Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 27

    
HI ĐÃ ĐI RÓN RÉN TỚI CỬA, Tôi thình lình mở toang ra. Tôi còn nhớ cái vẻ mặt của chúng nó. Tôi nhớ rõ cái vẻ mặt ấy vì nó làm tôi vui nhưng không khỏi đau lòng. Đó là vẻ mặt biểu lộ nỗi kinh hoàng. Thật đúng như ý tôi muốn. Không bao giờ tôi quên được cái vẻ hãi sợ tuyệt vọng hiện rõ trên bộ mặt hai đứa ngay giây phút đầu tiên tôi thấy chúng. Hắn đang ngồi ở bàn, nhưng khi nghe thấy tôi vào, hắn đừng bật dậy xây lưng lại chiếc tủ chè. Bộ mặt hắn biểu lộ sự kinh hãi hoàn toàn. Bộ mặt vợ tôi cũng biểu lộ sự kinh hãi, nhưng còn đượm một vẻ gì khác nữa. Nếu chỉ là kinh hãi mà thôi, có lẽ câu chuyện đã không xảy ra. Nhưng, trên bộ mặt nó còn có - hay tôi nghĩ là có - một vẻ buồn bực tiếc nuối vì mối tình của nó đương độ mê ly say đắm đã bị phá vỡ. Như thể hạnh phúc nó đang hưởng, không ai có quyền đến quấy rầy. Nhưng về mặt ấy chỉ kéo dài trong giây lát. Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt hắn chợt biến thành một nỗi băn khoăn: có nên hay không nói dối? Nếu nên, thì nói ngay đi. Nếu không, sẽ có chuyện xảy ra. Trời ơi, làm sao đây?... Hắn băn khoăn nhìn vợ tôi. Nó nhìn lại hắn. Cái vẻ buồn tiếc trên bộ mặt nó liền đổi sang vẻ lo âu cho hắn.
Tôi đứng trên bực cửa, tay cầm con dao găm dấu sau lưng. Bấy giờ hắn mới mỉm cười, cố lấy giọng thật thản nhiên, lên tiếng: “Chúng tôi đang soạn mấy bản nhạc.” Nó họa theo: “Anh về bất ngờ quá!” Nhưng không đứa nào nói hết câu. Cơn cuồng nộ mà tôi đã trải qua tuần trước, bắt đầu nổi dậy. Tôi lại cảm thấy phải hành hung, phải phá phách, phải buông trôi theo cơn giận. Không để đứa nào nói xong những điều chúng nó muốn nói, tôi xông lại phía vợ tôi, tay vẫn dấu con dao sau lưng, sợ hắn thấy sẽ cản lại không cho tôi đâm trúng vào bụng phía dưới vú. Tôi đã lựa chỗ đó ngay từ đầu. Tôi vừa xông tới thì hắn thấy, và - tôi không ngờ hắn có thế làm được như vậy - hắn nắm lấy cánh tay tôi, la to: “Ông làm gì thế! Ai ơi, cứu tôi với! Cứu!!”
Tôi giật mạnh tay ra, lẳng lặng đâm bổ vào hắn. Bốn mắt chúng tôi giao nhau. Mặt hắn tái xanh, cắt không còn một giọt máu. Đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Rồi bất thần hắn chui qua chiếc đàn dương cầm, lao mình ra phía cửa. Tôi định chạy theo hắn, nhưng cánh tay trái tôi bị một sức nặng níu xuống. Chính là con vợ tôi. Tôi cố gỡ tay ra, nhưng nó bám chặt cứng, không cho tôi đi. Bị cản bất thần, bị cái thân xác tởm gớm của nó đụng vào người, tôi càng sôi máu. Tôi biết mình nổi điên, bộ điệu tôi bấy giờ chắc ghê sợ lắm. Biết như vậy càng làm tôi bằng lòng với mình. Tôi lấy hết sức vung mạnh cánh tay trái ra. Khuỷu tay tôi đụng thẳng vào mặt nó. Nó kêu lên một tiếng rồi buông tay tôi ra. Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng nhớ lại chân. Còn đi vớ mà đuổi theo tình địch như vậy coi không được. Tôi muốn làm cho chúng nó sợ, chứ đâu có muốn thành trò hề. Mặc dù trong cơn cuồng nộ, lúc nào tôi cũng ý thức được cái cảm giác tôi gây ra cho kẻ khác, và hành động của tôi một phần cũng được hướng dẫn theo cái cảm giác đó. Tôi quay lại phía vợ tôi. Nó nằm vật xuống chiếc trường kỷ đưa tay lên ôm đôi mắt tím bầm, nhìn lại tôi. Bộ mặt nó nói lên sự sợ hãi và thù hận, giống như một con chuột mắc bẫy giương mắt nhìn người đánh bẫy. Thật vậy, trên bộ mặt nó, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài vẻ sợ hãi và thù hận. Sự sợ hãi và thù hận này phát sinh ra trong lòng nó vì nó đã ngoại tình với một kẻ khác. Nhưng, có thể tôi đã kìm hãm được, không thi hành thủ đoạn đã dự tính, nếu nó cứ câm miệng lại, đừng nói gì. Đàng nảy, nó bỗng nắm lấy tay đang cầm dao của tôi lại rồi lên tiếng:
“Anh điên rồi à! Anh làm gì vậy! Tôi thề là không có chuyện gì. Hoàn toàn không có gì cả!”.
Đáng lẽ ra tôi đã phải khựng lại. Nhưng những lời nó nói càng khiến tôi hiểu ngược lại là đã có chuyện gì rồi. Và tôi đã đáp ứng theo đúng cái tâm trạng của tôi lúc bấy giờ - tâm trạng nổi giận mỗi lúc một dâng cao. Mà đã nôi giận thì phải hành động. Phải, sự cuồng nộ cũng có những qui luật của nó chứ!
Tay trái tôi nắm lấy cánh tay nó, tôi hét lên: “Mày đừng nói láo! Đồ khốn nạn!” Sau đó, vẫn không để rơi con dao, tôi đẩy nó té ngửa trên mặt ghế rồi dùng tay trái bóp cổ nó. Cái cổ nó cứng làm sao! Nó lấy cả hai tay gỡ tay tôi ra. Và hình như tôi chỉ chờ đợi có giờ phút này từ lâu, tôi bỗng đâm mạnh lưỡi dao găm vào bụng nó.
Người ta thường nói họ chẳng nhớ đã làm gì trong lúc nóng giận. Họ nói láo!
Tôi nhớ rõ mọi việc. Không giây phút nào tôi không ý thức được chuyện mình đang làm. Càng nổi giận, tôi càng thấy mình sáng suốt, nên không thể nào không biết được những chuyện mình làm. Giây phút nào tôi cũng biết rõ mình đang làm gì. Tôi không thể nói được là mình biết trước những việc mình sắp làm. Nhưng trong khi đang làm, tôi biết mình làm gì. Tôi còn biết trước đó một chút, như thế là nếu nghĩ lại, mình còn có thể ngừng tay kịp. Tôi biết rõ mình đang đâm vào chỗ dưới mấy chiếc xương sườn, biết rõ lưỡi dao đang ngập sâu xuống. Lúc ấy tôi cũng biết rõ mình đang làm một chuyện ghê gớm, từ trước tời giờ mình chưa từng làm, một chuyện sẽ gây ra những hậu quả khốc liệt. Nhưng ý thức đó vụt qua như một tia chớp lóe. Và hành động tiếp theo liền sau đó. Tôi nhận ra hành động mình một cách cực kỳ sáng suốt. Bây giờ tôi cảm thấy, và bây giờ còn nhớ, lưỡi dao thoạt đầu vướng vào dây nịt vú trong chốc lát, rồi khựng lại một chút ở đâu đó nữa trước khi ngập sâu xuống thịt mềm. Vợ tôi lấy hai tay ôm chặt con dao đến chảy cả máu, nhưng cũng không giữ nó lại được.
Mãi lâu về sau này, ở trong tù, khi tâm hồn tôi đã thay đổi, tôi nhớ đến lúc đó, nhớ lại chuyện mình đã có thể làm, đầu óc suy nghĩ mông lung. Tôi còn nhớ chỉ trong một thoáng vắn trước khi hành động, tôi đã ý thức được rất rõ mình đang giết, đã giết một người đàn bà không có phương tiện tự vệ, người đàn bà đó là vợ mình! Ý thức được rõ như vậy, bây giờ nhớ lại mới thấy sợ. Tôi còn nhớ mang máng là vừa đâm xong tôi rút con dao ra liền như một phản ứng tự động muốn sửa lại lỗi lầm đã phạm. Tôi đứng im một giây lâu chờ xem có chuyện gì xảy ra không hoặc có thể cứu vãn lại được gì không.
Vợ tôi đứng chồm dậy, la: “Vú ơi! Người ta giết tôi rồi!”
Nghe tiếng ồn, người vú chạy vào đứng ở cửa. Tôi đứng nguyên chờ đợi, không tin là chuyện thực. Nhưng máu từ phía dưới xú chiêng ọc ra. Bấy giờ tôi mới hiểu là không thể cứu vãn gì được nữa. Chuyện phải là như vậy. Tôi đã làm điều tôi muốn làm và phải làm. Tôi đợi cho tới khi vợ tôi té xuống. Người vú chạy vội lại, kêu: “Chúa ơi! Chúa ơi!” Bấy giờ tôi mới liệng con dao đi và ra khỏi phòng.
Tôi quay mặt đi, không nhìn vợ tôi, cũng không nhìn người vú, bụng nghĩ thầm: “Mình không được bối rối! Mình phải biết việc mình đang làm.” Người vú kêu la, gọi đứa ở. Tôi theo lối hành lang, trở về phòng riêng. “Mình phải làm sao bây giờ?” Tôi tự hỏi và biết ngay phải gì làm. Vừa vào phòng, tôi đi thẳng tới bức tường, lấy cây súng lục xuống xem xét. Súng có đạn. Tôi đặt nó trên bàn. Sau đó tôi lượm bao dao găm lên rồi ngồi xuống đi-văng.
Tôi ngồi như vậy một lúc lâu. Đầu óc không nghĩ được gì cả. Tôi nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Tôi nghe có người lái xe tôi, rồi một người khác nữa.
Thấy chú Tý xách chiếc giỏ mây đi vào, tôi hỏi: “Chủ có nghe chuyện gì không? Bảo ông gác-dan đi cớ bót ngay đi!” Nó bỏ đi, không trả lời. Tôi đứng dậy, ra khóa cửa rồi rút thuốc châm lửa hút. Chưa hút xong điếu thuốc, tôi đã ngủ thiếp. Có lẽ tôi đã ngủ được vài tiếng đồng hồ. Trong giấc ngủ, tôi nhớ có mơ thấy tôi và vợ tôi, chúng tôi cũng sống thân thiện. Tuy có cãi nhau nhưng đã làm hòa rồi. Trước sau vẫn yên vui. Tiếng gõ ngoài cửa đánh thức tôi dậy. Tôi choàng tỉnh, nghĩ thầm: “Cảnh sát đến! Mình đã phạm tội sát nhân. Hay là vợ tôi đến? Chẳng có chuyện gì!” Lại có tiếng gõ nữa. Tôi không lên tiếng, vì còn tự hỏi chuyện đã xảy ra chưa. Thôi, đúng rồi. Chuyện đã xảy ra thật rồi! Tôi nhớ lại lưỡi dao có vướng phải dây nịt vú trước khi ngập xuống. Một cảm giác lạnh buốt chạy suốt qua sống lưng. Tôi nghĩ: “Phải, đúng như vậy rồi! Bây giờ mình chỉ có cách tự tử là xong.” Nhưng tôi lại thấy ngay tôi không nên tự tử. Thế mà tôi vẫn đứng dậy cầm lấy cây súng lục trong tay. Lạ thiệt! Tôi nhớ đã nhiều lần suýt tự tử, nhất là hôm đi trên đường ray. Dễ quá mà! Nghe tin mình chết cho nó tá hỏa tam tinh! Nhưng tôi không thể tự sát được. Dù chỉ nghĩ đến cũng không. “Vậy mình phải làm sao đây?” Tôi tự hỏi và không tìm ra câu trả lời. Tiếng gõ cửa dồn dập thêm. “Mình phải ra coi xem ai đã. Việc này còn đủ thì giờ. Sẽ tính sau”. Tôi bỏ cây súng xuống, lấy tờ báo đậy lại rồi ra mở cửa. Đó là chị vợ tôi, một góa phụ hiền lành dốt nát. Chị tôi hỏi bằng một giọng đầy nước một: “Sao vậy chú?”
Tôi hỏi lại: “Chị muốn gì?” Tôi biết là tôi không nên cộc cằn như vậy. Không có lý do gì phải vô lễ như vậy nhưng bấy giờ tôi không biết nói gì hơn.
“Chú ôi! Nó đang hấp hối kia! Bác sĩ Văn bảo thế! “ Văn là bác sĩ cố vấn cho vợ tôi.
Tất cả mối thù hận của tôi lại chỗi dạy, tôi hỏi: “ông ta đến đây à? Rồi sao nữa?”
Chị tôi nói: “Chú ơi! Tới thăm nó đi! Ôi! Sợ quá!”
“Mình phải tới sao? “ Tôi tự hỏi như vậy và thấy ngay tôi phải tới thăm vợ tôi. Có lẽ bao giờ cũng vậy. Khi giết vợ xong, người chồng nào cũng đến với vợ. “Nếu thế, tôi phải đi. Còn chuyện kia, sẽ tính sau. Còn đủ thì giờ.” Tôi nghĩ: “Rồi lại đối đáp nhau, nhăn nhó với nhau. Nhưng mình nhất định không nhường nhịn nữa.” Tôi lên tiếng với người chị vợ:
“Đợi tôi xỏ dép đã. Đi vớ không như thế này coi kỳ quá.”