Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 7
TRONG CON TÀU VŨ TRỤ

    
heo cách tính thời gian của Trái Đất, một vài tuần đã trôi qua mà con tàu Nhân loại vẫn bay xung quanh hành tinh Oxy. Trạm vũ trụ Fortuna 710 đã lên tiếng không biết bao nhiêu lần.
- Đây, trạm không gian vũ trụ Fortuna 710 … Đây, Fortuna 710 … Nhân loại! Chúng tôi yêu cầu bạn lập tức hạ cánh xuống trạm chúng tôi. Để điều chỉnh quỹ đạo bạn hãy khỏi động …
- Không … không, tôi không thể chấp nhận được.
- Nhân loại! Bạn hãy rời ngay vùng nguy hiểm.
- Tôi không dám tự cho phép. Còn Peter …
- Bay vòng quanh hành tinh màu Tím đỏ ấy thật không có tác dụng và tốn công vô ích.
Peter có thể cần sự có mặt của tôi … Peter chắc bị rơi xuống đó … Tôi cảm thấy rằng anh ấy đang bị nguy hiểm … Tôi không thể phó mặc Peter cho số phận được.
- Bạn hãy suy nghĩ kỹ đi. Chính bạn cũng đã thấy anh ấy hi sinh trong một tai nạn.
- Peter có thể cũng còn sống. Tôi phải chờ anh ấy.
- Chờ bao lâu nữa?
Chờ tới khi nào cần phải chờ. Có thể chờ mãi mãi – July trả lời và nấc lên.
Fortuna 710 luôn luôn nói chuyện qua làn sóng, nhắc nhở, truyền đạt những hướng dẫn, tìm cách giải thích:
- Con tàu vũ trụ nhất thiết phải rời khỏi quỹ đạo vòng quanh hành tinh khủng khiếp với lớp khi bọc màu Tím – Đỏ của nó. Cho tới nay chưa từng có một phương tiện thăm dò nào lọt vào được để nghiên cứu hành tinh này. Bầu khí quyển trên hành tinh có thành phần chủ yếu là khí carbonic. Có nhiều dấu hiệu cho thấy trên đó có thể có cuộc sống hữu cơ. Nhưng chúng ta chưa hề nhận được tín hiệu trả lời trên làn sóng. Từ trước tới nay tất cả những con tàu vũ trụ đến gần nó đều bị mất tích. Chắc chắn Peter cũng bị mất tích ở đây.
- Không, tôi không thể phó mặc Peter cho số phận.
Nhân loại hãy lập tức khởi động tên lửa chính để rời ngay vùng nguy hiểm! Chúng tôi cho một phi đội Tàu vũ trụ - Cấp cứu lên đường. Còn Nhân loại chỉ là loại tàu thể thao cỡ nhỏ. Về mặt kỹ thuật nó không đủ khả năng để giúp đỡ Peter ngay cả trường hợp có cơ hội ở trong tầm tay. Như vậy bạn chỉ tự đưa mình vào trong vòng nguy hiểm. Và bạn cứ bay một mình không có tác dụng gì hơn là sẽ làm bạn mất trí trong cái khoảng không vũ trụ vô tận này.
- Dẫu sao thì tôi vẫn cứ ở lại – July vừa đáp vừa khóc. Chính cô ta cũng cảm thấy rằng, đáng lẽ cô phải bay trở về Trái Đất. Bởi cứ ở mãi trong buồng lái của con tàu chật hẹp này, trước băng đồng hồ sáng loáng với những tín hiệu gọi trên điện đài tin khó có thể chịu đựng nổi … Và mỗi lần nhận tín hiệu, cô đều chỉ bắt được liên lạc với trạm Fortuna còn chưa lần nào liên lạc được với Peter. Đáng sợ nhất là bóng tối trong khoảng không vũ trụ. Bóng tối mờ ảo, không thời hạn, dai dẳng vô cùng, làm thần kinh con người bị thương tổn dẫn đến không tài nào chịu đựng nổi..
Ý nghĩ là có lẽ cô sẽ phải bay theo quỹ đạo vòng tròn này mãi mãi mà không thể hành động gì được với tâm trạng luôn luôn thấp thỏm lo sợ cũng làm July hết sức nao núng. Không biết Peter đã gặp phải hiện tượng nào? Lúc này anh đang ở đâu? Có lẽ điện đài của anh bị hư. Có lẽ anh đang cần cứu cấp? Có lẽ … có lẽ … và có lẽ … Nhưng có một điều chắc chắn là cô sẽ tiếp tục bay lượn như thế cho đến khi xác minh được điều gì cụ thể. Cũng có thể là chính cô sẽ biến thành một ngôi sao hay một mặt trăng. July chợt nhớ tới cha mẹ anh em, bạn bè trên Trái Đất. Nơi có ánh sáng mặt trời rực rõ, biển, cây cỏ, công việc làm … và rồi lại Peter. Luôn luôn nhớ tới Peter. Và cô tán thành là đã không bỏ mặc anh để một mình quay về trái đất.