Long Thủ Vu Bà vui vẻ nói:- Rể tôi xinh trai tốt tướng, tuổi trẻ tài cao, so với con gái lão rất xứng đôi vừa lứa. Hắn họ Văn tên Thiếu Côn, tuổi tác chưa quá hai mươi.Thời Thiếu Côn cảm thấy chân tay bủn rủn, mặt mày thất sắc, cơ hồ muốn ngất xỉu.Lệ Minh Nguyệt cũng sửng sốt, nhưng mỉa mai nói:- Ồ, thật quả xứng đôi vừa lứa lắm rồi. Ở đời khó tìm được một cặp trai tài gái sắc như thế.Long Thủ Vu Bà vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên vội hỏi:- Ủa, tại sao cô nương lại biết. Chẳng lẽ cô nương biết hắn trước rồi sao?Lệ Minh Nguyệt cười hà hà nói:- Lẽ cố nhiên cùng có quen biết. Hơn nữa...Nàng nghĩ một lát, nói:- Nếu hai vị định kiếm hắn thật tôi xin mách giúp.Long Thủ Vu Bà mừng quá vội nói:- Ồ hay quá, tốt quá! Nếu được cô nương điểm chỉ cho thì không có gì tốt cho bằng. Nếu tìm ra được rể, lão sẽ xin hậu tạ.Lệ Minh Nguyệt cười nói:- Tôi đâu mong gì được hậu tạ.Tuy nhiên tôi muốn dặn một điều. Khi tìm ra hắn rồi phải lập tức phế bỏ võ công của hắn, để hắn khỏi tìm cách trốn thoát đi lần nữa, rắc rối lắm.Thời Thiếu Côn sửng sốt, đứng ngây người không biết ăn nói ra làm sao.Cũng may nhờ mặt nạ che bên ngoài nên không lộ những nét cảm xúc thay đổi trên mặt được. Chỉ hận một điều là không chui được xuống đất để đi cho rồi.Long Thủ Vu Bà hằm hằm nói:- Nếu già này tóm cổ được thì không thể nào để hắn bỏ đi nữa. Trước kia đã dùng thủ pháp độc môn điểm vào huyệt “Âm Giao” làm cho chân nó không chạy được. Tức vì tên đồ gàn lại thả nó đi mất.Lệ Minh Nguyệt cười ha hả, nói:- À, ra thế.Long Thủ Vu Bà nhìn nàng lộ vẻ khẩn khoản nói:- Cô nương có thể điểm chỉ hộ cho lão bà tiền bối hắn bây giờ trốn ở nơi đâu?Lệ Minh Nguyệt liéc nhìn qua Thời Thiếu Côn rồi nói:- Nếu xa thì ở tận chân trời, nhưng nếu gần thì ở ngay trước mắt.Vu Bà ngơ ngác không hiểu gì cả vội hỏi lại:- Thật lão không biết ý cô nương muốn nói gì?Lệ Minh Nguyệt đưa tay chỉ ngay Thời Thiếu Côn nói:- Hắn đứng đó chứ còn ai nữa!Thời Thiếu Côn lâm vào hoàn cảnh lúng túng, muốn tung mình lẩn trốn nhưng ngặt nổi khắp hang hóc núi này đã bố trí theo trận thế kỳ diệu, không biết đường nào đi, nếu chẳng có kẻ dẫn dắt nhất định không thoát.Túng quá chàng nói:- Cô nương hay nói đùa lắm! Nhị vị đừng vội tin....Chàng nói chưa dứt lời, Long Thủ Vu Bà đã nhận ra ngay và hét lớn:- À, thằng nhỏ láo thật! Té ra mày đeo mặt nạ để che mắt ta. Bây giờ đừng hòng chạy trốn đi đâu nữa. Chẳng lẽ mày quyết tâm để con gái ta ở góa mãn đời sao?Thời Thiếu Côn nói:- Lão tiền bối đừng dựng chuyện ra một cách quá vô lý như vậy. Tôi đã lấy con gái của tiền bối bao giờ mà gọi rằng nàng ở góa chứ?Long Thủ Vu Bà hét lớn:- Thôi đừng già mồm nữa! Hiện nay trong võ lâm có ai lại không biết Văn Thiếu Côn là rể duy nhất của Vu Bà!- Tôi không phải họ Văn đâu!- Ủa, không họ Văn thì họ gì?- Họ Thời.- Bất cứ mày mang họ gì cũng được, nếu thuận lấy con gái lão thì mọi việc đều êm xuôi, trái lại lão sẽ xé mày làm trăm mảnh. Chừng đó đừng có trách.Lệ Minh Nguyệt cười hà hà mỉa mai nói tiếp:- Tin tức trong giang hồ đồn đi mau lắm. Hiện nay tất cả mọi người trong võ lâm đều có biết tin này. Ai ai cũng ca tụng quả là một cuộc lương duyên lý tưởng, trai tài gái sắc thật xứng đôi.Liếc qua Thời Thiếu Côn, nàng nói:- Thời đại hiệp, xin chúc mừng đại hiệp gặp điều đại phúc. Anh còn thiếu tôi một chén rượu mừng đấy nhé.Long Thủ Vu Bà bước sát bên cạnh Thời Thiếu Côn nói:- Thế nào, mày có chịu đi theo chúng ta không?Miệng nói, năm trảo như mấy chiếc móc câu quắp chặt lấy vai chàng.Thời Thiếu Côn trong bụng bực tức vô cùng. Chàng nghĩ lão Vu Bà dù sao đối với chàng vẫn có công ơn cứu mạng, bây giờ chẳng lẽ dùng võ lực đánh nhau, xem sao cho phải.Chàng nghĩ thế nên vội vàng bước xéo qua một bên né tránh.Long Thủ Vu Bà thấy đã ra một thế võ khá cao nhưng không nắm được chàng, nên bực tức. Bà vùng tung mình nhảy lên cao thi triển ra một võ thuật lạ lùng.Thời Thiếu Côn giật mình kinh ngạc thấy trong chớp mắt trước mặt mình hiện ra không biết bao nhiêu là bóng người. Bóng nào cũng giống hệt như Long Thủ Vu Bà chạy nhảy rối rít, chưởng tung chỉ phóng lung tung, không còn biết nơi nào để tránh né nữa.Chàng tuy sợ hãi nhưng tức giận, vội vàng rút phăng thanh bảo kiếm. Một làn ánh sáng xanh lè, lạnh ngắt tỏa ra một vùng khá rộng, tấn công vào những bóng người đang bao vây xung quanh mình.Thật ra với vũ thuật của lão bà, bao nhiêu bóng người chỉ toàn là ảo ảnh.Bề ngoài thấy hung dữ mãnh liệt, nhưng chẳng qua là những bóng giả mà thôi, như thế thì đâm chém có ích chi đâu. Thời Thiếu Côn nhọc sức múa kiếm đâm chém loạn xạ, hơi thở đã nặng dần, nhưng vẫn không làm sao thoát khỏi vòng vây của những bóng ấy.Ánh kiếm lóe đến đâu cành cây rơi răn rắc, cát nhảy đá lăn, kình lực phát ra ào ào như một cơn bão tố.Trong khi hai người đánh nhau, Lệ Minh Nguyệt ngạc nhiên đứng nhìn, không thể hiểu được tại sao Thời Thiếu Côn đâm chém loạn xạ vào khoảng không.Thì ra với người trong cuộc như Thời Thiếu Côn mới nhìn thấy những bóng ảo ảnh. Còn người đứng ngoài không thấy gì cả.Mặc dù có một nội lực sung mãn nhưng chỉ đánh giữa bóng ảo ảnh hoài, Thời Thiếu Côn đã dần dần thấm mệt, hơi thở nặng nề dồn dập, mồ hôi chảy ước đẫm.Trong khi ấy có tiếng chuyển động kèn kẹt, một cánh cửa đá từ từ mở ra.Lệ Minh Nguyệt lẹ làng như bóng ma lao vút về hướng ấy rồi biến mất.Cửa đá khép lại như cũ.Thời Thiếu Côn tận lực chiến đấu đã gần một giờ rồi.Trong lúc chàng cảm thấy tai ù mắt hoa chân tay nặng nề thì từ phía tả có một giọng ngâm thơ văng vẳng và lớn lên dần. Thoạt một cái, có một bóng người xuất hiện.Người ấy ăn mặc theo lối văn nhỏ cũ kỹ rách nát, nhưng vẫn có tư thái thanh nhàn, tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Nhìn ra là Hoàng Lương Mộng.Hoàng Lương Mộng vừa nhảy xuống có một đám máu chó đem rải lên như mưa. Bao nhiêu ảo ảnh do Vu Bà tạo nên đã tan biến đâu mất.Thời Thiếu Côn thở phào một cái, nhảy ra xa chắp tay nói:- Ơn Hoàng tiền bối cứu mạng nhiều lần, biết bao giờ đền đáp nổi. Chẳng hay ba viên thuốc Quy Nguyên đơn đã đến tận tay người hay chưa?Hoàng Lương Mộng cười khà khà đáp:- Phi vũ truyền thư của Cái bang thế gian chỉ có một. Thuốc ấy tiểu sinh đã tiếp nhận và uống rồi.Tư Mã Huệ vừa thấy Hoàng Lương Mộng bỗng kêu lớn:- Hoàng thúc thúc, sao chú lại đến nơi đây?Long Thủ Vu Bà hằm hằm tức giận, trợn mắt quát lớn:- Đồ gàn, mày phá đám lão bà nhiều lắm rồi. Hôm nay còn...Hoàng Lương Mộng cười khanh khách cướp lời:- Hôm nay lão bà có giận đồ gàn này cũng chẳng ích gì đâu.- Tại sao?- Vì đồ gàn này đâu còn sợ Vu Bà nữa.Vu Bà hét lớn:- Láo, láo khoét! Dù mày có ba đầu sáu tay...- Nếu cứ tính trình độ võ công của tiểu sinh thì không có gì đáng kể. Nhưng trong hang này đã biết được khá nhiều kinh nghiệm, chỉ cần có Thời thiếu hiệp cùng đi kèm một bên, dù phải đối phó với toàn thể võ lâm cũng nắm chắc phần thắng lợi.Thời Thiếu Côn vội vàng hỏi:- Hoàng tiền bối có biết qua các môn trận pháp.Hoàng Lương Mộng cười nói tiếp:- Tiểu sinh cũng có nghiên cứu...- Còn những cơ quan dưới đất?- Cũng hiểu biết được phần lớn.Suy nghĩ một chập, ông nói thêm:- Theo sự nhận định riêng của tiểu sinh thì chúng ta nên tìm cách thoát khỏi nơi này càng sớm càng hay.- Lẽ tự nhiên là thế. Nơi đây bố trí một thế trận kỳ lạ vô cùng. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào sự chỉ dẫn của tiền bối.- Không những chỉ trong hang có cơ quan máy móc mà ngay dưới đất cũng bày bố rất nhiều cạm bẫy giết người. Hãy chạy mau.Thời Thiếu Côn không chút ngần ngại, vươn vai đứng phắt dậy, cùng Hoàng Lương Mộng song song chạy ra.Khi hai người vừa tung mình nhảy lên bỗng nghe “ầm” một tiếng.Ngay chỗ hai người vừa đứng bỗng sụp xuống một khoảng vuông rộng chừng mấy thước, tối mò mò. Nếu chỉ chậm một khắc trên chỗ cũ, chắc đã té lăn xuống vực sâu rồi.Long Thủ Vu Bà nổi giận đùng đùng, nắm tay con gái Tư Mã Huệ nói:- Con ơi, chuyến này nhất định không để thằng chồng mày trốn đi được nữa.Ngoài ra cũng không thể tha thứ cho thằng đồ gàn hay sanh chuyện phá rối này.Tư Mã Huệ có một trình độ võ công khá cao siêu, tuy nhiên tuổi nàng còn nhỏ, bản chất hãy còn thơ ngây, hỏa hầu chưa đầy đủ, nên so với Long Thủ Vu Bà thì còn kém xa.Tốc độ khinh thân của hai người quả chênh lệch, nên lúc chạy đi Vu Bà không thể nào tận lực được, do đó hành trình bị chậm bớt khá nhiều, đành phải chờ đợi cô bé. Chẳng bao lâu Thời Thiếu Côn và Hoàng Lương Mộng đã chạy xa cách hơn hai mươi trượng.Hoàng Lương Mộng công lực có phần kém hơn nên thỉnh thoảng phải nhờ Thời Thiếu Côn dìu dắt. Tuy nhiên y nhờ tinh thông trận pháp cho nên khi xông pha trong chốn cạm bẫy trùng điệp luôn luôn điểm hóa không ngừng, mà hai người vẫn vượt qua một cách dễ dàng bình yên vô sự.Một bên tài, một bên trí, hai người phối hợp, nương tựa lẫn nhau đã trở nên một sức mạnh vô hình.Hoàng Lương Mộng vừa đi vừa hỏi:- Thời thiếu hiệp, chúng ta nên chạy về hướng nào bây giờ?Trong thâm tâm Thời Thiếu Côn dự định muốn tìm cách thoát được ra ngoài rồi mọi việc sẽ liệu tính sau.Khi nghe Hoàng Lương Mộng hỏi bất ngờ, chàng chưa có một chủ trương nào dứt khoát.Ngẫm nghĩ một lát, nói:- Theo ý vãn bối, chúng ta nên cố tìm cho ra Chí Tôn giáo chủ. Thế nào bà ấy cũng còn ở trong đây.Hoàng Lương Mộng tỏ vẻ kinh ngạc “ủa” lên một tiếng rồi nói luôn:- Tại sao thiếu hiệp không chịu nói ngay lúc trước cho rồi.Thời Thiếu Côn mừng rỡ hỏi:- Nếu vậy chắc tiền bối đã biết rõ hay sao?- Biết chứ! Bà ta đã trở lại Kỳ Liên sơn và về Vô Nhân cốc rồi.- Nếu về Vô Nhân cốc thì ngày mai làm sao có thể đến kịp để chủ trì võ lâm đại hội?Hoàng Lương Mộng cả cười nói:- Đâu có lẽ như vậy được. Trong cuộc giáp chiến hôm ấy bà ta bị trọng thương, làm sao dám mạo hiểm ở lại không chịu tìm cách lánh đi xa. Cứ như bệnh tình ấy ít ra cũng một thời gian khá dài mới mong phục hồi như cũ được, đừng nói có thể động chiến tranh, hòng gây sóng gió trên giang hồ...- Tiền bối tự tin như thế e có sự nhận định lầm lạc chăng?Hoàng Lương Mộng nghiêm sắc mặt nói:- Tiểu sinh đã chính mắt trông thấy thì làm sao còn lầm lẫn được.Thời Thiếu Côn ngạc nhiên nói:- Nếu quả thật như vậy thì cháu cần đi ngay Kỳ Liên sơn lập tức để tìm vào Vô Nhân cốc. Xin cảm phiền tiền bối chỉ dẫn giùm cho ra được lối hang.Hoàng Lương Mộng cau mày hỏi:- Vì lý do gì mà thiếu hiệp cứ nằng nặc gặp cho được Chí Tôn giáo chủ?Thời Thiếu Côn hỏi lại:- Chẳng lẽ tiền bối không hay biết gì hết sao?- Thật tình tiểu sinh chẳng rõ gì hết.Thời Thiếu Côn thở dài, từ từ nói:- Việc này có liên quan mật thiết với bức thư mật do tiền bối giao cho cháu mang về Ngũ Đài sơn đến Trấn Thiên tự giao cho Ngọc Phổ thiền sư, trong thư ấy có một việc quan hệ với một điều hệ trọng trong võ lâm.- Ủa, chả lẽ kẻ đấy là Chí Tôn giáo chủ hay sao?- Đúng như vậy?Hoàng Lương Mộng đăm chiêu vỗ tay lên trán suy nghĩ:- Nếu vậy chúng ta nên chạy cho mau hơn. Mau lên... Nhưng cũng có thể Chí Tôn giáo chủ không trở về Vô Nhân cốc cũng nên.Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi:- Nếu không về Vô Nhân cốc thì đi đâu bây giờ?- Cái đó lại càng khó nói hơn nữa. Cho nên chúng mình phải chạy mau để may ra còn kịp thời. Nếu không gặp, chắc chắn hàng vạn cao thủ võ lâm không tránh khỏi lưu huyết.Thời Thiếu Côn nóng ruột quá bèn vận dụng toàn công lực bình sinh, đưa tay nắm Hoàng Lương Mộng trổ thuật khinh công phóng chạy khỏi hang rồi bay đi mau như chớp giật.