Nói là thế, nhưng Phố không thể giấu lâu hơn nữa những xao động lạ thường trong tâm hồn mình. Cô ngượng ngùng kể cho Cẩm Tuyền chuyện cô với Lữ. Và bây giờ Phố đang chờ nghe... phán xét của nó. Nhưng nhỏ Tuyền lại hỏi một câu lãng xe.t:- Mày tính sao trước lời... "tỉnh tò" đó?Hợp Phố thở hắt ra:- Nếu tính được tao đã không hỏi mày.Cẩm Tuyền tài khôn:- Cũng nên yêu cho biết...Phố gắt:- Biết cái gì?- Biết thế nào là ngọt ngào mê đắm của tình yêu, biết vui, biết mệt, biết ghen...- Mày giỏi nói bậy.Cẩm Tuyền cười tít mắt:- Thật chớ bậy gì.Rồi con bé hạ thấp giọng:- Mày mất ngủ vì anh ta nghĩa là đã yêu chút chút rồi. Tay Lữ mà tấn công tiếp thế nào mày cũng nốc ao.Hợp Phố bĩu môi:- Hạ gục tao đâu phải dễ.- Đúng vậy, nhưng nếu biết cách, người ta bẫy được cả trái đất, chớ nói chi bẫy mày, một con bé có bề ngoài trái ngược với tâm hồn. Mà Lữ là người như thế nào nhỉ?Hợp Phố chớp mắt:- Anh ta tự tin, nói chuyện lôi cuốn, có ánh mắt quyến rũ và giọng nói khiến người khác dễ mềm lòng, dù cách nói ấy có chút gì như quyền hành, độc đoán. Ngồi cạnh Lữ, có khối chuyện để nghe để ngẫm nghĩ.Cẩm Tuyền nhướng mày:- Với lão Nhím thì sao?Phố buông một hơi:- Toàn chuyện đánh đấm, nghe mãi cũng nhàm.Cẩm Tuyền tủm tỉm làm Phố nổi cáu: - Bây giở đổi lại nghe đọc thơ, tán chuyện trên mây dưới biển cũng thú phải không? Một người chú trọng đến tinh thần, một kẻ quan tâm đến thể lực. Cũng hay! "Một tinh thần minh mẫn trong một thân thể tráng kiện". Hy vọng Lữ sẽ khiến mày có một tâm hồn dễ yêu của con gái trong một vóc dáng tha thướt dịu dàng, yểu điệu thục nữ. Hợp Phố càu nhàu:- Mày lúc nào cũng lý sự cùn. Nhưng Lữ chưa đủ sức làm thay đổi tao đâu.Cẩm Tuyền hất hàm:- Có ngốc mới hướng tim mình về phía lão Nhím.Mặt nóng bừng, Phố chối:- Tao không có!- Vậy thì tốt! Lão ta bận bịu vì nhỏ Thi nên không chăm chú cho sư muội như trước kia đâu. Có thân phải biết tự lo nhóc ạ.Liếc Tuyền một cái dài xong, Phố liếc đồng hồ:- Tao tới nhà Nhã Thi đây!Cẩm Tuyền hấp háy mắt:- Nhớ dạy dỗ con nhỏ ấy cho cẩn thận kẻo nó bị bong gân hay trặc tay gì thì hai... đứa bây sẽ sứt mẻ tình huynh muội đó!Phố lắc đầu:- Toàn nói chuyện đâu đâu không thôi. Gọi mày là bà Tám rưỡi mới đúng.Đứng trước cổng, cô bấm chuông mấy lần, chị Chín mới ra hé cửa.Rồi đứng nửa trong nửa ngoài chị ta nói vọng ra:- Nhã Thi không có ở nhà. Bữa nay nghỉ học.Đồ yêu quái! Phố rủa thầm trong bụng. Đi vắng cũng chẳng thèm báo một tiếng. Mất công người ta...Phố ấm ức quay đi. Giọng chị Chín đuổi theo:- Nè! Em là bạn của Cẩm Tuyền phải không?Cô gật đầu. Chị Chín vào nhà rồi thì thào:- Chỗ quen, chị nói thật, em nghỉ quách cho rồi. Nhã Thi chả hứng thú gì chuyện học võ đâu. Trước sau nó cũng kiếm chuyện với em đó! Phố sửng sốt:- Sao lại kiếm chuyện với em?- Để nó có cớ nghỉ học. Mà ba con nhỏ khéo lo! Nó ra đường lúc nào cũng có cận vệ, võ sĩ đi kèm, học võ làm chi cho xấu tướng chớ!Hợp Phố ngạc nhiên:- Nhã Thi có thuê cận vệ à?Chị Chín cười hì hì:- Mướn đâu mà mướn, cậu Ngạn tình nguyện đưa đón nó không công ấy chớ!Phố tủi thủi ra về, lòng hậm hực vô cùng. Thế đấy! Đúng là cô bỏ công chùa cho vừa lòng Ngạn để bị đối xử như vầy. Sự tức tối của Phố cáng nhân lên khi vào tới sân đã thấy Ngạn với anh Trác ngồi chình ình hai đống. Trác lên tiếng:- Tối nay Nhã Thi nghỉ học. Em đi đâu, đi với ai nãy giờ vậy?Không trả lời Trác, Phố bắt bẻ Ngạn: - Biết nó không học mà anh chả thông báo lời nào, mất công em đi, để vừa bước vào nhà đã bị tra hỏi. Thấy ghét!Trác vặn:- Nhưng em đi từ chiều mà! Bộ anh hỏi không đúng sao?Hợp Phố vênh váo:- Em đi chơi được không?Trác buột miệng:- Lại cà phê chới gì? Hừ! Coi chừng ấy!Phố hơi khựng lại, nhưng cô lại ngổ ngáo ngay tức khắc:- Rồi sao? Chả lẽ bọn con trai độc quyền cà phê?Quay sang Ngạn, cô một... tăng:- Em không dạy nữa đâu! Con nhỏ ấy chả biết tôn trọng người khác chút nào.Ngạn ngắt ngang lời cô:- Cũng tại em làm Nhã Thi đau. Anh đã bảo Thi không phải con nhà võ, tay chân rất mềm, vậy mà em cố tình thô bạo, làm sao Thi chịu nổi. Hồi chiều điện thoại cho anh, Thi đã khóc. Cô bé không chịu nói thẳng ra, nhưng anh nghĩ trách niệm thuộc về em. Nghiêm nghị nhìn Phố, Ngạn gằn từng tiếng: - Anh chưa hỏi tới, em đã oang oang mồm. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Tệ thật!Hợp Phố đứng im như trời trồng. Cô không ngờ lão Nhím lại phóng gai nhọn vào sư muội như thế. Độc ác tàn nhẫn, vô tâm thế sao Ngạn? Tự ái lẫn đau đớn khiến Phố điên lên. Cô không nói được nhiều mà chỉ lắp bắp:- Tôi là vậy đấy!Dứt lời cô đi một mạch vào bếp. Mở tủ lạnh Phố định uống nước, nhưng chợt thấy mấy lon bia. Ngần ngừ một chút, cô bê bốn lon lên sân thượng.Khui lon thứ nhất, Phố ngước lên nhìn trời vào nghêu ngao đọc:"Khi buồn.Hãy ngước tìm một vì sao.Để thấy mình không cô đơn nữa. Nhưng vì sao trên cao.Bận nhấp nháu cùng ngôi sao khác.Nên tôi đành ngồi cạnh nỗi cô đơn của mình.Và tưởng tượng mình đã hết cô đơn?"Thì ra khi quá bức xúc, người mù tịt về thi ca như Phố cũng có thể làm thơ thay vì chạy ra đấm bao cho hả như trước kia.Tu một hơi cho hết lon bia, Phố khui lon thứ hai.Giá có Lữ thì hay quá! Sao cô lại nghĩ tới anh khi hơn nửa tháng nay cô luôn tránh mặt Lữ?Tránh mặt nhưng lại luôn nghĩ về, luôn để ý tới anh. Thật ra Phố không muốn bị lung lay vì Lữ, nhưng muốn anh phải khổ sở vì mình. Con người cô là một kho chứa đầy mâu thuẫn. Cô luôn sợ Lữ quay lưng, nhưng lại thích chơi trò trốn tìm với anh. Không khéo Phố cũng nhu Nhã Thi, ranh ma nhưng vờ vĩnh ngây thơ đến mức không hiểu tình yêu là gì (con gái à vậy đó các bạn trai ơi. Để tui đọc mấy câu thơ về con gái cho nghe nha )"Con gái là trái chanh chua.Thích hay nhõng nhẽo lại ưa giả vờ.Con gái vờ vĩnh ngây thơ.Để con trai lắm mộng mơ cô nàng.Con gái hay thích diện sang.Giữa trời đông lạnh chỉ mang áo Hè"Mà sự thật tình yêu là thế nào? Nó như rượu chua uống đã say à?Bất giác Phố cười. Cô nâng lon lên và thấy chếch choáng. Thường ngay cô ghét bia mà thích nước ngọt có ga. Tối nay Phố lại muốn nếm thứ mình ghét mới kỳ chứ!Vừa kéo nắp lon thứ ba, Phố đã thấy lon bia rời khỏi tay mình.Lữ ngồi xuống dựa vách kế cô:- Để anh uống cho!Và anh ngửa mặt cạn một hơi rồi nghiêng đầu nhìn Phố.Cô chớp mắt:Em đang mong có anh đấy!Lữ khẽ cười:- Anh có thể đoán ra lý do.Phố nhếch môi:- Anh tài vậy sao?Lữ hóm hỉnh:- Cũng nhờ anh sống nhiều hơn em. Nào chúng ta cùng cạn lon chứ?Hợp Phố lắc đầu:- Em đủ đô rồi...- Vẫn chưa say cho quên đòi mà!- Uống cho vui chớ đâu phải cho quên đời.Lữ trầm ngâm:- Lúc nãy anh ra quán cà phê một mình, khi về có nghe loáng thoáng một đôi điều từ Trác và sư huynh của em. Dường như không phải là chuyện vui để em uống mừng.Phố khó chịu:- Anh quan tâm đến những chuyện vụn vặt ấy nữa à?Mắt Lữ long lanh:- Những gì liên quan tới em không phải là vụn vặt.Hợp Phố bối rối.Phố không biết nhõng nhẽo, dù là con út trong nhà. Nhưng hôm nay sao lại không thử nũng nịu, phụng phịu kiểu như Nhã Thi nhỉ?Nhớ hôm Ngạn dẫn Phố tới nhà Thi để giới thiệu, con nhỏ đỏng đãnh, làm bộ làm tịch đến mức Phố phải quay đi vì ghen tức. Cô nghĩ sẽ chẳng đòi nào mình uốn éo như nó, trước mặt con trai. Song cái gì cũng có thể thay đổi, nhất là khi được gợi ý.Hợp Phố liếc Lữ, cô cũng khẽ nghiêng đầu về phía anh, giọng như cơm nếp nhão:- Em muốn nghe anh đọc thơ.Lữ thích thú:- Em muốn nghe thơ gì?Phố duỗi dài chân, môi con lên nũng nịu: - Dĩ nhiên là thơ tình rồi.Lữ cũng duỗi dài chân. Hai người y như hai bợm nhậu trong trạng thái sương sương ngà ngà đang khật khưỡng gật gà với nhau. Nhưng Lữ không hề say, một lon bia với anh như muối bỏ biển, đó chỉ là cái cớ để Lữ được ngồi sát Hợp Phố như vầy.Giọng trầm xuống anh bắt đầu:"Khi ta nói yêu lần đầuNgôn từ chợt biến đi đâuBao năm vùi mài sách vởTình yêu chỉ cần một câu".Hợp Phố khều tay Lữ:- Hình như là bài nhạc mà?Lữ ậm ự:- Đây là thơ được phổ nhạc. Em nghe nữa không?- Nghe chứ! Sao lại hỏi như vậy?Lữ khẽ chạm vai mình vào vai Phố:"Tình đầu trái xanh chưa chínChắt chiu ấp ủ để dànhTình đầu lá non nắng mớiƯớc vọng đầu đời tươi xanhTình đầu không là biển cảMà nghe có tiếng vỗ bờRồi khi then thùng rộn rãNụ hôn, nụ hôn trao môi"...Phố khép mi, ngực đập thình thịch khi nghe giọng Lữ như sát bên tai mình. Cô đã dại dột để anh lặp lại lời tỏ tình một lần nữa ở mức độ... đậm hơn. Giờ thì biết trốn đi đâu.Có lẽ Phố nên đứng lên chớ không nên ngồi sát Lữ thế này, nhưng cô không làm chủ được mình nữa. Phố chợt thảng thốt nhận ra tay mình đã nằm trong tay Lữ tự bao giờ. Việc cô giật tay mình ra dễ ơi là dễ, nhưng chẳng hiểu sao Phố không làm được điều đó, cô ngồi yên nghe Lữ thì thầm:"Tình đầu không chuộc bùa ngãi.Mà sao bỗng chốc say mệ.."- Vịt con! Em có nghe anh không?Hợp Phố trả lời:- Em đang nghe đây!Lữ bóp nhẹ những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ của Phố. Sự dịu dàng của anh khiến cô xúc động.Lữ tha thiết:- Anh luôn mơ tới lúc được tay trong tay dù không giống bối cảnh này. Nào! Có gì muốn bày tỏ, cứ nói đi, chớ đừng uống bia ngà ngà rồi bắt anh đọc thơ tình cho nghe nữa. Anh không chịu nổi cảm giác này đâu.Hợp Phố lặng lẽ gục đầu xuống, nước mắt chực ứa ra, cô nghĩ tới Ngạn cùng những lời như sấm sét của anh. Rõ ràng lão Nhím không hề nghĩ tới Phố, hơn nữa Ngạn thay đổi mất rồi. Anh hồ đồ không cần nhìn xa nhìn rộng một vấn đề mà đã mắng cô bằng những lời cộc lốc.Phải chi Ngạn dịu dàng bằng một nửa của Lữ thôi, anh có trách cứ, chắc Phố cũng không đến nỗi tủi thân.Lữ kéo đầu Phố vào vai mình:- Cứ khóc đi em sẽ thấy nhẹ lòng. Ở tuổi của em, một hiểu lầm nho nhỏ cũng khiến tim em như vỡ ra, nhưng thời gian sẽ hàn gắn tất cả. Chớp mắt ngoảnh lại em sẽ thấy mọi thứ làm đau mình chỉ là chuyện vặt.Phố sụt sùi trên vai anh:- Nhưng em buồn vì... vì tình cảm của mình cho đi lại được đáp trả một cách tàn tệ.Lữ nâng mặt Phố lên, anh lau nước mắt cho Phố:- Rồi Ngạn sẽ ân hận vì sự bộp chộp của mình. Cậu ta đúng là ngốc!Phố tròn mắt:- Anh biết gì mà nói thế?Lữ mỉm cười bí mật:- Anh hiểu chuyện theo kiểu đàn ông với nhau. Sư huynh em tin bạn gái hơn sư muội. Và em khóc vì bị hiểu lầm. Tình cảm trong sáng của em vẫn còn đây chớ em chưa hề cho một người vô tâm như Ngạn.Hợp Phố ngỡ ngàng nhìn Lữ. Anh cúi xuống thật gần:- Anh nói đúng phải không?Phố bối rối như tơ vò:- Sao anh lại hỏi thế?Mắt Lữ đắm đuối:- Để anh tin rằng tình em còn đầy và dành cho riêng anh thôi...Người Phố cứng đò ra, cô nghe Lữ gọi tên mình bằng giọng thì thào như lời gió qua đầu ngọn cây. Nhẹ, nhưng đủ mạnh để đong đua những cành lá mềm yếu đuối.Phố không phải những cành lá ấy, khổ nỗi ngay lúc này cô chợt nhận ra mình còn mong manh hơn lá và Lữ chính là cơn gió đang cuốn cô vào cõi mông lung nào đó.Trái tim Phố nao nao, cô ngu ngơ khép mắt và run rẩy đón nhận môi Lữ.Một nụ hôn đầu ngượng ngùng vụng dại, Phố chòng chành giữa một bên là lý trí, một bên là sự yếu đuối. Cuối cùng lý trí đã không điều khiển được Phố nữa.Một chút men bia, m6ọt chút cô đơn, một chút tự ái đang khao khát được vuốt ve đã khiến Phố nhận tiếp nụ hôn thứ hai rồi thứ ba của Lữ. Hồn cô như trôi đi trôi đi trong cảm giác xa lạ nhưng cũng thật nồng nàn gần gũi.Cuối cùng môi Lữ tiếc nuối rời môi cô. Anh ôm cô trong tay, giọng say đắm: - Mội em cũng như em, ngây thơ nhưng cuồng nhiệt. Anh hạnh phúc khi được hôn em.Ngước lên nhìn Lữ, Phố hỏi:- Là sao? Em không hiểu?Lữ không trả lời. Anh hạ giọng:- Đã vơi buồn chưa vịt con?Hợp Phố không biết phải trả lời thế nào chỉ biết rằng ngay lúc này cô cũng đang hạnh phúc như Lữ.