lizabeth không biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt quá trình bị chuyển đi. Cô cố gắng không nghĩ đến thời gian. Tâm trí cô chứa đầy ý nghĩ. Cô tự nhủ mình chỉ phải chịu đựng tất cả những thứ này trong ít phút nữa thôi. Cô tự nhủ bằng những tự kỉ ám thị khác, rằng cô đang ở trên một chiếc giường thật dễ chịu chứ không phải là ở trong một cái hộp bằng len có mùi như mùi cá ươn. Rằng cô đang mặc chiếc quần jeans xanh bạc màu và chiếc áo len mà cô thích nhất chứ không phải là bộ đồ thể thao dơ bẩn từ buổi sáng cô bị bắt. Rằng cô đang được nhìn thấy dãy núi ưa thích nhất của mình. Rằng cô đang nghe những bản nhạc hay. Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ, lúc cô thức dậy thì mọi thứ sẽ kết thúc. Elizabeth đã chuẩn bị tinh thần trước những lời đe doạ đáng sợ của Cain bằng cách cố hình dung ra những điều tốt đẹp tại những nơi tồi tàn mà cô bị giam cầm. Bọn chúng đã cướp đi một trong những vũ khí đáng gờm của người phụ nữ này, đó là khả năng nghe những gì đang diễn ra xung quanh. Hơn thế, chúng còn làm cho cuộc sống của cô thêm buồn tẻ bằng những tiếng o o chán ngắt của xe tải. Elizabeth chỉ còn khả năng cảm nhận được sự di chuyển. Cô biết rằng bọn chúng đã lái xe với tốc độ nhanh khi đi trên những con đường láng bóng, chạy với tốc độ chậm hơn khi đến những quãng đường gồ ghề. Có lúc Elizabeth cảm giác mình đang ở trong một thành phố đông đúc có nhiều người nhưng chẳng ai phát hiện ra là cô đang nằm trong chiếc xe cả. Giờ đây cô biết chắc rằng bọn chúng đang ở trên một con đường không lát đá, tại một nơi tận cùng của trái đất. Đột nhiên chúng dừng xe lại. Đầu cô bị chúi vào góc xe đau đớn. Tiếng kêu o o của máy cũng tắt. Vài phút trôi qua trước khi chúng chuyển cô từ chiếc xe, thêm vài phút nữa cô còn nghe được tiếng rít của những cái đinh bị đóng xuống thùng xe. Khi thùng xe được mở ra, một làn gió sương muối lạnh tạt vào mặt cô. Những giọt nước mắt nóng hổi đột nhiên trào ra thấm vào tấm vải che mắt của Elizabeth. Chẳng có ai nói chuyện với cô khi cô bị chuyển đến nơi ẩn náu mới, chẳng có ai hỏi thăm cô về tình trạng chứng tim đập nhanh khi cô nằm trên giường của một nhà tù mới. Khi cánh cửa đóng lại, cô tháo khăn bịt mắt và nút bị lỗ tai nhìn chằm chằm vào những bức tường màu trắng. Có một đĩa thức ăn gồm bơ, bánh mì và sôcôla thưởng cho Elizabeth vì cô đã ngoan ngoãn trong suốt chuyến đi – và còn có cả xô nước cho cô đi vệ sinh. Elizabeth không biết rõ mình đang ở đâu nhưng có điều cô tin chắc là mình đang ở gần biển.