Hai tay Bạch Thái Vân cứ chờn vờn xung quanh sống lưng Thời Thiếu Côn. Cử chỉ này mỗi lúc càng thong thả, nhưng hình như càng tổn hao nguyên lực nhiều hơn. Những giọt mồ hôi cứ thánh thót nhỏ xuống, càng lúc càng nhiều.Thời Thiếu Côn lúc đầu ngồi yên không nhúc nhích, sau dần run run và một lát sau, toàn thân chàng cũng theo nhịp tay của Bạch Thái Vân, run lên không ngớt.Hai tay của chàng đã bắt đầu cử động.Sau đó hai hàm răng chàng khẽ động đậy, miệng há ra, họng đã có một luồng hấp lực rất mạnh.Nàng đưa cái túi kề vào miệng chàng. Máu tươi theo hấp lực tuôn vào cổ họng, trong phút chốc đã hết ngay.Bạch Thái Vân thở phào một cái, xua hai tay nói:- Cứ như thế này, chàng sống thêm được mấy ngày nữa, chúng mình cũng bớt lo đôi chút và thư thả.Nghỉ một lúc sau, nàng nói:- Khúc thư thư, lần này chị hiến máu tươi cho anh ấy uống để kéo dài mang sống. Lần sau, nếu còn cần dùng thì lấy máu của tôi.Khúc Tự Thủy cảm động nói:- Không, dọc đường chúng mình có gặp phải quân địch. Bạch muội cần phải bảo vệ chàng.Bạch Thái Vân dìu Thời Thiếu Côn đứng dậy, hỏi:- Khúc thư thư có đi thêm được không?Khúc Tự Thủy nói:- Tôi không đến nỗi vô dụng như thế đâu. Và nếu cần, tứ muội có thể giúp tôi một lúc.Bạch Thái Vân bồng Thời Thiếu Côn đi trước, Khúc Tự Thủy cùng Tề Mãn Kiều nối bước theo sau.Quanh vùng rừng núi hoang vu, ba bóng người phóng đi khi ẩn khi hiện như ma trơi, không bao lâu chẳng còn thấy đâu nữa.Ngày hôm sau, dưới chân núi Bạch Bình sơn, ba bóng người lại xuất hiện.Bạch Bình sơn không phải là núi cao chót vót, nhưng địa thế rất hiểm trở, vì đá dựng vách đứng thật khó đi. Chật vật suốt ngày, ba người con gái mới leo tới đỉnh núi.Khi đến nơi, cả ba đều thất vọng.Trên đỉnh núi ngoài cánh rừng thu gió thổi cành lá xào xào, cây cối dọc ngang không thấy một ngôi chùa, cảnh miếu cùng không có nhà hay lều quán gì hết.Không hiểu tại sao Giáo chủ Bạch Công Lăng lại ở chốn này.Khúc Tự Thủy nói:- Vân muội, trước kia cô có đi qua ngõ này lần nào chưa?Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn quanh đáp:- Chưa.Khúc Tự Thủy ngạc nhiên hỏi:- Tại sao lại biết lệnh tôn ở đây?Bạch Thái Vân đáp:- Khi chia tay, phụ thân tôi có dặn cứ tới chốn này sẽ gặp nhau.- Thế có hẹn nhật kỳ nào không?- Không! Thật ra tôi cũng không hề nghĩ đến việc đi tìm người.- Tại sao?- Vì tôi bực mình nên không chịu ở với người, mà bỏ ra đi.- Cô tại sao lại bực mình với bậc sinh thành của mình?Bạch Thái Vân cười gượng rồi lắc đầu nói:- Tôi muốn kiếm một người hợp tham đào luyện “U Hạo thần công” nên tìm vào Trung Nguyên, nhưng phụ thân tôi lại phản đối. Nhưng thấy tôi cả quyết, người có dặn rằng, sau khi tham luyện thần công xong, khi đến núi Bạch Bình sơn, người sẽ đến gặp.Tề Mãn Kiều cười nói:- Bạch cô nương, hình như Giáo chủ chỉ có một mình cô nương là con phải không?Bạch Thái Vân ngạc nhiên hỏi:- Tại sao cô biết?Tề Mãn Kiều cười ranh mãnh đáp:- Nếu không thì khi nào lại quá nuông chiều, để cô ra đi một mình khỏi nhà như thế.Bạch Thái Vân thấy ngượng, cười khỏa lấp rồi nói luôn:- Thôi, đừng bàn chuyện xa vời nữa. Hãy tính đến công việc của chúng ta. Bây giờ phải làm sao đây?Đây là vấn đề cay độc nhất làm cho cả ba chỉ biết băn khoăn lo lắng mà chưa có biện pháp nào giải quyết.Cứ tính theo thời gian, thì hiện nay Thời Thiếu Côn chỉ sống còn ba giờ nữa thôi.Dù có tìm ra Vu Cổ giáo chủ, cũng chưa chắc có thể cứu nổi mạng chàng.Huống chi trong cảnh rừng núi hoang vu man mác, không có bóng người, biết nơi nào mà tìm kiếm.Họa may là tiếp tục thi hành thuật “Độ khí dẫn huyết” một lần nữa, để tạm kéo dài cuộc sống của chàng, hầu gặp một sự may mắn bất ngờ nào chăng.Tuy nhiên phương pháp độ khí dẫn huyết không thể kéo dài mãi, nhiều nhất chỉ ba lần mà thôi. Nếu không, tâm kinh thừa máu sẽ bị nghẹt hơi mà chết.Tề Mãn Kiều thì khác hẳn hai nàng Bạch Thái Vân và Khúc Tự Thủy. Bản chất nàng còn ngây thơ vô tư lự, đối với phong cảnh nên thơ hùng vĩ chốn này rất thích hợp, nên trong lòng thấy vui vẻ thú vị vô cùng. Tuy nhiên nàng cũng e dè, không dám bộc lộ sự ham thích của mình, trong khi mọi người đang sống trong đau khổ. Vì vậy nàng cũng chỉ ngấm ngầm đưa mắt thưởng thức những phong cảnh xung quanh đó mà thôi.Bỗng nhiên từ trong khu rừng rậm cách xa chừng mấy dặm, có một vệt khói trắng tỏa lên.Tề Mãn Kiều mừng quá vội kêu lên:- Đại thư...Khúc Tự Thủy lên tiếng hỏi:- Có việc gì lạ thế tứ muội?Tề Mãn Kiều đưa tay chỉ về phía xa xa nói:- Tìm thấy rồi. Lệnh tôn của Bạch cô nương nhất định đang ở nơi đó.Bạch Thái Vân và Khúc Tự Thủy vội vàng chạy ra, đưa mắt ngắm nhìn về phía vệt khói đang bốc lên.Tề Mãn Kiều thúc giục:- Còn chờ gì nữa mà không đến nơi xem thử. Mau lên chứ!Khúc Tự Thủy lắc đầu nói:- Chưa chắc nơi đó là người mà chúng mình đang tìm kiếm.Tề Mãn Kiều cau mày hỏi:- Tại sao?Khúc Tự Thủy nói:- Bạch giáo chủ là lãnh tụ một giáo phái, đâu phải bỏ hết tùy tùng ít ra cũng phải có một vài chục người đi theo. Như thế tất nhiên phải có bố trí người cảnh giới, chứ đâu lại vắng lặng như thế này.Bạch Thái Vân nói:- Phải đấy, gia gia tôi phen nào đi vào Trung Nguyên cũng phải có bốn Đại đường chủ, năm Hộ pháp, mười Hương chủ để hộ giá. Nếu có người nào đi đến gần người ba dặm sẽ bị phát giác ngay.Khúc Tự Thủy nói:- Nhưng bất kỳ là ai, mình cũng cần dò xét thử cho biết.Tề Mãn Kiều đã có ý muốn đó từ lâu, khi nghe Khúc Tự Thủy ngỏ lời, nàng đã lanh lẹ nói ngay:- Đại thư, để em đi trước mở đường nhé.Rồi không chờ chị bằng lòng, nàng đã như cánh yến lìa tổ lao vút lên không trung, nhắm chỗ có khói bay tới.Chỗ vết khói đen bay lên là một khu rừng rậm rạp. Lúc này tuy đã cuối thu nhưng trong rừng đều là những tùng bách xanh tươi, nên cành lá xum xuê rậm rạp, đứng xa không phân biệt được thứ gì bên trong.Làn khói đen trong khu rừng vẫn tiếp tục bay lên, gặp cơn gió thoảng qua, tỏa ra bốn mặt như mây mù vừa tan. Xung quanh cũng bị bao phủ, hình như một đám mây khổng lồ, đồng thời có mùi thơm thoáng qua đưa đến.Khúc Tự Thủy cau mày nói:- Lạ quá, mùi thơm này không giống mùi thơm do nấu cơm, hình như là mùi thơm của gỗ đàn hương bị đốt cháy.Bạch Thái Vân cũng nói theo:- Quái nhỉ, quái lạ quá, chẳng lẽ...Tề Mãn Kiều cười hì hì nói:- Tôi đã quan sát kỹ, phía ngoài rừng không có người mai phục, trong rừng cũng không có cuồng đồ ác bá. Bạch giáo chủ, tất nhiên cũng là một người ẩn cư, biết đâu người ấy lại không thể chữa khỏi cho Thời thiếu hiệp.Khúc Tự Thủy nói:- Em biết gì mà phỏng đoán.Tề Mãn Kiều bực tức nói:- Điều rất đơn giản là cứ nhìn phong cảnh nơi này cũng có thể dự đoán được.Khúc Tự Thủy và Bạch Thái Vân cứ mãi lo cho sức khỏe của Thời Thiếu Côn, nên không còn bụng dạ nào ngắm nhìn phong cảnh nữa.Khi nghe Tề Mãn Kiều nhắc đến, hai người để ý nhìn lại.Nhìn bốn bề núi cao bọc kín, bên trong hình như cái lòng chảo vĩ đại. Vách đá dựng đứng, nước nguồn chảy róc rách quanh năm. Thêm những cây tùng bách mọc lên chi chít, quả nhiên là cảnh tượng thật thanh tao thoát tục, vừa hùng tráng vừa nên thơ.Khúc Tự Thủy gật gù nói:- Quả là một nơi ẩn cư lý tưởng.Bạch Thái Vân nói:- Có lẽ đích thị là địa phương này rồi. Phong cảnh u nhàn cũng có thể chứng minh người ở đây tâm địa tốt...Nàng nói chưa dứt lời, Khúc Tự Thủy đã đưa tay chỉ và nói gấp:- Vệt khói bay lên từ nơi kia. Nơi đó nhất định có người.Cả ba người phi nhanh về hướng có vệt khói. Đường dốc thoai thoải, địa thế ngày càng bằng phẳng. Cả ba đang đi vào thung lủng.Đi gần đến, đột nhiên Tề Mãn Kiều kêu lên:- Đàng kia có mấy ngôi nhà, nhất định vệt khói từ đó bay lên.Cả ba đi càng nhanh hơn. Mùi hương ngày càng thơm. Bỗng Bạch Thái Vân cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng vội la lớn:- Hương độc! Rời khỏi đây ngay.Nhưng trễ rồi, cả ba đã bị trúng độc nặng từ từ ngã xuống bất tỉnh.