Những tia sáng cuối cùng của bón tà dương, tô lên nền trời một ánh vàng rực rỡ... Trong bóng hoàng hôn lù mù dưới chân Thiên Hà Lãnh, thấp thoáng có hai bóng người đang ôm chầm lấy nhau, đầy âu yếm.Tình yêu đang tràn ngập, đang nóng bỏng. Hai con tim đang hòa nhịp và đang bay lâng lâng trên nền trời yêu đương, đang nhấp nhô giữa biển tình.Thời gian trôi qua... trôi qua chẳng biết bao lâu, và bỗng nghe từ trong làn gió đêm vọng đến một giọng nói như mơ rằng:– Tỷ tỷ thân mến, hôm ấy chị bỏ đi mà không nói chi cả, làm cho tôi cuống quít cả lên. Tại sao chị lại đến nơi đây như thế? Mau nói cho tôi được biết đi nào.– Ồ. Mà không được, đệ đệ phải nói trước cho tôi được biết trong mấy ngày hôm nay đệ đệ đã làm gì?Một đôi tình nhân đang thầm thì với nhau là ai thế? Người con trai ấy chính là Gia Cát Ngọc, vừa từ Huyết Hải Địa Khuyết trở ra và người con gái chính là Tư Đồ Uyển vừa trải qua một tai nạn kinh hoàng.Gia Cát Ngọc bất đắc dĩ, phải đem mọi việc làm của mình, nói đại lược qua cho Uyển cô nương nghe xong, thì cô ta mới cười duyên dáng nói:– Hận Phác Thư Sinh đã dẫn đường cho đệ đệ, vậy y chẳng có nói chi cho đệ đệ biết hay sao?– Nói cho tiểu đệ biết? Vậy có lý đâu tỷ tỷ cũng có gặp anh ấy nữa hay sao?– Ờ. Chẳng những gặp anh ấy, mà lại còn làm phiền rất nhiều cho anh ấy nữa. Hôm đó sau khi đệ đệ bỏ đi, tôi vì thiếu đề phòng, nên đà bị đối phương lẻn từ phía sau chế ngự huyệt đạo...Gia Cát Ngọc vừa nghe đến đó, thì không khỏi kinh hoàng, sốt ruột ngắt lời hỏi:– Uyển tỷ tỷ, thế tại sao chị không gọi tôi?Uyển cô nương đưa mắt lườm chàng một lượt, nũng nịu nói:– Rõ là ngốc. Huyệt đạo của tôi đã bị người ta chế ngự rồi, vậy làm sao có thể mở miệng được nữa.– Như thế... Như thế thì làm sao?– Ha ha, đệ đệ ngốc của tôi ơi. Giờ đây dù đệ đệ có cuống quít cũng vô dụng rồi.Gia Cát Ngọc không khỏi phì cười nói:– Ồ, phải đấy. Tiểu đệ thực quá hồ đồ mất. Thế rồi sau đó làm sao nữa?– Sau đó thì đối phương kẹp lấy tôi nhảy lên mình ngựa, bỏ chạy bay đi. Độ sau một khoảng thời gian chừng dùng xong một bừa cơm, thì đã đến một sơn cốc.Chừng ấy, đối phương mới thả tôi xuống, cất tiếng cười gian manh, rồi thò bàn tay ra...Gia Cát Ngọc nghe đến đấy, liền buột miệng kêu “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, nói:– Uyển tỷ tỷ, cái quân vô lễ ấy là ai thế?– Lúc bấy giờ, ngay đến đôi mắt tôi cũng không thể mở ra, do đó, không thể nhận rõ là ai được. Nhưng, nghe qua giọng cười của hắn, thì rất giống tên bất lương Tích Hoa Công Tử.– Tích Hoa Công Tử? Hắn...?Uyển cô nương ngắt lời nói tiếp rằng:– Giữa lúc tôi đang hết sức cuống quít, thì bỗng Hận Phác Thư Sinh xuất hiện.Chỉ trong vòng ba hiệp, Hận Phác Thư Sinh đã đánh ngã tên dâm tặc ấy xuống đất, điểm thẳng vào đại huyệt “thất tàn” của hắn, phế trừ võ công của hắn đi, rồi mới thả cho hắn được trở xuống núi.Gia Cát Ngọc thở phì ra một hơi dài, nói:– Thực là đáng đời. Xử trị những tên dâm tặc ấy, thì phải dùng những cực hình đó mới được.Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp rằng:– Sau đó, Hận Phác Thư Sinh bèn giải trừ huyệt đạo cho tỷ tỷ rồi trao tỷ tỷ cho Băng Tâm Ma Nữ, mang về Huyết Hải Địa Khuyết phải không?Tư Đồ Uyển nghe qua thì không khỏi chu nhọn đôi môi đỏ, nũng nịu nói:– Cái chi là Băng Tâm Ma Nữ? Tôi nào có trông thấy cô ta ở đâu, lại càng không hề có bị đưa vào Huyết Hải Địa Khuyết. Nơi đây chính do Hận Phác Thư Sinh đưa tôi đến kia mà.Nói đến đây thì nàng dừng lại, làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi nghĩ ngợi miên man.– Băng Tâm Ma Nữ đã bão chính cô ấy đã ra tay bảo vệ sự trong trắng cho Uyển tỷ tỷ, vậy lời nói ấy có nghĩa làm sao?Hận Phác Thư Sinh là ai? Tại sao người ấy lại ra tay tương trợ cho ta?Chàng suy tới nghĩ lui, thì liền đặt ra một giả thuyết tương đối hữu lý nhất, ấy là, Hận Phác Thư Sinh chính là thủ hạ của Băng Tâm Ma Nữ. Băng Tâm Ma Nữ vì muốn bắt mình phải trả lại quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ nên mới xuống lệnh cho Hận Phác Thư Sinh ra tay thi ơn cho chàng như vậy...Thế nhưng, trong ấy cũng còn nhiều điểm khó hiểu, ấy là cô ta đã được quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ rồi, tại sao còn xúc phạm đến giới luật của tổ chức, cho đưa mình ra khỏi Huyết Hải Địa Khuyết?Chàng bèn đem những nghi vấn ấy ra bàn với Uyển tỷ tỷ, nhưng cô gái vốn có cá tính tế nhị nầy, vẫn không làm sao đoán ra được dụng ý của anh chàng Hận Phác Thư Sinh đầy thần bí kia.Mặt trời đã lặn hẳn, bốn bề côn trùng không ngớt kêu rả rít.Khung mặt hiền từ của người hiền mẫu, bỗng hiện rõ lên trong tâm khảm của chàng. Bởi thế, tất cả những nghi vấn đang làm chàng băn khoăn, đều tan biến đi như một làn khói mỏng, tản mác trong chiều gió đêm.Trong khi trăng vừa nhô lên khỏi núi, thì bọ họ bèn rời khỏi Thiên Hà Lãnh.Ba hôm sau, họ đã tiến vào vùng đất thuộc tỉnh An Huy, và tiến đến dưới chân núi Đại Biệt Sơn. L!!!6159_16.htm!!!
Đã xem 984949 lần.
http://eTruyen.com