Sân bay quốc tế tỏa ra một mùi hương kỳ dị. Mùi của đám đông. Mùi của sự chuyển đông liên tục. Tiếng người gọi nhau bị không gian rộng lớn kéo dãn ra, đượm vẻ đe dọa khó hiểu. Hải hướng ánh nhìn vào một khoảng không nhỏ hẹp nào đó. Nếu không nhìn ai, sẽ không ai để ý đến vẻ ngoài tầm thường của mình, anh tự nhủ. Mặc dù ngồi im trên ghế kim loại lạnh toát, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng Hải vẫn nhận biết hết mọi hình ảnh xung quanh. Một vị thương gia nổi bật trong bộ suit xanh thẫm, cổ thắt chiếc cravat màu đỏ in các họa tiết kỷ hà sang trọng. Ông ta chăm chú ghi chép gì đó trên chiếc điện thoại mỏng dính đời mới. Cách anh một ghế, hai cô gái phục sức y hệt nhau, đeo kính choán hết mặt. Một cô trắng muốt, cô kia da nâu bóng, như thể mới bay về từ một hòn đảo đầy nắng giữa biển khơi. Rõ ràng họ là người Việt nhưng lại khe khẽ nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng Anh khá ổn. Cách xa hơn một chút, nhóm mấy chàng trai trong những chiếc áo polo chói chang, tai gắn dây nghe Ipot hay I-river, tụ thành nhóm người nổi bật, đầy nhựa sống, vui sướng và tự tin. Chốc chốc, họ lại vỗ mạnh bàn tay, đắc ý một điều gì đó. Mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng con mắt vô hình bên trong Hải lặng lẽ nhắm lại. Tất cả những người quanh đây bước ra từ một thế giới khác. Nơi tràn đầy các tiện nghi cao cấp, nơi cuộc sống là những cuộc gặp gỡ vui vẻ và các chuyến du lịch khắp thế giới. Không biết đến thiếu thốn, họ cũng chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi xem cần phải kiếm tiền ở đâu để ngày mai mua thức ăn, trả tiền trọ, làm sao chắt bóp chi tiêu hầu mua bộ giáo trình mới. Cái điện thoại di động của họ hẳn cũng chẳng phải rơi vào tình trạng hơn một tháng chỉ có thể nhận cuộc gọi đến chứ chẳng thể gọi đi. Họ sẽ chẳng bao giờ hình dung được ngay cách họ vài bước chân thôi, một người lần đầu tiên đặt chân đến sân bay. Một người lúc này trong túi chỉ có duy nhất một tờ 20 ngàn đồng. Một người sáng nay thức giấc từ rất sớm, ủi kỹ cái áo chemise lành lặn duy nhất được giặt sạch từ hôm qua. Một người đã vét chút dầu ăn đóng dưới chai lau chùi đôi giày đen vẹt gót, để mũi giày sáng bóng lên đôi chút... Khỏang cách khủng khiếp hiện ra từ chuỗi hình ảnh so sánh thực tế khiến Hải tê liệt. Cảm giác bất chấp ập đến. Ngẩng lên thật nhanh, anh nhìn xoáy vào cô gái với chiếc áo khoác vàng chanh đang ngồi đối diện, chăm chú đọc một quyển sách bìa giấy khổ nhỏ. Khuôn mặt thanh tú trí thức. Có lẽ chỉ 25 tuổi là cùng. Hình như các trang sách có vài điểm khó hiểu nên đôi lúc, cô gái hơi nheo mũi, khiến gương mặt thông minh của cô bỗng đượm vẻ tinh quái. Dù giữ thói quen của một cậu học trò tỉnh lẻ đánh giá nhan sắc của người khác phái qua gương mặt, nhưng lúc này, Hải vẫn phải thừa nhận đôi chân cô gái mới đáng ngưỡng mộ hơn cả. Kiểu quần capri bằng nỉ xám sọc trắng, ngắn trên gối để lộ một cặp chân mảnh khảnh, vắt chéo lên nhau. Đầu gối căng lên, ửng hồng. Sẽ ra sao nếu được chạm nhẹ một ngón tay lên cái đầu gối xinh xắn này nhỉ? Hải thoáng nghĩ, chợt đỏ mặt ngượng ngùng. Chỉ còn quyển sách là chi tiết khiến anh dễ chịu đôi chút. Anh cảm thấy cô gái này có nét gì đó gần gũi. Anh cũng hay đọc sách, vào tất cả thời gian rảnh rỗi. Hải vẫn nhìn cô đăm đăm, như quan sát một bức tượng đẹp đẽ, tạo được thiện cảm tốt lành. Bất thình lình, "bức tượng sáp" ngước lên, đàng hoàng nhìn vào mắt anh, không hẳn là ngạc nhiên hay tức giận vì bị quan sát thô bạo. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, thăm dò lẫn thách thức không khoan nhượng. Cho đến khi không chịu được nữa, anh cụp mắt xuống. Từ khoảng cách một mét, như một con bồ câu xám mịn, giọng cô gái bay qua, chạm vào Hải:- Chúng ta có quen nhau không?- Chắc là không- Hải lúng búng- Về phía tôi là thế...- Vậy nghĩa là anh nghĩ tôi đang tìm cách làm quen với anh? - Quyển sách gấp lại. Cô gái khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu cười, nhìn thật tự chủ và duyên dáng.- Tôi không nghĩ gì cả!- Anh nói nhỏ, rụt rè hơn bao giờ hết.- Thật không? - Giọng nói ngờ vực.Hải nín thinh. Kể từ ngày vào đại học, thi thoảng anh cũng trò chuyện với vài cô bạn. Nhưng chỉ là bài vở đơn thuần. Ngoài ra không có gì hơn. Bắt chuyện với một cô gái theo kiểu tán tỉnh là một thứ gì quá xa vời, chẳng bao giờ anh dám nghĩ tới. Các thằng bạn cùng lớp hầu hết đều đã có người yêu. Hải luôn lảng tránh. Sợ hãi và mặc cảm. Trong khía cạnh này, anh là người hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Các cuộc hẹn hò. Những nụ hôn. Sự gần gũi thân xác... Tất cả các cụm từ đó nếu có vang lên bên tai anh thì cũng như tiêng đại phong cầm vang lên bên tai một con vịt nhép mà thôi.Đôi chân dài xinh đẹp bước trên nền đá hoa, dừng trước mặt anh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Hải len lén đưa mắt nhìn sang. Chiếc áo khoác vàng chanh lúc này đãở sát tay áo anh, gần đến khó tin. Cô gái chìa cho anh quyển sách:- Nếu không phải vì tôi, chắc chắn anh quan tâm đến thứ tôi cầm. Anh có muốn mượn quyển sách này đọc vài trang cho mắt được bận rộn chút đỉnh chứ?- Cảm ơn. Cô thật tốt bụng...Lật vội quyển sách, Hải chúi mũi vào, che giấu nỗi bối rối mỗi lúc một tăng lên.Nhưng, ngay tức khắc anh nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm khác. Quyển sách được viết bằng một loại chữ tượng hình. Thú thật là anh không thể phân biệt đây là tiếng Hàn, tiếng Nhật hay là tiếng Hoa nữa. Chẳng biết làm gì hơn, anh đành làm ra vẻ chăm chú đọc, rồi lật tiếp vài trang. Tiếng cười cố nén bên cạnh bỗng bung ra:- Kể ra đọc sách ngược cũng mệt đấy! Tại sao anh không nói ngay từ đầu là anh không biết tiếng Nhật? Tại sao anh không thừa nhận anh ngắm nhìn tôi thật là thú vị? Nói dối và cắn răng chịu đựng hậu quả của nó đâu có dễ chịu gì!Hải cắn môi. Mặt anh đang nóng ran, mồ hôi lấm tấm trên thái dương và chóp mũi. Sự lúng búng khốn khổ căng lên. Cảm giác yếu thế, bị tù hãm trong vòng vây kém cỏi và sự tự ti về chính bản thân mình. Tất cả đột nhiên chuyển thành cơn phẫn nộ bùng phát.Khá thô bạo, gần như anh ném trả quyển sách vào lòng cô gái ngồi cạnh. Hải đứng dậy, bước đi như chạy về phía bức tường kính. Anh chẳng buồn để tâm đến những tia mắt tò mò nhìn theo mình nữa. Bên ngoài bức tường, ánh mặt trời trắng lạnh lênh láng trên đường băng. "Cố gắng một chút nữa thôi. Chỉ cần xong việc, thì ta sẽ rời khỏi nơi đây, thoát khỏi những kẻ xa lạ hợm hĩnh này..."- Hải lầm bầm tự an ủi. Bỗng, chân anh run nhẹ. Cái bụng đói ăn chết tiệt. Nếu ở nhà, chỉ cần tu cốc nước đánh lừa cảm giác là ổn thỏa. Dạ dày nhói đau. Anh bước chuệnh choạng đi về phía quầy bán thức ăn nhanh, liếc mát nhìn vào tủ kính. Mọi thứ đều đề giá rất đắt. Đắt không sao tin nổi. Mắt Hải hoa lên. Anh những muốn ngất đi ngay sát bên cái tủ kính sáng loáng đầy ngập thức ăn này.