Trong phòng riêng của mình, Chiêu Hà đóng cửa lại, và cẩn thận viết vài lời cho Vọng Quân. "Vọng Quân! Một lần nữa, tôi van anh hãy buông tha cho tôi. Phải. Bây giờ tôi không ngại ngùng gì để nói với anh rằng "tôi yêu anh". Nhưng tôi biết đó chỉ là một ảo giác. Mong anh đừng bao giờ đến gần tôi nữa. Tôi không thể nào chịu nổi đâu. Khi nước mắt đã thôi, không còn rơi nữa khi đau khổ đã bị vùi chôn dưới lớp bụi thời gian dày đặc, tôi mới biết rằng, mình mãi mãi sẽ không bao giờ có anh. Ít ngày nữa thôi, tôi sẽ là vợ người ta. Dù có thương người ta hay không, thì nhất định tôi phải quên anh đi. Tôi không thể sống với người ta mà lúc nào cũng nghĩ đến anh. Cái việc làm hết sức khó khăn ấy, tôi hy vọng mình sẽ làm được. Mong rằng con tim tôi, nó không phải chủ một lần nữa Trong trại này, anh muốn ở lại lúc nào tùy thích. Chiếc nhẫn mà anh tặng tôi hôm nào, nay tôi xin trả lại cho anh. Bởi vì nhìn thấy nó, tôi càng nhớ tới anh mà thôi. Nhất định... Nhất định hình bóng của anh sẽ rời khỏi tâm khảm của tôi mà thôi. Hãy buông tha cho tôi, Vọng Quân nhé. Chiêu Hà" Nàng thức dậy thật sớm làm món gà hấp gừng cho anh. Đặt lá thư dưới đĩa thức ăn. Rồi cùng gói hành lý, nàng rời khỏi nhà khi trời chưa sáng hẳn. Mệt mỏi, thân thể rã rời, đầu óc choáng váng, quay cuồng, nhưng nàng phải cố gắng gượng bước đi. Đôi chân mỏi nhừ và con tim thì như một tảng đá nặng nề. Đây không biết lần thứ mấy, nàng lang thang đây đó vì anh. Nhưng nàng mong rằng đây là lần sau cuối. Qúa mệt mỏi, không hiểu sao nàng cảm thấy nàng đi không nổi nữa. Đầu óc nàng quay đi như chong chóng. Mọi vật như quay cuồng trước mắt nàng. Một vật nàng nhìn ra hai, ba bốn. Nàng cố gắng vươn tay, bám víu lấy cành cây rồi ngồi xuống mõm đá cạnh con suối. Nơi đây ngày xưa, nàng nhớ có tiếng suối chảy róc rách, rất êm tai. Còn có tiếng chim hót véo con. Nhưng bây giờ, nàng không còn cảm nhận được gì cả. Trời ơi! Tại sao lại thế này? Nàng cảm thấy tấm thân rả rời. Trời ơi! Có ai cứu nàng không? Nàng muốn la, nhưng chẳng ra hơi. Vả lại, còn sớm quá. Nếu nàng có hét lên nổi, cũng chẳng ai có thể nghe lời kêu cứu của nàng. Một tiếng rắc vang lên trong màn sương mù mờ đục. Nhánh cây mà nàng bám víu khi nãy đã gẫy. Nàng chao đảo và rơi tủm xuống suối. Sáng sớm, nước suối chảy thật mạnh. Nàng cố gắng chóng chọi, nhưng vô dụng. Thế là nàng sẽ chết, đó là ý nghĩ cuối cùng cô còn nhớ được. Sau đó là bóng tối bao trùm hoàn toàn xung quanh cô. Chiêu Hà không biết điều gì xảy ra xung quanh. Cô chỉ cảm nhận được thật lờ mờ, cô đang ở trong cánh tay của một tay bơi mạnh khỏe và cừ khôi. Ai cứu cô cũng tốt. Vì con suối này sâu và đầu dãy đá vụn, lại còn chảy xiết nữa. Khi họ đến được bờ, người đàn ông đặt cô lên. Cô vẫn còn tỉnh. Lòng ngực cô đau đớn. Tất cả những gì cô có thể làm là nôn ọc và rên rỉ. Cánh tay của người thanh niên nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cho đến khi cô tỉnh táo đôi chút. Và còn nhẹ nhàng hơn, anh lần khắp người cô xem có chỗ nào bị gãy xương hay thương tích gì không? Nàng đang sống dở chết dở, chẳng mở mắt nổi xem ai đang cứu nàng. chỉ lờ mờ qua cảm giác và biết rằng đó là một người đàn ông khỏe mạnh, cường trán. Người đàn ông lay nàng thật mạnh: - Chiêu Hà! Em có nghe anh nói gì không? Anh sẽ đưa em về nhà. Nhưng nếu em thấy đau hay khó chịu chỗ nào, phải báo cho anh đấy nhé. Cô biết lúc đó mình gật đầu, nhưng mắt không mở được, và miệng cũng chẳng nói được. Giá lạnh và hoảng hốt khiến răng cô va chạm vào nhau lập cập, và cô thấy tê cứng khủng khiếp. Cô càng cố gắng trấn tĩnh bao nhiêu, thì những làn sóng bóng tối càng đưa những nổ lực yếu ớt của cô về con số không. Khi người đàn ông bế cô lên thì cô bắt đầu run dữ dội - Đừng nói gì hết. Em không nên nói gì trong lúc này. Anh xẵng giọng khi thấy cô cố gắng lên tiếng: - Rồi em sẽ khỏi thôi mà. - "Mình sẽ khỏi ư?" - Cô mơ hồ tự hỏi. Người đàn ông ôm cô vào lòng thật cẩn thận, và bước nhanh trong bóng tối của buổi bình minh. Vì mệt lã và đau đớn, nên nàng đã ngất đi trong vòng tay của người đàn ông xa lạ. Không biết gì xung quanh mình nữa cả. Chiêu Hà lờ mờ mở mắt. Nàng thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc của trang trại. Nàng không biết mình đã thiếp đi trong bao lâu. Xung quanh rất đông. Cha mẹ nàng, ông quản gia và rất đông người làm, kẻ ăn người ở... ai cũng lo lắng cho sinh mạng của nàng. Khi nàng mở mắt, họ vui mừng không kể xiết. Mẹ nàng là người lên tiếng trước: - Trời ơi! Con thiếp đi hơn hai ngày nay, mẹ lo quá. Nàng chẳng quan tâm tới những gì mẹ nói. Khi mở mắt, việc trước tiên nàng làm là liếc nhìn xung quanh nhà, ai là người đàn ông đã cứu nàng? Nhưng không thấy ai cả. Nàng thều thào: - Ai đã cứu con vậy mẹ? - Là Tử Bình, con à. Cậu ấy đến tìm con mà không gặp. Mẹ có chỉ chỗ cho cậu ấy tới đây để gặp con. May quá! Con của mẹ đã thoát chết nhờ Tử Bình. Nàng lại nhìn xung quanh trong căn phòng lần nữa, nhưng không thấy Vọng Quân đâu cả. Vậy thì cuối cùng, anh cũng bỏ nàng mà ra đi. Ông quản gia tiến về phía nàng và nói khẽ: - Tôi thấy cái cậu thanh niên hôm nọ mà cô chủ cho ngủ ngoài sân đó, cũng thương cô chủ lắm. Hơn hai bối tiếng đồng hồ cô chủ mê man, cậu ấy luôn bên cạnh săn sóc cho cô, không ăn, không ngủ. Nàng thều thào: - Anh ấy đâu rồi? - Cậu ấy đi rồi -... - Cậu ấy vừa đi sáng nay, và có nhờ tôi trao lại cho cô chủ lá thơ này Nàng cầm chặt lá thư, muốn đọc ngay, nhưng nàng không dám đọc trước mặt cha mẹ. Nàng hỏi khẽ: - Thế Tử Bình đâu rồi, ba mẹ? Bà Thịnh ôn tồn ngồi xuống cạnh con gái. Bà nói: - Cậu ấy phải về gấp để lo việc hôn lễ của cậu ấy và con. Chẳng hiểu sao, Chiêu Hà lại khóc trước cái tin mẹ nàng vừa nói. Nàng nhẹ nhàng nhìn mẹ, nói: - Mẹ à! Con muốn được yên tĩnh một mình, được không? Mẹ nàng khép tấm chăn lên đắp lên ngực cho nàng: - Được thôi. Con gái mẹ nằm nghỉ đi, đừng suy nghĩ vẫn vơ, nghe chưa? Nói rồi, bà đứng dậy và ra lệnh cho tất cả mọi người bước ra ngoài. Khi mọi người đã đi khỏi, Chiêu Hà vội mở thư và đọc nhanh: " Chiêu Hà! Cám ơn em về món gà hầm gừng mà em đã làm cho anh lần cuối. Anh dám chắc như vậy, cả ngày mai đây, em đã làm vợ của Tử Bình rồi. Em nói đúng. Anh không nên làm phiền em nữa. Anh sẽ ra đi và ở đó cho tới già tới chết, cho tới khi nào anh quên được em. Em hãy cố quên anh đi, và xem như cái tên Vọng Quân không còn... xem như người đàn ông xa lạ ấy đã chết rồi, chỉ còn tồn tại lại hình bóng Tử Bình của em mà thôi. Hôm qua, nhìn Tử Bình lo cho em, anh mới biết không ai yêu em bằng anh ấy, ngay cả anh. Vài dòng cho em. Chúc em mau bình phục và hạnh phúc bên Tử Bình. Người đàn ông xa la. Vọng Quân TB: À! Chưa bao giờ anh ăn món gà hấp gừng như sáng nay. Anh ăn một hơi hết cả một con. Còn xương, anh đem về phơi khô để làm kỷ niệm một thời ta quen nhau. Đùa với em tí cho vui thôi. Nào! Cười, em hãy cười lên đi! Anh thích em cười lắm. Ở một phương trời xa, anh đang mường tượng nụ cười của em đấy" Chiêu Hà xếp lá thư lại, nàng mỉm cười. Nàng mong anh nhìn thấy nụ cười ra nước mắt cả nàng trong lúc này.