Gần một tiếng đồng hồ trôi qua. Trên chiếc xe cub gạt chống nghiêng, Hải kiên nhẫn ngồi chờ trước cổng trung tâm ngoại ngữ. Anh đã gọi điện, gửi tin nhắn. Nhưng Vĩnh không liên lạc lại. Chắc cậu ấy bận nên khóa máy. Vài người bán hàng gần đấy nhìn anh bằng ánh mắt tò mò vui vẻ. Các học viên đã vào lớp. Hải mua một ổ bánh mì chả cá, ngoạm từng miếng thật nhanh cho đỡ đói. Ký ức cái bụng đói sôi réo trong lần đầu tiên gặp Nhã Thư ở sân bay vẫn thường quay lại, khiến anh không thôi ngượng ngùng. Bóng tối buông xuống chầm chậm. Đèn đường và những chiếc xe đang lao nhanh đã bật sáng. Thỉnh thoảng, Hải lại lấy hộp đồng hồ có gắn trái tim đỏ, ngắm nghía đôi chút rồi lại cất vào túi giấy. Cảm giác có lỗi khiến anh thấy món quà dường như bắt đầu trở nên xa lạ. Nhã Thư là người yêu của Vĩnh, bạn thân của anh. Đường đột mua quà cho cô ấy ngày sinh nhật như thế này rõ ràng là không phải. Sâu xa hơn, anh biết rõ Vĩnh và cô gái kỳ lạ ấy lâu nay có chuyện rạn nứt. Giống như một con sâu, anh đã cuộn mình quan sát, rồi tìm cách len lỏi vào khe hở. Hình ảnh tồi tệ khiến Hải nhói lên. Càng nghĩ, anh càng thấy mình là kẻ xấu xa. Ban nãy nhận tiền lương, phấn chấn mua chiếc đồng hồ là vậy. Nhưng, giờ đây anh bỗng phát hiện ra làm sao đưa quà cho Nhã Thư, nói làm sao để cho cô nhận nó mới là điều khó khăn nhất. "Kê, mình xem Thư là bạn. Biết sinh nhật cô ấy thì tặng quà thôi mà!" - Hải tự trấn an bản thân, bồn chồn. Anh mua một bịch trà đá. Bà bán hàng nhìn lướt qua anh, đầy thông cảm: "Chờ rước bạn gái hả?". Hải gãi mái tóc cắt ngắn, cười trừ. Cảm giác rụt rè thoáng qua khiến anh không thể vô tư gật đầu.Cuối cùng thì chuông báo tan ca học thứ nhất cũng đã vang lên. Bảy giờ. Từ các văn phòng như những chiếc hộp đựng ánh sáng, các học viên túa ra như những con kiến nối nhau băng qua dãy hành lang, tràn xuống các cầu thang đầy các khúc ngoặt. Nhã Thư đang ở trong đám đông ấy, Hải nghĩ, tim đập thình thịch. Anh đứng ngay giữa lối ra, bất chấp những luồng đèn từ bãi xe chiếu thẳng vào mặt. Mắt Hải mở căng, không để sót một ai vừa phóng xe ra. vẫn không thấy Nhã Thư đâu. Khoảng sân trung tâm ngoại ngữ vãn dần. Vậy là cô ấy đã thay đổi lịch học, Hải nghĩ buồn rầu. Đúng lúc anh chuẩn bị quay xe, một bàn tay chạm nhẹ lên cánh tay anh:- Anh chờ tôi có việc gì không?Hải giật mình ngoảnh lại. Nhã Thư đứng bên anh từ bao giờ. Cô đi cổng hông trung tâm mà anh không nhận ra. Dắt cái xe máy hơi cũ, cô nhìn anh, nghiêng đầu tò mò. Thư khoác trên vai chiếc túi da to đựng các quyển giáo trình khổ lớn. Vầng trán dưới mái tóc sẫm nâu nổi lên như một quầng sáng trong bóng tối. Nụ cười bình thảm trên môi cô gái khiến Hải bỗng thấy nhẹ nhõm. Anh mạnh dạn đề nghị: - Thư đi ra quán đằng kia nói chuyện một lúc với tôi, được không? - Rồi anh lúng búng nói thêm - Bữa nay tôi mời!- Được mà. Ngay cả nếu anh không mời, thì sau buổi học, tôi cũng muốn kiếm một chút gì đó để uống vào lúc này! - Nhã Thư mỉm cười - Gần đây có một quán KFC. Không đắt tiền lắm. Anh đi theo tôi, đừng bị lạc nhé! Giọng nói cô gái vang lên tự nhiên, không gợn chút nghi ngại hay xét đoán. Chỉ một điều nhỏ bé ấy, cũng đủ để Hải run lên xúc động. Anh nổ máy, chạy theo chiếc xe của Thư chạy thong thả phía trước. Chiếc áo sơ-mi trắng giản dị, cái xe số đời cũ chẳng có gì là đắt tiền, cả mái tóc thẳng buộc cao bằng sợi dây thun. Tất cả những chi tiết ấy khiến Hải thấy Thư thật gần gũi, chẳng còn là cô gái thượng lưu xa vời anh từng gặp ở sân bay.Họ dừng ở một quán KFC ngay góc ngã tư. Đầy ắp những cậu chàng và cô nàng ăn mặc sặc sỡ, nói chuyện ồn ào. Nhã Thư chọn bàn cạnh bức tường kính, nhìn ra con đường loang loáng đèn xe. Cô đặt hai phần bánh mì, khoia tây chiên và coke. Hải đề nghị chỉ mang cho anh một phần nước mà thôi. Khi người phục vụ quay đi, anh vội giải thích:- Hồi nãy đợi Thư, tôi ăn một cái bánh mì chả cá rồi.- Thật chứ? Một cái bánh có đủ no không? - Cô gái cười bằng mắt.- Chưa no lắm! Nhưng ăn ở đây, có lẽ mắc tiền lắm hả? - Nói rồi, Hải mới sực nhớ anh mời. Mặt anh đỏ bừng. Bàn chuyện giá cả kiểu này quả là quá bất nhã.- Cũng hơi mắc, so với túi tiền sinh viên tụi mình. Tôi ít khi vào đây. Nhưng bữa nay, tôi muốn chiêu đãi bản thân mình tí chút - Nhã Thư nháy mắt vui vẻ - Vì anh mời tôi nữa đấy!- Thế mà tôi từng nghĩ là Nhã Thư rất... rất... - Hải lúng túng tìm từ. Rồi anh reo lên - À, rất thượng lưu!- Ui! Thật sao? - Thư cười phá lên - Tôi cũng giống Hải thôi. Nghèo, phải đi làm thêm. Tự nuôi sống mình ở thành phố. Có khác tí chút là tôi làm công việc buộc mình lúc nào cũng phải ăn mặc dễ coi...Nước ngọt và mát. Khoai tây rán giòn. Chiếc ghế da mềm êm ấm. Âm thanh quán ăn nhanh dội về phía họ tựa một làn nước tươi sáng. Câu chuyện thật thoải mái, như giữa những người bạn thân nhau từ rất lâu. Đợi khi Nhã Thư vui nhất, Hải rút hộp quà, đặt lên bàn, nói thật nhanh:- Bữa nay sinh nhật Nhã Thư...- Quà của ai gửi sao? - Một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng, mặt tái xanh.- Thư cất đi. Nó dành cho Thư đấy! - Hải nói, nghẹt thở.- Vĩnh nhờ anh đưa tôi, phải không? - Giọng Thư gần như thì thầm.- Phải! - Hải gật đầu. Anh tê liệt đến mức không nhận ra mình nói gì nữa. Những hình ảnh trước mắt Hải chao đảo, như từ đoạn phim quay chậm. Thư cầm chiếc hộp, đứng dậy khỏi chiếc ghế da. Cô đi như trôi ra cửa. Qua bức tường kính, anh nhìn thấy Thư vừa lấy xe, vừa khóc lặng lẽ.