CHƯƠNG 10
Đụng độ

     ư Nhiễm Nhiễm sau khi quay quảng cáo không thành công, từ đảo Hải Nam quay về, định kiếm chút tiền đầu tư từ dì út Dư Doanh nhưng thất bại, nhưng cô không hề bị sốc vì trong mắt cô, chuyện này rất bình thường, nếu mà nổi tiếng quá dễ dàng thì còn gì là thú vị.
Dư Doanh bảo cô tham gia vào cuộc thi “Ngôi sao tương lai”, cô đã đi, và nhanh chóng được lọt vào Top 50, lúc này cô gặp lại người quen, thành phần ban giám khảo có Lộ Kiệt.
Lộ Kiệt thấy Dư Nhiễm Nhiễm thì không hề tỏ ra kinh ngạc. Những cô gái xinh đẹp nhất trong thành phố này hầu như đều tụ hội về đây, cuộc thi này ít nhiều cũng là một cơ hội tốt để họ nhanh chóng thành công, nếu không tham gia thì thật đáng tiếc.
Nhưng Lộ Kiệt vẫn muốn nói với bạn gái cũ rằng, dựa vào bản lĩnh của cô thì muốn lọt vào Top 20 gần như là việc không thể, vì cho dù điều kiện của cô tốt đến đâu thì danh sách những người trong Top 20 đều đã được định trước, việc tuyển chọn trước đó chỉ là để che mắt mọi người mà thôi. Muốn có sự công bằng thực sự đâu dễ dàng như thế.
Quả nhiên, Dư Nhiễm Nhiễm bị đá khỏi Top 30. Cô cũng chẳng chấp làm gì, ngược lại còn tỏ ra đắc ý.
Bởi vì thông qua cuộc thi lần này, cô đã moi được một tin vô cùng quan trọng, đó là Lộ Kiệt chưa hề kết hôn, vẫn là một anh chàng đơn thân có giá trị ngang kim cương.
Dư Nhiễm Nhiễm cảm thấy tình yêu lẽ ra đã đóng băng của mình bỗng dưng lại bốc cháy, anh chưa kết hôn, đương nhiên chứng tỏ cô vẫn có quyền yêu anh, mà cho dù anh đã kết hôn thì người khác thích anh cũng là quyền của người ta!
Lộ Kiệt cảm nhận rõ ràng rằng mình đã bị người ta “ngắm” trúng, anh căm ghét cái cảm giác này, giống như một miếng xương vẫn còn dính lại chút thịt. Anh không muốn quan tâm tới Dư Nhiễm Nhiễm, nhưng lại không có cách nào cư xử bất nhã với cô trước mặt mọi người, ít ra thì anh cũng không muốn mọi người biết Dư Nhiễm Nhiễm là bạn gái cũ của anh, nếu không thì làm sao anh có thể tiếp tục làm giám khảo được nữa.
Thế là Dư Nhiễm Nhiễm lại tìm được cơ hội, trong đầu cô lúc nào cũng có tinh thần “không từ bỏ, không từ bỏ” của Hứa Tam Đa(1). Trong tình yêu, cô rất giống Hứa Tam Đa, chuyện gì mình đã quyết định thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để thực hiện, sẽ bám riết không tha, cho dù không chiếm được người đó thì cũng sẽ ép người đó đến phát điên.
Dư Nhiễm Nhiễm bị loại khỏi cuộc thi, không có việc gì làm nên cả ngày bám lấy Lộ Kiệt. Lộ Kiệt khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian nghỉ ngơi, lập tức bị Dư Nhiễm Nhiễm “chiếm” mất.
Dư Nhiễm Nhiễm mặc bộ đồ leo núi, cả người toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ mới lớn tràn đầy sức sống, làn da mịn màng và trắng trẻo như da em bé, đôi mắt mở lớn. Lộ Kiệt đứng trên bậc cấp, từ cao nhìn xuống, trông cô thật đáng thương, Nhiễm Nhiễm nói với Lộ Kiệt:
- Đi mà, đi mà, chỗ đó thích lắm, tên là Hoàng Vân Động, ở ngay gần thị trấn nhà ông bà ngoại em, thích lắm.
Lộ Kiệt dở khóc dở cười, không biết cô lại giở trò gì mới. Thực ra anh không phải là một gã đàn ông xấu xa, đa tình, chỉ là anh quá cá tính, lại có gương mặt đẹp, rất dễ thu hút những cô gái mới thành niên, nói thẳng ra thì chỉ vì cái vẻ “ngầu” của anh mới khiến anh thành ra như thế.
Lộ Kiệt xua tay, đi lên trên:
- Không đâu, anh không muốn đi, mùa đông lên núi dễ bị ốm lắm.
- Đừng mà! - Áo Lộ Kiệt bị người ta kéo lại, quay đầu lại đã thấy gương mặt sốt ruột của Dư Nhiễm Nhiễm. - Ai nói mùa đông thì không đi được, mấy hôm trước dì út của em đến đấy rồi, dì ấy còn đi cơ mà!
Nhiễm Nhiễm nghe mẹ nói dì út Dư Doanh đã đến thị trấn, trực giác nói với cô rằng dì út đi chơi chứ không phải là đi thăm ông bà ngoại. Bên cạnh thị trấn đó có một nơi tên là Hoàng Vân Động, vừa thấy Lộ Kiệt nói là mùa đông chẳng ai đi tới đó nên cô buột miệng nói ra chuyện của Dư Doanh.
Lộ Kiệt đã sắp lên đến bậc cầu thang cuối cùng, nghe Nhiễm Nhiễm nói vậy thì thoáng khựng lại, lùi về sau một bước rồi quay đầu, ngạc nhiên nói với Nhiễm Nhiễm:
- Hoàng Vân Động?
- Vâng! - Nhiễm Nhiễm đã nhìn thấy tia hy vọng.
- Ừm! Được rồi! Thế thì đi!
- Cái gì?
- Thì đi!
- Nhưng sắp tối rồi!
- Có xe thì em sợ gì?
Lộ Kiệt lên lầu, nhét vài bộ quần áo vào túi rồi kéo Nhiễm Nhiễm vẫn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì lên xe, lái về hướng Hoàng Vân Động. Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe nói:
- Em biết có một khách sạn hay lắm, lần trước em đã ở đó rồi, rất thú vị, xây bằng gỗ, đặc biệt lắm, hôm nay chúng ta sẽ ngủ tại đó.
Dư Doanh và Ngô Bá Vinh đang đi ra cửa thì nhìn thấy Lộ Kiệt với Nhiễm Nhiễm đeo ba lô trên lưng đang bước vào.
Bốn người mặt đối mặt với nhau. Ngô Bá Vinh không biết hai người kia, thấy Dư Doanh đi phía trước đứng khựng lại thì hỏi:
- Sao thế?
Nhiễm Nhiễm là người ngạc nhiên nhất, há hốc mồm đứng nhìn. Cô cũng đã lường trước là có thể sẽ gặp dì út, nhưng không thể ngờ rằng dì út lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác trong một buổi tối và ở nơi này. Cho dù có ngốc đến đâu thì cô cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, huống hồ cô lại không hề ngốc, chỉ là hơi vô tâm một chút thôi.
Chỉ có Lộ Kiệt là người hoàn hồn lại trước tiên, anh cười với Dư Doanh. Dư Doanh muốn gượng cười, nhưng cơ mặt đã đông cứng. Một mặt là giận Nhiễm Nhiễm vì lại đi cùng Lộ Kiệt, một mặt là không biết nên đối mặt với sự thực này như thế nào. Khi mà cô đã sẵn sàng để từ bỏ mối tình vụng trộm này thì lại bị người mà mình không muốn gặp nhất bắt gặp.
Cô còn nhớ mình từng thao thao bất tuyệt dạy bảo Nhiễm Nhiễm, nói là đàn ông đã kết hôn không đáng tin, chỉ có những kẻ bại não mới yêu họ, mới chơi trò tình yêu với họ. Bây giờ thì cô đang như một kẻ ngốc, tự vả vào mặt mình ngay trước mặt Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm gọi nhỏ:
- Dì út.
Ngô Bá Vinh hiểu ra mọi chuyện, quay sang nhìn Dư Doanh với ánh mắt dò hỏi, ý là có cần giải thích gì không. Nhưng lúc này, trong hoàn cảnh này, giải thích với một đứa con gái đã trưởng thành chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình. Ai mà không biết có chuyện gì đã xảy ra? Giải thích thì có ích gì?
Ngô Bá Vinh buông một câu:
- Anh lái xe ra đã.
- Chào anh, tôi là Lộ Kiệt! - Nhưng Lộ Kiệt đã đưa tay ra, nhiệt tình bắt tay Ngô Bá Vinh, cái bắt tay rất chặt.
- Chào anh, tôi là Ngô Bá Vinh.
Lộ Kiệt đã nhớ ra, buổi tối hôm ấy, khi anh muốn hôn người đàn bà đó, người đàn bà như đóa hoa đào nở rộ trong đêm đó, cô đã gọi: “Bá Vinh, Bá Vinh”.
Một cảm giác khó nói thành lời dâng lên trong tim Lộ Kiệt, toàn bộ suy nghĩ của anh bị choán hết bởi hình ảnh Dư Doanh nằm trên người Ngô Bá Vinh và gọi tên anh ta, bởi vì anh biết cái cảm giác đó, cái sự phong tình, lẳng lơ đó chỉ dành riêng cho một người đàn ông, cảm giác đó khiến anh thấy đố kỵ.
Ngô Bá Vinh kinh ngạc khi cảm thấy nguồn lực từ tay Lộ Kiệt truyền tới, rất không hữu hảo, mà còn tràn đầy sát khí. Sự đối đầu bằng sức mạnh giữa hai người đàn ông với nhau cũng giống như một lời tuyên chiến. Ngô Bá Vinh nhìn thấy ánh mắt Lộ Kiệt nhìn Dư Doanh, ánh mắt ấy cũng giống như ánh mắt của mình khi nhìn Dư Doanh, tràn đầy dục vọng và hứng thú, tràn đầy khát vọng và tưởng tượng về thân thể cô.
Ngô Bá Vinh bỗng dưng nổi giận, muốn anh từ bỏ Dư Doanh thì được, nhưng nếu có người nào đó muốn cướp lấy cô thì tuyệt đối không được. Anh yêu hoặc không yêu, anh có thể quyết định, nếu chỉ là anh với Dư Doanh, có thể đó là một khoảng hồi ức đẹp nhất. Nhưng từ trước tới nay chưa có người đàn ông nào tới cướp người đàn bà này của anh. Anh có thể cảm nhận được dã tâm của người đàn ông này và tâm lý chiếm hữu Dư Doanh của anh ta. Người đàn bà này là của anh, là sản phẩm nghệ thuật mà anh đã tạo ra, là một bảo bối quý có một không hai, không thể để người khác cướp mất. Ngô Bá Vinh chỉ mới nghĩ thế đã thấy lửa giận bốc lên.
Lộ Kiệt nhìn Dư Doanh nói:
- Hai người cũng đi leo núi sao? Hay là mai cùng đi?
Dư Doanh vội vã lắc đầu, Nhiễm Nhiễm kéo cô sang một bên, thì thào nói:
- Yên tâm đi! Con không nói với dượng út đâu.
Dư Doanh cảm thấy sao con bé này lại ngốc như thế, chả trách gặp phải Lộ Kiệt. Cô thấy sự việc đã bại lộ nên chẳng nói gì nhiều, chỉ buông một câu:
- Con cũng cẩn thận một chút.
- Dạ!
Dư Doanh bỏ lại ba người ở sau lưng, tự mình đi về phía chiếc xe. Ngô Bá Vinh ngồi lên, chẳng nói gì nhiều, lẳng lặng lái xe.
Con đường đó thật đơn độc, chiếc xe đi như không có mục đích, không lái về phía thành phố, cũng không về thị trấn. Ngô Bá Vinh lái một mạch, thấy trước mặt có một cái khách sạn, chẳng nói năng gì, kéo ngay Dư Doanh vào đó.
Dư Doanh cũng không phản kháng, cô tự nói với mình:
- Chẳng phải nói là mặc kệ một triệu người đó sao? Dù sao thì sự việc cũng như thế rồi, đều là ý trời.
Một nỗi bi quan chấp nhận số phận lan khắp trái tim cô, đánh bại sự kiên cường của cô. Chẳng nhẽ cô với người đàn ông này cứ phải quấn lấy nhau mãi sao? Cô muốn thoát khỏi trò đùa ác ý này của số phận.
Cô sợ mối quan hệ này bị người khác phát hiện sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cô. Nhưng hôm nay, khi thực sự bị phát hiện rồi thì cô lại cảm thấy thực ra nó không ảnh hưởng gì cả. Trong lòng cô thực sự không để tâm tới chuyện này, ngược lại, cô muốn nghe theo anh, tối nay, cô sẽ không nghĩ gì cả, không muốn nghĩ gì cả. Cô khát khao tình yêu của anh, cô như người khát đi trên sa mạc, đã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Hai người không ai bảo ai, lặng lẽ đi vào phòng, vừa đóng cửa lại, cũng chẳng ai nói điều gì, chỉ lao vào nhau mà hôn ngấu nghiến. Ngô Bá Vinh cảm giác mình đã dựng đứng lên, sự phẫn nộ và cơn khát tình đã bộc phát cùng một lúc. Sự bình tĩnh và chững chạc của anh ở khách sạn ban nãy đã không còn nữa, anh giờ đây như một con dã thú nguyên thủy, cắn chặt lấy con mồi của mình, không chịu buông ra.
Anh cắn Dư Doanh, giống như đang muốn cắn nát cô rồi nhét cô vào bụng. Dư Doanh cảm thấy một niềm khoái cảm gần như tuyệt vọng, cô biết mình đang sa đọa, mình đang bị hút vào một cái động sâu không đáy. Cô đang rơi, rơi rất nhanh, xung quanh lạnh lẽo và tối hun hút.
Ngô Bá Vinh không nói gì với cô, không cần phải nói gì cả. Họ đều hiểu, hiểu rằng kế hoạch trốn chạy đối phương của mình đã thất bại hoàn toàn, hơn nữa họ lại càng đẩy mối quan hệ của mình ra gần bờ vực hơn. Những kích thích và nỗi đau trên con đường này đã nhắc nhở họ rằng, họ vẫn còn sống.
Thì ra, sự trưởng thành, lý trí, hoặc là cách ứng xử thông minh đều không thể giúp con người hoàn toàn thoát khỏi tình yêu và dục vọng. Trong tình yêu ấy đã có cả tình dục, không còn trong sáng như tình yêu thời học sinh.
Khi trái tim tôi không còn yêu anh nữa, cơ thể tôi vẫn yêu; khi cơ thể tôi yêu anh thì trái tim tôi sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh.
Nhiễm Nhiễm và Lộ Kiệt ngồi xuống vị trí mà vừa nãy Ngô Bá Vinh và Dư Doanh đã ngồi. Lộ Kiệt cũng chọn góc này vì trực giác mách bảo với anh rằng, vừa nãy Dư Doanh đã ngồi ở đây.
Chắc chắn là cô sẽ chọn vị trí này, bởi vì nó ở gần cửa sổ, và còn có một tấm bình phong, có thể che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài kia.
Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn từ cuộc đụng độ kỳ lạ với dì út và người tình của dì. Lộ Kiệt nói:
- Đó không phải là dượng út của em sao?
- Không phải, nhưng mà dì út không phải loại người đó. Lộ Kiệt hơi buồn cười:
- Thế là loại người nào?
- Là loại người… - Nhiễm Nhiễm không biết nên hình dung thế nào, trong mắt cô, dì út tuy rất biết cách ăn mặc, trang điểm, nhưng không phải người cực kỳ xinh đẹp, ngoại hình bình thường, ít nhất thì so với cô, chắc chắn cũng không phải mỹ nhân. Điều cốt lõi nhất là, mỗi lần nhìn thấy dì út, cô đều có cảm giác dì rất am hiểu mọi chuyện, tại sao dì cũng ngoại tình?
Nhiễm Nhiễm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như nhìn thấy khủng long ngay giữa vườn thú thế kỷ XXI.
Lộ Kiệt biết cô nghĩ không thông, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ của cô rất nực cười, đành nói:
- Những việc như thế này không có lý do đâu. Nhiễm Nhiễm không hiểu:
- Thích một người sao lại không có lý do? Dì út của em cái gì cũng có, vì sao còn thế? Dì lúc nào cũng có vẻ sống rất tốt.
Lộ Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như Dư Doanh đã từng nhìn. Những lời này không phải anh nói cho Nhiễm Nhiễm nghe, mà là đang nói cho chính mình:
- Việc gì cần nhiều lý do thế! Em nghĩ xem, nếu em gặp một người, hai người hàng ngày trò chuyện với nhau qua điện thoại, em cảm thấy mình hơi thích người đó, bỗng dưng anh ta biến mất, không tồn tại nữa, tới khi anh ta xuất hiện trở lại, em sẽ phát hiện ra cảm giác thích ngày trước của mình cũng biến mất không để lại dấu vết, em có thể giải thích được cái thích ban đầu và sự không thích hiện tại là vì sao không? Em tìm được lý do không?
Nhiễm Nhiễm vẫn cố:
- Không phải mà! Khi anh ấy xuất hiện, hàng ngày ở bên nhau thì sẽ có cảm giác thôi! Anh ấy không xuất hiện nữa, biến mất lâu quá thì sẽ mất cảm giác.
- Thế em có thể giải thích là vì sao có những người đã rất lâu không gặp nhưng em vẫn yêu người ta không?
Lần này thì Nhiễm Nhiễm im lặng luôn, không biết nên trả lời thế nào. Lộ Kiệt vỗ đầu cô đầy vẻ đồng cảm, kết luận:
- Đó chính là thời điểm yêu không đúng. Khi em yêu anh ta, anh ta không yêu em, khi anh ta muốn có tình yêu của em thì ngọn lửa tình yêu của em đã cháy hết. Xin lỗi, khi đó muốn ép em phải thích cũng không thích nổi. Em còn nhỏ, từ từ sẽ hiểu thôi.
Nhiễm Nhiễm trợn đôi mắt đen láy lên nói:
- Em không còn nhỏ nữa, anh hiểu mà.
Lộ Kiệt không biết nên nói gì, bèn đứng lên:
- Anh đi đặt hai phòng, em mau lên phòng nghỉ ngơi đi!
Mai chúng ta quay về!
Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không biết vì sao lại như thế. Cô đeo ba lô đến đây, rồi ngày mai lại phải quay về, hơn nữa Lộ Kiệt còn ngủ riêng với cô.
Cô đứng lên giậm chân, Lộ Kiệt, đồ khốn nạn, thế anh đến đây để làm gì?
Dư Doanh về thị trấn vào ngày hôm sau. Trưa hôm đó, cô thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về thành phố X. Dù sao sự việc cũng đã như thế rồi, lẽ ra đã hạ quyết tâm để chia tay với Ngô Bá Vinh, không ngờ kết cục của buổi chia tay này lại trở thành một vở kịch trong mắt Nhiễm Nhiễm. Cô không nghĩ ra cách gì để giải quyết, nhưng trong lòng thì hiểu rõ, mối quan hệ của mình với Ngô Bá Vinh đã sâu sắc hơn mình tưởng rất nhiều.
Mẹ của Dư Doanh, bà Trương Lộ có vẻ rất lưu luyến đứa bé, bảo hay là để đứa bé lại bà nuôi. Giờ Bảo Bảo đã trở thành bảo bối trong lòng mọi người, ai cũng muốn được ở gần nó.
Dư Doanh nhìn mái tóc đã ngả bạc và gương mặt đầy nếp nhăn của mẹ đang mỉm cười hạnh phúc khi nhìn Bảo Bảo, thì dù không nỡ rời Bảo Bảo, cô vẫn gật đầu. Mẹ cô nuôi Bảo Bảo chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa công việc của cô cũng bận rộn, để mẹ cô nuôi giúp một thời gian sẽ tốt hơn.
Dư Doanh cầm túi lên, Bảo Bảo vẫn đang ngủ say. Cô hôn nhẹ lên đôi má nhỏ bé của nó rồi đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Bảo Bảo vang lên.
Dư Doanh vội vàng quay đầu lại, ôm con vào lòng, ru bé ngủ. Bảo Bảo vừa nghe thấy tiếng của Dư Doanh đã lại an lành nhắm mắt ngủ tiếp.
Lần này thì Dư Doanh không nỡ để con lại cho mẹ nữa, nói gì cũng không đồng ý, chỉ nói là mẹ chồng sẽ nhớ con bé nên kiên quyết đòi đưa nó về.
Bà Trương Lộ biết Dư Doanh không đồng ý nên chẳng còn cách nào, đành nhìn Dư Doanh bế Bảo Bảo đi bằng đôi mắt đầy lưu luyến. Dư Doanh cảm thấy nỗi buồn đè nặng trong tim. Lẽ ra cô định về nhà để tìm kiếm chút bình an hiếm hoi, không ngờ lại khiến mẹ đau lòng hơn.
Nhưng Bảo Bảo thực sự không thể xa cô được. Dư Doanh ôm con vào lòng, cảm giác vô cùng ấm áp, bao nhiêu khó khăn mà cô sắp phải đối mặt dường như đều tan biến, cô tham lam hưởng thụ cái cảm giác thích thú khi những ngón tay nhỏ xíu của con bám vào người mình.
Cô nghiến răng, nghĩ rằng con người ngoài tình cảm thì vẫn còn phải sinh tồn. Phòng khám thời gian vừa qua đóng cửa không lý do, nếu cứ tiếp tục như thế thì các khách quen sẽ có ý kiến, rồi nguồn khách sẽ mất. Thành phố X cho dù có nhiều vấn đề khó khăn đến đâu thì cô cũng không thể biến mất khỏi nó được.
Tình cảm của cô đã gặp phải giông tố, nếu ngay cả cơ sở kinh tế cũng lung lay thì quả là một kết cục tồi.
Sau khi về thành phố X, Trình Tề lại đi Thanh Đảo, đi cùng anh còn có Lý Mạc Mai. Dư Doanh biết tin này tỏ ra không vui. Vì sao Trình Tề cứ phải đi Thanh Đảo với Lý Mạc Mai? Chẳng nhẽ cả bệnh viện chỉ có hai người họ là tinh anh thôi sao?
Nghĩ lại lần trước, sau khi nói với Lý Mạc Mai về hội “Hẹn hò tám phút”, Lý Mạc Mai đã không còn chủ động liên lạc với cô nữa, hóa ra là bỏ đi Thanh Đảo rồi.
Dư Doanh gọi điện thoại cho Trình Tề, đầu bên kia rất ồn:
- Dư Doanh, lát nữa anh gọi lại cho em, ở bệnh viện ồn quá.
Dư Doanh cúp điện thoại theo thói quen. Hồi mới kết hôn với nhau, Trình Tề đi công tác, Dư Doanh gọi điện thoại cho anh, anh thường có vẻ rất bận rộn, chẳng nói năng gì nhiều, hoặc là nói là để lát nữa gọi lại, hoặc là chỉ nói vài câu ngắn ngủi rồi cúp máy, dần dần hai người đã tạo thành thói quen, nếu không có việc gì thì không gọi điện cho nhau, có việc gì thì có khi cũng chỉ nhắn một tin thông báo. Về sau, đến cả tin nhắn hai người cũng lười.
Giờ Dư Doanh nghĩ, có thể là vì hồi mới cưới, cô và anh đã không có sự hòa hợp, cả hai người đều quá độc lập với nhau, không ai muốn can thiệp vào chuyện của ai. Trình Tề không kể chuyện gì cho Dư Doanh nghe, dù sao thì công việc của anh, tự anh có thể quyết định được. Còn Dư Doanh thì cũng chẳng có chuyện gì cần Trình Tề giúp đỡ, việc gì nặng nhọc thì cô bỏ tiền ra thuê người, việc gì nhẹ nhàng thì cô có thể giải quyết gọn gàng, nhanh chóng. Hai người ngoại trừ mối quan hệ vợ chồng trên pháp luật, ngoài ra không có sự liên quan nào lớn.
Dư Doanh không có ý định ly hôn với Trình Tề, trước tiên là vì bố mẹ cô sẽ không chịu đựng nổi, sau đó là vì sự nghiệp của cô và cả Trình Tề đều sẽ bị ảnh hưởng. Hai người họ đều là những bác sĩ có tiếng tăm trong thành phố, mặc dù vào thời đại mà mọi người không mấy quan tâm tới đời tư của nhau như hiện nay nhưng việc này dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của họ. Điều quan trọng nhất là Dư Doanh không đủ dũng cảm. Sống với Trình Tề đã trở thành một thói quen, cô không có dũng khí đối diện với một cuộc sống tương lai không có anh.
Dư Doanh lắc đầu, không thể có ý nghĩ ly hôn thêm một lần nào nữa.
Nhưng bản thân cô cũng biết, những lý do có thể nhìn thấy này chỉ là lý do bên ngoài, còn lý do mà bản thân cô không muốn thừa nhận là Ngô Bá Vinh có đáng để cô ly hôn không? Mặc dù cuộc hôn nhân này không nồng nàn cũng chẳng nhạt nhẽo, nhưng nếu nguyên nhân dẫn tới việc ly hôn là Ngô Bá Vinh thì hành động này của cô trong mắt Ngô Bá Vinh có thể là một sự uy hiếp, giống như thể mình mang một thân thể đầy máu me đến để bắt anh phải yêu mình.
Dư Doanh không muốn làm người đàn bà như thế. Nếu thực sự phải ly hôn, thì đó là vì cô không thể tiếp tục cuộc sống này nữa, chứ không thể là vì Ngô Bá Vinh. Cô không muốn mình hèn mọn đến mức ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dư Doanh tự pha cho mình một cốc bột ngũ cốc, luộc một quả trứng rồi gọi điện thoại cho mẹ chồng, nhờ bà sang trông con. Mẹ chồng đến nhà, Dư Doanh giao Bảo Bảo cho bà rồi đến phòng khám, lúc ấy đã muộn mất một tiếng. Cũng may mà hôm nay Châu Lệ Cẩm đến sớm, đã làm xong mọi công việc vệ sinh phòng khám, sổ công tác cũng đã ghi chú rõ ràng, còn gọi điện thoại cho những người bệnh hẹn đến khám.
Dư Doanh cười với Châu Lệ Cẩm, Châu Lệ Cẩm đứng lên pha cho cô một tách cà phê, đưa cho cô. Dư Doanh nhìn lại cái phòng khám nhỏ của mình, vừa vào cửa là thấy bàn tiếp khách và phòng khách là một, Châu Lệ Cẩm thường hay đứng ở bàn tiếp khách, mặc dù cô không quy định Châu Lệ Cẩm phải đứng khi làm việc, nhưng Châu Lệ Cẩm vẫn tự nguyện làm như thế.
Châu Lệ Cẩm rất trân trọng công việc này. Đi làm ở chỗ Dư Doanh vừa thoải mái vừa tự do, Dư Doanh chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu, cũng không như các ông bà chủ khác, khắt khe với nhân viên; chỉ cần làm tốt công việc được giao thì những chuyện nhỏ khác không bị quản lý; điều quan trọng nhất là mức lương ở đây khá cao. Giờ đang là thời điểm khủng hoảng kinh tế, tìm được một công việc tốt như thế này đã đáng quý lắm rồi.
Dư Doanh có một trợ thủ đắc lực như Châu Lệ Cẩm nên không cần phải lo nhiều về việc liên lạc với khách hàng. Cô giở danh sách khách hàng ngày hôm nay, thấy có tên Phan Dật Giai ở trong đó. Không biết vì sao, tâm trạng của cô lúc này rất tệ, cảm giác bất lực, vì Phan Dật Giai tới đây chữa bệnh mới gây ra một loạt các chuyện sau đó, khiến mối quan hệ giữa cô với Ngô Bá Vinh càng trở nên nhạy cảm, càng khó thuận theo ý chí của hai người.
Dư Doanh chỉ tay vào cái tên của Phan Dật Giai:
- Nói với khách hàng này rằng liệu trình điều trị của chị ấy kết thúc rồi, bảo chị ấy chờ một thời gian nữa xem có hiệu quả không, giờ không cần tới nữa.
Châu Lệ Cẩm ghi ngay lại.
Dư Doanh lại giở tiếp, thấy có một quý ông họ Lộ xin hẹn lịch khám. Chắc không tình cờ vậy chứ? Chẳng nhẽ lại là Lộ Kiệt? Dư Doanh nói với Châu Lệ Cẩm:
- Người này có nói bao giờ tới không?
- Em định hỏi chị xem khi nào chị có thời gian thì em hẹn. - Châu Lệ Cẩm đáp, thường thì thời gian dành cho những vị khách này đều do Dư Doanh quyết định.
- Em nói mấy hôm tới chị không có thời gian rảnh, từ chối người khách này.
Châu Lệ Cẩm tuy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Có khách tới tận cửa mà không tiếp, không biết bác sĩ Dư làm sao nhỉ?
Dư Doanh không ngờ Lộ Kiệt lại tìm tới tận nơi cô làm việc. Cô lấy điện thoại ra, định nói chuyện với Nhiễm Nhiễm. Cho dù thế nào thì cô vẫn là dì út của Nhiễm Nhiễm, nghe hay không nghe là chuyện của cháu gái, nhưng nếu không nói thì cô thấy mình hơi vô trách nhiệm.
Dư Nhiễm Nhiễm thấy Dư Doanh gọi điện thì trong lòng thầm kêu khổ, chắc chắc là vì lần trước dì út thấy mình với Lộ Kiệt cùng tới khách sạn nên mới gọi điện thoại tới.
Nghe điện thoại, quả nhiên là dì út hẹn cô đi ăn cơm. Dư Nhiễm Nhiễm tìm chiếc áo có vẻ hở hang ít nhất trong tủ quần áo của mình, buộc gọn tóc lên, đeo ba lô lên lưng, trông cô có vẻ giống một sinh viên đại học. Cô thực sự hơi sợ nếu Dư Doanh lại lên lớp mình.
Thực ra, Nhiễm Nhiễm đã lén gọi dì út là “người mẹ thứ hai”, tức là nói dì út của cô ngày càng giống một bà mẹ lắm lời, như thể sắp bước vào giai đoạn tiền mãn kinh vậy, ngày càng giống mẹ Dư Tinh.
Dư Doanh đưa Dư Nhiễm Nhiễm tới một tiệm ăn rất trang nhã, cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghiêm túc với Nhiễm Nhiễm. Mặc dù cô với Ngô Bá Vinh đã bị cháu gái bắt gặp, nhưng không có nghĩa là cô bé có thể lợi dụng điều kiện này để bắt cô phải đồng ý cho nó tiếp tục qua lại với Lộ Kiệt.
Nhưng Nhiễm Nhiễm đã biết cô sẽ nói gì, vừa mới ngồi vào đã bịt miệng Dư Doanh:
- Dì út, con biết dì định nói gì, dì muốn con không qua lại với loại người như Lộ Kiệt nữa đúng không? Con nói cho dì biết, dì út, anh ấy chưa kết hôn, vẫn còn độc thân! Mặc dù lớn hơn con 6 tuổi, nhưng bọn con là trai chưa vợ, gái chưa chồng, có quyền tự do theo đuổi tình yêu! - Nhiễm Nhiễm xoay tách cà phê trong tay, uống như uống nước ngọt.
Dư Doanh trở tay không kịp. Cô vẫn luôn tưởng rằng chắc chắn Lộ Kiệt là loại đàn ông đã có vợ nhưng vẫn tham lam những mối tình hời hợt bên ngoài, cô còn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu Nhiễm Nhiễm không chịu buông tay thì cô sẽ đích thân đi tìm Lộ Kiệt và uy hiếp anh ta là cô sẽ thông báo cho vợ anh ta, nhưng mọi sự chuẩn bị này đều vô ích. Nhiễm Nhiễm nói đúng, người ta chưa vợ chưa chồng, yêu nhau tự do. Nếu còn tiếp tục ngăn cản Nhiễm Nhiễm thì cô sẽ trở thành một mụ già khó tính và phong kiến.
- Sao con biết người ta chưa kết hôn? - Dư Doanh vớt vát lần cuối.
- Lần trước dì bảo con tham gia cuộc thi đó, con đã tham gia, anh ấy là giám khảo, rất nhiều người đều quen anh ấy, thế nên con mới biết anh ấy chưa kết hôn.
Dư Doanh lúc này mới biết hóa ra người trực tiếp gây ra việc này chính là cô. Cô thấy miệng mình đắng ngắt, thế này gọi là gì, là tự mình tát vào mặt mình?
- Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, anh ta hơn con đến 6 tuổi!
- Dì út, dì làm sao thế? Chẳng nhẽ tuổi tác cũng là vấn đề sao? Nếu yêu nhau thì bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng. - Nhiễm Nhiễm nói rất hùng hồn. Thực ra điều cô muốn nói là người đàn ông lần trước cô gặp đi cùng dì út có khi còn lớn hơn dì cả chục tuổi, vì sao dì út không nói gì?
Dư Doanh nhìn vào ánh mắt của Nhiễm Nhiễm là biết cô bé đang nghĩ tới tuổi tác của Ngô Bá Vinh, cảm giác mặt mình nóng bừng, không muốn nói tiếp nữa, lại nói những câu mà người ta vẫn hay nói, kiểu như nhớ phải cẩn thận, đừng có ngốc như trước nữa, có chuyện gì thì nhớ tìm dì út. Nhiễm Nhiễm thấy dì út có vẻ đã tha cho mình thì rất ngoan ngoãn, rồi tạm biệt dì út bằng thái độ vô cùng biết ơn, chỉ để lại một Dư Doanh ngồi ngẩn ngơ trong quán.
Dư Doanh giờ đã biết mình không thể hùng hồn thuyết giáo Nhiễm Nhiễm nữa rồi, Nhiễm Nhiễm sẽ không còn nghe lời cô nữa. Cô cảm nhận được sự thất bại của một người lớn khi há miệng mắc quai với trẻ con. Mình cũng làm chuyện đó thì có tư cách gì để bắt Nhiễm Nhiễm không được làm? Cô cảm thấy thật ê chề, rồi thầm đổ mọi tội lỗi lên đầu Lộ Kiệt. Cho dù Nhiễm Nhiễm thế nào thì đứa bé này vẫn là con cái nhà cô, cho dù nó có hư cũng là vì bị người khác dụ dỗ. Mà người dụ dỗ Nhiễm Nhiễm chính là Lộ Kiệt, một gã công tử đào hoa còn nhỏ tuổi hơn cả mình.