi. Phan gọi một đứa trẻ con đang neo chiếc ghe nhỏ dưới bến để ngả giá. - Từ đâyqua bên đó bao nhiêu nhỏ? - Phan hỏi đứa trẻ con. - Anh cho em năm ngàn. - Gì dữ vậy, bình thường tao đi có hai ngàn, sao hôm nay mày chém đẹp thế nhỏ? Ðứa trẻ con cười: - Tại vì hôm nay đặc biệt. Nó vừa trả lời vừa nhìn Huyền với cái nhìn ranh mãnh. Phan tỉnh queo, anh ta vẫy Huyền xuống ghe. Từ bờ đất xuống tới mé nước không có cầu, Phan nhảy một cái lẹ như con sóc đã đứng trên ghe và giục Huyền: - Bước xuống nhanh lên cô bé. - Em không nhảy được đâu - Huyền nhăn mặt. - Cứ tự nhiên, anh nắm tay cho, không té đâu. Không còn cách nào khác, Huyền đành đưa tay ra cho Phan nắm và lấy thế bước xuống khoang ghe. Huyền chới với vì chiếc ghe nhỏ xíu, chòng chành trên những lượn sóng giống như một chiếc lá. - Chị ngồi xuống đi, không thì té xuống sông đấy - Ðứa trẻ con hươ chèo nhắc nhở. Huyền lập tức ngồi xuống mép ghe. Phan cũng ngồi xuống ngay bên cạnh. Ðứa trẻ con mặc chiếc quần tây cũ, rách đầu gối và một chiếc sơ mi màu xanh bạc màu, đầu nó đội chiến nón nỉ màu nâu rách nhiều lỗ. Ðứa trẻ có vẻ nghèo, nhưng gương mặt lại sáng sủa, ranh mãnh. Nó khoảng mười ba mười bốn tuổi, khoẻ mạnh và điều khiển ghe một cách thành thạo. - Anh chị ngồi cho vững vàng nghé, em chèo đây, chiều nay sóng lớn dữ. - Cẩn thận nghe nhỏ, tao không biết lội đâu - Phan dặn dò. Ðứa nhỏ cười, nó dùng mái chèo quay chiếc ghe hướng mũi ra sông. Huyền ngồi im, hồi hộp, theo dõi những lượn sóng ngoài xa xô vào. Dòng sông bình thường vẫn trôi chảy dưới mắt Huyền, nó có vẻ êm đềm là thế, nhưng bây giờ nó đập vào mắt Huyền với tất cả sự đe dọa. Ðúng là chiều nay có sóng lớn, từng lượn sóng ầm ào xô vào mạn ghe, tóe ra nhựng bông nước trắng xóa. Tuy thế đứa trẻ vẫn bình thản chèo ghe lướt tới, băng qua những lượn sóng bạc đầu. - Eo ơi, em sợ quá - Huyền kêu lên. - Coi thế chứ không sao đâu - Phan trấn an Huyền. - Em ch? qua sông như đi chợ, anh chị cứ ngồi yên là được. Lỡ có té xuống sông em vớt cho, bảo đảm. - Ê, mày biết lội không nhỏ? - Phan hỏi. - Em lội như rái, sông này ăn nhằm gì - Ðứa nhỏ cười. Chiếc ghe cặp vào cồn cây xanh lúc trời sụp nắng, mặt sông mênh mông bây giờ chỉ còn lại một màu tím nhàn nhạt và gió hiu h ắt thổi ngang mặt nước làm cho Huyền rùng mình. Cô theo Phan lên bờ, anh ta trả tỉn cho đứa nhỏ và dặn nó khoảng chín giờ tối chèo ghe qua đón. Ðứa nhỏ cầm tiền, nhe răng cười. Nó hỏi: - Bộ anh chị không ngủ ở khách sạn trên cồn sao? - Nói bậy - Huyền nạt. - Ủa, em thấy những cặp thanh niên nam nữ qua đây ít về trong đêm lắm, phải tới sáng hôm sau kia. Phan phải át giọng đứa trẻ con láu cá: - Họ khác, tụi tao khác, thôi mày lui ghe cho được việc. Nhà hàng vắng khách, những chiếc bàn tròn trải ra trắng và bày sẵn chén dĩa xung quanh một bình cấm hoa. Nhạc phát ra từ máy cassette đặt đâu đó, Huyền cố ý lắng nghe trong tiếng sóng ồn ào, nhưng không thể nghe được lời của bài hát. Phan đưa Huyền tới ngồi ở chiếc bàn trong góc phòng, anh ta nói: - Ở đây khuất gió, anh biết Huyền không chịu được lạnh. Ở đây đêm xuống gió lạnh lắm. - Biết thế mang theo áo len - Huyền nói. Một cô gái phục vụ đem tới tấm thực đơn bọc trong lylon với những hàng chữ giới thiệu các món ăn. Phan đưa tấm thực đơn cho Huyền, lịch sự nói: - Huyền chọn món ăn đi, cứ tự nhiên, thích món gì cứ kêu món đó. - Anh cứ gọi đi - Huyền cười nhẹ, lắc đầu từ chối. - Biết Huyền thích gì bây giờ? - Huyền rất dễ nuôi. - Nhưng mà nuôi.... chắc không dễ đâu - Phan đùa một cách có ngụ ý. Huyền đỏ mặt, tránh đôi mắt nhìn si dại của Phan. Cô vẽ nguệch ngoạc những đường tròn vô nghĩa trên mặt bàn bằng ngón tay cong cong dễ thương của mình. Phan gọi thức ăn và lon bia cho cả hai người, nhưng Huyền giãy nảy: - Không được, em chỉ uống nước ngọt thôi. - Vậy thì một lon cô ca - Phan nói với người phục vụ. Trong lúc chờ thức ăn mang ra, người phục vụ mang bia và Coca ra trước. Phan lịch sự khui lon Coca và rót vào ly cho Huyền, sau đó mới khui lon bia của mình. - Ðêm ở đây đẹp quá, chỉ tiếc có quá nhiều gió - Huyền vừa nói vừa đưa tay lồng vào mái tóc rối bời của mình. - Bởi thế mới gọi là nhà hàng nổi - Phan cười. - Chắc anh ra đây thường lắm? - Mỗi tuần vài lần. - Sao hôm nay anh lại có ý định mời ba má Huyền đi ăn nhà hàng? Phan cười: - Có gì đâu, anh định bàn chuyện hợp tác làm ăn với ba má Huyền, luôn tiện làm quen với cô gái mà anh chỉ nghe nhiều hơn là thấy mặt. - Anh nghĩ gì khi ba má em không đi? - Chẳng nghĩ gì cả, ông bà bận việc như đã giải thích. Hoặc là ông bà lịch sự thế thôi. - Anh nghĩ gì khi Huyền một mình đi với anh? - Huyền hỏi ỡm ờ. - Rất sung sướng, cô bé ạ. - Anh uống bia đi. Huyền nhắc Phan và bưng ly nước ngọt lên uống một ngụm nhỏ,vừa mỉm cười nhìn Phan qua miệng ly thủy tinh. - Huyền cười gì thế? - Phan hỏi. - Tại em hay cười, thế thôi. - Lấy Huyền làm vợ sẽ làm ăn phát tài vì có được một bà vợ vui vẻ, hay cười. - Cười chưa chắc đã vui vẻ đâu - Huyền nói. - Mặc kệ, cười là tốt rồi, còn hơn là tối ngày mặt đăm đăm, như thế sẽ hãm tài. - Anh tin dị đoan lắm à? - Làm ăn thì phải tin chớ. Người phục vụ nhà hàng mang món đầu tiên ra bày trên bàn. Ðó là một món gỏi Huyền không thích lắm, nhưng trước vẻ chiều chuộng của Phan, Huyền phải ăn cho anh ta vui lòng. Phan liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của Huyền, ép cô phải ăn, khiến Huyền kêu lên: - Anh Phan khôn quá trời, ép người ta ăn có mỗi một món, ăn no, một chút món khác mang ra làm sao người ta ăn cho nổi nữa. Phan cười: - Xin lỗi, anh quên mất là còn rất nhiều món. - Lần sau được mời đi ăn, Huyền phải cảnh giác mới được. Thức ăn liên tục được mang ra, phải nói Phan rất sành điệu trong việc ăn uống, anh ta gọi những món đặc sản theo kiểu dân "nhậu", nhưng lại làm Huyền ưa thích vì lạ miệng. Món tôm càng nướng gói bánh tráng rau sống, chấm mắm nêm là món Huyền thích nhất. Phan uống nhiều bia, trên bàn đã có tới bốn cái lon không, khiến Huyền dè dặt hỏi: - Nếu anh Phan say thì đừng uống nữa nhé, coi chừng về té sông đấy. Anh say rồi phải không? - Chưa say tí nào - Phan đáp tỉnh khô. - Sao mặt anh đỏ thế? - Ðó là tại máu tốt đấy cô bé ạ. Phan gọi người phục vụ mang thêm bia, anh ta khui và rót vào ly, mời Huyền chạm cốc. Phan mỉm cười nhìn Huyền bằng đôi mắt của người say: - Mừng buổi tối nay. - Mừng cái gì mới được chứ? - Huyền hỏi. - Mừng cho anh và Huyền quen nhau, buổi tối đẹp này sẽ đi vào kỷ niệm không quên. - Anh nói hay bia nói? - Cả hai. - Cám ơn anh, nhưng biết đâu được, cuộc đời vốn nhiều thay đổi lắm Huyền cười. Phan uống hết ly bia rồi rót tiếp. Huyền không thể ăn được nữa, vì cô rất no. Bây giờ hơi lạnh từ dưới sông như tràn lên, bủa vây lấy một con nhỏ ốm yếu như Huyền, không chút thương tình, khiến Huyền rùng mình. - Em sao thế? - Phan quay qua hỏi. - Lạnh. - Tại vì em không uống bia nên lạnh là phải. Anh cảm thấy rất dễ chịu. - Tại anh là đàn ông - Huyền nói. - Phụ nữ thường không chịu được lạnh à? - Không biết. - Em có mái tóc đẹp lắm Huyền ạ. Phan bỗng khen cô và nhìn những sợi tóc của Huyền bay tung trước mặt. Huyền lấy tay giữ mái tóc và cảm thấy hơi thở nóng hổi của Phan phả vào mặt. Huyền ngồi nhích ra một chút với thái độ cảnh giác. - Em no quá rồi, mình về thôi, có lẽ đứa trẻ đã neo ghe dưới bến đợi rồi đó - Huyền nói. - Nó phải đợi mình chứ sao. - Nhưng tội cho nó, trời lạnh thế này.... Phan cười giòn: - Nó khoẻ như con trâu nước, em lo gì. - Nhưng cũng phải về sớm, em còn phải học bài nữa. - Chờ anh uống hết lon bia này rồi về - Phan nói. Hôm nay đúng là một ngày ế khách, ngoài bàn của Huyền và Phan ra, chỉ có thêm hai bàn nữa. Họ khoảng mửi người đi cùng với nhau, có những người dàn ông và phụ nữ giống như Việi Kiều. Hình như đó là một bữa tiệc chiêu đãi trong gia đình. Họ ăn uống và cười nói ồn ào làm Huyền khó chịu. - Bàn kia ồn ào quá - Huyền than phiền. - Em không chịu được ồn ào à? - Em bị nhứt đầu - Huyền viện cớ. - Thôi được, mình về, nhưng sẽ đi uống cà phê, một quán cà phê bảo đảm em sẽ thích, vì nó rất lặng lẽ - Phan nói. - Giờ này còn uống cà phê gì nữa? - Giờ này mới là giờ ngồi quán cà phê chứ - Phan nói. - Ðể qua bên bờ rồi hãy tính. - Ðược. Phan gọi người phục vụ ra tính tiền. Trong lúc Phan trả tiền Huyền rời bàn ra đứng ngoài lan can nhìn xuống mặt sông. Bên dưới hoàn toàn một màu đen, chỉ nghe tiếng sóng đánh và gió rít từng cơn qua những vòm lá ven cồn. Phan đi ra nắm lấy tay Huyền một cách thân mật nhưng cô đã rụt tay lại. Phan cười: - Mình về. - Nhưng không cần anh Phan phải nắm tay làm như em còn con nít không bằng. - Cô bé ơi, phải nắm tay, không thôi cô bé đi lạc và nhào xuống sông đấy - Phan nói. - Em dư sức đi một mình được. Phan đi bên cạnh Huyền với vẻ không bằng lòng vì cô không cho anh nắm tay. Huyền thích thú vì chọc tức được Phan, cô nghĩ thầm "cho bỏ cái tật" và mỉm cửi một mình. Ðứa trẻ neo ghe đợi sẵn, hình như nó ngủ, chỉ thấy tấm áo đi mưa màu xám trùm lên một thân hình bất động. Phan gọi lớn: - Ê nhỏ, ngủ hả? - Nằm chơi thôi - Ðứa trẻ con ngồi dậy nói. - Tao tưởng mày ngủ chứ, thôi về được rồi. Phan vừa nói vừa bước xuống ghe, Huyền xuống theo, chỉ bây giờ Huyền mới chịu để cho Phan nắm tay, vì nếu không cô sẽ ngã chúi xuống sông tức khắc. Ðứa trẻ choàng tấm áo đi mưa, đầu vẫn đội chiếc nón và hươ mái chèo một cách thành thạo để xua chiếc ghe trở ngược dòng sông. Huyền ngồi trong khoang ghe, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, cảm thấy hơi lạnh như những chiếc roi quất voo thân thể mình. Tuy nhiên được đi chơi đêm trên sông như thế này không còn gì thích thú bằng. Sự thích thú làm cho Huyền quên sợ và say mê với dòng sông đen thẳm trước mặt. - Ði chuyến này mày về ngủ chưa nhỏ? - Phan hỏi. - Chưa. - Mày không buồn ngủ à? - Sau nửa đêm mới về ngủ, khi nào nhà hàng hết khách. Huyền không nói gì, cô ngắm đứa nhỏ dang hì hục chèo ghe dưới bầu trời đêm và giữa gió lạnh. Nó giống như một chiếc bóng đơn độc. Huyền nói với Phan: - Ðứa nhỏ tội nghiệp quá, chút nữa anh Phan trả thêm tiền cho nó nghen. - Ðược thôi, anh vẫn làm như thế với nó mà - Phan nói. Huyền cảm thấy yên lòng. Cô ngồi im tiếp tục ngằm dòng sông đêm đang xuôi chảy trước mắt.