Chương 13

Vĩnh ngồi im, tựa hẳn vào lưng ghế. Những hạt thời gian bốc hơi. Bao quanh anh, bầu không khí đông cứng lại, biến thành lớp màn được dệt bằng sợi thủy tinh, ngăn cách và ngột ngạt. Sự thất vọng và chua chát sôi réo giày vò đột nhiên biến mất, nhanh như khi chúng ập đến. Giờ đây, chỉ còn trạng thái nhẹ bẫng choáng đầy từng khoang trống rỗng bên trong anh. Một bàn tay đưa lên, vẫy nhẹ trong luồng ánh sáng chói gắt. Người phục vụ quán từ đâu bước đến, rót thêm nước lạnh vào những chiếc cốc cạn khô trên bàn. Tiếng nước gõ lanh tanh vào lớp pha lê gợi nên cảm giác lạnh lẽo, buồn bã kỳ dị. Chiếc điện thoại di động của Thư để trên bàn, cái đèn tín hiệu màu đỏ chớp tắt đều đều…
Vĩnh xoa nhẹ mí mắt. Lớp màn thủy tinh đầy các vết xước bỗng nứt rạn, đổ sụp xuống. Các hình ảnh sáng rõ trở lại. Thảm cỏ xanh bất tận. Khoảng trời xanh thẳm. Những dáng người chuyển động chậm chạp, kéo đến các chiếc ghế cách một quãng nơi anh và Thư đang ngồi. Các âm thanh cũng dày lên, rõ nét dần. Tiếng tranh cãi và giọng cười vui vẻ. Vẳng đến những câu nói tiếng Anh, tiếng Nhật đan xen nhau. Vĩnh đưa mắt nhìn thẳng vào cô gái đối diện. Vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy. Vẫn là dáng vẻ tao nhã ấy. Vậy mà băng qua khoảng cách của vài phút đồng hồ, mọi nhìn nhận tốt đẹp nhất, mọi thương yêu thiết tha nhất về cô đã biến mất. Vĩnh thay đổi tư thế ngồi, cầm ly nước lạnh mới rót, uống cạn. Bất chợt, anh nhận ra ngón tay mình đã hết lẩy bẩy, hơi thở đều đặn trở lại, những thớ cơ mảnh trên lồng ngực cũng đã ngưng rung lên. Ý nghĩ bình tĩnh và rõ nét. Anh đã kiểm soát được chính mình. Sức mạnh đã quay trở lại. Chính xác là một sức mạnh khác. Khi không còn phụ thuộc vào tình yêu, người ta cứng rắn và vững vàng hơn nhiều.
Vĩnh thở ra nhè nhẹ. Dường như nhận ra sự thay đổi vô hình bên trong anh, Nhã Thư thoáng vẻ sợ hãi. Cô cụp mắt xuống, vươn tay cầm cốc nước, uống từng ngụm nhỏ. Những ngón tay tái xanh. Đôi môi lập bập khiến những chiếc răng trắng muốt va vào thành cốc. Trạng thái mất tự tin chuyển sang cô. Nỗi sợ khiếp đảm đang dâng lên chầm chậm, rõ ràng, không thể che giấu. Vẫn không từ bỏ ánh mắt như mũi khoan sắc nhọn xoáy vào người đối diện, Vĩnh hạ giọng vừa đủ nghe, nghiêm khắc:
-Nói đi, em chụp bức ảnh kinh tởm ấy lúc nào?
-Cách đây ba năm! – Thư mấp máy môi, nói rất khẽ.
-Chỉ có tấm hình này hay còn nhiều cái khác? – Em chụp một hay nhiều lần? – Hệt như có ma quỷ thôi thúc bên trong, đột nhiên Vĩnh muốn biết hết, biết tất cả về cái thứ đã làm anh tổn thương khủng khiếp.
Im lặng. Cô gái đặt hai bàn tay lên bàn, rồi rụt lại. Thật kỳ quặc, chính cái hành động đượm vẻ trẻ thơ ấy đã phơi bày hết, nó khiến cô không còn một Nhã Thư mạnh mẽ, luôn làm chủ tình thế. Chỉ là cô gái yếu ớt, buộc phải đối diện với tội lỗi của chính mình, vô phương chống đỡ. Vĩnh kiên nhẫn chờ đợi. Anh phải biết sự thật. Anh có quyền được biết. Quyền của một người đã yêu chân thành, mà bị lừa dối. Điện thoại di động trên bàn bất chợt rung lên, đổ nhạc. Như một con vật bị dồn đuổi tìm thấy lối hẹp cơ may thoát thân, cô gái chộp lấy nó. Nhưng, nhanh hơn, Vĩnh đã vươn người, đặt tay lên chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại rung lên trong tay anh, rồi tắt ngấm. Nhã Thư đưa mắt dè dặt:
-Vị khách người Nhật gọi em quay trở lại làm việc. Em chỉ xin phép ra ngoài một lúc.
-Vậy sao? Ông thương gia ấy trả em bao nhiêu tiền?
-Ý anh là gì? – Cô gái nhìn thẳng vào Vĩnh, đôi mắt đựng đầy kinh hãi.
-Anh chỉ hỏi em đi phiên dịch, được trả công bao nhiêu? – Hơi chùn lại, Vĩnh đành loại bỏ ngầm ý mỉa mai mà anh đã tung ra.
-50 đô một ngày…
Nhã Thư nói nhanh, rồi im bặt. Điện thoại lại rung lên. Trong điệu nhạc chuông quen thuộc kia, chất chứa một nỗi giận dữ, cay đắng và mệt mỏi không sao tả siết. Vĩnh cầm điện thoại, bấm nút từ chối cuộc gọi. Anh nhếch môi cười khẩy: “ Coi như em bỏ cuộc làm việc cho ông khách ấy đi. Nếu cần, anh sẽ trả tiền cho những giờ làm việc của em. Được không?”. Cô gái im lặng, đôi vai rũ xuống, choáng váng chống đỡ gánh nặng quá sức của lời nói tàn nhẫn. Vĩnh nhắc lại câu hỏi: “Được không? “. Bất thần, Nhã Thư ngẩng lên, đôi mắt nâu bỗng đen sẫm, ánh lên như một viên than sắp bén lửa. Giọng cô rành mạch, dứt khoát: “ Được, em sẽ nói hết mọi điều mà anh muốn biết, một lần này. Duy nhất!”. Thốt được câu nói này, chừng như bên trong cô, một cánh cửa vô hình nào đó đã đóng sập lại. Khi đồng ý phơi bày tất cả, cũng là khi người ta chấp nhận cái chết. Một cái chết ghê khiếp bên trong chính con người ấy. Một sự chối từ bản thân thẳng thắng nhất, và cũng tàn bạo nhất. Và cũng hệt như Vĩnh, một khi chấp nhận tình thế không thể cưỡng chống, cô tìm lại được sức mạnh. Nhưng ở cô, kiểu sức mạnh buồn thảm, gần như sự buông xuôi. Một nụ cười lờ mờ hiện ra trên mặt. Nụ cười làm cô vừa có thật, vừa xa vời như một chất dẻo huyền hoặc, hễ chạm vào là biến dạng, không sao nắm bắt. Vĩnh căm ghét nụ cười đó. Anh hỏi thẳng vào điều muốn biết:
-Ba năm trước, vì sao em chụp ảnh nude?
-Em cần tiền. Em tin vào lời nói của người đề nghị chụp. Họ bảo là ảnh nghệ thuật cho một bộ sưu tập cá nhân.
-Ảnh nghệ thuật ư? Nó chỉ là một bức ảnh tục tĩu, phơi bày da thịt bẩn thỉu – Vĩnh những muốn cười phá lên, để Nhã Thư phải cụp mắt xấu hổ. Nhưng cổ họng anh nghẹn lại – Em đừng nói là em bị lừa nhé.
-Em bị lừa! – Nhã Thư thì thào.
-Đừng bạo biện. Em thông minh thế kia mà. Ai có thể lừa nổi em chứ? – Vĩnh không thể không mỉa mai.
-Ba năm trước, em chỉ là cô sinh viên ngờ nghệch, chân ướt chân ráo từ Đà Lạt xuống thành phố. Em học một lúc hai trường, Kinh tế và Ngoại ngữ. Lúc nào, trong đầu em cũng ám ảnh tiền bạc. Em luôn tự nhủ phải làm việc, tự nuôi mình và duy trì việc học. Miễn đồng tiền do chính mình làm ra, không có gì khuất tất. Đi làm mẫu chụp hình cũng là cách kiếm tiền đàng hoàng. Người ta hứa sẽ giữ kín. Vậy nên em đồng ý. Em còn cẩn thận yêu cầu ký một thỏa thuận giữ bí mật bộ ảnh. Nhưng em không thể lường trước những sự cố sau này.
-Cô gái nào khi bị phát hiện phạm lỗi cũng nói rằng mình ngây thơ, bị sập bẫy – Vĩnh lạnh lùng – Em làm mẫu kiểu đó mấy lần?
-Duy nhất một lần. Thật khủng khiếp. Chỉ chụp hình thôi, em không làm gì khác – Giọng Thư khản đặc.
-Em không sợ hãi hay ngượng ngùng ư? – Vĩnh không thể ngưng lại. Anh nhìn mãi cái gương mặt xinh đẹp đang méo xệch đi vì đau đớn. Anh vừa thương xót nó, vừa muốn giày xéo nó cho thỏa cảm giác nhục nhã và chua chát đã phải trải qua.
-Em xin anh. Đừng hỏi nữa. Em van xin anh đấy… - Cô gái lại run lên bần bật.
-Thật ngu xuẩn. Ngu xuẩn không thể tin nổi! – Vĩnh gầm gừ trong cuống họng.
-Vâng, kẻ ngu ngốc mới kiếm tiền như em. Nhưng sự thật là thời điểm ấy, em chỉ biết lựa chọn như vậy- Thư nói thẫn thờ - Anh quá đầy đủ, qua sang trọng, Vĩnh ạ. Làm sao anh hiểu nổi cảm giác gần đến ngày thi học kỳ, chưa có tiền đóng học phí, có tên trong danh sách bị khuyến cáo cấm thi. Anh cũng không thể biết được cái cảm giác buổi tối đi làm gia sư, đạp xe về tới nhà trọ, bụng đói đến nỗi bủn rủn tay chân, mà vẫn phải nói khó với chủ nhà, xin cho hoãn tiền nhà mấy ngày. Không, chắc chắn anh không thể hiểu những vất vả ấy…
-Gia đình ở Đà Lạt không trợ giúp cho em sao? – Vĩnh thực sự khiếp đảm với sự thật Thư vừa nói. Anh vẫn biết những nổi khổ kiểu ấy, từ rất nhiều người bạn đồng môn. Nhưng anh không thể hình dung hết sự khắc nghiệt, khi nó từng bủa vây người anh yêu, đẩy cô vào lựa chọn sai lầm. Anh không muốn tin nó.
-Nhà em nghèo. Cho em học cao là một cố gắng khủng khiếp! – Đôi mắt cô gái mờ đi sau làn nước.
-Anh không thể tin nổi em có quá khứ vất vả - Vĩnh đắn đo lựa chọn từ ngữ - Nhìn em rất khác với kiểu các cô gái lam lũ…
-Hồi mới vào đại học, em rất tầm thường. Gọi là xấu xí cũng được. Ăn mặc sao cho đúng kiểu em không hề biết. Mặc cảm với chiều cao trội lên của mình, lúc nào em cũng so vai rụt cổ. Em lại bị cận thị, phải đeo kính rất dày. Không ai đoái hoài tới em. Em chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài. Em chỉ có mục đích duy nhất là học thật giỏi, có hai bằng đại học, rồi kiếm việc làm ổn định. Em rất muốn được ở lại thành phố này làm việc, rồi sẽ đưa dần các em của em xuống, đi học, đỡ đần mẹ em, anh ạ - Thư nhìn Vĩnh, gắng nở nụ cười nhợt nhạt.
-Điều gì khiến em thay đổi?
-Khoảng cuối năm thứ hai đại học, em bắt đầu đi phiên dịch. Một vài người làm việc cùng nhận xét em đẹp. Họ bày cho em cách ăn mặc và trang điểm, dùng contact lens thay cho đôi kính cận. Công việc thuận lợi. Em bắt đầu kiếm được nhiều. Em cảm thấy tự tin. Anh biết đấy, khi tự tin, người ta trông dễ coi hơn.
-Thư này, nói thẳng ra, về sâu xa, em có thèm khát tiền bạc, đúng không?
-Đúng vậy! – Cô gái gật đầu, bình thản trở lại – Em biết mình thuộc type người gì. Có lẽ xuất thân từ nghèo khó, em thường sợ hãi cảm giác thiếu thốn và thua kém. Em luôn tìm cách kiếm cho mình càng nhiều càng tốt. Đủ mọi thứ. Bằng cấp. Tiền bạc… Anh không quan tâm đến những điều ấy, vì với anh, sở hữu chúng quá dễ dàng. Nhưng với những người nghèo khó đi lên như em, chúng là sự bảo đảm.
-Ừ! – Vẫn còn một vài điểm khuất lấp, nhưng Vĩnh không muốn hỏi nữa.
-Anh muốn biết thêm gì không?
-Không!
Anh đứng dậy, thanh toán tiền nước, đưa trả lại điện thoại cho Thư và nhặt chìa khóa xe. Anh bước thẳng, không ngoái nhìn lại dù biết chắc tia Thư dõi theo anh, như hai viênthan nóng rực, sợ hãi lẫn khẩn cầu. Anh biết, dù có khó khăn, nhưng anh vẫn có thể chấp nhận quá khứ của cô. Không dễ tìm được cô gái thông minh như thế, xinh đẹp như thế. Các thị phi từ bức ảnh tồi tệ ồn ào một thời gian, rồi nó cũng sẽ mất đi như vô khối chuyện rác rưởi của cuộc đời này. Anh biểt, chỉ cần quay lại, chìa tay ra, Thư sẽ chạy đến để được anh ôm vào lòng. “Ta sẽ tha thứ cho cô ấy. Nhưng không phải bây giờ. Cần cho cô ấy đau đớn đôi chút. Đừng nên dễ dàng quá. Hãy để cô ấy gọi ta trước và xin lỗi…” – Vĩnh tự nhủ. Vẫn bước đều đều, anh có cảm giác đang rẽ qua một làn nước dày đặc nhưng dễ chịu.
Vĩnh đi học và làm việc bình thường. Anh gắng không gọi cho Thư. Hai ngày trôi qua. Cô im lặng. Không thể chịu đựng được nữa, anh bấm máy. Đến lần thứ mười lăm, cuộc gọi được nhận. “ Chúng ta sẽ bỏ qua hết chuyện cũ!” – Anh nói vội vã. “Không. Hết rồi. Quên em đi!” – Thư nói rành mạch. Tiếng tút tút còn lại trong tai Vĩnh, như vọng đến từ địa ngục. Anh bỏ giờ học buổi chiều, chạy khắp nơi, không mục đích.
Chiều tối, về nhà, một mẩu giấy gắn trên cổng. Chữ của Hải. Tớ hết tiền nạp thẻ mobile. Có tin gấp. Lớp chia nhóm làm bài tập quảng cáo. Cậu vắng mặt. Tớ không thể chủ động. Giảng viên đã xếp thằng Hữu chung nhóm với tụi mình.