Hồi 18
MỘT TIA SÁNG NHỎ

Những tia sáng cuối cùng của bón tà dương, tô lên nền trời một ánh vàng rực rỡ...
Trong bóng hoàng hôn lù mù dưới chân Thiên Hà Lãnh, thấp thoáng có hai bóng người đang ôm chầm lấy nhau, đầy âu yếm.
Tình yêu đang tràn ngập, đang nóng bỏng. Hai con tim đang hòa nhịp và đang bay lâng lâng trên nền trời yêu đương, đang nhấp nhô giữa biển tình.
Thời gian trôi qua... trôi qua chẳng biết bao lâu, và bỗng nghe từ trong làn gió đêm vọng đến một giọng nói như mơ rằng:
– Tỷ tỷ thân mến, hôm ấy chị bỏ đi mà không nói chi cả, làm cho tôi cuống quít cả lên. Tại sao chị lại đến nơi đây như thế? Mau nói cho tôi được biết đi nào.
– Ồ. Mà không được, đệ đệ phải nói trước cho tôi được biết trong mấy ngày hôm nay đệ đệ đã làm gì?
Một đôi tình nhân đang thầm thì với nhau là ai thế? Người con trai ấy chính là Gia Cát Ngọc, vừa từ Huyết Hải Địa Khuyết trở ra và người con gái chính là Tư Đồ Uyển vừa trải qua một tai nạn kinh hoàng.
Gia Cát Ngọc bất đắc dĩ, phải đem mọi việc làm của mình, nói đại lược qua cho Uyển cô nương nghe xong, thì cô ta mới cười duyên dáng nói:
– Hận Phác Thư Sinh đã dẫn đường cho đệ đệ, vậy y chẳng có nói chi cho đệ đệ biết hay sao?
– Nói cho tiểu đệ biết? Vậy có lý đâu tỷ tỷ cũng có gặp anh ấy nữa hay sao?
– Ờ. Chẳng những gặp anh ấy, mà lại còn làm phiền rất nhiều cho anh ấy nữa. Hôm đó sau khi đệ đệ bỏ đi, tôi vì thiếu đề phòng, nên đà bị đối phương lẻn từ phía sau chế ngự huyệt đạo...
Gia Cát Ngọc vừa nghe đến đó, thì không khỏi kinh hoàng, sốt ruột ngắt lời hỏi:
– Uyển tỷ tỷ, thế tại sao chị không gọi tôi?
Uyển cô nương đưa mắt lườm chàng một lượt, nũng nịu nói:
– Rõ là ngốc. Huyệt đạo của tôi đã bị người ta chế ngự rồi, vậy làm sao có thể mở miệng được nữa.
– Như thế... Như thế thì làm sao?
– Ha ha, đệ đệ ngốc của tôi ơi. Giờ đây dù đệ đệ có cuống quít cũng vô dụng rồi.
Gia Cát Ngọc không khỏi phì cười nói:
– Ồ, phải đấy. Tiểu đệ thực quá hồ đồ mất. Thế rồi sau đó làm sao nữa?
– Sau đó thì đối phương kẹp lấy tôi nhảy lên mình ngựa, bỏ chạy bay đi. Độ sau một khoảng thời gian chừng dùng xong một bừa cơm, thì đã đến một sơn cốc.
Chừng ấy, đối phương mới thả tôi xuống, cất tiếng cười gian manh, rồi thò bàn tay ra...
Gia Cát Ngọc nghe đến đấy, liền buột miệng kêu “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, nói:
– Uyển tỷ tỷ, cái quân vô lễ ấy là ai thế?
– Lúc bấy giờ, ngay đến đôi mắt tôi cũng không thể mở ra, do đó, không thể nhận rõ là ai được. Nhưng, nghe qua giọng cười của hắn, thì rất giống tên bất lương Tích Hoa Công Tử.
– Tích Hoa Công Tử? Hắn...?
Uyển cô nương ngắt lời nói tiếp rằng:
– Giữa lúc tôi đang hết sức cuống quít, thì bỗng Hận Phác Thư Sinh xuất hiện.
Chỉ trong vòng ba hiệp, Hận Phác Thư Sinh đã đánh ngã tên dâm tặc ấy xuống đất, điểm thẳng vào đại huyệt “thất tàn” của hắn, phế trừ võ công của hắn đi, rồi mới thả cho hắn được trở xuống núi.
Gia Cát Ngọc thở phì ra một hơi dài, nói:
– Thực là đáng đời. Xử trị những tên dâm tặc ấy, thì phải dùng những cực hình đó mới được.
Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp rằng:
– Sau đó, Hận Phác Thư Sinh bèn giải trừ huyệt đạo cho tỷ tỷ rồi trao tỷ tỷ cho Băng Tâm Ma Nữ, mang về Huyết Hải Địa Khuyết phải không?
Tư Đồ Uyển nghe qua thì không khỏi chu nhọn đôi môi đỏ, nũng nịu nói:
– Cái chi là Băng Tâm Ma Nữ? Tôi nào có trông thấy cô ta ở đâu, lại càng không hề có bị đưa vào Huyết Hải Địa Khuyết. Nơi đây chính do Hận Phác Thư Sinh đưa tôi đến kia mà.
Nói đến đây thì nàng dừng lại, làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi nghĩ ngợi miên man.
– Băng Tâm Ma Nữ đã bão chính cô ấy đã ra tay bảo vệ sự trong trắng cho Uyển tỷ tỷ, vậy lời nói ấy có nghĩa làm sao?
Hận Phác Thư Sinh là ai? Tại sao người ấy lại ra tay tương trợ cho ta?
Chàng suy tới nghĩ lui, thì liền đặt ra một giả thuyết tương đối hữu lý nhất, ấy là, Hận Phác Thư Sinh chính là thủ hạ của Băng Tâm Ma Nữ. Băng Tâm Ma Nữ vì muốn bắt mình phải trả lại quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ nên mới xuống lệnh cho Hận Phác Thư Sinh ra tay thi ơn cho chàng như vậy...
Thế nhưng, trong ấy cũng còn nhiều điểm khó hiểu, ấy là cô ta đã được quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ rồi, tại sao còn xúc phạm đến giới luật của tổ chức, cho đưa mình ra khỏi Huyết Hải Địa Khuyết?
Chàng bèn đem những nghi vấn ấy ra bàn với Uyển tỷ tỷ, nhưng cô gái vốn có cá tính tế nhị nầy, vẫn không làm sao đoán ra được dụng ý của anh chàng Hận Phác Thư Sinh đầy thần bí kia.
Mặt trời đã lặn hẳn, bốn bề côn trùng không ngớt kêu rả rít.
Khung mặt hiền từ của người hiền mẫu, bỗng hiện rõ lên trong tâm khảm của chàng. Bởi thế, tất cả những nghi vấn đang làm chàng băn khoăn, đều tan biến đi như một làn khói mỏng, tản mác trong chiều gió đêm.
Trong khi trăng vừa nhô lên khỏi núi, thì bọ họ bèn rời khỏi Thiên Hà Lãnh.
Ba hôm sau, họ đã tiến vào vùng đất thuộc tỉnh An Huy, và tiến đến dưới chân núi Đại Biệt Sơn. L!!!6159_16.htm!!! Đã xem 984949 lần.


Nguồn: Vietkiem
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 18 tháng 9 năm 2005

Bọn tặc đảng đều ngơ ngác nhìn nhau đầy sắc kinh hoàng. Qua một lúc khá lâu, mới quát to một tiếng, rồi ùn ùn rút đao rút kiếm ra, nhất tề tràn tới tấn công vào cô gái.
Cô gái bèn chu môi lên hú một tiếng dài, tức thì con Kim ưng cũng cất tiếng kêu trong trẻo hòa theo...
Liền đó, khắp cả vùng cát đã bỗng tung bay mù mịt, kình phong cuốn dâng ồ ạt không ngừng, khiến tất cả cao thủ trong Huyết Hải Địa Khuyết đều không thể tràn tới một bước nào. Trái lại, có hai gã đàn ông mặc áo xanh bị con Kim ưng thò đôi chân thò đôi móng sắc bén chụp lấy, da thịt đều rách toạc, ruột gan bày ra.
Gia Cát Ngọc đang đứng xem đến say sưa, thì bỗng nghe một tiếng chuông nổi lên vang rền, khiến cả vùng núi rừng đều gây thành tiếng hồi âm đinh tai nhức óc.
Chàng không khỏi kinh hãi trước tiếng chuông đột ngột đó. Bọn tặc đảng đang đánh nhau với cô gái, cũng liền ùn ùn thối lui, to tiếng nói rằng:
– Đệ tử của Huyết Hải, xin cung nghinh Tướng Quốc.
Gia Cát Ngọc nghe thế hết sức lấy làm lạ, thầm nói “Huyết Hải Địa Khuyết là một tổ chức bất lương cướp bóc, thế tại sao lại có ai gọi là Tướng Quốc như thế?”.
Trong khi chàng còn đang suy nghĩ, thì bỗng nghe có tiếng gió rít khẽ, rồi lại thấy một bóng người đáp êm ru xuống mặt đất. Khi chàng ngửa mặt nhìn lên, thì thấy đó là một đạo sĩ râu dài quá rốn, tay cầm một chiếc chuông đồng cũ kỹ, mình mặc áo dài đen chấm đất, thần sắc uy nghi, ai nhìn cũng phải kiêng sợ.
Bởi thế, trong lòng chàng không khỏi thầm hãi, nghĩ rằng:
Người này là ai?
Chả lẽ đây lại chính là Đồng Chung Đạo Nhân hay sao? Nhưng Đồng Chung Đạo Nhân là người xuất thân tại chùa Ẩn Chân Quan nơi Quát Thương Sơn, thế tại sao giờ đây lại là Tướng Quốc trong Huyết Hải Địa Khuyết?
Chàng còn đang nghĩ ngợi, thì bỗng nghe lão đạo sĩ ấy quát rằng:
– Con bé kia, hãy tránh đường ra.
– Không thể được.
– Hừ, không thể được thì ngươi hãy xem cho biết.
Boong. Một tiếng chuông liền ngân dài, tuy không thấy kình phong hốt tới, nhưng cô gái chặn ngang trước cửa dường như đã bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực, đôi vai không ngớt chao động, đôi chân lảo đảo.
Liền đó, bỗng nghe có tiếng ó kêu, rồi một cụm mây vàng từ trên sa xuống...
Thì ra con Kim ưng nọ, trông thấy vị chủ nhân của mình không thể đối địch nổi với đối phương, nên vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ, nhắm ngay lão đạo sĩ lao vút tới.
Lão đạo sĩ liền cất tiếng cười khanh khách đầy ngạo nghễ, tức thì tiếng chuông thứ hai lại ngân rền, khiến con Kim ưng kêu thét lên một tiếng dài, rồi lông cánh rơi rụng lả tả, nhanh nhẹn ngước đầu lên cao và bay thẳng lên nền trời, xoay vần trên không, chẳng còn dám sa xuống nữa.
Gia Cát Ngọc trông thấy lão đạo sĩ ấy võ công đã tiến tới mức có thể dồn hơi thành sấm sét, thì bất giác toát mồ hôi lạnh, lo sợ cho số mạng của cô gái kia. Bởi thế, chàng không cần nghĩ ngợi nhiều, thét lên một tiếng dài, rồi nhún mình lao vút tới.
Thuật khinh công của chàng đã tiến tới mức cao tuyệt, nên thân hình nhẹ nhàng như một cụm mây vàng trên nền trời cao, bị luồng gió thổi sa xuống mặt đất, nhanh nhẹn điểm chân nhẹ nhàng. Trong khi mọi người đều chưa hết kinh hãi, thì chàng đã thong thả bước tới trước ba bước, đưa mắt nhìn thẳng vào lão đạo sĩ ấy cười nhạt nói:
– Tiền bối chỉ cần vung tay một lượt, là đã làm cho cô gái yếu đuối kia không còn đủ sức chống trả nữa, chứng tỏ thần công đã cao cường tuyệt thế, tài nghệ hiếm có trên đời, tại hạ lấy làm khâm phục lắm.
Thái độ của chàng trông đầy khinh bạc, lời nói lại ngụ ý xiên xỏ, vừa nói dứt lại phá lên cười to liên tiếp, nên khiến cho lão đạo sĩ kia không ngớt thay đổi sắc mặt, gằn giọng quát rằng:
– Tiểu yêu. Ngươi là ai thế?
Gia Cát Ngọc sa sầm nét mặt, nói:
– Tôi chính là vị chủ nhân mới của Kim Cô Lâu, tức Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đây.
– Khá khá. Ta tưởng là ai, té ra là môn đồ kế nghiệp của Bát Chỉ Phi Ma.
Thằng bé kia, có lẽ đâu con quỉ già sư phụ của người không có nói cho ngươi biết sức lợi hại của bần đạo là Thê Phong Khổ Vũ Đoạn Trường Chung đây hay sao?
Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói ấy, thì biết người trước mặt mình đúng là một trong Càn Khôn Ngũ Bá tức Đồng Chung Đạo Nhân. Do đó chàng không khỏi giật nảy mình, nhưng vì chàng dang bực tức trước hành động của lão ta, nên qua cơn kinh ngạc, liền cất giọng lạnh lùng cười nói:
– Lão tiền bối xưa kia đánh lên một tiếng chuông là làm cho hàng trăm hàng nghìn con chim nhạn trên nền trời cao phải rơi xuống đất, cũng như làm cho mặt nước phẳng lỳ của Động Đình Hồ phải nổi phong ba, tên tuổi vang lừng cả Cửu Châu, oai khiếp cả tứ hải, trong giới giai thoại muôn đời, vậy tại hạ nào lại không biết?
Đồng Chung Đạo Nhân liền cất tiếng to cười ngạo nghễ nói:
– Nếu đã biết, thì hãy mau rời khỏi nơi đây. Bần đạo nể tình sư phụ của ngươi, nên bằng lòng tha chết cho ngươi một lần.
Gia Cát Ngọc bỗng thấy trong người tràn ngập sự phấn khởi, ngửa mặt lên trời cười dài nói:
– Kim Cô Lâu tung hoành khắp giang hồ, lúc nào cũng bênh vực kẻ yếu hèn, cứu nguy người cô thế, chỉ biết có đạo nghĩa, chứ chẳng hề màng đến những việc chết sống. Vậy, ông muốn tôi rời khỏi nơi đây cũng chẳng khó chi cả...
– Khá khen cho thằng bé không biết chi là sống chết kia. Chả lẽ ngươi lại muốn so tài với ta hay sao?
– Tại hạ xin sẵn sáng lãnh giáo.
– Ha ha. Thằng bé ngông cuồng kia, chỉ trong vòng ba hiệp, nếu ta không đánh cho ngươi hộc máu tươi ra, thì hôm nay ta sẵn sàng phủi tay bỏ đi tức khắc.
Tiếng nói vừa dứt, thì liền nghe tiếng chuông vang lên, chẳng khác nào tiếng sấm động trên nền trời cao, gây nên một luồng kình khí mãnh liệt cuốn về phía địch.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế, không khỏi hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vận dụng toàn thể “Cửu Cửu huyền công” ra chưởng trái, rồi quét thẳng về phía trước ba chưởng, trong khi năm ngón tay phải không ngớt run rẩy, bắn kình khí ra vèo vèo, điểm thẳng vào phía dưới nách của Đồng Chung Đạo Nhân.
Chỉ một thế võ mà đánh ra tới hai miếng, vừa đỡ vừa công thật là tuyệt diệu.
Liền đó, sau một tiếng ầm dữ dội, cuồng phong dấy động ào ào, khiến trong vòng mười trượng không ai có thể đứng yên được.
Gia Cát Ngọc liền bị hất bắn ra sau ba bước, trong khi Đồng Chung Đạo Nhân cũng mất thăng bằng, thối lui liên tiếp ra sau hai bước.
Lão ta đưa mắt ngó đăm đăm vào Gia Cát Ngọc, khuôn mặt tràn đầy sắc kinh dị.
Qua một lúc khá lâu sau, lão ta bỗng trợn to đôi mắt quát lên một tiếng lớn, rồi tiếng chuông lại ngân lên vang rền, bóng người nhanh như chớp lao vút tới, công ra hai thế võ mãnh liệt chẳng thua chi núi đồi sụp đổ.
Tức thì nhành lá trên cao tuôn rơi như mưa, gió lạnh cuốn tới ào ào, chẳng khác nào gió rét cuối thu, cảnh tượng chung quanh trở nên thê lương ảo não vô cùng.
Gia Cát Ngọc hết sức kinh hãi, quát to lên một tiếng, rồi vận dụng Thiên Ma Chỉ đánh ngay ra hai thế thứ bảy và thứ tám, tức thế “Vũ trụ hồng hoang” và “Mai khô thạch lan”.
Hai đường tuyệt học ấy khi va chạm thẳng với thế công tới của Đồng Chung Đạo Nhân, thì bất thần gây thành hai tiếng nổ to ầm ầm, rung chuyển cả đồi núi, khiến đôi mắt của Gia Cát Ngọc tóe lửa lốm đốm, rồi một luồng máu nóng suýt nữa vọt ra khỏi miệng.
Nhưng, ngay sau đó, thì đã qua ba hiệp đánh mà Đồng Chung Đạo Nhân đã ra điều kiện vừa rồi. Dù thế, lão vẫn không hề chiếm được một tý ưu thế nào cả.
Chính vì vậy, lão ta không khỏi kinh ngạc một lúc lâu, và cuối cùng bỗng thét lên một tiếng dài, rồi dẫn theo số người trong Huyết Hải Địa Khuyết bỏ chạy bay đi mất.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Vietkiem
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 18 tháng 9 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--