Chương 53

    
abriel tỉnh dậy lần tiếp theo, cơ thể anh đã được rửa sạch. Trong một lúc nào đấy, anh lo sợ chúng đã giết anh và đang chứng kiến nghi lễ rửa xác cho mình. Sau đó, khi anh trải qua lần tỉnh dậy tiếp theo, anh nhận ra rằng những tên bắt cóc đang cố lau sạch những vết tích chúng gây ra cho anh.
Khi làm xong, chúng tháo còng cho anh đủ thì giờ để anh mặc bộ áo liền quần và đi đôi giày trượt, sau đó chúng rút lui lặng lẽ. Một lúc sau, có lẽ là nửa tiếng, Ishaq trở lại. hắn nhìn Gabriel vài giây với vẻ bình tĩnh giả tạo trước khi đưa ra câu hỏi đầu tiên.
“Vợ con tao ở đâu?”.
“Sao mày vẫn còn ở đây? Tao nghĩ lẽ ra mày đã đi đâu xa rồi”.
“Đến Pakistan? Hay Afgahnistan? Hay cái chỗ chó đẻ nào rồi ấy à?”.
“Còn nữa chứ?”, Gabriel nói. “Trở về ngôi nhà Hồi giáo, nơi che chở cho những tên giết người”.
“Tao định đến đó đấy”, Ishaq vừa nói vừa nhếch mép cười. “Nhưng tao đã yêu cầu được quay lại đây để xử lý mày, và yêu cầu của tao đã được đáp ứng”.
“Mày thật là may mắn”.
“Giờ hãy cho tao biết vợ con tao đâu?”.
“Mấy giờ rồi nhỉ?”.
“Năm phút nửa là nửa đêm”, Ishaq nói, tự hào về lối cư xử khôn ngoan của mình. Sau đó hắn nhìn đồng hồ của mình một cách nghiêm trọng vờ vịt. “Thực ra là chỉ còn bốn phút thôi. Thời gian của mày đang sắp hết. Giờ hãy trả lời câu hỏi của tao đi”.
“Tao nghĩ bây giờ họ đang ở sa mạc Negev. Chúng tao có một nhà tù bí mật ở đó cho những kẻ tồi tệ nhất. Nó tương đương với một lỗ đen trong vũ trụ. Những người vào đó sẽ không bao giò có cơ hội trở ra. Hanifah và Ahmed sẽ được chăm sóc kỹ”.
“Mày nói dối”.
“Có lẽ mày đúng đấy, Ishaq”.
“Khi chúng ta đàm phán trên điện thoại, mày nói mày là người Mỹ. Mày bảo đảm gia đình tao sẽ đi Ai Cập để bị tra tấn. Giờ mày bảo tao họ đang ở Israel. Mày thấy có đúng không?”.
“Mày đã bao giờ nói dối chưa?”.
“Mày không đáng tin cậy – đó là quan điểm của tao. Nhưng điều đó chả đáng ngạc nhiên chút nào. Rốt cuộc thì mày vẫn là người Do Thái”.
“Tên phản quốc lại giảng đạo cho tôi nghe về tính phi đạo đức của sự lừa dối đây”.
“Không đâu, Allon, chính mày đã giết cha tao. Tao đã cứu ông ấy”.
“Tao biết hiện giờ đầu óc của tao đang rối, Ishaq à, nhưng mày sẽ phải giải thích câu nói vừa rồi của mày”.
“Cha tao đã từng là thành viên của Thanh kiếm Allah nhưng ông ta quay lưng lại với cuộc thánh chiến và sống cuộc đời bỏ đạo ở vùng đất của những kẻ xa lạ. Sau đó ông ta lại nhập bọn với mày, tên Do Thái giết dân Mujahideen của người Palestine. Theo luật Hồi giáo, cha tao bị kết tội xuống địa ngục vì những hành động của mình. Tao đã cho ông ấy chết theo kiểu của một liệt sĩ. Cha tao hiện là một người tử vì đạo và do đó ông ấy được bảo đảm một chỗ ở thiên đường”.
Những lời này được nói ra một cách nghiêm trang đến nỗi Gabriel hiểu có tranh cãi thêm cũng không được gì. Giống như tranh cãi với kẻ tin rằng trái đất bằng phẳng hay chuyện những phi hành gia của Mỹ chưa bao giờ đặt chân lên mặt trăng. Bất ngờ anh cảm thấy mình giống như Wiston Smith ở phòng số 101. Tự do là nô lệ. Hai cộng hai bằng năm. Giết cha là nhiệm vụ cao quý.
“Khi ở Đan Mạch mày đã rất giỏi”, Gabriel nói. “Rất chuyên nghiệp. Chắc là mày đã lên kế hoạch đó lâu rồi. Tao không cho rằng giết cha là một phần trong kế hoạch ban đầu, nhưng mày đã thực hiện nó một cách ngẫu hứng đến tuyệt vời”.
“Cám ơn”, Ishaq nói một cách nghiêm nghị.
“Sao mày không ở đó chờ hồi kết? Sao tao không bị giết cùng với ông ấy?”.
Ishaq bình tĩnh mỉm cười nhưng không thèm trả lời. Gabriel liền trả lời cho chính câu hỏi của mình.
“Mày và Sphinx có những kế hoạch khác dành cho tao, phải không nào. Những kế hoạch được soạn ra lúc hình ảnh của tao xuất hiện trên báo chí Luân Đôn sau vụ bắt cóc?”.
“Thế ai là người mà mày gọi là Sphinx chứ?”.
Gabriel không thèm trả lời và tiếp tục nói. “Sphinx biết rằng nếu những tên bắt cóc không thả Elizabeth Halton ra thì cuối cùng cha của cô ta sẽ tự giải quyết vấn đề. Hắn biết Robert Halton sẽ cung cấp thứ duy nhất ông ta có, tiền. Hắn còn biết rằng người nào đó sẽ phải giao tiền. Hắn đã chờ Halton thực hiện yêu cầu. Sau đó hắn lợi dụng cơ hội đó để trả thù”.
“Dù sao mày cũng đã đến”, Ishaq không thể ngăn chút ngạc nhiên đang thể hiện trong giọng nói. “Chắc chắn mày biết đây là số phận của mày. Sao mày làm thế? Sao mày muốn đổi lấy mạng sống cho người khác – cho đứa con gái hư của thằng cha tỉ phú người Mỹ?”.
“Cô ấy đâu, Ishaq?”.
“Mày nghĩ là tao sẽ cho mày biết à, cho dù tao biết rõ con bé ở đâu?”.
“Mày biết chính xác cô ta ở đâu. Cô ấy là người vô tội, Ishaq. Ngay cả dưới cái khẩu hiệu lệch lạc takfir của mày, mày cũng không có quyền giết cô ấy”.
“Cô ta là con gái của đại sứ Mỹ, con gái đỡ đầu của tổng thống Mỹ và phát ngôn đồng tình với cuộc chiến ở Irắc. Cô ta là mục tiêu hợp lệ theo luật của chúng tao hay của bất kỳ ai”.
“Chỉ có khủng bố mới xem Elizabeth Halton là mục tiêu hợp lệ. Chúng ta có thoả thuận rồi. ba mươi triệu đô la cho mạng sống của Elizabeth Halton. Tao hy vọng mày có trách nhiệm với thoả thuận đó”.
“Mày không ở vị trí nêu ra yêu cầu, Allon à. Ngoài ra, luật của chúng tao cho phép chúng tao nói dối với những kẻ ngoại đạo khi cần thiết và lấy tiền cuả những kẻ ngoại đạo nếu phù hợp với nhu cầu của chúng tao. Ba mươi triệu đô la sẽ có tác dụng nhiều cho việc tài trợ công cuộc thánh chiến toàn cầu của chúng tao. Biết đâu chúng tao còn thể mua được vũ khí hạt nhân – thứ vũ khí chúng tao có thể sử dụng để quét sạch đất nước mày trên bản đồ”.
“Hãy giữ số tiền đó. Mua thứ vũ khí chết tiệt của mày nhưng hãy thả cô ta đi”.
Ishaq nhíu mày, dường như đã chán chủ đề này. “Hãy quay lại câu hỏi ban đầu của tao đi”, hắn nói. “Hanifah và Ahmed ở đâu?”
“Họ đang bị giữ ở Copenhagen. Khi mày yêu cầu tao giao tiền, tao đã đi Đan Mạch yêu cầu sử dụng vợ con mày làm vật bảo đảm. Người Đan Mạch tất nhiên đã đáp ứng ngay yêu cầu của tao. Nếu tao không còn sống sau vụ này – và nếu Elizabeth Halton không được trả tự do – gia đình mày sẽ biến khỏi mặt đất”.
Hắn hình như hơi run nhưng vẫn giữ gương mặt thách thức. “Mày nói dối”.
“Mày nói gì cũng được, Ishaq. Nhưng hãy tin tao, nếu có chuyện gì xảy ra với tao, mày sẽ không bao giờ nhìn thấy họ lần nữa”.
“Cho dù có thực là mày đã đưa họ sang Israel làm vật bảo đảm, khi thế giới biết họ đang bị giữ, sẽ có nhiều áp lực yêu cầu họ được thả ra lắm. Chính quyền của mày sẽ không nhờ ai cứu được đâu, chúng chỉ có thể sụp đổ thôi”. Hắn đứng phắt dậy nhìn đồng hồ. “Còn hai phút là tới nửa đêm. Chúng tao có việc cần ở mày trước khi hành hình. Hãy cung cấp tin cho chúng tao, đừng nên kháng cự, rồi cái chết của mày sẽ tương đối êm ả. Nếu mày cứ khăng khăng chống đối chúng tao, những anh chàng này sẽ xử lí mày. Lần này thì tao không ngăn chúng lại đâu”.
Hắn mở cửa bước ra ngoài sau đó quay sang nhìn Gabriel lần nữa. “Hình như đối với tao mày cũng sẽ sớm tử vì đạo thôi. Nếu mày cải đạo sang Hồi giáo trước khi chết, chỗ của mày ở thiên đường sẽ được bảo đảm. Tao có thể giúp nếu mày muốn. Thủ tục khá đơn giản”.
Ishaq không nhận được câu trả lời, hắn đóng cửa rồi móc khoá cẩn thận. Gabriel nhắm mắt. Hai với hai bằng bốn, anh nghĩ. Hai với hai bằng bốn.