Dịch giả: Dương Linh
Chương XVII

     ới một cảm giác mình hoàn toàn lạc lõng, bà Oliver cố thu mình nhớ lại trong một góc hậu trường, nhỏ xíu, chật chội. Chung quanh bà, rất nhiều diễn viên trẻ đang tẩy trang, mặt bóng những mỡ thỉnh thoảng họ lại nài ép bà uống một cốc bia mà bà không thích chút nào.
Bà Upward sau khi vui vẻ trở lại, giục Robin và Oliver đi sớm: họ phải có mặt tại nhà hát trước giờ mở màn. Robin đã lo chuẩn bị mọi thứ cần thiết để lúc mình đi vắng, bà mẹ không thiếu thốn cái gì, thậm chí hai lần đã ra xe rồi, anh ta còn trở vào nhà để soát xét lại mọi việc.
Khi trở ra xe lần thứ hai, anh ta cười:
- Mạ tôi đang bấm số gọi điện. Bà không nói gọi cho ai, nhưng tôi đoán được!
- Tôi cũng vậy! - Bà Oliver nói.
- Thử nói xem!
- Hercule Poirot.
- Bà đoán đúng. Bà muốn bắt ông ta nói, nhưng không muốn để người khác biết. Mạ tôi thích những chuyện bí bí mật mật như thế.... Bà Ariadne này, tối nay đi xem vở, tôi muốn bà cho ý kiến dứt khoát về Cecil... Nếu bà thấy anh ta không thể vào vai Eric, thì thôi, tôi không ép!
Trái với Oliver, Robin tỏ ra rất thoải mái giữa môi trường này. Anh ta vớ được Cecil, kẹp chặt anh ta vào một góc tường, nói một thôi một hồi, không để cho anh diễn viên nọ lúc nào để đáp một lời. Bà Oliver thấy Cecil không có cảm tình, và thích một diễn viên khác là Michael, đang đứng nói chuyện với bà lúc này.
Đúng là anh này tinh quái, lém lỉnh:
- Hoan nghênh cậu Robin đã đến. Mời mãi, cuối cùng hôm nay mới gặp. Tất nhiên, cậu ta đâu có được tự do muốn làm gì thì làm! Bị một người đàn bà kinh khủng kèm riết! Cho nên, xá tội cho hắn... Tuy nhiên, tài năng lắm mà làm gì, khi phải hy sinh mình nhân danh tình mẫu tử! Có những phụ nữ thực là ghê gớm, bà có đồng ý thế không? Bà có biết bà ta đã làm gì với anh chàng Alex Roscof tội nghiệp? Chăm chút, âu yếm gần một năm trời, đến khi phát hiện anh ta chẳng phải là người Nga di tản gì cả... Đành rằng anh ta đã lừa bà, nói một tấc đến trời, nhưng thế thì đã làm sao, một khi yêu nhau?... Tóm lại, khi biết anh chàng chỉ là con một ông thợ may còm ở East End, bà ta bỏ rơi liền. Ngọt như không!... Tuy nhiên, về phía Alex, hắn cũng rất sung sướng thoát khỏi nanh vuốt của bà ta! Theo hắn nói, có những lúc bà ta rất dữ tợn... Như người điên, hắn bảo thế... Nổi khùng lên kinh khủng!... Này Robin! Đang nói chuyện về bà Mạ của cậu đấy! Tiếc là hôm nay bà không đến! Nhưng cậu mời bà Oliver tới là rất hay... một phụ nữ tuyệt vời! Đã hư cấu ra biết bao vụ án ky kỳ!
... Họ ào ào đi ra từng nhóm để vào một quán rượu, tiếp tục vừa uống bia vừa nói “Chuyện nghề nghiệp”. Khi lên xe để trở về Broadhinny, bà Oliver đã mệt lử. Vừa ngồi lên ghế, mắt bà đã trĩu nặng và bà ngủ một giấc, chỉ mở mắt lúc xe về đến nhà.
- Để tôi đi cất xe - Robin nói - bà cứ vào trước, khỏi đợi! Cửa không khóa.
Bà Oliver bước lên bậc thềm, đẩy cửa đi vào. Trong biệt thự, không thấy có ánh đèn. Bà bực dọc trong lòng, cho là chủ nhân giàu vậy mà hà tiện chút ánh sáng. Vào tới phòng ngoài, ngửi thấy một mùi dễ chịu, mùi nước hoa loại sang. Trong một thoáng bà Oliver tự hỏi có đúng là biệt thự Laburnums hay không. Trong tối bà rờ tay tìm nứt điện và bật. Ánh sáng lại chan hòa.
Qua cánh cửa hé mở của phòng khách, bà nhìn thấy một cẳng chân. Như vậy là bà Upward chưa đi nằm! Chắc bà đang ngồi ghế thì buồn ngủ, rồi thiếp đi trong tối.
Bà Oliver đi tới cửa, bật đèn phòng khách.
- Chúng tôi...
Câu nói ngừng bặt tại đó. Bà Oliver đưa tay lên ngực. Bà muốn kêu lên, gọi cấp cứu, nhưng không thốt nên lời.
- Robin! - Bà lầm bầm - Robin!...
Một lát sau anh ta mới tới. Nghe thấy anh ta bước lên bậc thềm, miệng huýt sáo. Bà cuống lên, chạy lại phía anh:
- Robin, đừng vào!... Đừng vào!... Mẹ anh... Mẹ anh đã chết.... và tôi cho là bà bị ám sát...