Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 4

    
HẢI, CHỈ SAU KHI ĐÃ TRẢI QUA những đau đớn ê chề như thế, tôi mới hiểu được căn nguyên vấn đề, hiểu được nó như thế nào và thấy rõ được tất cả cái xấu xa ghê tởm của nó.
Tôi sẽ kể ông nghe giai đoạn đưa tới “biến cố đau thương” đó đã bắt đầu lúc nào và cách nào. Câu chuyện bắt đầu lúc tôi chưa đầy 16 tuổi. Chuyện xảy ra lúc tôi còn ở trung học và người anh tôi mới học năm thứ nhất đại đọc. Bấy giờ tôi chưa biết một người đàn bà nào. Tuy nhiên, như tất cả các đứa trẻ bất hạnh khác trong giai cấp chúng tôi, tôi không còn là một thằng con trai ngây thơ nữa. Tôi đã bị những đứa khác làm hư hỏng trước đó hai năm. Đàn bà, không nhất thiết là một người đàn bà nào, hễ đàn bà là được. Tôi thèm muốn đàn bà, thèm muốn xác thịt họ. Như chín mươi chín phần trăm con trai khác, tôi bị giằn vặt, sợ hãi, đau khổ. Tôi cầu nguyện và tôi đã sa ngã. Tuy nhiên tôi vẫn chưa đi tới bước cuối cùng. Tôi đang dấn thân vào đường tội lỗi, nhưng tôi vẫn chưa đặt tay lên người đàn bà nào. Rồi một hôm, người bạn của anh tôi, một tên sinh viên thuộc loại chơi bời lêu lổng nhất, đã tập cho chúng tôi uống rượu, chơi bài và sau cùng dắt tôi tới “đó”. Chúng tôi đi theo. Anh tôi, một thanh niên trong trắng, đã sa ngã ngay đêm đó. Còn tôi, một thằng nhóc con 15 tuổi, cũng đã làm vấy bẩn mình và người đàn bà mà chẳng hiểu ất giáp gì. Ông biết không, có bao giờ tôi nghe người lớn bảo tôi làm như thế là quấy đâu. Ngay bây giờ cũng vậy, chẳng nghe ai nói gì cả. Chuyện đó mười điều răn cấm. Nhưng mười điều răn chỉ cần để trả lời ông linh mục trong giờ khảo kinh thôi. Hơn nữa những điều cấm kỵ trong mười điều răn cũng chỉ cần thiết như những qui luật văn phạm về cách đặt câu điều kiện, không hơn không kém.
Chẳng bao giờ tôi nghe người lớn phát biểu ý kiến đối nghịch về vấn đề nảy. Trái lại, những người tôi tôn trọng, còn nơi đó là việc tốt. Họ bảo có làm như thế tinh thần mới đỡ căng thẳng, đỡ phải phấn đấu, và như vậy tốt cho sức khỏe. Tôi nghe người ta nói thế, tôi đọc sách cũng thấy thế. Còn các bạn tôi thì đều một giọng khuyến khích cả. Do đó, tôi yên trí là một việc tốt, nên làm. Lỡ bị bệnh thì sao? Vấn đề đó cũng được đề phòng cả rồi. Bổn phận của chính phủ là lo tổ chức, điều hành khu mãi dâm sao cho hợp vệ sinh, bảo đảm sức khỏe cho thanh niên. Các ông bác sĩ làm việc ăn lương. Họ khẳng định chơi bời là tốt cho sức khỏe và họ tổ chức cuộc chơi bời đỏ đúng theo đường lối đã hoạch định. Tôi biết có những bà mẹ cũng chăm sóc sức khỏe con trai mình theo đường hướng đó. Thế là khoa học đã đưa thanh thiếu niên đến khu mãi dâm.
Tôi hỏi:
- Sao ông dám đổ tội cho “khoa học”?
- Những tên bác sĩ là ai? Họ không phải là những sử đồ của khoa học sao? Chính họ đã làm đồi trụy giới thanh niên khi chủ trương việc đó cần thiết cho sức khỏe đây!
Họ đã cố gắng chữa trị bệnh lậu. Ước gì một phần nhỏ cố gắng đó được đúng vào việc bài trừ nạn chơi bời. Nhưng thực ra, người ta cố gắng không phải để bài trừ nạn chơi bời, nhưng để khuyến khích chơi bời và làm cho việc chơi bời trở nên an toàn. Tuy nhiên, đấy không phải chuyện tôi muốn nói tới. Vấn đề tôi muốn nêu lên là với chín phần mười, hoặc hơn nữa, chẳng những ở giai cấp chúng tôi, mà còn ở mọi giai cấp, ngay cả trong đám dân quê, chuyện ghê gớm đã xảy ra với tôi, hiện vẫn còn đang xảy ra. Tôi sa ngã không phải vì tôi bị riêng một người đàn bà nào quyến rũ - không, tôi không hề để ngưởi đàn bà nào quyến rũ. Tôi sa ngã vì mọi người quanh tôi không cho đó là một sa ngã, nhưng là một việc hợp pháp, tốt cho sức khỏe, rất tự nhiên, chẳng những tha thứ được mà còn đảng khuyến khích như một trò giải trí vô hại cho thanh niên. Tôi đã không hiểu đó là một sa ngã, nên chỉ biết buông mình nghe theo đòi hỏi tự nhiên đó, một đòi hỏi vừa có tính cách khẩn thiết vừa có tính cách khoái lạc. Tôi bắt đầu chơi bời và coi đó như uống rượu, như hút thuốc. Tuy nhiên, trong buổi sa ngã đầu tiên đó, có một cái gì vừa đặc biệt vừa tang thương. Tôi còn nhớ lúc bước chân ra khỏi thanh lâu, tự nhiên tôi cảm thấy buồn, buồn muốn khóc - khóc vì đã đành mất sự trong trắng của mình, khóc cho mối tương giao giữa tôi với đàn bà từ nay đã bị vấy bẩn. Phải, mối tương giao đơn thuần, tự nhiên giữa tôi với đàn bà đã bị vấy bẩn mãi mãi, không gột rửa được nữa. Tôi đã trở thành một người mà người ta gọi là dâm đảng. Một người dâm đãng xét về phương diện thể chất, có khác gì một người nghiện ma túy, nghiện rượu hay nghiện thuốc phiện. Những hạng kể trên không còn là những con người bình thường. Cũng vậy, người đàn ông chơi bời nhiều quá, không còn là một con người bình thường, nhưng là một con người hư hỏng luôn, một kẻ dâm đãng. Nhìn khuôn mặt, cử chỉ dáng điệu, người ta biết ngay là người nghiện rượu, nghiện hút. Người dâm đãng cũng thể. Trông thấy là biết liền. Thấy cái lối hắn nhìn người đàn bà, người ta nhận ra hắn ngay. Người dâm đãng đôi khi có thể phấn đấu, có thế tự chế, nhưng không bao giờ hắn duy trì được mối tương giao đơn thuần, trong tráng với một người đàn bà nữa. Và tôi đây, tôi đã trở thành một đứa dâm đãng và sẽ còn mãi là một đứa dâm đãng. Chính vì vậy mà đời tôi đã đi tới đổ nát tang thương.