Bé Hạt Mưa hoàn toàn không biết cha mẹ nó chỉ sống cách nó trong gang tấc. Hạt Mưa từ ngày đến làm a đầu trong nhà họ La, nó rất siêng năng, nó làm đủ chuyện: Nhúm lửa, nấu bếp, lau chùi bàn ghế, giặt áo hoặc bị các cô dì sai vặt. Dĩ nhiên là tối đến, lúc rỗi rảnh nó còn phải xoa bóp cho lão thái thái, quạt mát cho má Phùng, bắt dế, hoặc dán diều cho cậu Ngọc Lân... Tuy chỉ là một tiểu a đầu, nhưng công việc của nó lại đầu tắt mặt tối. Nó chỉ có một người bạn duy nhất là một a đầu khác ở phòng cạnh bên, lớn hơn nó bốn tuổi, tên là Bích La. Dĩ nhiên, Hạt Mưa rất mong được hầu hạ Quận chúa, nhưng dịp mà nó được gần bên người thật là hiếm hoi. Ngọc Lân chỉ mới năm tuổi, hồn nhiên nhưng rất nghịch. Trong nhà họ La, nó là con duy nhất nên được La thái thái cưng như trứng mỏng. Nó muốn gì được nấy. Nó chỉ thiếu một thứ, đấy là bạn bè. Vì vậy từ hôm Hạt Mưa vào nhà họ La, Ngọc Lân thích thú vô cùng. Nó đang cần một đứa bạn cùng lứa. Đối với trẻ thơ không có sự phân biệt chủ tớ. Và cũng chính vì vậy, trận đòn đầu tiên của Hạt Mưa trong nhà họ La cũng do Ngọc Lân mang đến. Hôm ấy, Ngọc Lân từ ngoài thích thú xông vào nhà bếp, nó kéo tay Hạt Mưa lôi về phía vườn hoa. Hạt Mưa này, mày ra đây xem. Xem gì chứ? Hạt Mưa nói nhưng không dám cãi lại. Ngọc Lân dừng trước một cây cổ thụ, nó chỉ lên trên nói: Xem kìa... trên đó có cái tổ chim, thấy không? Thấy rồi. Ngọc Lân xoa hai tay vào nhau, nói: Vậy thì để tao trèo lên đấy, bắt nó xuống cho mày nhé. Và Ngọc Lân bước ngay đến bên cây ra bộ leo. Hạt Mưa sợ quá, lấy tay kéo lấy áo nó. Đừng! Đừng! Cao lắm, nguy hiểm lắm, cậu leo coi chừng té đấy! Sợ gì! Thằng bé phủi tay Hạt Mưa ra, nó làm như thật can đảm – Leo cây là nghề của tao cơ mà. Tao sẽ leo lên đấy bắt mấy con chim kia xuống cho mày làm bạn, để mày không ngồi buồn nhớ nội nữa nghe không? Ngọc Lân nói là làm, nó bám tay chân vào cây và trèo thật nhanh. Hạt Mưa đứng dưới ngước mắt nhìn lên. Càng nhìn càng sợ. Này, này! Đừng có leo nữa... Tôi không cần tổ chim đâu, tôi cảm ơn đấy... Xuống đi! Xuống đi! Ngọc Lân không nghe, càng lúc nó lên càng cao. Thằng bé muốn tỏ ra mình anh hùng, mình là con trai. Nó phải bắt cho bằng được tổ chim đó. Nó đã đến thật gần, đưa tay ra... Tay không đủ dài. Thế là nó nhích tới một chút, mình trườn lên nhánh cây ngang. Gần tới... gần tới rồi... Nhưng đột nhiên “tách!” nhánh cây gãy ngang. Tấm thân của Ngọc Lân rơi xuống đất. “Ối”. Cậu ơi cậu! Bé Hạt Mưa sợ hãi hét to. Nó chồm tới, thấy máu, nó suýt ngất theo, nó hét – Má Phùng ơi! Chị Bích La ơi! Lão Văn! Lão Tiêu! Nó gần như gọi hết cả nhà. Mợ ơi, dì ơi, Lão thái thái ơi... Thiếu gia té rồi... Thiếu gia bị thương rồi... Tiếp đó cả tòa nhà rộng lớn như muốn vỡ tung. Một khung cảnh hỗn loạn... Rồi bác sĩ được gọi đến. La Chí Cang từ ngoài tiệm cũng được gọi về. Gia San khóc bù lu bù loa. Cô nàng sợ cậu con trai duy nhất của mình chết mất. Lão thái thái cũng thất thần... Đám gia nhân bận nhất... Nước, rồi thuốc... rồi quạt... Cả tuyết Hà và Phỉ Thúy, hai người ít rời phòng nhất cũng bước ra ngoài. Thằng bé được băng bó vết thương. Bác sĩ cho biết, chỉ nhẹ thôi nhờ không va vào chỗ hiểm. Và rõ ràng là như vậy, chỉ một lúc sau Ngọc Lân đã tỉnh lại, nó cười giỡn tỉnh bơ. Nó tiếc là không bắt được tổ chim. Khi bác sĩ ra về, trận hỗn loạn tạm lắng xuống, Lão thái thái mới truy nguyên, tìm lý do và trách nhiệm. Ai bảo nó đi bắt tổ chim? Lão thái thái hỏi. Bé Hạt Mưa từ lúc Ngọc Lân té ngã đã phải quỳ tại hiện trường theo lệnh của má Phùng. Má Phùng vội nói: Bé Hạt Mưa đấy. Nó còn quỳ đằng kia kìa. Cái con a đầu mới vào làm đấy à? Cả gan thật! Chí Cang giận dữ nói: Má Phùng, bà đem roi ra đây, tôi phải trừng trị con nhỏ này một trận. Tuyết Hà chợt thấy bấn loạn. Nàng vội bước tới can: Đừng, anh Chí Cang. Chúng nó đều còn bé cả, chưa biết gì. Ta mắng chửi rầy la nó được rồi, cần gì phải dùng đến roi chứ. Cô nói gì? Lão thái thái tròn mắt – Nó đã phạm tội tày trời như vậy mà cô còn bênh vực cho nó? Thật là bậy. Má Phùng đâu, bà cho nó một trận cho tôi xem. Thế là dưới gốc cổ thụ, bé Hạt Mưa nằm dài đó, má Phùng quất roi thẳng tay. Đám tôi tớ trong nhà đứng vây quanh. Chí Cang nói: Má Phùng, hỏi nó xem biết tội chưa? Những ngọn roi của má Phùng vút xuống làm Hạt Mưa đau quá khóc thét... Theo nội mấy năm trời phiêu bạt, dù có gian khổ gió sương, nhưng Hạt Mưa không hề ăn một roi đòn. Vậy mà bây giờ làm thân a đầu... Chẳng ai thương nó. Hạt Mưa vừa khóc vừa gọi: Nội ơi nội! Nội ở đâu? Sao nội không cứu con. Con không thèm a đầu nữa đâu... Con không biết làm gì cả. Thế này thì quá lắm. Đồ phản! La thái thái tức giận - Ở nhà tao mà dám khóc như để tang, má Phùng, hãy đánh thật đau hơn nữa. Má Phùng làm theo lệnh. Con bé Hạt Mưa bị đòn vọt đến rách cả áo. Tuyết Hà không dằn được, bước tới ngăn: Thôi đủ rồi, đủ rồi! Đừng đánh nữa. Mẹ! Con bé nó còn quá bé mà... Nhà chúng ta nên tích đức... Đừng đánh nó thế này... không nên ngược đãi trẻ nhỏ. Phỉ Thúy sợ hãi kêu lên: Quận chúa! Không kịp rồi... Bà lão có vẻ giận dữ hơn. Bà quay sang trừng mắt với Tuyết Hà. Cô nói gì? Ngược đãi trẻ nhỏ à? Tại sao cô lại nói vậy? Chỉ vì một đứa a đầu thế mà cô rủa chúng tôi ư? Hừ... Cô có vẻ lấy lòng kẻ ăn người ở dữ đa... Cô chỉ nghĩ đến bọn tôi tớ... Câu nói đầy nghiến của bà La thái thái khiến Tuyết Hà chựng lại. Chí Cang liếc nhìn về phía Tuyết Hà. Chàng cũng có vẻ không hài lòng. Đúng rồi, Tuyết Hà về đây hơn tám năm mà lòng lạnh như băng... chàng chưa hề thấy Hà tỏ một chút gì cho thấy là nghĩ đến mình... Vậy mà với con a đầu này, Chí Cang chợt thấy nóng mũi, lên tiếng: Má Phùng, đưa roi đây cho tôi! Chí Cang bước tới chụp lấy roi. Tuyết Hà Kinh hãi: Anh Chí Cang. Chuyện đánh một tiểu a đầu, cũng phải đích thân anh ra tay ư? Nếu nó cần phải có cô che chở thì phải đích thân tôi ra tay vậy. Chí Cang nói như hét. Và những ngọn roi quất mạnh xuống... Chí Cang không phải đánh Hạt Mưa mà đang quật cơn giận dữ lên Tuyết Hà. Con bé Hạt Mưa dưới những trận mưa roi lăn lộn. Nó đã khóc không thành tiếng. Tuyết Hà đứng ngẩn ra, không dám nói thêm điều gì. Nàng biết chỉ cần nói thêm một câu là Hạt Mưa sẽ khổ hơn. Nhưng nhìn những ngọn roi uất hận kia Tuyết Hà đã không cầm được nước mắt. Không phải chỉ có Tuyết Hà, Lão thái thái cũng không dằn lòng được. Thôi đánh bao nhiêu đó đủ rồi. Bà nói, Chí Cang mới chịu buông roi. Nhưng rồi quay lại, Chí Cang thấy Tuyết Hà khóc. Chàng lại giận dữ kéo tay Tuyết Hà lôi về phòng riêng. Nào đến đây! Tại sao cô lại khóc? Tôi khóc vì... Tuyết Hà nghẹn ngào nói – Tôi tội nghiệp cho con bé, nó còn nhỏ quá, nó không biết gì... Vậy mà phải gánh lấy cái uất hận người ta dành cho tôi. Hừ... Cô biết tất cả phải không? Cô đã thấy rõ cả tim đen của tôi. Chí Cang nghiến răng, nâng cằm Tuyết Hà lên, chàng như muốn bóp nát Hà ra từng mảnh nhỏ mới hả giận – Đừng có thách thức tôi, tôi không phải là thánh nhân đâu. Cái chuyện cô làm nhục tôi mãi mãi tôi không bao giờ quên. Rồi sẽ có một ngày nào đó... Tôi sẽ thanh toán... Cô nhớ đấy... Chí Cang bỏ ra ngoài. Tuyết Hà đứng đấy như một pho tượng gỗ. ° ° ° Tối hôm ấy, khi Hạt Mưa tỉnh lại nó thấy Tuyết Hà đang xoa thuốc lên những vết roi trên người nó. Cái đau còn đó. Nhưng những ngón tay kia sao lại êm ái như vậy. Hạt Mưa chợt cảm thấy có bị đòn thế này cũng không sao. Miễn là... Phỉ Thúy đợi Tuyết Hà xoa thuốc cho Hạt Mưa xong, lấy một chiếc chăn mới đắp cho bé. Bích La cũng đứng gần đấy, bé Hạt Mưa nghe Tuyết Hà dặn dò Bích La: Em phải chăm sóc cho Hạt Mưa. Con bé còn nhỏ quá lại bị roi, thương tích thế này... Nhớ đừng để em nó nằm nghiêng, nằm lên vết thương nó đau tội nghiệp. Bích La nói: Vâng, thưa mợ, mợ yên tâm. Con sẽ chăm sóc nó. Tuyết Hà nhìn bé Hạt Mưa nằm yên, không hiểu sao, những giọt nước mắt lại chảy dài. Hạt Mưa không dằn lòng được xúc động, nó đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, lau mắt cho Hà, nó nói: Mợ ơi, sao mợ lại đối xử với con tốt như vậy? Ban nãy mợ đã xin đòn giùm con, bây giờ lại xức thuốc cho con. Lại còn cho con chăn mới, khóc tội con nữa. Sao vậy? Con chỉ là một tiểu a đầu thôi mà? Tuyết Hà chỉ ngồi yên... Một tình cảm lạ lùng nào đó... Có lẽ chỉ là tình thương người... nó đang bóp chặt quả tim nàng. Nỗi đau không phải chỉ ở lồng ngực mà nó lan dần ra từng sợi thần kinh.