Hồi
Thác Bạt Chi Chủ

    
ến Phi, Thác Bạt Biều, Cao Ngạn cùng Bàng Nghĩa bốn người ba ngựa rong thẳng tới đỉnh gò, phía địch nhân phát lên tiếng tù, đó chính là mệnh lệnh của Mộ Dung Tường phát ra vây công bọn họ.
Yến Phi cùng Thác Bạt Biều nhảy xuống ngựa sớm nhất, hai người đoạt lấy cung mạnh tiễn cứng, đảo mắt nhìn kỹ tình huống của địch nhân, chỉ một thoáng đều ngây người ra nhìn không hiểu nguyên do vì đâu.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa cùng cưỡi trên một ngựa, trên lưng ngựa nên nhìn thấy rất rõ, phát giác tình huống quái dị của địch quân.
Địch quân vốn dĩ bao vây bốn phương tám hướng chặn đường triệt thoái của bọn họ. Hiện giờ nghe tiếng tù và hiệu lệnh cải biến chiến lược tức thì toàn quần tề tập về mặt nam của gò, hơn nghìn con ngựa cất vó bụi bay mù trời với thanh thế kinh nhân.
Cao Ngạn líu lưỡi nói: “Bọn chúng tính chiến mã chúng ta không thể chịu nổi mỏi mệt nên trước tiên tập trung lực lượng, sau đó tại bình nguyên sẽ thi triển chiến thuật công kích sở trường của chúng đối phó bọn ta.”
Thác Bát Biều lắc đầu nói: “Không đúng! Nếu mà bọn ta quay ngược trở lại rừng thì sao?”
Yến Phi trong lòng máy động, chàng quay đầu nhìn về phương bắc mỉm cười: “Có thể bọn ta được cứu rồi!”
Cao Ngạn vốn tự nghĩ phen này thì chết chắc, giờ nghe vậy chấn động trong lòng, hắn quay đầu nhìn theo ánh mắt của Yến Phi.
Bắc phương cát bụi bay mù mịt hiển nhiên có một nhóm nhân mã đang toàn lực chạy tới, chỉ vì bị tiếng vó ngựa truy đuổi gần kề nên đã làm hạn chế thính giác, nếu không cũng đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.
Bàng Nghĩa cùng Cao Ngạn nhảy xuống ngựa hỏi với giọng nghi ngờ: “Liệu có phải là một cánh quân khác của địch nhân không?”
Thác Bạt Biều lắc đầu dứt khoát: “Nếu là quân tăng viện của địch nhân thì Mộ Dung Tường sẽ không cần thay đổi thủ thế, mà y sẽ toàn lực phối hợp cùng đạo quân này.”
Cao Ngạn cau mày hỏi: “Liệu có thể là ai nhỉ?”
Yến Phi đang quan sát Mộ Dung Tường, y niên kỷ chưa quá hai mươi, vóc dáng cao lớn uy vũ, thần thái bình tĩnh chỉ huy thủ hạ tiến thoái có trật tự, đúng là có dáng dấp một đại tướng. Chẳng trách Mộ Dung Thùy an tâm để y lại thủ Trung Sơn chủ trì đại cục.
Nhất thời nghe thất Cao Ngạn hỏi, chàng bèn hạ giọng nói: “Ở đây có gan khiêu chiến Mộ Dung Thùy chỉ có một người.”
Thác Bạt Biều sắc mặt hoan hỉ, gật đầu thừa nhận: “Đúng! Đích thị là đại huynh!”
Lúc này tiếng vó ngựa đằng xa đã có thể nghe rõ hơn, đang thần tốc tiếp cận.
Cao Ngạn quả là đệ nhất lưu thám tử, nhìn bụi bay mù trời hắn nói: “Ít nhất có đến ba trăm thiết kỵ, nếu chính xác là người của bên ta thì lần này chúng ta có thể được cứu rồi!”
Đột nhiên từ hướng Tây Bắc bụi cát dâng lên mù mịt, hiển thị rõ một đạo nhân mã khác đang từ hướng đó tiến lại.
Bốn người đang không biết nên kinh hoàng hay hoan hỉ thì bỗng nhiên từ hướng Đông Bắc cũng thấy cát bụi dâng lên cuồn cuộn.
Thác Bạt Biều kêu lên: “Rút quân rồi!”
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa nhìn về hướng quân đội của Mộ Dung Tường, thấy đối phương toàn thể quay ngựa, ruổi ngựa vòng bên sườn gò nhanh chóng thoái lui.
Tiếng ngựa phi nước đại từ hậu phương rõ dần, hóa ra là hàng trăm kỵ sĩ từ trong rừng tiến ra, khắp nơi trên các ngọn núi đang phi thẳng tới hướng bọn họ.
Thác Bạt Biều thu cung lại giơ lên cao, đồng thời miệng kêu to những tiếng kỳ quái. Không cần y nói, Cao Ngạn và Bàng Nghĩa cũng hiểu đây là các chiến sĩ Thác Bạt Tiên Ti.
Người thủ lĩnh vóc dáng phi thường, khăn choàng khoác trên vai đón gió tung bay, dáng người y to cao lớn khôi ngô, song mục bạo phát tinh quang, ánh mắt không nhìn hướng Mộ Dung Tường thoát chạy. Y trừng trừng nhìn thẳng Yến Phi, vui vẻ cười lớn: “Tiểu Phi của chúng ta cuối cùng cũng đã đến!”
Không cần Yến Phi giới thiệu, Cao Ngạn và Bàng Nghĩa cũng đoán biết đây chính là mã tặc lừng danh Bắc phương, hiện đang là Thác Bạt Tiên Ti tộc chi chủ, Thác Bạt Khuê.
Điều ngạc nhiên là nguyên vì số kỵ sĩ chỉ đến hai trăm người, còn lại hơn một trăm ngựa không ngờ không hề có kỵ sĩ cưỡi, Cao Ngạn dựa theo tiếng móng ngựa gõ trên đất đã đoán lầm số lượng phải đến hơn ba trăm chiến sĩ.
Mặc dù nhân số chiến sĩ còn xa mới bằng số lượng dự đoán, song khí thế thịnh như cầu vồng, như bão táp quét tới gò nhỏ.
Thác Bạt Khuê giục ngựa tách khỏi đoàn kỵ sĩ, một ngựa phi thẳng lên đỉnh gò phi thân xuống ngựa, y giang tay ôm chặt Yến Phi vui mừng như điên, nói: “Không tưởng nổi Tiểu Phi của ta đích thực đã đến, lại còn cứu được Tiểu Biều.”
Yến Phi cũng ghì chặt y, cười nói: “Hảo tiểu tử! Giỏi sử kế dọa Mộ Dung Tường tháo chạy.”
Thác Bạt Khuê buông Yến Phi ra, cười ha hả: “Yến Phi vẫn là Yến Phi, làm sao tiểu kỹ nhỏ mọn của ta có thể che giấu được ngươi?”
Nói rồi y hướng đến thủ hạ dõng dạc truyền lệnh: “Địch nhân đã tháo chạy xa rồi, lập tức thông tri huynh đệ hai bên không cần tiếp tục giả thần lộng quỷ!”
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa đang khi mù mờ chưa hiểu, thì một chiến sĩ rút kèn lệnh thổi một tràng dài: “Tuuuuuuu!”
Bụi mù ở hai hướng Đông Bắc và Tây Bắc nhanh chóng tiêu tán.
Thác Bạt Biều đến cạnh bên Thác Bạt Khuê “phốc” quỳ xuống, thỉnh tội: “Tiểu Biền hành sự bất lực, bị địch bắt được, gây họa cho huynh đệ Sóc Phương Bang và làm nhục uy danh đại huynh, nguyện lĩnh mọi trách phạt.”
Thác Bạt Khuê nâng y đứng dậy, nói: “Không phải tại ngươi, tất cả là do ta đánh giá sai thái độ của Mộ Dung Thùy đối với chúng ta. Hiện tại đã có Tiểu Phi quay về, còn hơn thiên quân vạn mã, Thác Bạt Khuê ta đối với lão thiên gia tuyệt không có nửa lời oán thán.”
Mỗi cất tay, bước chân của Thác Bạt Khuê đều phát xuất tín tâm cường đại cùng bá khí ngạo thiên khiến chúng nhân phải hạ mình khuất phục
Cao Ngạn cùng Bàng Nghĩa nhìn thấy hai phương tĩnh lặng không một hạt bụi nào bốc lên, dần dần đã minh bạch.
Chiến sĩ đi theo Thác Bạt Khuê chỉ có khoảng hơn ba trăm người, nhưng y đã khéo léo thi hành diệu kế, lệnh trăm người đi về hai phương, đợi thời cơ thích hợp khởi lộng cho bụi bốc lên mờ mịt, giả tạo cảm giác hai cánh quân tiếp viện hùng hậu đang tiếp cận tới từ hai mặt Tây Bắc và Đông Bắc, dọa Mộ Dung Tường phải vội vã rút chạy. Nhất thời phát sinh ấn tượng sâu sắc đối với tài trí của Thác Bạt Khuê.
Tài ứng biến cố sự của Thác Bạt Khuê hoàn toàn hiển thị khả năng và tài trí của y. Nguyên việc y có thể kịp thời tới cứu, chứng tỏ y có mạng lưới tình báo tinh nhuệ, các sự kiện phát sinh tại hai thành trì chiến lược bên trong Trường Thành y đều nắm vững trong lòng bàn tay. Nhiều khả năng việc Mộ Dung Tường ly khai Trung Sơn, đã nằm trong vòng giám thị của y. Trái lại, Mộ Dung Tường lại vô phương nắm được tình huống của Thác Bạt Khuê, không biết được quân số tiến nhập Trường Thành của Thác Bạt Khuê, bỏ qua cơ hội tốt lấy số đông để chiến thắng.
Cũng chỉ một lượng nhỏ nhân mã, mới khả dĩ tiềm nhập vào trong Trường Thành mà thần không hay quỷ không biết.
Thác Bạt Khuê chuyển ánh mắt tới Cao Ngạn và Bàng Nghĩa, vui vẻ nói: “Bàng lão bản và Cao huynh đệ vẫn khỏe chứ, hai người không chỉ là huynh đệ của Yến Phi, mà cũng đồng thời là huynh đệ của Thác Bạt Khuê này, những lời khách khí không cần thiết phải nói ra!”
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa đồng phát sinh cảm giác vừa mừng vừa lo, hai người đã quen nhìn người, giờ thấy chiến sĩ Thác Bạt tộc ai nấy thể hình hung hãn dũng mãnh, nhân cường mã tráng, họ đã cảm thấy được uy thế nhiếp nhân của Thác Bạt Khuê. Mà việc Thác Bạt Khuê vừa gặp mặt, hai người bọn họ đã biết và coi họ thân thiết như người nhà, đương nhiên làm bọn họ phát sinh cảm giác đặc dị.
Yến Phi hân hoan cười nói: “Không cần ngạc nhiên tại sao y lại biết hai người các ngươi, tại Biên Hoang Tập mỗi một cá nhân đều là đối tượng y quan tâm theo dõi.”
Thác Bạt Khuê bông đùa đôi câu, nói: “Tình huống của Biên Hoang Tập, đều nằm trong bàn tay của ta, còn phán đoán được Tiểu Phi không sớm thì muộn sẽ đến tìm ta, nhân bởi ta là lựa chọn duy nhất của y để cứu Kỷ Thiên Thiên.”
Tiếp theo quát: “Toàn thể lên ngựa, huy quân nhằm hướng Bình thành thẳng tiến!”
Ngay với công phu trấn định của Yến Phi, nghe hết lời cũng cảm thấy ngạc nhiên kinh hãi. Huống hồ bọn Cao Ngạn cùng Bàng Nghĩa, Thác Bạt Biều còn trợn mắt há mồm như không dám tin vào tai mình nữa.
Thác Bạt Khuê phi thân lên ngựa ánh mắt dõi về hướng Đông Bắc, song mục lấp lánh tinh quang, ngữ khí bình tĩnh dị thường, từ từ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, có Thác Bạt Khuê ta thì không có Mộ Dung Thùy, có Mộ Dung Thùy thì không có Thác Bạt Khuê. Chúng huynh đệ, lên đường!”
Các chiến sĩ hưởng ứng rền vang.
oOo
Lưu Dụ quay về quân xá.
Từ khi quay trở lại Quảng Lăng tới nay gã coi quân xá chỉ như nơi để về ngủ, ban ngày hiếm khi quay về quân xá. Kể cả thời gian không trong ca trực, cũng tình nguyện cùng quân hữu uống rượu vui chơi, náo loạn, chính là sợ bản thân có thời gian lại hồ tư loạn tưởng, tưởng nhớ đến người và những sự việc không nên nhớ.
Hôm nay quay lại quân xá lúc trời đang còn sáng, gã muốn chứng thực một hoài nghi trong lòng.
Lặng lẽ đẩy cửa bước vào, rồi khép lại.
Lưu Dụ bước thẳng vào phòng ngủ, quả nhiên không ngoài sở liệu. Nhậm Thanh Thị đang khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt chớp sáng nhìn gã qua lớp trướng sa, lãnh đạm hỏi: “Lưu gia hôm nay không có ca trực à?”
Lưu Dụ chuyển thân tới gần giường, cúi đầu hung dữ nhìn mỹ nữ trong trướng. Trướng sa mờ ảo khiến mỹ nữ bên trong trở nên thánh thiện hơn, song vẫn hấp dẫn mê người, tuy hiện tại ả thần thái đoan trang nhưng vẫn khiến bất kỳ nam nhân nào cũng liên tưởng đến chuyện phòng the nam nữ, làm lòng người rung động không yên.
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Nàng có phải mượn chỗ nghỉ của ta để lẩn tránh An Ngọc Tình?”
Nhậm Thanh Thị nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chính thị là đối tác thân mật mà! Không muốn bộ dạng dữ tợn đó đâu à? Người ta chỉ muốn tĩnh tâm điểm lại sự tình thôi, náu ở đây chỉ là để tiếp cận chàng thôi, chàng đối với người ta tốt một chút được không?”
Lưu Dụ phì một hơi nói: “Nàng đang suy nghĩ chuyện gì? Theo ý của ta, nàng đang tập trung tu luyện Tiêu diêu công mới là sự thật. Ài, nàng không phải định hại chết ta chứ? Ta hiện tại ở Bắc Phủ Binh mỗi sáng đều không biết liệu tối sẽ xảy ra chuyện gì, như bị phát hiện quan hệ giữa ta và nàng thì ta lập tức có thể phải rời quân xá như một tên đào binh, chuyện này đối với song phương đều có hại mà vô lợi.”
Nhậm Thanh Thị trầm mặc hồi lâu, ôn nhu nói: “An Ngọc Tình đến tìm ngươi? Y thị nói xấu gì ta?”
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Tâm bội có phải trong tay nàng không?”
Nhậm Thanh Thị u oán thở dài: “Tâm bội trong tay ta hay không có quan hệ gì tới hợp tác giữa hai ta?”
Lưu Dụ cười khổ: “Ta hiện tại phiền não còn chưa đủ sao? An Ngọc Tình không có vẻ như vô tình ghé thăm, tình thực thăm dò xem ta có nghe các chuyện của đao môn bọn nàng. Hiện tại ta thực sự mắc kẹt ở giữa, bị ép buộc phải nói dối để che giấu sự thực cho nàng, cha con An Thế Thanh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta để tính sổ.”
Nhậm Thanh Thị nghe vậy thì hoan hỉ, song mục mỹ lệ chăm chăm liếc nhìn gã, hân hoan nói: “Nguyên lai người vẫn luôn thương tiếc Thị nhi, Thị nhi tất có hồi báo, Lưu gia a! Nếu chàng không kể tới mối quan hệ tác chiến lợi hại giữa chúng ta thì cũng nên nghĩ rằng Thị nhi sẽ bị cô lập cô viện, An Thế Thanh phụ tử tức thì lấy mạnh hiếp yếu, chàng không có chút lòng trượng nghĩa gì sao?”
Lưu Dụ tức khí nói: “Hiện tại là do nàng trộm vật của người ta, giờ người ta tới đòi nàng trả lại vật bị mất thì là hợp lẽ còn gì.”
Nhậm Thanh Thị hiện xuất thần sắc khinh thị, chu môi nói: “Đạo gia thánh vật, ai có đức thì người đấy hưởng, làm gì có chuyện thuộc về riêng ai.”
Ngữ khí lại trở nên khẩn khoản, nói: “Lưu gia a! Lý do người ta khả dĩ vẫn có thể kiên cường duy trì, ngoại trừ việc vì Đế quân báo mối huyết hải thâm thù, thì còn vì tấm bội ngọc này, người sao lại có thể giúp địch nhân áp bức người ta?
Giả như Nhậm Thanh Thị ngữ khí cường ngạnh, nhất mực cự tuyệt, Lưu Dụ sẽ có thể dựa vào đó mà quở trách y thị. Nhưng Nhậm Thanh Thị trái một câu Lưu gia, phải một câu Lưu gia, lời lẽ khẩn cầu dịu dàng, khiến Lưu Dụ hoàn toàn vô phương đối phó.
Lưu Dụ dù sao cũng là người có trí tuệ kinh nhân, trong lòng gã máy động liền hỏi: “Chiếu theo đạo lý, Nhậm đại tỷ tinh thông tiềm tung nặc ẩn chi thuật, An Ngọc Tình sao có thể truy đuổi từ Kiến Khang đến tận đây, lại còn có thể khẳng định nàng nhất định tránh thân lại Quảng Lăng này? Mà nàng lại đến trốn ở cạnh ta nữa?”
Nhậm Thanh Thị thản nhiên cười, liếc nhìn gã nói: “Lưu gia quả nhiên là người thông minh nghĩ đến cả điểm này. Sự thật Thị nhi chính yếu vì vấn đề này mà cùng người thương lượng, xem xem chàng có thể trợ giúp Thị nhi một tay không.”
Lưu Dụ tức thời cảm thấy đau đầu biết rằng điều không tốt sắp đến, gã cười khổ: “Trả lời câu hỏi ta đã rồi hẵng nói tiếp!”
Nhậm Thanh Thị vỗ vỗ mép giường, mỹ miều cười nhẹ: “Chuyện này không thể để truyền đến tai kẻ khác. Trước tiên hãy ngồi xuống chỗ này đã, rồi Thị nhi sẽ toàn bộ nói rõ.”
Lưu Dụ tức khí nói: “Nàng bất tất phải diễn kịch, có gì thì nói đi. Ta còn có những việc khác cần giải quyết.”
Nhậm Thanh Thị nghe lời liền dịch thân, vén mở trướng sa, mỗi cử động đều lập tức làm nổi bật đường cong mỹ lệ động nhân, nơi bộ ngực trắng nõn của y thị phi thường dụ hoặc, thấy được Lưu Dụ trong lòng đang rung rung động, mỹ nữ này cất hơi thở như hương lan nói: “Thiên địa tâm tam bội chính là đạo gia dị bảo, trên ứng thiên tinh, kẻ có đạo hành thâm hậu thì có thể phát sinh cảm ứng linh dị với nó. Tại thành thị đông người nhiều tạp khí, thì vấn đề này không nghiêm trọng, nhân vì lúc này cảm ứng sẽ mơ hồ, nhược bằng tại nơi hoang dã, thì sẽ như tinh hỏa làm người ta chú ý. Ai! Người ta cái gì cũng đã nói cho chàng rồi, hiện tại chàng cũng hiểu người ta đích thực rất khó xử.”
Lưu Dụ chán nản ngồi xuống cạnh giường, thở dài nói: “Như lời nàng nói mà là sự thật, có được Tâm bội chẳng phải như nhiệt sơn nóng bỏng, ai có được cũng sẽ chuốc lấy phiền hà sao?”
Tiếp đó lại nghiêm mặt nói: “Duy nhất chỉ có một biện pháp, chính là nàng giao Tâm bội ra đây, chính ta sẽ đem tâm bội giao trả An Ngọc Tình thì sự việc sẽ được giải quyết triệt để.”
Nhậm Thanh Thị điềm đạm nói: “Chàng phải chăng là không muốn sống nữa? Tâm bội nếu là từ tay người giao cho phụ tử An Thế Thanh, bọn họ ngoài ra tay giết chết người thì không có lựa chọn nào khác cả.”
Lưu Dụ nói với giọng không vui: “Chớ nên nói những lời đe dọa đó!”
Nhậm Thanh Thị rầu rĩ: “Người ta làm gì mà có thời gian dọa nạt chàng? Lưu gia đã quên ngày trước chàng đã từng thấy nội dung hợp lại của hai mảnh Thiên Địa bội? Như lại lần nữa bị người nhìn qua Tâm bội, ai dám nói người không thể phá giải bí mật “Thái Bình động cực kinh” tìm ra được động thiên phúc địa trong truyền thuyết. Người ta thật sự không có nói lời dọa nạt, An Ngọc Tình thì còn có điểm tốt, bằng như An Thế Thanh thì đúng tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần có nửa phần hoài nghi chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, lúc đó Lưu đại nhân người đích thị là rước thêm phiền toái, ăn uống đi lại cũng không yên.”
Lưu Dụ tức thì tắc khẩu.
Gã vốn không phải hạng người không hiểu đạo lý, thời được Nhậm Thanh Thị điểm hóa lập tức tin ngay phân nửa, nhân vì An Ngọc Tình đã xác nhận chắc chắn, nếu Nhậm Thanh Thị tình nguyện giao ra Tâm bội, thì việc này cũng khó mà bỏ cho qua. Đồng thời cũng nhiều lần biểu lộ rõ với gã, như gã mà bị cuốn vào sự việc này thì sẽ vướng phải họa sát thân. Nguyên bởi An Thế Thanh đích thật tâm ngoan thủ lạt, điều này gã và Yến Phi rõ hơn ai hết, bởi họ đã từng được lĩnh giáo qua một lần. Như ngày trước giả thử bị Khất Phục Quốc Nhân bắt kịp thì bọn họ đã sớm bị diệt khẩu, mà khi đó còn chưa được nhìn qua Tâm bội.
Nhâm Thanh Thị ôn nhu nói: “Cúp đuôi khúm núm tuyệt không hữu hiệu với An Thế Thanh đâu. Lưu gia cùng người ta giờ đều ở thế cưỡi trên lưng cọp, chỉ có toàn lực chu toàn mới có hy vọng bảo toàn tính mệnh.”
Lưu Dụ trầm ngâm nói: “Hai mảnh Thiên Địa bội đều đã nằm trong tay cha con họ, bọn họ cũng đã từng có được Tâm bội, cớ sao không thể nhìn thấu bí mật của ngọc bội tìm ra nơi ẩn tàng của “Thái Bình động cực kinh”? Nhưng xem tình huống hiện tại, hiển nhiên cũng chẳng dễ dàng gì.”
Nhậm Thanh Thị kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là không dễ dàng, có khả năng phải hợp nhất cả tam bội thì mới có cơ hội khám phá được bí mật ẩn tàng bên trong, bằng không người ta đã khởi xuất đến tàng bảo lâu rồi. Bất quá người ta cũng chẳng phải nói quá lên. Chỉ cần có một điểm hoài nghi, An Thế Thanh tuyệt không để kẻ nào đã tiếp xúc qua tam bội mà vẫn còn sống sót trên thế gian.”
Lưu Dụ khổ não nói: “Liệu có cách nào khiến sự việc này trở nên dễ dàng hơn không?”
Nhậm Thanh Thị thờ ơ vươn người, bò đến phía sau gã, từ sau vai lấy tay ôm lấy bờ vai rộng, thân thể phong mãn mê người áp chặt lên lưng hổ của gã, cái miệng nhỏ nhắn tiến tới sát bên tai gã, thủ thỉ: “Căn bản không có khả năng kết thúc dễ dàng. Phương pháp duy nhất, đó là từ tay bọn họ đoạt lại thiên địa bội, khi tam bội hợp nhất sẽ trở nên hoàn mỹ không tì vết, ngọc bội một khi hợp lại thì sẽ đình chỉ kêu gọi bộ phận bị mất.”
Lưu Dụ đầu óc mụ mẫm nói: “Nàng đang nói bậy gì vậy? Chớ mong dối gạt ta!”
Nhậm Thanh Thị cắn nhẹ vành tai gã một cái, yêu kiều cười nói: “Người ta sao dám dối gạt người? Việc này đích thị hoàn toàn chân thực mà! Ngọc bội không phải như ngọc thường, mà là được chế tác từ một khối linh thạch, Giờ bị chia thành tam phiến giống như cốt nhục bị chia cắt, do đó chúng phát sinh cảm ứng kêu gọi lẫn nhau, mong có thể tái hợp thành một khối hoàn chỉnh. Minh bạch chưa? Chỉ khi tam bội hợp nhất, thời chúng mới an tĩnh lại. Cứ theo truyền thuyết truyền lại thì như vậy đó!”
Lưu Dụ không tin: “Là nàng bịa ra chuyện này à, ngọc thạch thủy chung vẫn là tử vật, làm sao lại có linh tính được?”
Nhậm Thanh Thị kề má sát vào má gã, thân mật nói: “Nếu người ta nói láo, thời An Ngọc Tình dựa vào đâu mà có thể truy lùng người ta tới tận đây?”
Lưu Dụ cảm thấy y thị lại bắt đầu xuất hiện dáng vẻ quyến rũ, chủ động chòng ghẹo, hoảng hốt vì cảm thấy bị kích thích, gã cau mày: “Bất luận điều người nói là chân hay giả, tổng kết lại ta quyết không nhúng tay vào, sẽ không trợ giúp ngươi đoạt lưỡng bội còn lại.”
Nhậm Thanh Thị yêu kiều chuyển thân, từ đằng sau chuyển sang trước mặt Lưu Dụ, ngồi lên đùi và quàng lấy cổ gã dâng hiến đôi môi thơm, nồng nhiệt hôn lên môi gã, đôi mắt đẹp lấp lánh, nói: “Người ta chỉ thích ẩn núp ở trên giường của Lưu gia, nào ngờ Lưu gia quay về sao đúng lúc, người ta thời tình nguyện trở thành thị tẩm, còn phải cảm kích cha con bọn họ đã tác thành hảo sự của đôi ta!”
Lưu Dụ đang toàn lực chống cự lại hương thơm cùng thân thể nóng bỏng dụ hoặc mê người của thị, nghe vậy ngẩn người nói: “Nàng đang uy hiếp ta!”
Nhậm Thanh Thị ngúng nguẩy không chịu trong lòng gã, thân hình dị động qua lại ma sát vào lòng y: “Ở đâu có cái đạo lý hoàng hoa khuê nữ tình nguyện hiến thân làm thị tẩm lại thành uy hiếp nam nhân vậy, người ta thật không có lựa chọn a! Quảng Lăng tuy lớn nhưng chỉ duy giường ngủ của Lưu gia mới là nơi tàng thân lý tưởng nhất, tưởng không làm thị tẩm cũng không được, đúng không?”
Lưu Dụ trong lòng kêu khổ, định lực của gã đối với mỹ nữ này cứ dần tan lở từng tấc một, lý trí cáo tố gã rằng, một khi cùng nữ nhân này phát sinh quan hệ khẳng định không có kết quả tốt, nhưng y thị quả thật mê người, việc này làm sao có thể thu thập được đây?
Hít sâu một hơi nói: “Ta không muốn dùng thủ đoạn với nàng, nàng thật ra là muốn gì?”
Nhậm Thanh Thị hoan hô một tiếng, song thủ cởi sợi tơ mòng quàng quanh cổ ra, lại kéo ra khỏi cổ áo một viên ngọc bội hình vuông rồi đeo vào cổ gã, cất giọng nhu tình như nước nói: “Cực kỳ đơn giản, chàng chỉ cần vì người ta bảo quản miếng Tâm bội này, người ta sau đó sẽ có thể ly khai Quảng Lăng quay lại Kiến Khang giúp người hành sự. Lưu gia đã minh bạch chưa?”
Lưu Dụ cảm giác Tâm bội chạm vào ngực gã, tóc trên đầu tức thì dựng đứng lên. Trong lòng thầm nghĩ nếu thật sự là như thế, há chẳng phải thân hoài họa căn, cùng An Thế Thanh phụ tử vĩnh viễn trở thành phụ cốt chi thư, dính chặt không còn đường thoát sao.